Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 622 : Lột xác, siêu cấp Hầu Tử (trung)
Nhìn nàng rơi lệ đẹp thê lương cầu khẩn, bất luận kẻ nào cũng không sinh ra lời nói cự tuyệt.
Nhưng Mười Một không nhẹ nhàng, lại có chút thô bạo giựt quần áo khỏi tay nàng.
Dương Tư Vũ nắm rất chặt, thiếu chút nữa đem áo hắn kéo rách.
Vải áo cùng ngón tay va chạm kịch liệt.
Dương Tư Vũ đau đớn, theo bản năng buông lỏng tay, liền bất lực nhìn chiếc áo thoát khỏi tay mình.
Áo vuột khỏi tay.
Giống như mất đi cọng rơm cứu mạng giữa biển sâu, Dương Tư Vũ kinh ngạc nhìn hai tay mình, nước mắt lại tràn mi.
Cô độc, trống rỗng, khủng hoảng tất cả cảm giác tuyệt vọng đang len lỏi vào thân thể nàng.
Mười Một xoay người đi về phía phòng ngủ.
" Xin ngươi " Dương Tư Vũ trước mặt đã một mảng mơ hồ, nhìn bóng Mười Một thấp giọng nói: "Đừng đi"
Mươig Một không quay đầu lại bình tĩnh đi đến phòng ngủ, cuối cùng thân ảnh biến mất khỏi tầm mắt của Dương Tư Vũ.
Dương Tư Vũ đứng đó, hai tay ôm lấy hai cánh tay, toàn thân run rẩy.
Nước mắt không thể khống chế dọc theo khuôn mặt mạnh mẽ chảy xuống, vài giọt nước mắt rơi trên mặt đất nổi lên từng trận gợn sóng.
Bên trong tai nghe vọng ra tiếng thở dài của Cuồng Triều: " Có thể bớt tàn nhẫn một chút hay không?" Mười Một không nói gì.
Hắn không thích nữ nhân không biết phân biệt nặng nhẹ.
Nếu đặt trên chiến trường là nhược điểm chí mạng.
Thử nghĩ xem.
Nếu đột nhiên có địch nhân đánh tới, Mười Một chỉ cần cầm chân để Dương Tư Vũ trốn đi, mà nàng lại do dự gắt gao lôi kéo hắn, cuối cùng kết quả chính là hai người tử vong.
Mười Một bắt đầu nghĩ ngợi mình rút cuộc bảo hộ nàng là đúng hay sai? Hay cứ đem hẳn nàng cho Vận Mệnh trông nom? Thấy Mười Một không nói lời nào.
Cuồng Triều cũng thức thời ngậm miệng.
Nữ nhân là gánh nặng, những lời này Cuồng Triều cũng hết sức tán đồng.
Chính hắn cũng từng bị một nữ nhân tổn thương thật sâu, khiến tư tưởng hắn cực đoan đối với người khác phái có chút bài xích.
Cuồng Triều dù sao đời này cũng tâm lạnh ý tàn với cảm tình, có điều cũng là nam nhân. Cho dù ý chí sắt đá, đối mặt với thân thế cùng bộ dáng đáng thương như Dương Tư Vũ, dù cứng rắn như Cuồng Triều cũng động lòng.
Không biết có phải Dương Tư Vũ bị kích thích quá mức hay không, liền như vậy đứng ngây ngốc trong phòng bếp, trong lúc ngây ngốc nước mắt nàng cũng chưa khi nào dừng rơi.
Nữ nhân làm từ nước.
Những lời này dùng cho Dương Tư Vũ vô cùng thích hợp, trong vòng nửa giờ nàng không ngừng rơi lệ, cũng không biết từ đâu mà có nhiều nước mắt như vậy.
Mười Một đồng dạng ngồi trong phòng ngủ không nhúc nhích đợi nửa giờ, tuy rằng trong không trung vẫn vang lên tiếng khóc của Dương Tư Vũ.
Khi nghẹn ngào lúc nức nở hắn đều nghe rõ ràng.
Cho dù là vậy Mười Một vẫn ngồi bất động như không phát giác.
Nước mắt nữ nhân đối với nam nhân khác mà nói có lẽ là vũ khí có sức sát thương lớn, nhưng với Mười Một chỉ làm hắn phản cảm.
Hắn không thích nữ nhân động chút là rời lệ, gặp việc vui mừng liền khoa chân múa tay vui sướng thất kinh, chỉ đơn giản cũng không giữ được bình tĩnh.
Mang theo người như vậy, chỉ có liên lụy chính mình.
Bỗng nhiên Thùng thùng hai tiếng đập cửa vang lên.
Phòng bếp truyền đến tiếng A một tiếng thất kinh, ngay sau đó rầm một tiếng, Dương Tư Vũ không cẩn thẩn dẫm phải mảnh bát vỡ trên mặt đất.
Mười Một hướng phòng bếp liếc mắt một cái, sau đó đứng lên bước nhẽ đến sau cửa, nhưng không có lập tức mở cửa, mà trước đó rút ra súng ngắn đề phòng.
"Đông!" lại một tiếng đập cửa, sau đó là ba lượt thùng thùng thùng gõ cửa.
Lúc này Mười Một ra mở cửa, nhưng nòng súng vẫn hướng về phía cửa, chỉ cần thấy chút không đúng, hắn lập tức nổ súng lui về phía sau.
Cách cửa mở ra một khe nhỏ như ngón tay Mười Một nhìn xuyên qua khe hở, thấy một thân võ phục Thính Phong đang đứng bên ngoài nghiêng cổ mỉm cười nhìn hắn.
Mười Một mở cánh cửa nhìn ra bên ngoài, ánh mắt dừng trên người Thính Phong, mở miệng lãnh đạm hỏi: " Có người theo dõi không?"
Thính PHong lắc đầu nói:" Không có, ta một đường tới đây đều rất cẩn thận, hơn nữa Cuồng Lôi còn ở phía sau." nói xong nàng len qua người Mười Một bước vào phòng, bên tay trái cửa ra vào là phòng ngủ cùng toalet, bên phải là phòng bếp.
Thính Phong đầu tiên liếc mắt nhìn đến Dương Tư Vũ một thân áo ngủ rộng thùng thình được sửa từ áo Cuồng Lôi, đứng tại góc sáng sủa trong phòng bếp ánh mắt mang theo vẻ khẩn trương, kinh hoảng cùng đề phòng nhìn nàng.
Lại nhìn đến áo ngủ Dương Tư Vũ phía trước ướt một mảng lớn, dưới chân còn ẩm ướt.
Trên mặt đất là hai cái bát vỡ.
Dương Tư Vũ ngón tay có vết máu, tựa hồ vừa mới bị mảnh vỡ cắt trúng.
Nhìn bộ dáng Dương Tư Vũ, Thính Phong hướng tới Mười Một một ánh mắt dò hỏi.
Mười Một xoay người lại thản nhiên hỏi: "Vật phẩm đâu? " Thính Phong nghe vậy đưa qua một cái gói plastic to hắn nhận lấy sau đó xoay người đi vào toalet.
Đại sảnh chỉ còn hai nữ nhân, Thính Phong hứng thú đánh giá Dương Tư Vũ, mà Dương Tư Vũ thì khẩn trương cùng phòng bị nhìn nàng chằm chằm.
Thính Phong hướng nàng cấp một nụ cười thiện ý, không nghĩ đến nàng với động tác của mình lại bị dọa sợ càng lui vào sát tường một ít, ánh mắt kinh hoàng không tự chủ hướng về phía toalet, giống như cầu khẩn Mười Một mau qua đây.
Nhìn đến bộ dạng này của nàng, Thính Phong còn không dứt bỏ được bóng ma mười ngày trước, thực thời liền đem tầm mắt mình rời khỏi không muốn kích động nàng, lẳng lặng đứng chờ ở cửa.
Dương Tư Vũ thấy Thính Phong không chú ý đến mình tâm lí thả lỏng.
Phía sau lưng nàng sát vào vách tường phòng bếp, nàng di chuyển cước bộ một chút, muốn đi đến toalet nhưng Thính Phong lại chặn ở cửa, nàng không dám bước mạnh, mỗi lần di chuyển tiểu Tư Vũ không chú ý tới, khóe miệng Thính Phong nhếch lên một chút, nàng tuy rằng không có nhìn qua, nhưng mọi động tác nhỏ của Dương Tư Vũ không qua nổi mắt nàng.
Rất nhanh Dương Tư Vũ cũng phát hiện, chính mình muốn vào toa lét, vô luận thế nào cũng phải lách qua người Thính Phong, nàng thật sự không dám cùng Thính Phong tiếp cận.
Hai nữ nhân cứ vậy mà Giằng co tại chỗ, ngắn ngủi vài phút đồng hồ với Dương Tư Vũ thật là chịu sự dày vò.
Năm phút sau, bên trong toalet đi ra một trung niên nhân trên đầu tóc vài sợi bạc, khuôn mặt tang thương, mặc một kiện quần áo lao công .
Dương Tư Vũ sửng sốt một chút, nàng không nhớ rõ trong phòng sao lại có nhiều người như vậy.
Bất quá nàng rất nhanh phát hiện ra bóng dáng Mười Một trên người trung niên nhân này, nhận ra là Mười Một nàng mới an tâm tiến đến.
Thính Phong đứng tại chỗ hứng thú đánh giá Mười Một trước mặt lúc này Mười Một thật sựu làm người ta khó có thể nhận ra.
Đầu hắn có vài chỗ bạc.
Khóe mắt cùng cái trán vài đạo nếp nhăn, khuôn mặt trắng cùng cái cổ trắng lộ ra ngoài cũng không như trước, cánh tay và cùng da khác đều dùng phấn đặc thù để làm cho hơi đen, bên má trái có một cái nốt ruồi thật lớn, môt mắt thủy chung mang theo sự lạnh lùng đã thu liễm lại bây giờ hoàn toàn ảm đạm vô quang.
Hắn hiện tại tựa hồ là một người trung niên bị cuộc sống dày vò, cả người lẫn khí chất đều xảy ra thay đổi lớn.
Liền nga cả Thính Phong cũng không thể không tán thưởng một tiếng Dịch dung cao minh.
Dịch dung không giống người thường suy nghĩ chỉ là thay đổi vẻ mặt mà thôi, làm người ta thay đổi cả hình dáng bên ngoài cùng khí chất đó mới là dịch dung cao minh.
Nếu là hóa trang bộ dạng lão nhân bảy tám mươi tuổi, đi đường lại giống như tiểu hài còn chạy nhảy, cái đó còn không bị phát hiên? Mười một tuy rằng thiếu sót tài liệu dịch dung không tính là hoàn hảo, nhưng khi hắn thay đổi bộ mặt, cả khí chất cũng thay đổi thật lớn, điểm này cũng không phải có thể làm dễ dàng.
Mười Một từ toalet bước ra liếc nhìn Dương Tư Vũ một cái, sau đó đến bên cạnh Thính Phong, ngữ khí mệt mỏi tang thương: "Giao cho ngươi"
Thính Phong gật đầu, Mười Một không do dự lách qua người nàng đi ra khỏi cánh cửa. Nhìn Mười Một bỏ lại mình mà đi Dương Tư Vũ lập tức kêu lên" Mười Một ". Nàng theo bản năng kêu ra mà không phải sở nguyện, cái này ngay cả Thính Phong cũng có chút kinh ngạc nhìn nàng.
Khi còn ở Long Hồn Băng từng là danh hiệu của đệ nhất sát thủ phương tây, danh hiệu này bên trong Long Hồn đã không còn là bí mật gì.
Trần gia đã từng đem hình Mười Một rải khắp thiên hạ đều biết, muốn tìm tư liệu hắn cũng không khó khăn gì.
Hơn nữa Long Hồn đối với lí lịch thành viên cũng không tính dấu giếm, cho nên Thính Phong biết danh hiệu Mười Một nàng cũng không kì quái nàng kì quái chính là ngay cả Dương Tư Vũ cũng biết.
Thính Phong không khỏi tò mò, Dương Tư Vũ cùng Mười Một có quan hệ gì? Mười Một cũng không vì Dương Tư Vũ kêu to mà dừng lại, thân ảnh nhoáng lên biến mất ở cửa.
Dương Tư Vũ dưới tình thế cấp bách vội vàng chạy tới cửa, lại phát hiện bên ngoài đã không còn bóng dáng Mười Một.
Thoe thời gian một cỗ sợ hãi khó hiểu tăng lên trong lòng nàng, Dương Tư Vũ đột nhiên cảm thấy cực kì hoảng sợ, nhưng rút cuộc sợ cái gì nàng cũng không biết.
Nàng chỉ biết nhất định không thể để Mười Một rời khỏi mình, cho nên Dương Tư Vũ liều lĩnh muốn chạy ra ngoài.
Đúng lúc này, Thính Phong giữ chặt tay nàng.
Dương Tư Vũ như bị kích thích cực độ oa một tiếng la hoảng lên, vội vội vàng vàng vươn tay muốn đẩy Thính Phong ra.
Nhưng dựa vào thân thủ của Thính Phong sao có thể để nàng giãy ra, nhíu mày nhìn Dương Tư Vũ đang bị kích động, quát khẽ: "Dương Tư Vũ. Ngươi đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi " Dương Tư Vũ làm sao nghe thấy, vẫn giãy dụa như trước muốn từ trong tay nàng thoát ra ngoài.
Thính Phong giọng khiển trách: "Ngươi còn như vậy Mười Một sẽ không để ý đến ngươi đâu !" Nàng cố ý nói Mười Một mà không phải là Băng hoặc Sở Nguyên, bởi vì Dương Tư Vũ vừa phát ra theo bản năng trí nhớ sau nhất là Mười Một mà không phải Sở Nguyên
Đây là do công lao tẩy não của Phùng Đán Toàn, làm cho cái tên Mười Một khắc sâu vào lòng Dương Tư Vũ đến nay vẫn chưa phai nhạt.
Mỗi khi sợ hãi, nàng theo bản năng chính là nghĩ đến Mười Một không phải Sở Nguyên.
Dù sao cái tên Sở Nguyên đối với nàng quá mức xa lạ, hơn nữa trong tiềm thức của nàng Mười Một mới là người có thể bảo hộ nàng
Chiêu này quả nhiên hữu dụng, nghe được tên Mười Một, Dương Tư Vũ run một cái. Thính Phong bắt lấy cơ hội lướt qua này thừa cơ đả động:" Ta là bằng hữu của Mười Một sẽ thay hắn bảo hộ ngươi, hắn sẽ nhanh chóng trở lại, ngươi không nghe lời cả đời hắn không quay lại thì làm sao bây giờ?
Dương Tư Vũ há miệng thở dốc, trên mặt vẫn giữ vẻ sợ hãi.
Thính Phong nhẹ nhàng khuyên bảo vỗ về bả vai của nàng, âm thanh nhu hòa an ủi: "Không phải sợ, an tâm ta bên cạnh ngươi, ta cam đoan để ngươi gặp lại hắn được không?" Nhìn hành lang trống rỗng, Dương Tư Vũ trên mặt thần sắc phức tạp.
Có kinh hoàng, có khẩn trương, có ủy khuất, Mười Một xuống lầu liền chú ý tới hai chiếc xe dừng phía trước, Thính Phong xe BMW màu bạc dừng ở bên hiên, cách đó vài trăm thước là xe của Cuồng Lôi.
Khi Mười Một xuất hiện, hắn lập tức thấy được qua tấm chắn gió của xe Cuồng Lôi, một đạo ánh mắt lăng lệ chiếu tới hắn , Mười Một cũng nhìn thấy một thân hình mập mạp, vì xe Cuồng Lôi đỗ hướng về phía mặt trời chiếu xuống Mười một nhìn xuyên qua tấm kính lần đầu nhìn thấy bộ dáng Cuồng Lôi.
Ân, rất béo.
Khuôn mặt béo nhung nhúc thịt cho người ta cảm giác ngũ quan như chảy xuống, theo ấn tượng đầu tiên, Mười Một đại khái đoán Cuồng Lôi nặng hai trăm sáu mươi đến hai trăm tám mươi cân, có trời mới biết hắn ăn uống thế nào để biến mình thành bộ dạng này, bất quá nhìn hắn như vậy khi di chuyển, hô hấp cũng có chút khó khăn.
Đích thật có bản lĩnh.
Hai người bốn mắt giao nhau rồi đều tự dời đi, người khác nhìn thấy, chỉ nghĩ là hai người xa lạ chỉ nhìn thoáng qua nhau mà thôi.
Cuồng Lôi thu hồi ánh mắt sau đó đeo tai nghe vào đầu bắt đầu lắc qua lắc lại, phỏng chừng đang nghe nhạc trong xe.
Mười Một mang trên tay vòng nhả tơ, cái vòng tay này bên trong có một tầng tài liệu phóng xạ, có thể ngăn trở tín hiệu do đồng hồ của Long Hồn phát ra.
Vòng tay bao lấy đồng hồ Long Hồn, tín hiệu truy tung của đồng hồ liền lập tức bị che chắn, giống như người đầy chất chứa thong dong rời đi.
Khi bóng dáng hắn đi xa, Cuồng Lôi mới chuyển qua nơi bóng dáng hắn biến mất liếc mắt một cái, có chút thâm ý sau đó thu tầm mắt trở về.
Mười Một từ khu nhỏ đi ra bắt taxi, trước ngồi vào đi dạo một vong, sau dừng lại bắt chiếc taxi khác .
Sau khi đổi số lương xe không đếm nổi, rốt cuộc sau vài giờ đã đến bến tàu.
Xuống xe việc đầu tiên Mười Một làm là quay lại nhìn bốn phía, rồi lại cúi đầu xuống bộ dáng đầy bụng tâm sự đi đến điểm thuê tàu.
Tuy rằng đã dịch dung, những người đã gặp cũng không nhất định nhận ra, nhưng Mười Một vẫn rất cẩn thận .
Bởi vì thời gian cấp bách cùng vật dụng thiếu thốn, bộ dáng hiện giờ kém thời điểm hắn dịch dung hoàn hảo quá xa, gặp phải con mắt sắc xảo của các cao thủ có thể nhìn ra không ít sơ hở.
Đi vào nơi tập trung ca nô chính là một hòn đảo phụ cận, sau khi cùng một nhóm chủ thuyền cò kè mặc cả kịch liệt.
Rốt cuộc tìm được một chú thuyền nguyện ý với cái giá thấp của hắn.
Đông hải là một thành phố ven biển, ở cảnh nội phân bố hơn trăm cái đảo lớn nhỏ, trong đó không ít đảo có người ở lại.
Bởi vì là hải đảo.
Cho nên giao thông không giống đất liền, bởi vậy đơn giản nhất là đi thuê một con thuyền để đi lại.
Tuy rằng giữa các đảo thường có phà tới lui, nhưng phà chật chội nhiều người hơn nữa tốc độ chậm, vài chục phút mới có một chuyến, không ít người thà bỏ thêm chút tiền thuê tàu hoặc ca nô đỡ lãng phí thời gian chờ đợi, so với các ngành khác ngành công nghiệp tàu, ca nô khá phổ biến.
Đông Hải có riêng một địa phương làm điểm đừng ca nô, nơi này các công ty vận chuyển buôn bán với mọi hình thức, cũng có tư nhân mua ca nô tự mình làm chủ thuyền.
Giống như taxi trên đất liền.
Giá cả dựa theo người thuê muốn đi đâu mà định, thường có giá cả dựa vào khoảng cách gần xa mà khác nhau.
Tuy rằng giá cả là thống nhất, nhưng cố chủ cũng có thể cò kè mặc cả.
Chủ thuyền có chút nhàn rỗi có thể nguyện ý chở khách giá thấp hơn một chút so với giá thị trường.
Nhưng lần này Mười Một đi ra đảo khá xa, mà giá hắn báo lại quá thấp.
Nhòn chủ thuyền muốn hắn ít nhất chi thêm hai mươi đồng mới bằng lòng đi, Mười Một sắm vai trung niên keo kiệt thà chết không chịu nhả, tranh đấu hơn mười phút.
Rút cuộc có một chủ tàu đã vài ngày không có sinh ý, vì sinh nhai mới chịu nhận cái giá thấp đó.
Mười Một ngồi chiếc thuyền này li khai bến tàu, tìm nửa giờ mới đến được cái đảo nhỏ theo lời hắn nói kia.
Chỗ này bởi vì cách xa Đông Hải, cho nên dân cư không quá nhiều, chủ yếu đại bộ phận sống trên các đảo rải rác.
Nơi này giao thông cùng thông tin liên lạc rất lạc hậu trên đảo chỉ có một bến tàu nhỏ.
Mỗi ngày chỉ có hai con thuyền dừng lại ở đây, trừ cái đó ra căn bản không có phương tiện giao thông khác.
Đương nhiên, trên đảo còn không ít ngư dân có thuyền đánh cá, bất quá đều là sở hữu cá nhân, chủ thuyền rất hiếm khi chở người.
Mười Một đáp vào một bờ biển hẻo lánh không người lập tức liên lạc lại với Cuồng Triều, rất nhanh có một ca nô chạy rất nhanh từ xa lại đây.
Bên trong đi ra là một nữ nhân, rõ ràng là hắc ám thập tự yểm trợ thủ, Hoàng Hậu Hàn Nguyệt Dung.
Hàn Nguyệt Dung không có lập tức đỗ thuyền vào bờ, mà ở xung quanh tìm tòi một vòng, xác định phụ cận không có con thuyền nào khác mới cẩn thận lại gần.
Ca nô dừng ở chỗ nước cạn, Hàn Nguyệt Dung cẩn thận đề phòng tay nàng lặng lẽ đặt ở thắt lưng.
Chỉ cần người này có gì không đúng, nàng sẽ lập tức nổ súng.
Hoàng Hậu là yểm trợ thủ ưu tú được quỷ thủ tỉ mỉ bồi dưỡng, chiến đấu cự li ngắn là sở trường của nàng.
Một yểm trợ thủ xuất sắc chỉ cần trong tay có súng đều có thể tùy thời giữ cho đối thủ nằm trong tầm công kích của mình.
Mười Một biết Hàn Nguyệt Dung nhất thời không nhận ra mình, hắn rất rõ ràng mình chỉ cần mạo hiểm cử động bất thường nào đó, cô gái thoạt nhìn vô hại này, trên thực tế là giết người không chớp mắt sẽ nổ súng.
Mười Một đi đến phạm vi cực hạn cho phép của Hàn Nguyệt Dung liền dừng lại, mở miệng: "Hầu tử sao rồi?"
Nghe được âm thanh này , hàn Nguyệt Dung mới thả lỏng.
Nàng cũng không bởi vì giọng nói mà tin tưởng, giọng nói một người hoàn toàn có thể bắt chước.
Bất quá sau khi tiến vào căn cứ, tiến sĩ điên đã cung cấp thiết bị liên lạc gắn ở tai, trong tai nàng cũng có một cái như vậy.
Vừa rồi Mười Một nói chuyện đồng thời âm thanh cũng vang lên trong tai nàng
Nàng nghe hai âm thanh giống hệt nhau, việc này chứng minh người này là Mười Một không có khả năng là người khác, trừ khi hắn đã chết.
Hơn nữa không thể làm giả thiết bị truyền tin dưới da của tiến sĩ điên, bởi vì công nghệ kĩ thuật lỏng cho đến nay chỉ là trên lí thuyết, phỏng chừng cả thế giới cũng chỉ có một người nghiên cứu thành công là tiến sĩ điên.
Hơn nữa tần số liên lạc cũng đặc thù do bọn Cuồng Triều tự làm ra, không biết tần số riêng này người khác đừng hòng có thể xâm nhập, nêu không Cuồng Triều khẳng định sẽ phát hiện.
Căn cứ vào hai nguyên nhân này. Hàn Nguyệt Dung mới dám tin tưởng người trước mặt chính là Mười Một hướng tới hắn gật đầu nói: "Hoàn hảo, thời gian vẫn còn kịp, trước tiên lên thuyền đi."
Mười Một gật đầu sải bước lên ca nô, Hàn Nguyệt Dung nhanh chóng lái ca nô trở về căn cứ.
Truyện khác cùng thể loại
1550 chương
283 chương
1650 chương
96 chương
1484 chương