Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 568 : Lời hứa trọn đời
Bệnh viện vốn là nơi cứu người chữa bệnh, nhưng bởi Âu Dương Nguyệt Nhi ở đây mà đã khiến cho nơi này chật ních những người không hề đau bệnh. Từ đầu tới cuối của hành lang đều bị đám người chiếm đầy. Ngay cả y tá, bác sĩ mỗi lần tới đây cũng đều phải liều mạng chen chúc thì mới qua được.
Tại một gian phòng bệnh nằm sâu trong hành lang náo nhiệt nhất này cũng đầy ấp người. Nói là chen chúc bởi vì trong phòng thật sự không có chổ để đứng. Trong căn phòng không lớn đã đầy ắp các thứ do fan ca nhạc đưa tới như: trái cây, đồ ăn vặt, đồ chơi...
Âu Dương Lâm, Trương Bảo Toàn, Thủy Nhu, Xuyên tỷ cùng với trợ thủ mới của Âu Dương Nguyệt Nhi, năm người này đều chỉ có thề đứng ở một chỗ không lớn kế bên giường bệnh, ngay cả muốn tìm một cái ghế để ngồi cũng là một hành vi xa xỉ.
Âu Dương Lâm vốn đang hiệp trợ quân đội điều tra về sự kiện quần đảo Lưu Ly, thu được điện thoại của Thủy Nhu lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến. Trương Bảo Toàn cũng thu được lệnh từ thượng cấp yêu cầu hiệp trợ quân đội điều tra giống như hắn, từ Âu Dương Lâm biết được Âu Dương Nguyệt Nhi tỉnh lại, đương nhiên cũng mặt dày muốn đi cùng.
Trong lúc ở Rừng Rậm Ác Ma, Trương Bảo Toàn biết rõ Khang Hữu Nghiệp mấy tên tự cho là đúng kia không có khả năng xâm nhập rừng rậm, cho nên ngay từ đầu hắn đã mang theo một đội nhân mã đi dọc theo bờ biển một mực tìm kiếm tung tích đám người Âu Dương Nguyệt Nhi. Chính vì thế tại hai ngày trên đảo thì bọn họ cùng không có gặp chuyện gì nguy hiểm. Cho tới tận khi hải quân lên đảo, đám người này được hộ tống ra khỏi đó, lúc ấy mới biết rõ tình huống nghiêm trọng như thế nào. May mà sau khi Trương Bảo Toàn ra khỏi đảo biết được Âu Dương Nguyệt Nhi không có gặp nạn, mà đầu sỏ gây nên chuyện này là Khang Hữu Nghiệp cũng bị gãy hai khúc xương sườn, nếu không chắc hắn cũng tìm tới Khang Hữu Nghiệp để hung hăng đánh cho tên này một trận.
Lúc này, Xuyên tỷ đang cùng Nguyệt Nhi thương thảo làm cách nào đề giải quyết lần phong ba này, Âu Dương Lâm, Thủy Nhu cùng Trương Bảo Toàn đều an tĩnh đứng một bên. Thấy em gái bình an vô sự tỉnh lại, khối đá luôn áp chế trong lòng Âu Dương Lâm cuối cùng cũng được thả xuống, lôi kéo Thủy Nhu đến một bên nhỏ giọng nói chuyện. Ánh mắt của Trương Bảo Toàn thủy chung không có rời khỏi khuôn mặt của Nguyệt Nhi, trong ánh mắt còn có một ít tình cảm nào đó không thể gọi tên.
Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn còn nằm trên giường, đem thân thể của mình quấn chặt trong chăn. Cô nàng thủy như nghe bác sĩ nói mang nịt ngực có thể sẽ ảnh hưởng đến tuần hoàn máu không tốt cho sự phục hồi của người bệnh nên đã đem nịt ngực của Nguyệt Nhi cỡi xuống. Giờ phút này trên người Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ mặc một bộ quần áo mong manh, bên trong cái gì cũng không mặc. Lúc đầu chỉ có một mình Thủy Nhu, sau đó thì Xuyên tỷ cùng trợ thủ mới tiến vào cũng là nữ nhân, Âu Dương Nguyệt Nhi cũng không cảm thấy có gì là không ổn. Đến khi Trương Bảo Toàn đột nhiên xông tới, nàng lập tức cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng lấy chăn quấn chặt mình lại. Tuy nói nàng thường mặc các loại lễ phục khêu gợi đi tới các buổi tiệc, nhưng hiện tại lại không hề giống như vậy. Trên người chỉ mặc một chiếc áo mong manh, chỉ cần hơi ưỡn ngực, nơi đó sẽ hiện ra hai điểm rất rõ ràng. Mà từ nhỏ được người phụ thân nghiêm khắc bảo thủ như Âu Dương Bác giáo dục, tính các của Âu Dương Nguyệt Nhi cũng tương đối bảo thủ, luôn giữ mình trong sạch, hở hang như thế với các siêu sao khác thì không có gì nhưng nàng lại thấy thật sự quá nghiêm trọng. Cũng chính vì thế mà xuất đạo nhiều năm như vậy, Âu Dương Nguyệt Nhi chưa từng có vụ scandal nào.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một nam nhân trông rất nhã nhặn lịch sự đi đến, người trong phòng đều theo bản năng nhìn về phía hắn. Trương Bảo Toàn nhíu mày, hắn nhớ kĩ người này lúc đó là cùng một đội với Âu Dương Nguyệt Nhi, chỉ là lúc đó sức chú ý của hắn đều đặt tại Âu Dương Nguyệt Nhi, cho nên hắn chưa kịp hỏi người này là ai. Giờ phút này thấy Mười Một có thể tự do ra vào phòng bệnh của Nguyệt Nhi, trong lòng không khỏi đối với y sinh ra cảnh giác.
Xuyên tỷ vốn trong lòng cũng không vui, chỉ là nàng giỏi xem sắc mặt, trong nháy mắt thấy Âu Dương Nguyệt Nhi gặp Mười Một thì kiềm lòng không được mà lộ ra vẻ mừng rỡ, nàng liền biết người này cùng Âu Dương Nguyệt Nhi có quan hệ không tầm thường. Trợ thủ mới của Âu Dương Nguyệt Nhi tò mò nhìn Mười Một, nha đầu này cùng Đái Linh có vài phần tương tự, đều thuộc về nhóm nữ hài tử tương đối đơn thuần.
"Tới đây!" Âu Dương Lâm hướng về Mười Một cười một tiếng, nói. Hắn không biết vừa rồi Mười Một thiếu chút nữa đã cùng những tên bảo tiêu tận trung cương vị kia nảy sinh đánh nhau, không có giấy chứng minh thì không cho vào. Mười Một đi vào thì bị bọn họ chặn ở bên ngoài, may mắn là trong những người này có một gã là "người cũ⬙ đã từng theo Âu Dương Nguyệt Nhi từ trước, hơn nữa còn nhận ra Mười Một, nếu không theo tính tình Mười Một thì hắn thật sự có thể giết thẳng một mạch mà vào.
Mười Một nhìn về phía Âu Dương Lâm và Âu Dương Nguyệt Nhi gật đầu nhẹ một cái, sau đó đi tới trước mặt Thủy Nhu nói: "Cần phải đi!"
"Đi ư?" Thủy Nhu hơi sửng sốt nói: "Không phải nói sáng sớm ngày mai sao?"
Mười Một nhàn nhạt nói: "Vé máy bay sửa lại, chiều tối."
Thủy Nhu nhìn thời gian một chút, chỉ còn hơn ba giờ nữa. Nàng mặc dù rất muốn hỏi tại sao lại đột nhiên thay đổi thời gian. Có điều làm trò trước mặt nhiều người như vậy thật không phải. Gật gật đầu, Thủy Nhu nói: "Được, ta về trước thu thập đồ?"
Mười Một nhẹ nhàng gật đầu. Đưa mắt nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi một chút rồi quay đi.
Âu Dương Nguyệt Nhi thần sắc có chút ủy khuất nhìn hắn, mở miệng muốn nói rồi lại thôi. Nhìn bộ dạng của nàng, Trương Bảo Toàn không khỏi nhíu mày, trong ánh mắt nhìn về phía Mười Một đã mang theo ghen ghét cùng phẫn nộ.
Thủy Nhu sau khi cùng mọi người chào từ biệt khẽ trừng mắt nhìn Mười Một, nhỏ giọng nói: "Tôi ở bên ngoài chờ anh."
"Khụ Khụ." Âu Dương Lâm ho khan hai tiếng, cười nói: "Chúng ta cũng đi ra ngoài đi, Nguyệt nhi cùng Sở Nguyên có chuyện cần nói!"
Nói xong hắn đi tới bên cạnh Trương Bảo Toàn, vỗ vỗ bờ vai tên này, lôi kéo tên hoa si Tiểu Bảo đang cực kì không tình nguyện ra ngoài. Trước khi đi hắn còn đánh mắt một cái cho Xuyên tỷ.
Mặc dù cực kì không muốn Âu Dương Nguyệt Nhi ở thời điểm mấu chốt này truyền ra tin tức gì không hay, nhưng Xuyên tỷ cũng là bất đắc dĩ phải lôi kéo trợ thủ cùng cùng đi ra, nhẹ nhàng đóng cừa phòng lại.
Trong phòng bệnh chỉ còn Âu Dương Nguyệt Nhi cùng Mười Một. Âu Dương Nguyệt Nhi bỏ chăn ra đi xuống giường, tới trước mặt Mười Một. Hai người đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương. Bất đồng chính là trong mắt Mười Một rất bình tĩnh, mà trong mắt Âu Dương Nguyệt hình như có một loại quang mang khó hiểu đang lóe sáng.
Một không khí rất tĩnh lặng, rất khác thường đang lan tràn.
Một lúc lâu sau, Âu Dương Nguyệt Nhi tiến lên một bước, đem thân thể gắt gao áp trên ngực Mười Một, hai tay ôm lấy lưng hắn, đầu gối lên bờ vai y, nhẹ giọng nỉ non: "Ôm em một lần nữa được không?"
Mười Một không nói gì, chỉ lấy hai tay vòng qua sau lưng nàng, gắt gao ôm chặt lại. Giờ phút này hắn đột nhiên có một loại cảm giác, ôm Âu Dương Nguyệt Nhi và ôm những nữ nhân khác bất đồng. Ôm những nữ nhân khác, tâm tình hắn không hề rung động chút nào, cứ như là ôm một tượng sáp, khiến hắn không hề cảm giác được chút gì. Nhưng lúc này ôm Âu Dương Nguyệt Nhi, trong lòng hắn như bị vật gì tắc nghẽn, toàn thân máu huyết trong nháy mắt tăng tốc, tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Đây là tình cảm sao?
Mắt Mười Một lộ ra một tia mê hoặc, không tự giác trong tay lại siết chặt hơn chút nữa.
Cảm thụ được nhịp đập con tim của nhau, cảm thụ được cái ôm mạnh mẽ của Mười Một, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Âu Dương Nguyệt Nhi lộ ra nụ cười thỏa mãn. Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đem mặt mình vùi vào lòng Mười Một.
Vừa hít mùi hương đặc biệt trên người hắn nàng vừa nói: "Em thích anh."
"Uỳnh!" Một cổ khí huyết trong nháy mắt nhảy lên đại não, Mười Một đột nhiên sinh ra một cỗ khát vọng vô cùng mãnh liệt, hắn muốn cùng Âu Dương Nguyệt Nhi phát sinh quan hệ, ở chỗ này điên cuồng một lần. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn có nỗi xung động như vậy, hắn không biết tại sao lại như thế, hơn nữa luồng ý nghĩ này một khi xuất hiện đều không thề ngăn chặn được.
Cùng Mười Một áp sát vào một chỗ, Âu Dương Nguyệt Nhi lập tức cảm nhận được biến hóa trên thân thể y. Mặc dù chưa từng cùng nam nhân tiếp xúc thân mật như thế bao giờ, nhưng là không ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, sinh hoạt trong làng giải trí, nàng đương nhiên biết giờ phút này Mười Một đang nghĩ gì. Hai tay Âu Dương Nguyệt Nhi lại càng khẩn trương ôm lấy lưng Mười Một, có tật giật mình liếc mắt về phía cửa ra vào, vừa khẩn trương lại vừa mong chờ.
Không khí khác thường lại lan tràn, ai cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ là tiếng thở của hai người lại càng ngày càng nặng nề...
"Mười Một." Ánh mắt Âu Dương Nguyệt Nhi mê ly, nhẹ giọng nỉ non. Chủ động dâng lên đôi môi thơm ngát.
Bốn cánh môi dán lại, phảng phất trong nháy mắt thời gian dừng lại, toàn bộ thế giới như quay xung quanh Âu Dương Nguyệt Nhi cùng Mười Một. Họ giống như lữ khách sắp chết khát trong sa mạc, tham lam tìm lấy một chút ướt át trong miệng đối phương.
Âu Dương Nguyệt Nhi hô hấp càng ngày càng dồn dập, hơi thở thiếu nữ phả vào mặt Mười Một làm mềm đi trái tim cứng rắn của hắn. Cảm nhận được thân thể trong lòng mình không ngừng run rẩy, tay Mười Một không thể tự chủ đặt lên ngực nàng.
Thân thể Âu Dương Nguyệt Nhi giống như bị điện giật, run lên một cái, đôi hàng mi kịch liệt chớp động, sắc mặt hồng nhuận túm lấy y phục của Mười Một.
Đang lúc này, bàn tay của Mười Một đột nhiên đẩy nhẹ trên ngực nàng một chút, động tác tuy nhẹ nhưng lại làm lòng nàng tan nát.
Âu Dương Nguyệt Nhi lảo đảo lui lại một bước nhỏ, mở mắt nhìn Mười Một. Ánh mắt hắn đã dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo, trong cái tỉnh táo đó còn mang theo một phần ý lạnh.
Nàng nhìn hắn, trong mắt dần dần ngấn nước, ánh mắt ai oán đó càng khiến người ta đau lòng.
Tại sao?
Rõ ràng vừa mới cảm giác được trái tim anh ấy, rõ ràng cảm giác được anh ấy cũng thích mình, tại sao anh ấy lại đẩy mình ra?
Nàng rất muốn hỏi, nhưng lại không dám mở miệng, sợ hắn nói ra đáp án lại khiến nàng không chịu được.
Trái tim rất đau, như ngàn vạn cây kim đâm vào tim, khiến nó càng đau đớn hơn.
Hắn cũng đang nhìn nàng, nhưng trong mắt hắn đã không còn chút mê muội nào, còn lại chỉ có bình tĩnh. Giống như một hồ nước sâu không thấy đáy, tĩnh lặng đến không dậy một chút rung động.
Lui một bước về phía sau, Mười Một bỗng xoay người bước về phía cửa, đưa tay cầm nắm cửa.
"Mười Một!" Âu Dương Nguyệt Nhi vội vàng kêu lớn một tiếng.
Động tác của Mười Một chợt dừng lại.
"Em chờ anh, cả đời..." Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn bóng lưng của hắn, hai hàng lệ theo gương mặt của nàng lặng lẽ chảy xuống.
Mười Một dùng sức xoay nắm cửa, dứt khoát mở cửa, cùng không hề quay đầu lại mà rời đi.
Mười Một đi, không có một chút lưu luyến nào, đi kiên quyết như vậy, đi mà không hề quay đầu lại. Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Âu Dương Nguyệt Nhi, toàn thân run rẩy. nàng dùng sức ôm lấy thân thề mình, nhưng lại không hề đem lại được cho bản thân một chút ấm áp nào. Chậm rãi ngồi xổm người xuống, đầu gục sâu giữa hai gối.
Nguyệt Nhi, nàng khóc...
Sắc mặt Mười Một lạnh đến đáng sợ, mặt của hắn rất lạnh, ánh mắt lại càng lạnh hơn. Trên đường đi ra, đám đông đứng trên hành lang nhưng lại tự động tách thành một con đường cho hắn đi, không ai dám tới gần bên cạnh.
Thủy Nhu theo sát phía sau Mười Một. Nàng không biết vừa rồi trong phòng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc Mười Một lạnh mặt một câu cũng không nói, bỏ đi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thủy Nhu lo lắng nhìn theo bóng lưng hiu quạnh của Mười Một.
Hai người vừa mới ra khỏi bệnh viện, đột nhiên một thân ảnh nhanh chóng từ phía sau đuổi tới, trong nháy mắt phóng qua Thủy Nhu, một quyền hung hăng đáng về phía Mười Một.
Thủy Nhu kinh hãi còn không kịp phản ứng lại, Mười Một đã quắc mắt xoay người lại chế trụ cánh tay của Trương Bảo Toàn. "Răng rắc!" một tiếng giòn tan, cánh tay của Trương Bảo Toàn bị hắn vặn gãy dễ dàng.
"Sở Nguyên! Không nên..." Âu Dương Lâm từ phía sau chạy tới ngăn cản đã không còn kịp, chỉ có thể gấp gáp hét lớn.
Trong mắt Mười Một lộ ra sát khí, một cước mạnh mẽ đá vào ngực Trương Bảo Toàn. Trong tiếng xương gãy, lỗ mũi cùng miệng đồng thời phun máu, Trương Bảo Toàn kêu thảm thiết bay ngược về phía sau, nặng nề rớt xuống đất không hề động đậy.
Vội vã chạy tới, Âu Dương Lâm không còn kịp trách cứ Mười Một, chỉ có thể nhanh chóng kêu bác sĩ tới cứu người. Còn may nơi này chính là bệnh viện, chẳng thiếu gì bác sĩ cùng y tá. Một đám người ba chân bốn cẳng khiêng Trương Bảo Toàn đi giải phẫu, còn Âu Dương Lâm lại bị một y tá lôi đi thanh toán viện phí. Đợi hắn quay đầu lại thì Mười Một đã sớm không còn ở đó.
Nhìn hắn đi về phía cửa bệnh viện, trong mắt Âu Dương Lâm không giấu được vẻ lo lắng.
"Tại sao?" Thủy Nhu theo Mười Một ra khỏi bệnh viện, ngồi taxi quay về khách sạn, chờ lên xe rồi Thủy Nhu mới hỏi.
Mười Một cúi đầu không biết là nhìn cái gì, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu liếc nhìn nàng.
Thấy vẻ mỏi mệt trong mắt Mười Một, Thủy Nhu khẽ thở dài, không đành lòng trách cứ hắn.
Xe chạy về hướng khách sạn, Mười Một cách Âu Dương Nguyệt Nhi càng lúc càng xa...
Trong bệnh viện, Âu Dương Nguyệt Nhi ngơ ngác ngồi trên giường, Xuyên tỷ cùng trợ thủ mới vẻ mặt lo lắng đứng bên nàng. Âu Dương Lâm vôi vàng làm thủ tục nhập viện cho Trương Bảo Toàn xong liền trở về phòng bệnh, đem chuyện vừa rồi nó cho Nguyệt Nhi.
Thở dài một hơi, Âu Dương Lâm mới cười khổ mà nói: "Gã ta rốt cuộc sao lại nổi điên thế nhỉ? Ra tay ác như vậy làm gì chẳng biết?"
Khóe miệng Âu Dương Nguyệt Nhi lộ ra một tia đau khổ, nhẹ giọng nói: "Anh ấy cự tuyệt em."
"Cái gì?" Âu Dương Lâm hơi sửng sốt.
Âu Dương Nguyệt Nhi nhắm hai mắt lại, cố nén hai dòng nước mắt đang muốn chảy xuống. Một hồi sau, nàng mới chậm rãi mở mắt ra, nhẹ giọng nói: "Xuyên tỷ, có giấy bút không?"
Xuyên tỷ lập tức lấy từ trong túi ra một cây bút cùng một quyển sổ tay đưa qua.
Âu Dương Nguyệt Nhi nhận lấy giấy bút, trên đó viết xuống một đoạn lời, đó là lời bài ca mới của nàng:
Anh là ai?
Tại sao trong mắt anh, em không nhìn thấy được sự dịu dàng thuộc về mình?
Em là ai?
Tại sao trong mắt em lại đầy bi thương như thế?
Dưới ánh trăng, chúng ta đều quên đi chính mình là ai...
Chỉ là... điều này chính là hạnh phúc mà chúng ta đang tìm kiếm hay sao?
Nếu đây là hạnh phúc, tại sao trong mắt anh lại mỏi mệt như thế?
Anh đang trốn tránh điều gì?
Hay là đang trốn tránh hạnh phúc thuộc về chúng ta...
...
Khép lại quyển sổ, môi Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ hấp háy, nhẹ giọng thì thào một câu: "Em chờ anh, cả đời..."
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
153 chương
17 chương
507 chương
29 chương