Vấn Thiên an ủi Yêu Linh xong liền đưa mắt nhìn Thủy Nhu ra hiệu. Thủy Nhu gật đầu, đứng dậy đi đến chỗ Yêu Linh và Thổ Phỉ. Vấn Thiên đi tới bên cạnh Mười Một, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn rồi lại nhìn hắn ôm Nguyệt Nhi trong lòng, ông ta cười hỏi: "Ngươi ôm như vậy có mỏi không?" Mười Một lạnh nhạt: "Không sao." Đích thực là hắn nói thật, Âu Dương Nguyệt Nhi chẳng nặng lắm, hắn ôm trên tay chẳng có cảm giác mệt mỏi gì. Nhưng câu nói của hắn khi lọt vào tai Vấn Thiên thì có vẻ hơi hài hước. Ông ta lộ vẻ mặt cười cười, lắc đầu nói: "Thôi được rồi, ta hỏi ngươi chuyện vừa rồi, nói cho ta biết trong khoảng thời gian ngươi bỏ đi đã xảy ra chuyện gì?" Mười Một hất hàm về phía rừng sâu nói: "Cách khoảng 4km, nơi ta đi lấy dược thảo thì phát hiện ra một thi thể." Vấn Thiên hỏi: "Là cơ nhân chiến sỹ à?" "Không phải, là người." "Có phải là người tham gia vào trò chơi sinh tồn hoang dã lần này?" Mười Một gật nhẹ: "Ở đây, phía kênh nước đằng kia chúng ta cũng tìm thấy một thi thể." "Ta biết rồi." Vấn Thiên gật đầu: "Thủy Nhu đã nói với ta." Dừng một lát hắn tiếp lời: "Thủy Nhu nói là người đó bị một vết thương ở trán mà chết." "Đúng." "Ngươi đã xử lý thi thể này?" "Phải." "Thi thể đâu?" "Ta ném đi rồi." Mười Một hướng về phía bên phải nói: "Ở phía bên kia, cách khoảng 1 km phía bên phải là nhìn thấy." Hắn nói thêm: "Nếu như chưa bị dã thú tha đi mất." "Chuyện này sẽ nói sau." Vấn Thiên hỏi: "Vậy ngươi tìm thấy cỗ thi thể lúc đi hái dược thảo nguyên nhân chết là gì?" "Giống nhau." Mười Một vẫn nói ngắn gọn. Vấn Thiên vân vê cằm, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì. Một lát sau ông ta ngẩng đầu nói: "Như vậy thì trong rừng rậm này ngoài những người tham gia trò chơi và cơ nhân chiến sỹ, thì có thể vẫn còn người khác. Hơn nữa, bọn họ lại có cả súng?" "Chắc thế." Mười Một nói: "Khi ta tìm được thi thể kia, nửa người đã bị dã thú gặm mất, hơn nữa còn bị dã thú kéo đi xa. Cho nên ta đi điều tra nguyên nhân cái chết và địa điểm bị giết chết?" Vấn Thiên nói tiếp: "Cho nên ngươi mang con heo rừng về trước rồi mới bỏ đi?" "Đúng." Mười Một gật đầu. "Thế còn sau đó đi đâu?" Mười Một đưa mắt về phía nữ nhân bị cải tạo gien đang nằm trên đất và nói: "Ta đi ngược lại tìm dấu vết thì gặp cô ta, đánh nhau một lúc thì cô ta bỏ chạy. Ta đuổi theo đến vách đá đen thì cô ta nhảy xuống biển, ta cũng nhảy theo." Vấn Thiên đưa ngón trỏ vân vê cằm, tín hiệu của Mười Một cho thấy hắn đã đi khoảng bốn tiếng. Nếu sự thật như lời Mười Một nói, việc hắn nhảy xuống nước sẽ ảnh hưởng đến tín hiệu. Chiếc đồng hồ này mặc dù chống thấm nước nhưng bị ngâm dưới nước thì tín hiệu sẽ bị gián đoạn. Hơn nữa, căn cứ theo dữ liệu của tổng đài xác nhận, trước khi tín hiệu bị biến mất đã di chuyển khoảng 20 km với tốc độ cực nhanh. Sau khi đến vách đá đen thì bị mất tín hiệu, có thể đó là lúc Mười Một đuổi theo cơ nhân chiến sỹ. Như vậy theo lời hắn nói thì quả thật chẳng có điểm nào nghi ngờ. Vấn Thiên kín đáo quan sát Mười Một, trên đầu ngón tay hắn có hiện tượng bị bợt da, điều này là do bị ngâm trong nước khá lâu. Mặt khác, ông ta xem xét quần áo của Mười Một, thấy những chỗ bị rách không phải do lúc đánh nhau bị cào xé, mà bởi Mười Một đã xé rách để kéo những miếng đệm xốp trong bộ y phục dã chiến ra. Điều đó sẽ khiến hắn dễ dàng tăng tốc độ bơi ở dưới biển hơn. Vấn Thiên gật đầu và hỏi: "Khoảng thời gian này ngươi vẫn đuổi theo cô ta dưới biển à?" "Ừm." Mười Một nói: "Đuổi theo cô ta và đánh nhau với cô ta hơn một giờ dưới biển." Nghe Mười Một nói như vậy, Vấn Thiên lại càng tin hơn, bởi vì ông ta biết rất rõ về loại đồng hồ của Long Hồn. Loại đồng hồ này mặc dù sử dụng rất thuận tiện nhưng đồng thời nó có quá nhiều chức năng nên cũng tồn tại rất nhiều hạn chế. Chứng minh thân phận, công cụ thông tin, tín hiệu truy lùng, la bàn... có hơn mười loại công năng được áp đặt trên một khối kim loại nhỏ, có thể tưởng tượng được những công năng này sẽ bị yếu đi nhiều. Giống như tín hiệu theo dõi vậy, tín hiệu mà công năng này phát ra sẽ yếu hơn tín hiệu do máy móc bình thường phát ra rất nhiều, hơn nữa còn dễ bị ngắt quãng. Chẳng hạn như khi đồng hồ bị cho vào trong nước, tín hiệu của nó sẽ bị nước ngăn cách, cho nên mới có chuyện tín hiệu của Mười Một bị cắt đứt như thế. Mà vì tín hiệu đã bị yếu đi, sau khi nó rời khỏi mặt nước rồi bắt liên lạc lại với vệ tinh sẽ mất thời gian hơn một chút. Khi Mười Một bơi trong biển, đồng hồ vừa mới rời khỏi mặt nước còn chưa kịp liên lạc lại với vệ tinh thì đã bị hắn nhấn xuống tiếp rồi, và nước lại làm mất đi tín hiệu. Cho nên tín hiệu của Mười Một biến mất bốn giờ cũng là bình thường, nhưng tiền đề là lúc đó hắn phải ngâm trong nước. Vấn Thiên thở phù một hơi, cũng chẳng biết ông ta có tin lời của Mười Một hay không, nhưng sắc mặt ôn hòa cười cười: "Không sao rồi, hai ngày nay ngươi cũng đã vất vả nhiều, nghỉ ngơi một chút đi. Hải quân của đảo Đông Hải đang đến đây rồi, họ sẽ tiến hành lục soát trên toàn đảo để tìm người sống sót rồi sẽ hộ tống mọi người trở về. Ngươi và Thủy Nhu cứ ở chỗ này chờ họ đến, cứ giả như không biết gì và rời đi cùng với họ." "Ừm." Mười Một gật đầu, cũng không thắc mắc gì. Vấn Thiên im lặng một lát mới tiếp tục nói: "Cơ nhân chiến sỹ này chúng ta sẽ mang đi, lần nay ngươi làm việc rất tốt, tổ chức sẽ khen thưởng cho ngươi. À, ngươi có tìm thấy mang mối gì không?" Mười Một lắc đầu: "Không có gì. Hai người chết kia ở một đảo khác, ta ở đảo này cũng chẳng có biện pháp điều tra nào. Có điều ta phát hiện ra một việc." Sắc mặt Vấn Thiên căng thẳng: "Chuyện gì thế?" "Nếu bị những cơ nhân chiến sỹ này đả thương hoặc cào trúng người thì chẳng bao lâu cũng sẽ bị biến thành như bọn chúng." Vấn Thiên lộ vẻ kinh hoảng: "Bị lây sao?" "Ừm. Theo ta thấy, những người bị giết chết đều đã bị cơ nhân chiến sỹ đả thương." Vấn Thiên nhíu chặt hai hàng lông mày, không biết là đang nghĩ gì. Thật lâu sau, sắc mặt ông ta có vẻ trầm trọng nói: "Được rồi. Chuyện này chúng ta sẽ phải suy nghĩ thật cẩn thận." "Còn nữa, những cơ nhân chiến sỹ này rất giỏi bơi lội cho nên không những trên đảo này mà các hòn đảo khác cũng sẽ có bọn chúng." Vấn Thiên nhăn nhó, cười khổ nói: "Tin tức của ngươi đích thực là kinh động, cứ như thế này khó khăn của chúng ta sẽ càng lớn." Dừng một lát ông ta hỏi: "Thời gian ở trên đảo này, ngươi có quan sát thấy điều gì bất thường không?" Mười Một làm ra vẻ như đang nhớ lại, cuối cùng hắn buông một câu: "Không có." Vấn Thiên gật đầu không hỏi tiếp nữa. Ông ta dặn dò: "Được rồi. Cứ quyết định như vậy. Nhiệm vụ lần này của ngươi kết thúc, tiếp theo ta sẽ tự điều tra. Sau khi trở về, ngươi và Thủy Nhu sẽ ở lại Đông Hải nghỉ ngơi hai ngày." "Thủy Nhu." Vấn Thiên nói với Mười Một xong liền vẫy tay gọi Thủy Nhu.