Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Chương 563 : Có tình cảm là đúng hay sai?

Thủy Nhu cười nói: "Không thể lý giải theo kiểu của anh được, thực ra tôi cũng từng thích một người, đơn thuần chỉ là một loại cảm giác mà thôi. Anh sẽ thường vô tình nhớ đến cô ấy, hoặc là khi anh và cô ấy ở cùng nhau, trong lòng sẽ rất vui vẻ, rất thoải mái. Khi cô ấy không ở bên cạnh anh, anh sẽ luôn cảm thấy như thể thiếu thứ gì đó, sẽ lại nhớ đến cô ấy. Còn nữa, khi có người đàn ông khác tiếp cận cô ấy, anh sẽ bực tức, sẽ ghen." Dừng một lát, Thủy Nhu lại hỏi với vẻ trêu chọc: "Anh có loại cảm giác này với chị Nguyệt Nhi không?" Mười Một nhíu mày lại, không để ý đến câu hỏi của Thủy Nhu mà hỏi ngược lại: "Như thế chính là thích sao?" "Chắc vậy đó." Thủy Nhu vẫn không dám khẳng định chắc chắn. "Vậy thì cảm giác khi yêu một người sẽ là thế nào?" "Câu hỏi của ngươi kỳ quá đi!" Âu Dương Lâm chen vào: "Ta chỉ hỏi ngươi rốt cuộc có thích em gái ta không, ngươi đừng có kéo chuyện khác vào làm gì, là một thằng đàn ông thì hãy nói nhanh cho sảng khoái nào!" Mười Một suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta không biết." Âu Dương Lâm trợn trừng hai mắt, kêu lên: "Cái gì mà không biết chứ hả? Ngươi có thích nó hay không mà bản thân ngươi không biết ư?" "Ngay cả ngươi cũng không biết thích là gì, ta sao có thể biết mình có thích cô ấy hay không?" "Ta... Ngươi... Chuyện... chuyện này..." Âu Dương Lâm như sắp điên lên, rốt cuộc hắn cũng đã hiểu, Mười Một là một tên chẳng hiểu gì về tình cảm. Thực ra Mười Một vốn không muốn nói nhiều như thế, sở dĩ hắn chịu bàn tới vấn đề này cùng Âu Dương Lâm và Thủy Nhu chủ yếu là vì muốn hiểu thêm một chút về tình cảm. Hắn muốn biết, tại sao khi có tình cảm rồi thì hắn có thể trở nên mạnh hơn? Ít nhất cho đến lúc này hắn cũng chưa cảm nhận được tình cảm đem lại lợi ích gì cho hắn, ngược lại nó chỉ mang đến cho hắn sự mệt mỏi và gánh nặng. Giáo quan đã từng cảnh cáo hắn, tình cảm chính là gánh nặng. Làm một sát thủ thì không thể bị dính vào cái thứ được gọi là tình cảm. Sở Hải Lan cũng từng nói với hắn, khi hắn tìm được tình cảm, hắn mới có thể trở thành một chiến sỹ cải tạo hoàn mỹ nhất. Rốt cuộc là ai nói đúng và ai nói sai đây? Thực ra Mười Một không biết rằng cái thứ được gọi là tình cảm mà hắn luôn tìm kiếm vốn luôn ở bên hắn, và bao nhiêu năm nay, hắn cũng luôn được những tình cảm đang ẩn nấp xung quanh đó cảm hóa dần dần. Lúc mới ra khỏi huấn luyện doanh, hắn chỉ là một một cỗ máy giết người cứng nhắc và lạnh lùng, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh, không có bất kỳ chút tình cảm nào, và sẽ không để ý đến cảm giác của bất kỳ người nào khác, cũng không hề để ý đến cái gọi là pháp luật. Cho dù là người vô tội, hắn cũng có thể chẳng hề do dự mà vung đao chém xuống. Và cái lúc ấy hắn quả thực là dứt khoát nhất, chẳng thèm chơi trò tâm cơ hay âm mưu gì cả, càng khinh thường chuyện nói dối người khác. Khi ấy trong mắt Mười Một, nói dối là một hành vi chẳng có chút ý nghĩa nào. Làm rồi thì là làm rồi, có gì mà không thể thừa nhận cơ chứ? Nhưng bây giờ hắn lại không ngây thơ mà cho rằng như thế nữa, nói dối đã trở thành một chuyện thường ngày, âm mưu thì dùng nhiều không đếm xuể. Chẳng có cách nào khác, hắn muốn sống tiếp thì phải học cách hòa nhập vào cái thế giới này. Đây là một thế giới người ăn thịt người, giết người không nhất định phải dùng dao dùng súng, có lúc chỉ cần hơi nhếch miệng lên là đã có thể lặng lẽ giết người rồi. Lục Đạo chính là một kẻ như thế, hắn ta chỉ cần mở miệng là đã có thể khiến cho mấy thế lực tàn sát lẫn nhau, vô số sinh mệnh chỉ vì một câu nói của hắn mà phải biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này. Hơn nữa khi liên thủ với Mệnh Vận, Đại Quyển và Thanh bang để đối phó với Huyết Mân Côi, Mười Một cũng đã cảm nhận được một cách sâu sắc lợi ích to lớn do tâm cơ và những lời nói dối mang lại. Vốn những người kia chẳng thể nào đi cùng trên một con đường như thế, nhưng chỉ vì mấy câu nói dối của hắn, vì tâm cơ của hắn khi bố trí sẵn cục thế từ nửa năm trước, bọn người kia dù biết rõ là phải chết cũng đều cam tâm tình nguyện tự trói mình lại với nhau. Vì một câu nói dối của hắn mà bọn người kia tình nguyện xung phong hãm trận, vì một câu nói dối của hắn mà núi Trấn Nguyên chất ngập thi hài, đạn lửa tứ tung. Thực ra trong chiến dịch ở núi Trấn Nguyên, người được lợi nhiều nhất không phải Mệnh Vận mà là Mười Một, bởi lẽ ít nhất hắn cũng đã tiêu diệt thành công Huyết Mân Côi và bảo vệ được tính mạng bản thân. Hơn nữa Mười Một còn nhất định phải bảo vệ những người bên cạnh mình, Sở Phàm, Trương Hân Hân, Nguyễn Thanh Ngữ, Âu Dương Nguyệt Nhi, trong lòng hắn không hề mong muốn những người ấy phải chịu bất kỳ chút tổn thương nào, để bảo vệ bọn họ, hắn nhất định phải học lấy các loại thủ đoạn. Bảo vệ cũng là một loại tình cảm, quan tâm lại càng là một loại tình cảm. Nếu đổi lại là Mười Một trước kia, hắn căn bản sẽ không để ý đến sự sống chết của mấy người này. Nhưng hắn của hiện tại thì đã khác, rất để ý đến sự an nguy của bọn họ. Hắn không biết rằng, sự trải nghiệm và mãi dũa của bản thân trong bao năm nay đã sớm khiến hắn thay đổi rất nhiều. Còn hắn, cũng sớm đã có tình cảm, chỉ là hắn vẫn luôn không biết mà thôi. Âu Dương Lâm giống như lần đầu tiên quen biết Mười Một, vẻ mắt cổ quái nhìn hắn một hồi lâu rồi thở dài nói: "Thôi vậy, ta cũng chẳng ép ngươi nói ra quyết định ngay. Nhưng ngươi phải đồng ý với ta, sau này phải đối tốt với Nguyệt Nhi một chút, đừng có suốt ngày trưng cái bộ mặt thối nát kia ra. Ngươi có biết không, tối qua Nguyệt Nhi nói chuyện với ngươi xong là cả đêm không ngủ được đó. Tuy ta không biết đêm qua ngươi và nó đã nói với nhau những gì, nhưng ta hy vọng sau này sẽ không còn phải thấy những chuyện như thế nữa. Nếu chuyện đó lại xảy ra, không cần biết ngươi là ai, ta sẽ tìm tới ngươi tính nợ đầu tiên đó." Âu Dương Lâm khua khua nắm đấm làm ra vẻ hung hăng nói. Tuy rằng Âu Dương Lâm rất bá đạo, nhưng xét đến cùng thì hắn vẫn còn là một con người biết lý lẽ. Nếu Mười Một ức hiếp Âu Dương Nguyệt Nhi, hắn nhất định sẽ đi tìm Mười Một tính sổ. Với tính cách của Âu Dương Nguyệt Nhi thì sẽ chẳng bảo giờ chủ động đi ức hiếp Mười Một, nếu nó phải chịu uất ức gì đó với Mười Một thì vấn đề nhất định là tại Mười Một. Nhưng nếu Mười Một ức hiếp Âu Dương Ninh, Âu Dương Lâm hắn sẽ chẳng thèm để ý đến, bởi lẽ đây nhất định là do Âu Dương Ninh chủ động gây gổ với Mười Một. Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ là với Mười Một mà thôi, nếu có kẻ khác dám ức hiếp Âu Dương Ninh, hắn sẽ chẳng thèm quan tâm ai đúng ai sai, trước hết cứ tẩn cho kẻ kia một trận đã rồi hãy từ từ nói lý lẽ sau. "Ừ." Mười Một lạnh nhạt phun ra một tiếng, chẳng biết là có để câu nói của Âu Dương Lâm vào đầu không, hắn tiếp tục nói đến chủ đề vừa rồi với Thủy Nhu: "Yêu một người sẽ có cảm giác như thế nào?" "Yêu ấy à?" Thủy Nhu lộ vẻ khó nghĩ cười nói: "Cái này tôi thật sự không biết nên nói thế nào nữa, yêu cũng là một loại cảm giác, rất khó để diễn tả thành lời." "Cái này thì ta biết đó!" Âu Dương Lâm giống như một nhà bác học già vuốt vuốt cằm gật đầu. "Ngươi biết ư?" Mười Một lại quay đầu qua nhìn hắn. Âu Dương Lâm trịnh trọng gật đầu nói: "Yêu thực ra chính là một sức mạnh rất vĩ đại." "Sức mạnh ư?" "Ừ, ta lấy một ví dụ nhé, đã từng có một bà mẹ khi về đến nhà, đi qua tầng dưới, bà ta nhìn thấy con gái của mình không ngờ lại bò ra bên ngoài cửa sổ, sau đó rơi xuống. Khi ấy người mẹ này cách tầng dưới một cự ly rất xa, đừng hỏi ta là xa thế nào, ta cũng không biết, dù sao chỉ cần biết rất xa là được rồi. Sau đó người mẹ này liền bộc phát ra một sức mạnh như siêu nhân, dùng một tốc độ không ai tưởng nổi lao thẳng một mạch tới tầng dưới, vừa hay đã đón được đứa con gái rơi xuống từ cửa sổ. Đây chính là sức mạnh của tình yêu đó." Thủy Nhu cười phì nói: "Lâm đại ca, anh đang nói tới tình thân rồi." Âu Dương Lâm ngạc nhiên hỏi: "Lẽ nào đây không phải tình yêu ư?" "Đúng là tình yêu... Nhưng..." Thủy Nhu cũng không biết nên nói thế nào nữa. Thì ra Âu Dương Lâm cũng giống như Mười Một, đều là loại chẳng hiểu gì về tình cảm. Qua sự nhắc nhở của Âu Dương Lâm, Mười Một lập tức nhớ lại một câu chuyện mà khi trước Sở Hải Lan kể với hắn: Một bà lão vì cứu đứa cháu của mình, không ngờ có thể đưa tay nhấc hẳn lên một chiếc xe tải nặng vài tấn. Cái bản lĩnh đưa tay nhấc một thứ đồ nặng vài tấn lên ngay cả Mười Một cũng không làm được, vậy một bà lão thể chất yếu ớt, xương cốt lỏng lẻo đã làm như thế nào? Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tình cảm ư? Mười Một đột nhiên có cảm giác như đã hiểu ra điều gì đó, dường như hắn đã tìm được một mục tiêu mà trước nay mình luôn muốn tìm kiếm, đó chính là tình yêu. Khi sức mạnh của tình yêu bộc phát, cơ thể con người không ngờ có thể bộc phát ra một sức mạnh to lớn hơn vô số lần so với bình thường. Chẳng lẽ Sở Hải Lan vẫn luôn bảo hắn đi tìm kiếm thứ này sao? Nhưng tại sao tình yêu lại có thể sinh ra một sức mạnh to lớn như thế? Và làm như thế nào mới có được thứ tình cảm được gọi là yêu này? Rồi thì làm như thế nào mới có thể sử dụng được sức mạnh từ trong đó đây? Tình yêu... Mười Một nhớ đến sự khác biệt giữa thích và yêu mà Đán Đao và Nguyễn Thanh Ngữ đã từng nói với hắn trong quán bar, yêu là sự thăng hoa của thích. Lẽ nào muốn yêu một người thì trước tiên phải thích người đó hay sao? Mười Một cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Nguyệt Nhi đang chìm trong giấc mộng yên bình, giờ hắn đang nghĩ đến một chuyện, nếu nhất định phải thích một người trước rồi mới có thể yêu, vậy hắn bây giờ có tính là đã thích Âu Dương Nguyệt Nhi không? Nếu ở cùng với nàng, liệu có thể có cái thứ tình yêu kia không? Sau khi có được tình yêu rồi, có phải sẽ có được loại sức mạnh cường đại kia không? (Ôi chết mất với tên đầu gỗ này ) Cũng không thể trách Mười Một ngớ ngẩn như thế, bởi lẽ kế hoạch Băng Khí của tiến sỹ Tần vốn dĩ là muốn khiến cho chiến sỹ cải tạo trở thành một cỗ máy chiến tranh không có tình cảm, cũng không có cảm giác. Và sự thực thì từ nhỏ đến lớn Mười Một luôn bị bồi dưỡng, cải tạo trong một môi trường như thế. Tình cảm đối với hắn mà nói là một điều gì đó quá mờ mịt. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai nói với hắn tình cảm là thứ gì, và hắn cũng chưa từng được trải nghiệm xem tình cảm rốt cuộc nó ra làm sao. Trong cái thế giới đầy máu tanh và lạnh lùng ở huấn luyện doanh thì làm gì mà có được tình cảm, tình thân, tình bạn, hay tình yêu, những thứ tình cảm đó đã hoàn toàn bị cách ly ở bên ngoài. Khi ở trong huấn luyện doanh, lúc nào bạn cũng phải đề phòng bị chiến hữu của mình cho một dao từ sau lưng, ngay cả khi ngủ cũng phải cảnh giác tuyệt đối, nếu không vẫn có thể bị người bạn cùng giường của mình tiễn xuống suối vàng ngay trong giấc ngủ. Để được sống tiếp, bạn phải không ngừng giết người hay bị người ta đuổi giết ngày này qua ngày khác, sau đó lại liên tục phải bò ra từ trong đống tử thi. Một thế giới như thế liệu có thể có thứ được gọi là tình cảm không đây? Tê cứng, lạnh lùng, đó chính là hai tính từ tiêu biểu nhất để miêu tả bọn họ, ngay đến cả những học viên bình thường nhất cũng đều như vậy, đừng nói là người luôn được quan tâm đặc biệt như Mười Một. Như thế thì hắn làm sao có cơ hội để đi tiếp xúc với tình cảm đây? Một kẻ không hiểu gì về tình cảm như hắn, đương nhiên sẽ không biết tình cảm là cái gì rồi. Tiến sỹ Tần đặt tên kế hoạch cải tạo chiến sỹ này là kế hoạch Băng Khí, chính là để thể hiện cái chữ "Băng" bên trong. "Băng" ở đây là một thứ lạnh lùng, cứng rắn, không có chút tình cảm nào. Lý tưởng cuối cùng của lão ta chính là tạo ra được một nhóm chiến sỹ "băng" hoàn mỹ. Đáng tiếc là trong quá trình quan sát Mười Một, tiến sỹ Tần phát hiện mình đã thất bại, bởi vì Mười Một không ngờ lại sinh ra tình cảm. Có tình cảm rồi là sẽ có tư tưởng cá nhân, có tư tưởng rồi là sẽ khó mà khống chế. Cho nên tiến sỹ Tần mới quyết định hủy diệt Mười Một.