Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 583 : Thiên nhược hữu tình, Thiên hữu lệ (trung)
Phùng Đán Toàn chỉ vào Lý Tú Châu, lớn tiếng chất vấn: "Nàng có chỗ nào không giữ đạo làm vợ?"
Một tên trưởng lão hơn sáu mươi tuổi cười lạnh nói: "Trong bụng ngươi tự rõ."
"Ngươi đánh rắm!"
"Ngươi..." Tên trưởng lão đó đỏ bừng mặt chỉ vào Phùng Đán Toàn, nhưng khi nhìn đôi mắt tràn ngập sát khí của ông, những lời phía sau hắn không làm sao nói ra được.
Phùng Đán Toàn cười lạnh hai tiếng, nói: "Có gian díu với ta sao? Ta nhổ vào!"
Ông nhổ mạnh một bãi nước bọt xuống đất, tức giận mắng: "Cái đám lão bất tử các ngươi đều bị phân chó che mờ hết mắt rồi sao? Nếu nàng có gì với ta, liệu có còn vào Dương gia các ngươi không? Tú Châu cũng chẳng tham gì mấy đồng bạc rách của các ngươi! Dương gia các ngươi có là cái thứ gì!"
Không đợi người khác phản bác, ông lại chỉ vào Dương tam thiếu gia đang run rẩy, quát lên: "Ngươi tự nói xem! Tấm thân thanh bạch của Tú Châu có phải bị ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi đoạt lấy không?"
Dương tam thiếu gia há miệng ra, nhưng lại không dám nói gì.
"Đủ rồi!" Lão tộc trưởng tức giận quát lên: "Phùng Đán Toàn! Chúng ta kính phục một thân công phu của ngươi nên mới nói chuyện khách khí, đừng có được đằng chân lân đằng đầu, tưởng rằng Dương gia ta sợ ngươi chắc!"
Phùng Đán Toàn cười lạnh hai tiếng. Lý Tú Châu đang ngồi trong góc, mặt đầy nước mắt, nhìn ông lắc đầu, ý bảo ông đừng nói tiếp nữa.
Lão tộc trưởng thấy động tác này của Lý Tú Châu, sắc mặt càng lạnh lùng hơn, hừ lạnh nói: "Đồ chó chết ăn cây táo rào cây sung."
Phùng Đán Toàn vốn nể mặt Lý Tú Châu nên không muốn tranh cãi nữa, nhưng câu nói này của lão tộc trưởng đã đụng vào nỗi đau sâu nhất trong lòng ông. Ông bước lên một bước, đôi mắt bừng sáng nhìn chằm chằm vào lão tộc trưởng, miệng nói gằn từng chữ qua kẽ răng: "Thằng chó già, có giỏi mày nói lại lần nữa xem nào!"
Cơ thịt bên mắt lão tộc trưởng co giật mấy cái, thằng chó giá? Từ khi lão sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên có kẻ dám chửi lão như thế. Câu này đã khiến lão hoàn toàn nổi giận, một quyền đấm thẳng xuống chiếc bàn hồng mộc, cơn giận ào lên, lão quát: "Bắt lấy!"
Đám đệ tử đang vây quanh Phùng Đán Toàn tức thì nhào lên. Nhưng Phùng Đán Toàn còn nhanh hơn, khi nắm đấm của lão tộc trưởng còn chưa đấm xuống bàn, ông đã như một con sói đói nhào vào giữa bầy dê.
Xuyên Lưu lướt qua, máu văng tung tóe, nhẹ nhàng lấy đi hai tính mạng. Bước chân Phùng Đán Toàn không dừng lại, lập tức luồn qua giữa hai thi thể còn chưa ngã xuống, đồng thời vung ra hai đao, lập tức lấy đi hai sinh mạng nữa. Mà lúc này, câu "bắt lấy" của lão tộc trưởng mới vừa vẳng ra.
Ngay sau đó, bất luật là lão tộc trưởng hay là đám trưởng lão đang tràn đầy tự tin ở bên cạnh theo dõi cuộc chiến đều nhìn thấy cảnh mà cả đời chúng đều khó mà quên được.
Phùng Đán Toàn như một con bướm lượn giữa vườn hoa, động tác nhẹ nhàng nhanh chóng, không ngừng xuyên qua giữa đám người, chẳng có một ai ngăn nổi bước chân ông dù chỉ trong giây lát. Mà điều khiến người ta sợ hãi nhất chính là thanh đao của Phùng Đán Toàn, từ đầu tới cuối chưa có ai có thể nhìn rõ bộ dạng thanh đao trong tay ông thế nào, chỉ mơ hồ nhận ra đó là một mảnh sáng trắng, mang theo tia máu đỏ tươi, sau đó ánh sáng trắng lại biến mất trong tầm mắt bọn họ. Khi nó tiếp tục xuất hiện, đồng nghĩa rằng lại có một sinh mệnh nữa bị gọi đi.
Nhanh quá! Lần đầu tiên lão tộc trưởng nhìn thấy có người dùng đao nhanh đến mức như thế này, tốc độ xuất đao và thu đao không ngờ còn không tới nửa của nửa giây, khi còn chưa nhìn rõ thanh đao nó tròn méo ra sao thì người đã chết rồi.
Một loạt tiếng kêu gào thảm thiết khiến lão tộc trưởng tỉnh ra, lão phát hiện sau lưng mình không ngờ đã lạnh ngắt. Vốn lão còn tràn ngập tự tin cho rằng bao nhiêu người thế kia đủ để giữ Phùng Đán Toàn lại. Nhưng giờ lão phát hiện mình đã sai, hơn nữa còn sai rất ghê gớm.
Nhìn động tác của Phùng Đán Toàn càng lúc càng nhanh, mà đám đệ tử thì càng ngày càng ít, cơ thịt trên mặt lão tộc trưởng co giật từng hồi. Lão biết hôm nay ở đây đã không còn ai có thể giữ Phùng Đán Toàn lại, dù đám già cóc đế bọn lão đích thân ra tay thì kết quả cũng vẫn là như thế kia.
Ánh mắt nhìn lướt qua đám trưởng lão phía dưới, lão tộc trưởng phát hiện sắc mặt bọn họ đều khó coi đến đáng sợ.
Trong cuộc chiến đang xảy ra, Phùng Đán Toàn như con sói đói lọt vào giữa bầy dê, còn đám đệ tử Dương gia kia thường ngày chỉ biết luyện chút võ công căn bản không có chút kinh nghiệm chiến đấu nào, lúc này hệt như những con dê non không có sức phản kháng. Dưới nanh vuốt hung ác của con sói, dê non dù có cường tráng đến đâu đi chăng nữa chỉ cũng chỉ có thể kinh hoàng né tránh mà thôi. Đám gà mờ chưa từng thấy máu này vừa tiếp xúc với đao của Phùng Đán Toàn thì đã run bắn rồi, lúc ấy bọn họ đã chẳng còn nghĩ gì đến việc chấp hành mệnh lệnh của tộc trưởng, mà chỉ nghĩ xem làm thế nào mới có thể sống sót ra khỏi gian đại sảnh ngập tràn máu tanh này.
Loạn rồi, loạn hết rồi!
Đám đệ tử Dương gia kia thường ngày khi luyện võ đều rất có bài bản, hôm nay gặp phải một nhân vật như Phùng Đán Toàn liền lập tức bị đánh cho rối loạn, cả đám người chỉ biết kêu gào, cố gắng hết sức tránh xa khỏi ông. Tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng hét chói tai, tiếng rên rỉ, rồi lại hòa cùng với máu tươi đầy đấy. Phùng Đán Toàn như sứ giả bắt hồn ở dưới chín tầng địa ngục, lạnh lùng, tàn khốc, chẳng hề có chút nương tay, lấy đi từng sinh mạng.
Một cuộc chiến đấu không có gì phải đắn đo, hoàn toàn là vũ đài cho Phùng Đán Toàn độc diễn.
"Dừng tay!" Lão tộc trưởng hét lớn một tiếng, nhưng Phùng Đán Toàn vẫn chẳng coi đó là gì, vẫn tiếp tục điên cuồng giết chóc. Mỗi một đao là lại kéo theo một sinh mạng, sau nháy mắt đã có thêm vài thi thể chết không nhắm mắt.
Lão tộc trưởng mặt mũi tím tái nhưng lại không có sức ngăn cản, đột nhiên lão nhìn thấy Lý Tú Châu vẫn còn nằm ngã trên đây, vẻ mặt kinh hãi đến tuyệt vọng nhìn Phùng Đán Toàn. Lão ta cắn răng, nhảy về phía Lý Tú Châu. Tuy lão bị sự tàn nhẫn của Phùng Đán Toàn làm cho kinh sợ, nhưng lão không thể không ra tay, nếu không, để cho Phùng Đán Toàn giết sạch các đệ tử nơi đây, ngày mai vị trí của Dương gia trong Tứ đại gia tộc nhất định sẽ bị thay thế mất.
"Thằng chó già mày dám!" Phùng Đán Toàn lập tức hét lớn một tiếng, một tia sáng màu bạc bay ra từ tay ông, lao thẳng đến lão tộc trưởng đang áp sát Lý Tú Châu.
Lão tộc trưởng cả kinh, không hề do dự chút nào lập tức dừng động tác lại, đồng thời thân thể ngả về phía sau. "Đinh!" Một thanh đao dài chừng bốn mươi phân, rộng bốn phân ghim trên mặt đất ngay trước mặt lão tộc trưởng. Thanh đao cắm sâu vào nền đá, phần thân đao lộ ra ngoài vẫn còn đang khẽ rung lên, phát ra tiếng oong oong. Lão tộc trưởng không khỏi kinh hãi đến đổ mồ hôi lạnh, nếu lão không dứt khoát mà còn cố tiến lên, thanh đao này giờ đã đâm xuyên qua thân thể lão rồi. Trước giờ lão chưa từng cảm thấy cái chết lại ở gần mình như thế, sống lưng lão lạnh ngắt, một hơi khí lạnh như xộc thẳng vào đầu.
Đúng vào lúc lão tộc trưởng điếng người, Phùng Đán Toàn đã lao lên, đồng thời vung quyền đấm thẳng tới ngực lão. Một quyền này cuối cùng đã khiến lão tộc trưởng biến sắc, vừa rồi lão ở bên ngoài cũng chỉ có thể dùng mắt thường nhìn thấy Phùng Đán Toàn tốc độ nhanh, lưỡi đao tàn nhẫn, lúc này khi thật sự đối mặt với nắm đấm của Phùng Đán Toàn, lão mới thật sự cảm nhận được sự kinh khủng trong đó. Tuy trong tay Phùng Đán Toàn không có đao, nhưng không đao còn hơn có đao! Quyền còn chưa tới, một luồng bá khí dữ dội gần như vô địch đã ập đến khiến lão tộc trưởng sợ run.
Đối mặt với nắm đầm không thể ngăn cản kia, lão tộc trưởng chỉ đành đưa hai tay nên miễn cường chặn lấy. "Bình" một tiếng vang lên, một quyền của Phùng Đán Toàn đã nện xuống tay lão tộc trưởng, nhưng quyền kình vẫn xuyên qua tay lão mà đi thẳng tới vùng ngực. Lão tộc trưởng rú lên một tiếng, cả người ngã bay về phía sau. Thân thể đè vỡ nát một cái ghế. Sau đó lão giang tay giang chân nằm trên mặt đất, khóe miện rỉ ra một dòng máu tươi, thở dốc, ánh mắt có chút rệu rã. Đôi tay lão còn truyền đến cảm giác tê dại, không thể nhấc lên được.
Kinh hãi, trong mắt tất cả mọi người đều tràn ngập một sự kinh hãi sâu sắc, không ai ngoại lệ.
Lão tộc trưởng tuy không phải là cao thủ mạnh nhất của Dương gia, nhưng tuyệt đối cũng thuộc vào những người đứng đầu, đặc biệt là công lực đã khổ luyện quá nửa đời người thâm sâu khôn lường. Nhưng Phùng Đán Toàn mới được bao nhiêu tuổi? Nhìn bộ dạng kia thì cũng lắm cũng chỉ trên hai mươi không tới ba mươi, cho dù có luyện võ từ trong bụng mẹ thì công lực cũng không thể sánh với lão tộc trưởng được. Nhưng chuyện xảy ra thực tế thì sao? Phùng Đán Toàn không ngờ chỉ dùng một quyền đá đánh bay lão tộc trưởng, còn khiến lão đo đất không bò dậy nổi.
Ánh mắt tất cả mọi người khi nhìn Phùng Đán Toàn đều lộ vẻ khiếp sợ, bởi lẽ người này khiến họ liên tưởng tới tổ chức thần bí nhất của Long Quốc, Long Hồn, tổ chức trong truyền thuyết mà dù là Tứ đại gia tộc cũng chỉ biết ngẩng mặt ngước nhìn.
Không có ai dám nói gì, người của Dương gia tuy tự đại nhưng không hề ngốc, bọn họ sẽ không ngu xuẩn đến mức biết rõ là sẽ chết mà vẫn nhảy ra. Nhiệt huyết ư, cái thứ này chắc chỉ có trong đầu cái đám người trẻ tuổi u mê mà thôi.
Ánh mắt lạnh lùng của Phùng Đán Toàn nhìn quét qua mặt đám người, ai bị ông nhìn vào đều không kìm nổi phải quay đầu đi hướng khác. Phùng Đán Toàn cười lạnh một tiếng với vẻ khinh thường, đoạn khom người rút thanh Xuyên Lưu lên, nói với Lý Tú Châu: "Tú Châu, đi với anh!"
Vào khoảnh khắc Phùng Đán Toàn ra tay, Lý Tú Châu đã lập tức ôm chặt tiểu Tử Nghiệp vào lòng mình, không để nó phải nhìn thấy cảnh tượng tanh máu ngoài kia. Nghe thấy Phùng Đán Toàn nói thế, Lý Tú Châu do dự một chút, cúi đầu nhìn tiểu Tử Nghiệp đang khóc tấm tức trong lòng mình, lại nhìn đến Dương tam thiếu gia đang tím tái cả mặt mũi. Bà không dám ngẩng đầu nhìn Phùng Đán Toàn, do dự một chút rồi lắc đầu nói: "A Toàn, anh đi đi, đừng để ý đến em."
Sắc mặt Phùng Đán Toàn hơi biến đổi, ông nhíu mày nói: "Em làm gì thế? Em ở lại đây làm gì? Bọn chúng sẽ không tin rằng chúng ta trong sạch đâu!"
Lý Tú Châu cười nhăn nhó, cúi đầu khẽ nói: "Tử Nghiệp dù sao cũng là con của hắn, cho dù là vì Tử Nghiệp, em cũng không thể đi." Nói đến đó, bà lại cúi đầu nói tiếp: "Xin lỗi!"
Phùng Đán Toàn nắm chặt thanh đao ngồi xuống trước mặt bà, nói: "Đi theo anh đi, anh sẽ chăm lo thật tốt cho hai mẹ con em."
Lý Tú Châu ôm chặt Tử Nghiệp trong lòng, ra sức lắc đầu, một giọt lệ rơi ra từ khóe mắt, chạm vào tay Phùng Đán Toàn.
Giọt nước mắt thật lạnh, thật chua cay.
Phùng Đán Toàn đau đớn nhắn hai mắt lại, hít sâu một hơi, nói: "Em ở lại đây, Tử Nghiệp sẽ hạnh phúc sao? Những kẻ này có coi nó như người nhà không? Tú Châu, đừng ngốc nữa! Dương gia này căn bản không đáng để em và Tử Nghiệp ở lại. Theo anh đi, anh sẽ dẫn hai mẹ con em ra nước ngoài, chúng ta cùng nuôi Tử Nghiệp nên người, được không?"
Lý Tú Châu ra sức lắc đầu, nức nở nói: "A Toàn, anh đừng ép em, được không?"
Sắc mặt Phùng Đán Toàn rất khó coi, thật sự rất khó coi. Không phải ông không hiểu điều mà Lý Tú Châu lo lắng. Nếu bà thật sự đi theo ông, tội danh dâm phụ phản bội chồng chắc chắn là phải gánh lấy. Có lẽ Lý Tú Châu cũng chẳng để ý đến thanh danh của mình, nhưng bà không muốn con trai mình cũng phải gánh lời mắng chửi ấy cả đời. Huống chi nếu bà đi như thế sẽ là đắc tội với cả Dương gia, Lý Tú Châu đương nhiên biết rõ hai chữ Dương gia này đại biểu cho điều gì. Tứ đại gia tộc ở Long Quốc tuy chưa đến mức một tay che trời, nhưng cũng là quyền khuynh một phương. Dương gia tuyệt đối sẽ không để cho một đứa con dâu bỏ trốn theo người khác, tuyệt đối không. Dù là để trút cơn giận này, hay là tìm lại mặt mũi, Dương gia nhất định sẽ truy sát bọn họ không ngừng. Có lẽ Phùng Đán Toàn rất lợi hại, nhưng con người dù có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì cũng không phải là vạn năng. Ông không thể dẫn theo một cô gái yếu ớt và một đứa trẻ chưa hiểu chuyện trốn tránh suy sát cả đời. Dương gia cũng biết sự lợi hại của Phùng Đán Toàn, chưa chắc đã chính diện gây phiền phức, nhưng bọn chúng có thể dùng âm mưu thủ đoạn, hoặc có thể bỏ tiền ra thuê sát thủ, như thế đã đủ khiến Phùng Đán Toàn đau đầu rồi. Dù gì Dương gia cũng có rất nhiều tiền, kể cả mỗi ngày đều bỏ tiền ra thuê sát thủ thì cũng chẳng là gì đối với chúng. Chẳng may có một ngày Phùng Đán Toàn thật sự thất thủ mà bị làm sao, vậy còn lại cô nhi quả mẫu hai người biết phải làm thế nào? Không có sự bảo vệ của Phùng Đán Toàn, hai người họ đi đến đâu cũng chỉ có con đường chết.
Cho nên Lý Tú Châu không chịu đi theo ông, một nửa nguyên nhân là vì Dương Tử Nghiệp, nửa còn lại là vì Phùng Đán Toàn. Thật ra để đưa ra lựa chọn này, trong lòng bà đã phải vô cùng đau xót. Có ai lại không muốn được cả đời ở bên người yêu của mình? Có ai lại không muốn có người đàn ông yêu thương mình, cho mình bờ vai nương tựa? Không phải Lý Tú Châu không muốn, mà là không thể!
Muốn trách, chỉ có thể trách số mệnh!
Phùng Đán Toàn cảm thấy thân thể mình đang run, run rất dữ dội. Năm năm trước ông đã không thể đưa Lý Tú Châu đi, vì ông không có tiền. Năm năm sau ông vẫn không thể đưa Lý Tú Châu đi, vì ông không có thế.
Dương gia!
Phùng Đán Toàn đột ngột quay đầu lại, ánh mắt tràn ngập sát khí. Tất cả đám người ở đó đều run lên, bất giác lùi về sau một bước.
Lý Tú Châu nức nở nói: "A Toàn, đừng đánh nữa! Anh đi đi!"
Phùng Đán Toàn quay đầu lại nhìn bà, cắn răng, trong cổ họng tràn ngập cảm giác khô khốc, ông cất giọng khàn khàn: "Tú Châu, ở lại em sẽ chết đó! Hôm nay anh giết bao nhiêu người của bọn chúng như thế, chúng sẽ không tha cho em đâu."
"Em sẽ không sao đâu, anh đi đi..."
"Em đừng có ngốc thế được không? Anh sẽ bảo vệ cho em và Tử Nghiệp, anh sẽ để hai mẹ con em được hạnh phúc!"
Lý Tú Châu nhắm mắt lại không nói gì nữa, hai hàng lệ nóng tuôn rơi bên khóe mắt. Phùng Đán Toàn muốn đưa tay ra giúp bà gạt đi những giọt lệ thương tâm ấy, nhưng tay vừa đưa ra đã dừng lại. Đôi tay này của ông đã thấm đẫm máu tanh, những giọt máu bẩn thỉu đó không thể chạm vào đóa hoa Lý Tú Châu mỹ lệ được, tuy rằng đóa hoa ấy sớm đã bị hủy bởi Dương gia, gần như khô kiệt.
Cúi đầu thật sâuô, Phùng Đán Toàn không muốn để Lý Tú Châu thấy vẻ đau khổ của mình. Ông hít một hơi, khẽ nói: "Muốn đi thì cùng đi, muốn ở thì cùng ở."
Lý Tú Châu mở bừng mắt ra, nói giọng tràn ngập thương yêu: "A Toàn..."
Phùng Đán Toàn ngẩng đầu nhìn bà, trong mắt đã chẳng còn sát khí và máu tanh nữa, chỉ có sự dịu dàng vô tận. Ông mỉm cười nói: "Anh không dám hy vọng có thể giữ em ở bên mình, nhưng ít nhất cũng phải để anh biết em sẽ bình yên. Anh sẽ tìm một nơi gần đây rồi ở lại để bảo vệ em. Nếu bọn chúng ức hiếp em, anh sẽ giết sạch cả Dương gia!"
Nói đến câu cuối cùng, Phùng Đán Toàn lộ ra một vẻ kiên quyết trước giờ chưa từng có. Bên trong bóng hình ngạo nghễ kia tràn ra sát khí ngợp trời.
Lý Tú Châu khóc nức lên nói: "Anh đi đi, đừng để ý đến em. Bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh đâu..."
Lắc lắc đầu, trên mặt Phùng Đán Toàn lại hiện ra một nụ cười mỉm: "Anh không sợ. Cho dù có chết, anh cũng sẽ khiến Dương gia phải trả giá. Tất cả tội lỗi anh sẽ gánh chịu. Anh chỉ mong em và Tử Nghiệp được bình yên."
"Anh yêu em, yêu em đến mức có thể vì em mà chết. Anh không sợ chết, nhưng anh sợ anh chết rồi sẽ không có ai yêu em như anh!"
"Đồ ngốc, a Toàn, anh là đồ ngốc..." Nhìn ánh mắt dịu dàng mà kiên định của Phùng Đán Toàn, Lý Tú Châu lại khóc, khóc vì hạnh phúc.
Một nữ nhân, không cần nam nhân cả ngày nhai nhải những câu ngọt ngào, cũng không cần nam nhân từ sáng đến tối nói ba chữ anh yêu em. Thứ bọn họ mong muốn, chỉ là vào lúc bọn họ cần, nam nhân ấy có thể cho họ sự an toàn và quan tâm.
Thứ nữ nhân cần, thật ra không hề nhiều.
Thứ tình yêu mà bọn họ cần, không phải loại tình yêu mà nam nhân cả ngày nam nhân nhai nhải chữ yêu bên miệng.
Có một số chuyện không cần nói bằng lời, mà phải dùng tim, đó mới là hạnh phúc thật sự.
Yêu, ngàn vạn lần đừng tùy tiện nói ra.
Nhìn những giọt nước mắt của Lý Tú Châu, Phùng Đán Toàn mỉm cười.
Một nụ cười dịu dàng.
Tú Châu, anh sẽ ở bên em, dùng sinh mạng anh để bảo vệ cho em và Tử Nghiệp được bình yên. Đừng nói anh ngốc, ở trước mặt em, anh vĩnh viễn là một thằng ngốc. Nếu anh là Chu U Vương, cho dù biết rõ sẽ khiến quốc gia suy vong, anh cũng vẫn đốt Phong Hỏa đài đùa bỡn chư hầu (Xem Đông Chu Liệt Quốc để biết thêm chi tiết.). Chỉ bởi vì, như thế có thể gạt bớt một chút sầu thương trong lòng cô gái mà anh yêu quý.
Chậm rãi đứng dậy, ánh mắt Phùng Đán Toàn tràn ngập sát khí nhìn đám người của Dương gia, lạnh lùng nói: "Tú Châu vì chứng minh sự trong sạch của mình đã bằng lòng ở lại, nếu Dương gia các ngươi còn là đàn ông, đừng có làm khó bọn họ. Nếu không phục, cứ tìm đến ta đây! Tất cả tội lỗi, một mình Phùng Đán Toàn ta gánh chịu!"
Cả gian đại sảnh không một tiếng động, Phùng Đán Toàn cũng chẳng muốn để ý xem đám người kia đang nghĩ gì, ánh mắt dừng lại trên người Dương tam thiếu gia, lạnh giọng nói: "Nếu ngươi còn là đàn ông, đừng đi ức hiếp hai mẹ con họ nữa. Ngươi không thừa nhận con trai của mình cũng không sao, nhưng nếu để ta biết ngươi còn dám đánh mắng Tú Châu nữa, cho dù ngươi có trốn đến chân trời góc biển, ta cũng nhất định sẽ tìm đến ngươi! Người Đán Đao ta muốn giết, trên thế gian này không ai có thể ngăn cản được đâu!"
Những lời này của Phùng Đán Toàn rất rõ ràng, Dương tam thiếu gia run lên, cúi gằm mặt xuống, chẳng ai biết hắn đang nghĩ thế nào.
Phùng Đán Toàn nói xong những lời ấy, lại nhìn Lý Tú Châu thật sâu, sau đó xoay người đi, bóng hình ngạo nghễ bước ra khỏi cửa. Đám đệ tử Dương gia đang vây ở cửa tức thì rẽ ra một con đường, chẳng có ai dám ngăn cản. Trong đại sảnh chỉ còn lại một đáp chóp bu của Dương gia sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, cùng với những thi thể còn chưa lạnh nằm đầy trên mặt đất.
Phùng Đán Toàn đi rất dứt khoát. Ông không hề lo sau sự dọa dẫm của mình mà Dương gia còn dám làm điều bất lợi với mẹ con Lý Tú Châu. Dương gia không phải là kẻ ngốc, khi Phùng Đán Toàn còn chưa chết, bọn chúng sẽ không dám làm gì mẹ con Lý Tú Châu cả. Nếu không để Phùng Đán Toàn nổi giận rồi, chỉ với một người một đao ông cũng đủ khiến Dương gia tổn thương nguyên khí nặng nề, việc phải lùi khỏi hàng ngũ Tứ đại gia tộc cũng không phải là không có khá năng. Dương gia không dám mạo hiểm với tiền đồ của gia tộc mình, cho nên điều duy nhất mà Phùng Đán Toàn cần suy nghĩ đến chính là sự phản kích của Dương gia. Vì Lý Tú Châu, ông chẳng màng việc mình lâm vào nguy hiểm. Đúng như ông nói: "Tất cả tội lỗi, một mình ta gánh chịu." Chỉ cần ông còn sống, mẹ con Lý Tú Châu sẽ được bình yên.
Chỉ cần bà được bình an, ông chết thì cũng có sao?
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
153 chương
17 chương
507 chương
29 chương