Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Chương 526 : Đêm đáng sợ trong rừng rậm (trung)

Cuộc nói chuyện giữa Mười Một và Thủy Nhu kết thúc rất nhanh, vì Âu Dương Lâm đã đến thay ca cho nàng. Mùi khó ngửi kia thực khiến Thủy Nhu khó mà chịu nổi, sau khi đưa xiên thịt cho Âu Dương Lâm nàng bèn vội vã chạy đi. Âm Dương Lâm cầm xiên thịt rắn ngồi xuống cạnh Mười Một, hỏi: "Chúng ta còn cách nguồn nước bao xa?" "Năm sáu cây nữa." Âu Dương Lâm yên tâm nói: "Sáng mai dậy sớm một chút, trước buổi trưa chắc là có thể đến nơi." "Ừ." Âu Dương Lâm quay quay xiên thịt trên lửa rồi nói: "Hôm nay ngươi ngủ sớm chút, để ta gác đêm cho." "Không cần." Mười Một lắc lắc đầu, hắn vẫn có chút lo lắng, cảm giác bất an đó rốt cuộc là cái gì, nếu đêm nay xảy ra chuyện bất ngờ gì, chỉ dựa vào Âu Dương Lâm thì không kịp xử lý được. Âu Dương Lâm không hề biết những điều Mười Một đang nghĩ, cười nói: "Ngươi cho rằng ta thật sự ngốc đến mức canh cả đêm sao. Ta bảo ngươi ngủ sớm một chút, ta canh nửa đầu, ngươi canh nửa sau." Hắn lại nhìn sang ba người bọn Khang Hữu Nghiệp, khinh thường nói: "Nếu để ba thằng đó canh, ta thật không yên tâm." "Ngươi đi ngủ đi." Mười Một ném thêm chút củi vào đống lửa, nói: "Ta và tiểu Nhu sẽ lần lượt canh gác." "Không được!" Âu Dương Lâm lập tức phản đối: "Tiểu Nhu là một cô gái, sao có thể để một cô gái canh gác, còn bản thân thì đi ngủ cơ chứ?" Mười Một nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái: "Cô ấy lợi hại hơn ngươi." Âu Dương Lâm cười gượng bảo: "Cho dù cô ấy lợi hại hơn ta thì vẫn là con gái. Âu Dương Lâm ta tuy không hiểu cái gì là thương hoa tiếc ngọc, nhưng cũng tuyệt đối không để con gái canh gác, còn mình đi ngủ." "Tùy ngươi." Mười Một cầm xiên thịt rắn lại xem qua một chút, thấy đã chín được bảy tám phần rồi, hắn nhéo lấy một miếng rồi bỏ vào miệng ăn. "Này!" Âu Dương Lâm nói: "Bọn Nguyệt Nhi còn chưa ăn đó, sao ngươi lại ăn trước được thế?" "Bọn họ sẽ không ăn đâu." Vừa nói Mười Một vừa cho miếng thịt thứ hai vào miệng. Âu Dương Lâm lắc lắc đầu, cầm mấy xiên thịt trong tay đi đến chỗ mấy cô gái, nói: "Thịt chín rồi, mỗi người một xiên đừng tranh nhau nhé, ăn xong còn có bên kia nữa." Âu Dương Ninh cầm lấy một xiên ngửi ngửi, sau đó lập tức nôn mửa, đẩy xiên thịt rắn trở lại và nói: "Ọe... Anh muốn hại em à, ọe, tởm quá cơ." Âu Dương Nguyệt Nhi cũng cầm lấy xiên thịt ngửi thử một chút, lập tức có mùi máu tanh rất nồng ập đến. Thứ như thế này dù nàng có miễn cưỡng cho vào miệng cũng không nhai nổi, đành khéo léo từ chối và đưa trở lại. Phan Hiểu Kiều cũng y như thế, tuy nàng cũng đã chơi trò sinh tồn nơi dã ngoại này không dưới mười lần, nhưng chưa có lần nào thảm hại như lần này, thậm chí còn phải ăn cái thứ nửa sống nửa chín kia, nàng quả thực khó mà nuốt nổi. Bốn cô gái cũng chỉ có Thủy Nhu khẽ nói câu "cảm ơn", sau đó khẽ cắn một miếng nhỏ rồi nhai từ từ. Âu Dương Ninh ngửi thấy cái mùi ghê tởm đó, bèn khẽ hỏi: "Tiểu Nhu, không thối sao?" "Còn tạm." Thủy Nhu mỉm cười nói: "Bạn đừng nghĩ là nó rất thối rất khó ăn, chỉ cần nhắm mắt lại rồi tưởng tượng rằng đây là một miếng bò bít tết, rất thơm rất ngon, tự nhiên sẽ có thể ăn được thôi." Âu Dương Ninh run lên một chút rồi nói: "Tôi không có được sức tưởng tượng tốt như bạn." Phan Hiểu Kiều cầm một quả xanh lên cắn một miếng rồi hỏi: "Tiểu Nhu, nhìn cô ăn mà không đổi sắc kìa, trước kia cô từng ăn những thứ thế này rồi sao?" "Ặc, trước đây có một lần tôi đi... Ặc, cũng là đi sinh tồn nơi dã ngoại, đương nhiên là ở Kinh Châu thôi. Lần ấy bị lạc đường trong núi sâu mất mấy ngày trời, thức ăn và nước uống đều đã dùng hết, mấy ngày liền không có gì ăn, khi ấy quả thực là rất đói." Âu Dương Ninh lập tức nảy sinh hứng thú, bò đến hỏi: "Vậy sau đó phải làm thế nào?" "Về sau á?" Thủy Nhu suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cũng không có gì, lúc hết thức ăn có người trong đội đã tòm được một chút rắn và chuột gì đó, vì khi ấy trời mưa tầm tã, chúng tôi không nhóm được lửa, thế là bọn họ ăn sống luôn." "Ọe!" Âu Dương Ninh lập tức xua tay bảo: "Bạn đừng nói nữa, tôi nghe mà đã không chịu nổi rồi. Bạn không ăn sao?" "Ban đầu thì không, mình thấy là đã sợ rồi. Nhưng đói mấy ngày liền, về sau đói quá không chịu nổi nữa đành ăn một miếng nhỏ, có điều lập tức lại nôn ra ngay. Nhưng về sau thực sự là đói quá, chỉ đành vừa ăn vừa nôn." "Dừng! Đừng nói nữa." Âu Dương Ninh nói lớn, sau đó lập tức chạy vội đến nấp bên cạnh Âu Dương Nguyệt Nhi. Nếu gặp phải chuyện thế này, nàng quyết định thà chết chứ tuyệt đối không động vào chút nào. Thủy Nhu cười nói: "Thực ra có thịt rắn để ăn thế này đã là rất tốt rồi, chẳng qua lúc này chúng ta không có nước sạch nên mới hơi tanh chút. Nếu rửa kỹ vài lần chắc sẽ không tanh thế đâu. Mà tiểu Ninh này, chỉ cần bạn nghĩ nó là bò bít tết..." Âu Dương Ninh vẻ mặt đau khổ hé miệng nói: "Cả đời này tôi sẽ không ăn bò bít tết nữa." "Vậy thì tưởng tượng là thịt dê nướng xiên..." Âu Dương Ninh bịt chặt tai kêu lên: "Cả đời này tôi cũng không ăn thịt dê nướng xiên nữa!" Thủy Nhu thấy thế thì không nói thêm nữa, nếu nói thêm câu nữa chắc cả đời này Âu Dương Ninh không cả ăn cơm nữa mất. Phan Hiểu Kiều lại cắn quả dại thêm một miếng, vị chua khiến nàng nhíu chặt mày lại không dám mở mặt ra, khó khăn lắm mới nuốt xuống được, run rẩy nói: "Quả gì thế này? Chua quá đi." Âu Dương Nguyệt Nhi cũng cầm một quả lên cắn thử, vị chua lập tức len qua kẽ răng tiến vào miệng nàng, cảm giác ghê răng làm nàng run lên. Cố nhẫn nhịn vị chua ấy, Âu Dương Nguyệt Nhi nuốt miếng quả vừa cắn xuống, sau đó thè lưỡi nói: "Thật sự rất chua." Âu Dương Ninh hậm hực nói: "Tên đầu gỗ đó chắc chắn là cố ý chỉnh chúng ta. Mang về toàn là thịt thối với quả chua, chắc chắn là hắn cố ý mà." "Tiểu Ninh." Âu Dương Nguyệt Nhi nói giúp Mười Một: "Sở Nguyên chẳng rảnh đi đùa với em đâu, chắc chắn là gần đây không tìm được quả gì khác, anh ấy không có cách nào thôi." Âu Dương Ninh trề môi nói: "Sao chị cứ nói giúp hắn thế." "Chị có giúp anh ấy đâu mà, đây là nói đạo lý với em đó. Em xem, vừa rồi anh ấy chạy ra ngoài lâu như thế mà hái được có chút quả dại này, chẳng chắn là phải chạy một quãng đường rất xa mới tìm được cho chúng ta, nếu không cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian như thế. Đúng không?" Âu Dương Ninh hấm hứ mấy tiếng rồi nói: "Chị có lý, em nói không lại chị. Thảo nào cha cứ nói con gái hướng ngoại, hứ, em ngủ đây, không để ý đến các người nữa." Nói xong Âu Dương Ninh bèn thở phù phù nằm xuống bãi cỏ, cả người cuộn lại. Âu Dương Nguyệt Nhi đưa một quả dại về phía nàng rồi nói: "Em không ăn sao? Sẽ đói bụng đó." Âu Dương Ninh giận dỗi nói: "Không ăn." "Vậy chị đặt vài quả bên cạnh em nhé, đói thì hãy ăn." Âu Dương Ninh nhắm mắt lại giả bộ ngủ không nói gì thêm, chẳng biết có phải vì nàng đã đi cả ngày nên rất mệt hay không, vừa nhắm mắt một lúc là đã ngủ thật luôn. Phía bên kia ba người bọn Khang Hữu Nghiệp cũng không chịu ăn thịt rắn, chỉ nhai chút quả dại chống đói mà thôi. Có điều thứ quả này thật quá chua, cứ nhai được hai ba quả là lại thấy chua đến không nuốt nổi, lại rút vài điếu thuốc ra hút rồi ngồi tán gẫu, sau một lúc thì ngủ luôn. Phan Hiểu Kiều vốn còn kéo Thủy Nhu và Âu Dương Nguyệt Nhi nói chuyện phiếm, nhưng không biết cũng ngủ từ lúc nào rồi. Âu Dương Nguyệt Nhi ngáp ngắn ngáp dài, chẳng bao lâu thì chìm vào giấc ngủ. Thủy Nhu đi đến ngồi cạnh đống lửa cùng Mười Một và Âu Dương Lâm, ba người cùng ăn thịt rắn. Thấy nàng ăn cái thứ vừa tanh vừa thối này mà mặt không đổi sắc, Âu Dương Lâm cũng phải khâm phục từ tận đáy lòng. Âu Dương Lâm quay đầu lại nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh đang ngủ say, cười nói: "Xem ra bọn họ đều rất mệt rồi. Lần đầu tiên ta thấy Nguyệt Nhi và tiểu Ninh ngủ sớm như thế đó. Thường ngày ở nhà không đến mười một giờ là tiểu Ninh tuyệt đối không chịu lên giường, Nguyệt Nhi cũng vì thói quen công tác nên ngủ rất muộn." Thủy Nhu che miệng cười khẽ nói: "Bọn họ mệt là một nguyên nhân, quan trọng là bọn họ đã ăn quả Long Tiên." Âu Dương Lâm sửng sốt nói: "Quả Long Tiên nào cơ?" Thủy Nhi chỉ vào mấy quả xanh chẳng còn lại bao nhiêu và nói: "Chính là thứ quả dại mà Sở Nguyên mang về đó, loại quả này tên là quả Long Tiên, lấy thịt của quả đem ra phơi khô rồi nghiền thành bột cũng là một loại Trung dược, có hiệu quả làm tinh thần thoải mái. Có một loại đàn hương tên là Long Tiên hương cũng có công hiệu tương tự. Nước quả Long Tiên rất chua, sau khi ăn xong sẽ khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, hơn nữa còn ngủ rất ngon." "Ồ." Âu Dương Lâm gật gật đầu nói: "Chính là thuốc ngủ rồi." Thủy Nhu cười đáp: "Cũng gần như thế, có điều thuốc ngủ có tác dụng phụ, uống nhiều sẽ trúng độc, còn quả Long Tiên thì không cần lo về phương diện này, chỉ là công hiệu của quả Long Tiên kém hơn thuốc ngủ mà thôi." Âu Dương Lâm cười nói: "Thảo nào em thà ăn thịt rắn cũng không chịu ăn quả dại." Ngay sau đó lại cảm khái than thở: "Em hiểu thật nhiều thứ, mấy chuyện này anh cũng chẳng biết. Làm lính thế này xem như uống phí rồi." Thủy Nhu lắc lắc đầu an ủi: "Em cũng từng thấy một lần nên mới có thể nhận ra, bây giờ anh cũng nhìn thấy quả Long Tiên, lần sau lại thấy chắc chắn sẽ có thể nhận ra mà." "Ài, Sở Nguyên." Âu Dương Lâm hướng về phía Mười Một vẫy vẫy tay hỏi: "Mấy cái cách nhận biết thảo dược, rồi chế tạo thuốc đuổi côn trùng, còn cả định luật Hoàng kim tuyến kia nữa, có thể dạy cho ta không." "Có thể." Mười Một chẳng hề do dự đáp luôn. Âu Dương Lâp giơ ngón tay cái lên cười lớn: "Quả nhiên là hảo huynh đệ." "Chúng ta không phải hảo huynh đệ." "Sao?" Âu Dương Lâm còn chưa hiểu câu nói này của Mười Một có hàm nghĩa gì, Mười Một đã đứng dậy nói: "Tiểu Nhu, đêm nay cô và Âu Dương Lâm canh nửa đầu." "Được." Thủy Nhu đồng ý luôn. Âu Dương Lâm lập tức cự tuyệt: "Không được, ta canh nửa đầu, Sở Nguyên canh nửa sau. Tiểu Nhu, em đi ngủ đi cho anh." Thủy Nhu lắc lắc đầu nói: "Không sao, dù có không ngủ hai ba ngày em cũng không sao." "Cái gì mà không sao?" Âu Dương Lâm cố ý nghiêm mặt lại nói: "Anh bảo em đi ngủ thì đi ngủ đi, anh là đàn ông, em là phụ nữ, em phải nghe anh chứ." Thủy Nhu vừa tức giận vừa tức cười hỏi: "Đây là loại logic gì thế? Chủ nghĩa đại nam tử sao?" Âu Dương Lâm gãi gãi đầu ngượng ngập nói: "Chuyện này... Dù sao em phải nghe anh, đây là mệnh lệnh." Thủy Nhu hé miệng cười nói: "Em biết anh là sỹ quan, nhưng em không phải là lính của anh mà." Âu Dương Lâm thở dài một hơi, vẻ mặt khó khăn nói: "Thế nào thì em mới chịu đi ngủ đây?" "Vậy em ngồi với anh một lúc, khi nào buồn ngủ sẽ đi ngủ nhé?" "Vậy được, nhưng mà buồn ngủ rồi phải lập tức đi ngủ đó, đừng có cố gắng chịu đựng." Thủy Nhu cười bảo: "Tuân lệnh, Thượng tá đại nhân của em." Âu Dương Lâm ngạc nhiên nói: "Sao em biết anh đã được thăng lên Thượng tá rồi?" Thủy Nhu nháy nháy mắt nói: "Em không chỉ biết anh là Thượng tá, em còn biết nếu anh không phạm sai lầm gì, và tất cả đều thuận lợi, trong ba đến năm năm anh sẽ được thăng lên Đại tá. Có điều từ Đại tá thăng lên Thiếu tướng thì khó rồi, nếu anh không tích lũy được quân công, đại khái phải đợi mười đến hai mươi năm nữa." "Chẳng cần dài như thế đâu." Âu Dương Lâm vỗ ngực nói: "Trong vòng mười năm anh nhất định sẽ được thăng tới Thiếu tướng." "Tốt, có chí khí." Thủy Nhu đưa một tay ra nói: "Chúc anh thành công." "Cảm ơn." Âu Dương Lâm rất khách khí bắt tay nàng, sau đó hai người cùng bật cười. Mười Một nằm trên mặt cỏ, tuy đã nhắm mắt lại nhưng vẫn chưa ngủ, bao nhiêu năm nay hắn đã hình thành thói quen mỗi đêm đều ngồi luyện công, giờ muốn ngủ lại có chút không quen. Hơn nữa loại cảm giác bất an kia tuy đã biết mất, nhưng cảm giác còn lưu lại trong đầu vẫn khiến hắn không thoải mái, dưới tình huống như thế càng khó ngủ hơn. Cuộc sống từ nhỏ đến lớn của hắn đã tạo thành thói quen luôn cảnh giác, cũng chính vì trực giác khác hẳn người thường này nên hắn mới có thể sống được đến ngày hôm nay. Trên hòn đảo này rốt cuộc có thứ gì mà có thể khiến hắn sinh ra cảm giác nguy cơ lớn như thế? Đầu tiên hắn đã đi lục soát quanh đây mấy vòng, nhưng lại chẳng tìm thấy chút manh mối nào. Ngoài ra còn nhiệm vụ lần này của hắn, hai người chết kia liệu đã đi đâu rồi. Dấu chân trên mặt đất là chuyện gì? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn chẳng có chút đầu mối nào. Đáng tiếc hòn đảo này không phải là hòn đảo xảy ra chuyện lần trước, nếu không đi tới hiện trường xem xét có khi lại tìm ra được manh mối gì đó. Bên tai lại vẳng đến tiếng Thủy Nhu và Âu Dương Lâm nói cười, hai người họ đã nói chuyện rất lâu rồi, đến cả Âu Dương Lâm dường như cũng quên mất lúc này đã rất khuya và nên để Thủy Nhu đi ngủ. Hai người này nói từ chuyện nhà đến chuyện quân sự, lại từ chuyện quân sự nói đến chuyện quốc gia, dường như đã tìm được chủ đề chung, nói một mạch không dừng. Mười Một lật mình qua bên cạnh, vừa mở mắt ra liền thấy ngay bóng lưng Âu Dương Nguyệt Nhi. Lúc này Nguyệt Nhi đang nằm ở không xa nơi phía trước hẳn. Mười Một cũng không biết tại sao mình lại chọn ngủ ở đây, có thể là vì vô ý tìm một khoảng đất trống rồi nằm xuống, hoặc cũng có thể vì theo tiềm thức hắn muốn ở gần một chút để bảo vệ Nguyệt Nhi. Bóng lưng của Nguyệt Nhi rất đẹp, thân hình của nàng cũng không tồi, đặc biệt là đôi chân vừa thon vừa dài, cả thân hình gần như hoàn mỹ. Thường thì một mỹ nữ như nàng thì sẽ có rất nhiều nam nhân điều kiện cực tốt theo đuổi, hơn nữa nàng cũng quả thật đã đến tuổi lấy chồng, nhưng đến giờ bên ngoài vẫn chưa đồn thổi tin tức gì về chuyện ấy, thậm chí còn chưa nghe nói Nguyệt Nhi thân cận với nam nhân nào. Điều khiến người ta khó hiểu nhất là Nguyệt Nhi trước nay chưa từng đi ăn cơm một mình với bất kỳ nam nhân nào, cho dù được mời thì chắc chắn cũng là bữa cơm có rất nhiều người ở đó. Thực ra điều may mắn nhất của Nguyệt Nhi không phải vẻ đẹp, thân hình hay giọng ca, mà là gia thế sau lưng nàng. Chính vì cha nàng là Tổng tư lệnh quân khu ba đóng tại kinh thành Long Quốc, cho nên dù có bao nhiêu người có chủ ý với nàng, nhưng cũng không có ai dám to gan ra tay cưỡng ép hay ngầm giở thủ đoạn hạ lưu. Nếu bị cha hay anh nàng biết được, dù sau lưng kẻ đó có bối cảnh thế nào, chắc chắn cũng không có kết quả tốt. Đương nhiên, trong những người hâm mộ Nguyệt Nhi cũng có kẻ gan lớn bằng trời như gã Tổng giảm đốc tập đoàn điện tử Phúc Lâm tên là Hạ Đại Phúc kia, khi xưa Hạ Đại Phúc đã thuê Hắc Ám Thập Tự giúp hắn bắt cóc Nguyệt Nhi, kết quả là khiến cho Mười Một tức giận rồi phải mất đi tính mạng. Còn may những kẻ không có đầu óc như thế rất ít, những người còn lại thì không dám đụng vào nàng, người bình thường thì không có tư cách để đụng vào, cho nên trước nay Nguyệt Nhi vẫn luôn rất an toàn, cho dù thỉnh thoảng có chuyện bất ngờ, vệ sỹ mà Âu Dương Bác sắp xếp cho nàng cũng đủ để giải quyết mọi vấn đề. Khi có Mười Một ở bên cạnh nàng mới cảm thấy an toàn nhất, nhưng nàng không biết rằng, lúc ở bên cạnh Mười Một, cũng là lúc nàng nguy hiểm nhất. Nhìn chăm chăm vào bóng lưng Âu Dương Nguyệt Nhi một lúc, Mười Một lại nhắm mắt lại. Hắn lại nhớ về những ngày ở trong doanh trại huấn luyện, rồi từ lúc ở doanh trại huấn luyện cho tới hôm nay. Hắn nhớ lại tất cả những việc đã từng xảy ra, cứ như những đoạn phim điện ảnh được chiếu trong đầu vậy. Nhớ lại quá khứ, Mười Một mới phát hiện thì ra mình còn có nhiều thứ không thể bỏ mặc như vậy. Cái chết của Sở Hải Lan, hắn không thể buông bỏ. Vết thương của Trương Hân Hân, cho đến nay hắn vẫn canh cánh trong lòng. Còn cả... Lúc này, Mười Một đột nhiên mở trừng mắt ra và bật dậy.