Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 554 : Tặng ngươi căn cứ (2)
Mười Ba nói: "Gốc rễ của Mệnh Vận không phải ở thế giới Phương Đông, càng không thể ở trong Long Quốc, chúng ta ở chỗ này không thể phát triển. Cho nên căn cứ này đối với chúng ta mà nói, căn bản không sử dụng được. Đương nhiên không phải là cho không mà là cùng với ta thực hiện giao dịch này."
Mười Một bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì?"
Mười Ba im lặng một lát, đoạn nói: "Tiêu diệt Long gia."
Mười Một nhìn hắn: "Cho ta lý do."
"Không có lý do."
Mười Một lắc đầu nói: "Ta không thể."
"Bởi vì Long Hồn ư?"
Mười Một không nói lời nào, chỉ lặng im coi như thừa nhận. Thân phận hắn bây giờ không thể đánh đồng với lúc trước khi đối phó Trần gia, lúc còn có thể không kiêng kị gì, nhưng bây giờ trên đầu hắn là đã có danh hiệu của Long Hồn, hắn không thể làm việc phản nghịch như vậy được. Nếu không kẻ đầu tiên công kích hắn chính là Long Hồn.
Trải qua sự việc lúc trước trong quán bar, Mười Một và Long Hồn có thể coi như đã ký một hiệp ước, trước khi tỏ ra quyết liệt với Long Hồn, hắn sẽ không đắc tội với Long Hồn. Cho nên nếu Mười Ba không có bất cứ lý do thuyết phục nào, Mười Một sẽ không ra tay với Long gia. Huống hồ Long Hải Du của Long gia chính là cháu rể của Lục Dương.
Mười Ba giương mắt nhìn hắn hồi lâu, mở miệng nói: "Ta không cần ngươi phải đích thân đi diệt Long gia, chỉ muốn ngươi gây cho Long gia một chút áp lực khiến Long Hải Du tự mình tới tìm ta là được."
"Tại sao?"
"Ta thiếu Long Hải Du một món nợ nhân tình." Mười Ba nói mặc dù ngắn gọn nhưng cũng đủ để hiểu. Hắn muốn lợi dụng Mười Một gây áp lực cho Long gia, để còn có cơ hội trả món nợ này cho Long Hải Du.
"Ta không thích nợ nhân tình của người khác, đặc biệt là người của Long gia." Mười Ba nói.
Mười Một vẫn lắc đầu cự tuyệt nói: "Ta không làm được."
"Yên tâm, chuyện này đối với ngươi mà nói không có khó khăn gì, hơn nữa, ta đảm bảo Long Hồn sẽ không nhúng tay." Lục Đạo bỗng nhiên cười, xen vào nói: "Để ta nói rõ với ngươi, chẳng bao lâu nữa, tam đại gia tộc sẽ gây ra chuyện huyên náo, mà việc này sẽ làm Long Hồn không vui. Lúc này, ngươi nhúng tay vào, tin rằng Long Hồn chẳng những không quản, ngược lại, còn rất vui nhìn thấy vậy. Đến lúc đó, ngươi chỉ cần thuận tay cho Long gia một chút áp lực, chỉ cần khiến cho Long Hải Du tự mình tìm tới Mười Ba, vậy thì nhiệm vụ của ngươi đủ hoàn thành, căn cứ này cũng danh chính ngôn thuận về tay ngươi."
Mười Một nheo mắt một chút, hỏi: "Tam đại gia tộc sẽ gây ra chuyện gì?"
Lục Đạo thoải mái dựa vào ghế sô pha, cười nói: "Không thể nói, nói sẽ không linh nữa."
Mười Một nghĩ, lạnh lùng nói: "Ta vẫn không thể nhận."
"Lý do?"
"Cho dù có cho ta căn cứ này, ta cũng không giữ được nó."
"Ha ha!" Lục Đạo cười nói: "Cái này thì ngươi có thể yên tâm, bởi vì sẽ không có ai để ý đến nó."
"Tiểu Trùng Quốc thì sao?"
"Tiểu Trùng Quốc ư?" Lục Đạo bĩu môi nói: "Đám Tiểu Trùng căn bản là không biết vị trí của căn cứ này. Năm đó sau khi chấm dứt thế chiến thứ hai, Tiểu Trùng Quốc vẫn giữ ý định lưu lại căn cứ này. Vì tránh để bí mật này lộ ra cho Long Quốc biết được, bọn họ đem một bộ phận những người trong căn cứ này đưa đi nơi khác, cũng coi như bị cầm tù suốt đời. Còn lại thì bí mật giết chết, ngoại trừ vài người người ở tại căn cứ này thuộc Tiểu Trùng Quốc cấp cao, thì không ai biết vị trí chính xác của nó, thậm chí rất nhiều người còn không biết có căn cứ bí mật như vậy nữa. Sau khi chiến sự lắng dịu, chính từ nơi này Huyết Mân Côi phân tán ra ngoài cuối cùng chạy đến Trấn Nguyên Sơn lánh nạn trở thành một mạch riêng.
Mấy chục năm đã trôi qua, mấy người thuộc lớp cao cấp của Tiểu Trùng Quốc kia sớm đã chết sạch, Huyết Mân Côi cũng chẳng còn được mấy người, bây giờ ngoại trừ một số ít người trong Huyết Mân Côi, còn lại không ai biết có một căn cứ như vậy, thậm chí cả Phong Dã Tổ và tầng lớp cấp cao của Tiểu Trùng Quốc cũng chỉ biết là có một căn cứ bí mật chứ cũng không biết chính xác ở nơi nào."
Lục Đạo uống xong một ngụm rượu đỏ rồi tiếp tục nói: "Căn cứ này chính là con Ách chủ bài trong tay Huyết Mân Côi, chỉ cần bọn họ còn nắm trong tay lá bài này, thì coi như vẫn còn có tiếng nói ở Tiểu Trùng Quốc, cho nên bọn họ không thể nào để người khác biết được vị trí của căn cứ, kể cả Phong Dã Tổ. Đáng tiếc, vận khí của bọn họ thật sự không tốt, sau khi bị chúng ta công phá ở Trấn Nguyên Sơn, biết được căn cứ này còn có vài người, một số đã chết ở Trấn Nguyên Sơn, số khác đã trốn đến nơi này, kết quả đã bị chúng ta một lưới gom hết. Giờ đây, khắp thế giới, căn cứ này chỉ còn lại có Mệnh Vận bọn ta và thêm ngươi là biết vị trí."
Mười Một suy tư một lát, hỏi: "Căn cứ này không phải đã từng được xây lại hay sao?"
"Thì ra ngươi lo lắng việc này à?" Lục Đạo cười nói: "Chuyện này ngươi có thể yên tâm, về việc rót tài chính vào đây, Tiểu Trùng Quốc trực tiếp giao cho Huyết Mân Côi, mà Huyết Mân Côi lại âm thầm đem tài chính chuyển qua bên này, do người nơi này ra mặt thu mua vật liệu. Hơn nữa, bọn họ mua toàn là hàng hóa buôn lậu, sẽ không khiến cho người khác chú ý. Sau khi tất cả tài liệu và thợ thuyền đều được bí mật vận chuyển đến, bọn họ phong bế căn cứ này, âm thầm sửa chữa, cho đến sau khi hoàn thành công trình thì đem tất cả thợ thuyền lưu lại, nuôi thành quái vật.
Mặt khác các thiết bị công nghệ cao này cũng là do Tiểu Trùng Quốc dùng phương thức buôn lậu vận chuyển đến hải vực phụ cận, lại do người của căn cứ ra mặt tiếp thu và vận chuyển. Cho nên dù là Tiểu Trùng Quốc hay Phong Dã Tổ, đều chỉ biết là căn cứ phụ trách bồi dưỡng cơ nhân chiến sĩ ở hải vực phụ cận, nhưng lại không biết vị trí cụ thể ở nơi nào. Nơi này có trên trăm hòn đảo, bọn họ không thể nào lần lượt lên từng đảo để tìm kiếm. Cho dù bọn họ có lục soát đảo này, cũng khẳng định không tìm được cửa vào ở đâu.
Mười Một hỏi: "Các ngươi làm sao biết được việc này?"
Lục Đạo nhún vai nói: "Chúng ta khi chiếm lĩnh căn cứ này cũng bắt được vài tù binh, đương nhiên là từ miệng những tù binh này mà hỏi ra rồi. Thế nào, đã có thể an tâm chưa?"
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
153 chương
17 chương
507 chương
29 chương