Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 523 : Nguy hiểm tiềm tàng (trung)
Phan Hiểu Kiều ở bên cạnh vừa đấm cái cẳng chân đã tê rần của mình, vừa ngồi lẩm bẩm: "Ta cũng không đi nổi rồi, sao chẳng thấy ai đến cõng ta thế nhỉ?"
Âu Dương Lâm bèn lập tức rụt cổ lại, giả bộ như chưa nghe thấy gì. Con mẹ điên này, ai dây đến coi như người đó xui xẻo. Đừng nhìn vẻ ngoài của nàng ta bình thường mà lầm, cũng chỉ có mấy người hiểu rõ nàng ta như Âu Dương Lâm mới biết, Phan Hiểu Kiều này mà điên lên thì chẳng ai cản nổi. Ấn tượng sâu nhất của hắn chính là trong một lần Thiếu Hoàng Phái tụ tập tại quán bar, con mẹ điên này đã không uống thuốc lắc mà cũng không uống rượu, dưới trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, không ngờ chỉ vì có người nói đùa một câu thế này "cô dám cởi một chiếc, ta sẽ cởi hai chiếc". Thế là con mẹ điên liền thật sự ở trước mặt mọi người thoát y, khiến cho tay nam nhân kia ngượng ngập vô cùng, cởi cũng không hay mà không cởi cũng không hay. Con mẹ điên thấy hắn không giữ lời hứa liền lập tức lao đến, lúc này trên người chỉ còn có cái áo ngực mà vẫn lao đến cố cởi quần nam nhân đó, làm lộ ra cả nửa cái mông của hắn. Trong lúc giằng co, cái áo ngực của nàng ta bị kéo lệch cả ra, xuân quang phát tiết cả một vùng mà nàng vẫn chẳng hề để ý. Chuyện này cho đến giờ vẫn còn được Thiếu Hoàng Phái bàn luận mãi, có thể thấy con mẹ điên này mà điên lên thì đáng sợ tới cỡ nào.
Khang Hữu Nghiệp tiếp tục nửa đứng nửa ngồi trên mặt đất, hướng lưng về phía Âu Dương Nguyệt Nhi đằng sau. Bạch Quản và Trương Hoàng ở đằng sau lầm bẩm gì đó, nhìn bộ dạng thì có vẻ như không vui vẻ lắm
Phan Hiểu Kiều ai oán thở than: "Nam nhân thật đúng chẳng phải thứ tốt đẹp gì." Ngay sau đó lại che miệng cười khúc khích như điên, ngoáy ngoáy mông đi đến bên cạnh Mười Một, "tràn đầy tình ý" nói: "Anh đẹp giai, hay là anh cõng em đi nhé?"
Âu Dương Nguyệt Nhi tỏ ra có chút không vui, Khang Hữu Nghiệp thì bộ dạng như đang xem kịch hay, Âu Dương Lâm thì không ngừng ngầm nháy mắt ra hiệu cho Mười Một.
Mười Một nhìn bước đi của nàng ta, thản nhiên nói: "Cô đi vững vàng có lực, chắc là thường xuyên đi leo núi, vẫn đi được, không cần người cõng."
Phan Hiểu Kiều sững ra đó, ngay sau đó bèn nhìn Mười Một nở nụ cười cổ quái.
Mười Một đi vòng qua Khang Hữu Nghiệp và Âu Dương Ninh, đến trước mặt Âu Dương Nguyệt Nhi, không để nàng phân giải gì cả liền kéo luôn nàng lên lưng mình. Âu Dương Nguyệt Nhi còn chưa kịp chuẩn bị tư tưởng, bị Mười Một kéo một cái, lập tức cảm thấy ngực mình đột nhiên dán chặt vào lưng Mười Một, bèn sợ hãi "a" lên một tiếng. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới người này là Mười Một, thế là bèn ngậm miệng lại, để mặc cho Mười Một "thô lỗ" đỡ mông mình rồi cõng lên.
Âu Dương Ninh cũng giật nảy mình, lao đến vừa đấm vừa đá Mười Một, còn dùng sức hét lên: "Đồ xấu xa! Buông chị ta ra! Đồ xấu xa! Không cho ngươi ức hiếp chị ấy! Mau buông chị ấy ra!"
Nhưng cho dù là nàng làm gì, Mười Một vẫn đứng nguyên không hề động đậy, thậm chí còn chẳng lắc lư chút nào.
Bị Mười Một "thô lỗ" cõng lên như vậy trước mặt bao nhiêu người, tuy rằng trong lòng Âu Dương Nguyệt Nhi vô cùng nguyện ý, nhưng cũng không khỏi có chút xấu hổ. Nàng khẽ vỗ vai Mười Một nói: "Sở Nguyên, hay là cứ để em tự đi nhé."
Mười Một thì không cố kỵ nhiều như nàng, bực mình đẩy Âu Dương Ninh đang quấn lấy ra. Âu Dương Ninh lập tức loạng choạng lui lại phía sau vài bước, sau đó tiếp đất bằng mông. Nàng liền lập tức khóc òa lên, nước mắt như trân châu chảy xuống thành dòng.
Người ta đều nói nước mắt là quyền lợi của nữ nhân, cũng là vũ khí của nữ nhân. Câu nói ấy thật chẳng sai chút nào. Âu Dương Ninh vừa mới khóc, bốn nam nhân - tất nhiên không bao gồm Mười Một - bèn lập tức chạy đến vây quanh nàng hỏi han. Âu Dương Lâm lại càng đau lòng, ôm lấy Âu Dương Ninh vào lòng rồi khuyên nhủ: "Em gái đừng khóc nữa, ngoan, anh đi đánh lợn rừng cho em."
Câu này không nói ra còn tốt, vừa nói ra Âu Dương Ninh lập tức khóc càng dữ dội hơn. Nếu nói vừa rồi nước mắt của nàng như một dòng suối nhỏ, thì giờ đây đã bành trướng thành dòng sông lớn. Đến cả Âu Dương Lâm cũng bối rối chân tay, không biết mình lại nói sai câu nào để đắc tội với tiểu ma nữ này rồi.
Âu Dương Nguyệt Nhi vặn vẹo trên lưng Mười Một, muốn xuống để đi xem xem Âu Dương Ninh thế nào. Nhưng cánh tay Mười Một lại như gọm kìm sắt cố định chặt nàng sau lưng, khiến nàng không thể nào xuống được.
Âu Dương Nguyệt Nhi ngượng ngập nói: "Sở Nguyên, để em xuống đi, em đi xem tiểu Ninh có sao không."
"Nó không sao." Mười Một vẫn giữ nguyên giọng điệu lạnh lùng nói: "Ngã không đau đâu."
Dừng một lát, hắn lại chêm thêm mấy câu: "Nữ nhân chỉ biết khóc, rất phiền phức."
Giọng của Mười Một tuy không lớn, nhưng tất cả mọi người ở đó đều có thể nghe thấy rõ ràng. Âu Dương Lâm chỉ biết lắc đầu cười gượng, một người là tiểu muội mà hắn yêu thương, một người là đại ân nhân của cả nhà hắn, thậm chí còn có thể là em rể tương lai, hắn giúp ai bây giờ? Huống chi tính khí của Mười Một mọi người đều rõ, có trách thì cũng chỉ có thể trách tiểu Ninh tự dưng đi dây vào hắn mà thôi.
Âu Dương Lâm không nói gì thì không chứng tỏ rằng không có ai đứng ra giúp Âu Dương Ninh, Khang Hữu Nghiệp vốn đã rất không vừa mắt Mười Một lúc này đột nhiên nhảy ra, chỉ vào mũi y mắng lớn: "Con bà mày chứ! Chỉ biết ức hiếp nữ nhân, nam nhân kiểu gì thế? Có giỏi đánh với tao đây này!"
Âu Dương Ninh đột nhiên ngừng khóc, đưa tay lên lau nước mắt, bò dậy đá cho Khang Hữu Nghiệp một nhát. Không biết là vì nàng biết rằng mình đánh không lại Mười Một nên trút giận lên người Khang Hữu Nghiệp, hay là vì không thích Khang Hữu Nghiệp nên đánh hắn, tóm lại là cú đá vừa rồi đã dùng hết toàn bộ sức lực. Khang Hữu Nghiệp đau đớn kêu ối một tiếng, ngồi phệt xuống đất dùng tay xoa chỗ vừa bị Âu Dương Ninh đá trên chân, mặt mày đau khổ nói: "Tiểu Ninh, anh đang giúp em xả giận mà."
"Không cần ngươi giả vờ tốt bụng!" Âu Dương Ninh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nước mắt lưng tròng chỉ vào Mười Một nói: "Đầu gỗ, ngươi nhớ lấy cho ta, thù này ta nhất định sẽ báo!" Nói xong lại sử dụng hết sức lực mà kêu lớn: "Ta hận ngươi!"
Mười Một chẳng cả thèm nhìn đến nàng, hướng về phía Âu Dương Lâm nói: "Âu Dương Lâm, ngươi mở đường."
Âu Dương Lâm gượng cười một tiếng, trong lòng thầm nhủ sao chuyện lại thành như thế chứ?
Sau đó hắn giao Âu Dương Ninh cho Thủy Nhu chăm sóc, bản thân thì cầm con dao bầu đi trước mở đường.
Âu Dương Nguyệt Nhi mấy lần đòi xuống, nhưng Mười Một bá đạo giữ chặt nàng trên lưng. Sau khi giãy dụa tượng trưng một chút, Âu Dương Nguyệt Nhi sợ Mười Một hiểu lầm ý của mình, cho rằng mình không thích được hắn cõng, cũng chỉ đành để yên cho hắn mà thôi.
Mười Một cõng Âu Dương Nguyệt Nhi đi theo sau Âu Dương Lâm, Thủy Nhu đỡ Âu Dương Ninh. Lúc này Âu Dương Ninh gần như là bài xích tất cả mọi người, chỉ hòa hảo với Thủy Nhu, một tay để Thủy Nhu dìu đi, tay kia thì không ngừng dụi đôi mắt đã đỏ ửng, ánh mắt căm hận nhìn chăm chăm vào Mười Một phía trước. Trông bộ dạng của nàng cứ như là hận không thể nuốt sống Mười Một luôn vậy.
Người không vui nhất đương nhiên là Khang Hữu Nghiệp, Âu Dương Nguyệt Nhi bị Mười Một ép buộc cõng đi đã khiến hắn vô cùng bất mãn, Âu Dương Ninh bị Mười Một ức hiếp xong không những không tìm Mười Một báo thù, mà lại còn lấy hắn ra làm cái bia trút giận.
Khang Hữu Nghiệp cảm thấy mình rất vô tội, thế là bèn trút luôn món nợ này lên người Mười Một, hận không thể lập tức cầm đao lên chém vài nhát. Nhưng lý trí đã mách bảo hắn không nên xung động, bây giờ Mười Một gần như là con mắt của cả đội, đến cả hai người bạn của hắn là Bạch Quản và Trương Hoàng dường như cũng rất tin vào quyết định của hắn. Nếu lúc này hắn gây chuyện với Mười Một, sẽ chẳng có ai đứng ra giúp hắn cả, thậm chí sẽ còn giúp Mười Một. Quân tử báo thù mười năm không muộn, Khang Hữu Nghiệp ghi sâu sự căm thù này vào trong tim, hắn thề rằng đợi lúc trở về nhất định sẽ phải khiến cho kẻ tên là Sở Nguyên này bẽ mặt.
Cả đội ngũ lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, tất cả cứ lầm lì tiến bước, thỉnh thoảng cũng chỉ vang lên tiếng Âu Dương Ninh thút thít. Bắt đầu từ hồi nãy, ánh mắt của nàng chưa từng rời khỏi Mười Một, dọc đường cứ nhìn chăm chăm vào cái bóng dáng ấy mà nghiến răng nghiến lợi không ngừng.
"Tiểu Ninh." Thủy Nhu khẽ hỏi: "Vẫn còn tức giận sao?"
Âu Dương Ninh chun mũi lại, hậm hực nói: "Tên đầu gỗ đó, tôi nhất định sẽ không tha cho hắn."
Thủy Nhu gượng cười một chút rồi khuyên giải: "Anh ấy thật sự là có lòng tốt mà, bạn không chú ý thấy tư thế chị Nguyệt Nhi đi đường vừa rồi có chút khó khăn sao? Chân chị ấy có thể đã bị thương rồi, thật sự không thể đi nữa. Nếu để chị ấy đi tiếp, chăng may bị viêm nhiễm gì đó, chúng ta lại không mang thuốc, không thể kịp thời cứu chữa, đợi đến lúc trở về thì có khi đã muộn rồi. Nếu nghiệm trọng thậm chí còn phải cưa tay cưa chân đó."
Âu Dương Ninh hít sâu một hơi, mở to mắt hết cỡ nói: "Thật sao?"
"Ừ, mình lừa bạn làm gì chứ." Thủy Nhu gật đầu đáp. Thực ra lời của nàng cũng có chút phóng đại, nhưng nếu không nói như thế, nha đầu này không biết còn muốn gây chuyện đến bao giờ nữa.
Âu Dương Ninh suy nghĩ một chút rồi trề môi ra nói khẽ: "Vậy thì thôi, thù này nể mặt chị tôi nên không tính toán với hắn nữa. Mà không được, tôi phải để anh trai tôi cõng, không thể để tên đầu gỗ kia lợi dụng."
"Này." Thủy Nhu vội kéo nàng lại, nói: "Vừa rồi anh Lâm cõng bạn đi lâu như thế, lúc này đã rất mệt rồi. Lẽ nào bạn hy vọng anh ấy cõng chị Nguyệt Nhi, sau đó không còn sức lực đứng cũng chẳng vững, và hai người đều lăn vào bụi rậm để gai đâm sao?"
"Vậy... tôi không để anh tôi cõng, tôi cũng..." Nói đến đây, Âu Dương Ninh quay đầu lại nhìn ba người bọn Khang Hữu Nghiệp ở phía sau. Ba người này nàng chẳng vừa mắt ai cả, nếu thật sự để bọn họ cõng Nguyệt Nhi, thà để Mười Một cõng còn hơn. Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng thể nghĩ ra ai tốt hơn, Âu Dương Ninh chỉ đành dẩu môi lầm bầm vẻ không vui.
Lúc mới nằm trên lưng Mười Một, Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn có chút ngượng ngập, từ nhỏ đến lớn ngoài cha và anh mình ra, nàng chưa từng tiếp xúc thân mật như thế này với nam nhân bao giờ. Đương nhiên Mười Một là ngoại lệ, thân thể của nàng thậm chí đã bị hắn nhìn qua hai lần, một lần là ở sa mạc, một lần là ở trong căn mật thất ở Ôn Thành, nhưng lúc ấy cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Không thể không nói, nằm trên lưng Mười Một quả thật rất thoải mái, toàn thân nàng đều có một cảm giác an toàn trước nay chưa từng có, dường như chỉ cần được nằm trên lưng Mười Một, trên thế gian này sẽ không còn ai có thể làm tổn thương nàng được nữa. Dần dần, Âu Dương Nguyệt Nhi từ cứng ngắc và ngượng ngập đã trở nên thả lỏng, cuối cùng cả người đều mềm nhũn áp sát vào sau lưng Mười Một. Loại cảm giác này rất thoải mái, cảm giác buồn ngủ không khỏi trào lên, mí mắt nàng cũng dần nặng trĩu.
Nhớ lại mấy năm trước, hai người từ di tích cổ xưa bên dưới sa mạc thoát ra ngoài, Mười Một cũng đã cõng nàng như vậy. Bọn họ từng bước từng bước đi trong sa mạc, cho đến khi gặp được một đội lữ hành hảo tâm giúp đỡ.
Nàng quả thực rất hoài niệm thời gian ấy, quả thực rất hoài niệm...
Tuy có lúc nhớ lại chuyện đó cũng hơi sợ, nhưng khi ấy có Mười Một ở bên cạnh bảo vệ nàng như lúc này, nàng chưa hề sợ hãi gì cả. Cho đến khi Mười Một giết chết Vong Linh và hoàn thành nhiệm vụ, nàng mới cảm thấy thì ra ở một mình lại cô đơn, tịch mịch và đáng sợ như thế. Thực ra về sau Diệp Tử Mai bị chết, Nguyệt Nhi chưa từng hoài nghi Mười Một, sở dĩ nàng vẫn luôn tìm Mười Một để hỏi đáp án chỉ là vì trong lòng muốn gặp lại hắn một lần nữa mà thôi.
Những ngày không có Mười Một ở bên cạnh, quãng hồi ức đó là mối liên hệ duy nhất giữa bọn họ.
Nguyệt Nhi vẫn còn nhớ, lúc đó mình cũng giống như tiểu Ninh, thích khóc, thích gây rối, thích giận hờn.
Ban đầu nàng chẳng có cảm giác gì với Mười Một, thậm chí còn có thể nói là chán ghét. Cho đến khi Mười Một ở trước mặt nàng giết chết mấy tên vệ sĩ, địa vị của Mười Một trong lòng nàng lập tức thăng hoa lên mức căm hận và sợ hãi. Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người chết, nàng thật sự rất sợ hãi, mấy ngày vẫn không dám nhắm mặt lại, vừa nhắm mắt lại là hiện ra hình ảnh của mấy tên vệ sỹ kia khi chết. Tinh thần của nàng cũng rơi vào trạng thái bị dày vò, nếu không nhờ Diệp Tử Mai kịp thời tìm được bác sỹ tâm lý để trị liệu, sợ rằng nàng thật sự không chịu nổi áp lực ấy mà điên lên mất.
Cho đến ngày anh trai nàng đến Las Vegas, nàng mới dần bình tĩnh lại một chút, tất nhiên cũng chỉ là một chút mà thôi.
Chỉ cần có Mười Một ở bên cạnh, nàng liền có một cảm giác run sợ khó hiểu, thân thể không nén nổi run lên liên tục. Nếu không nhờ có Diệp Tử Mai kiên quyết không đổi vệ sỹ, e rằng giữa nàng và Mười Một sẽ chẳng có bao nhiêu chuyện sau đó nữa rồi. Thậm chí rất có khả năng, nàng sớm đã chết trong tay Vong Linh. Bởi lẽ cho đến bây giờ nàng mới biết, thì ra lúc đó ngoài Mười Một ra chẳng ai có thể bảo vệ được nàng. Chính vì như thế cho nên đến tận hôm nay nàng vẫn rất cảm kích chị Mai, chỉ đáng tiếc chị Mai lại phải chết quá thảm, bị nổ tung máu thịt bầy nhầy, vậy mà đến tận hôm nay vẫn chưa cả biết sát thủ là ai.
Nguyệt Nhi vẫn còn nhớ, năm đó tại Las Vegas Mười Một đã ôm lấy nàng chạy hết tốc lực để né tránh Vong Linh. Khi một quả lựu đạn từ trong tay Vong Linh bay đến, Mười Một đã nhào đến dùng thân thể mình che cho nàng. Lúc ấy Nguyệt Nhi thật sự rất cảm động, tất cả những ấn tượng xấu về Mười Một trước kia đều thoáng cái đã biến mất hết, chỉ còn lại có cảm động mà thôi.
Về sau Mười Một ôm nàng né tránh khắp nơi, còn cầm súng cướp lấy một chiếc xe. Nghĩ đến đó Nguyệt Nhi lại không khỏi bật cười. Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất nàng đi cướp. Lúc ấy chỉ để ý đến trốn chạy mà không nghĩ gì khác, bây giờ vẫn còn cảm thấy rất điên cuồng, rất kích thích.
Mười Một cố nhịn đau do vết thương mang đến, lái xe đi rất xa, sau đó bỏ chiếc xe lại và mang nàng đi xa tới mấy cây số, cuối cùng hai người đã đến một trấn nhỏ hoang vu không bóng người.
Chính tại trấn nhỏ ấy, lần đầu tiên Mười Một đã nhìn thấy thân thể của nàng, tuy nói lúc đó là tình thế bất đắc dĩ, nhưng Nguyệt Nhi vẫn khó chịu đến muốn khóc. Nàng vẫn còn nhớ lúc đó Mười Một nói: "Tôi đang cứu cô, chẳng phải đang cưỡng hiếp cô, khóc cái gì chứ."
Lúc ấy Mười Một còn từng nói: "Tôi rất chán ghét loại nữ nhân khi gặp chuyện chỉ biết khóc như các cô, khóc có cứu nổi mạng mình không." Cái giọng điệu ấy cứ giống như là với tiểu Ninh hôm nay vậy.
Cũng tại trấn nhỏ ấy, hai người đã có một quãng thời gian rất khó quên. Lần đầu tiên nàng giúp người khác trị thương, lấy mảnh đạn ra. Sau lưng Mười Một bị lựu đạn nổ làm cho máu thịt bầy nhầy, nàng vẫn vừa khóc vừa giúp Mười Một gắp các mảnh sắt ra, sau đó lại đốt thuốc súng để khử độc. Nhìn Mười Một đau đến mặt mũi trắng bệch toàn thân lạnh ngắt, nhưng vẫn cố nhịn không kêu một tiếng nào, ý chí ấy nghị lực ấy phải lớn đến nhường nào chứ.
Vì bị kinh sợ quá mức, lúc ấy nàng đã sốt, cũng là nhờ Mười Một rất tinh tế cẩn thận nên nàng mới khỏi được nhanh như thế. Và cũng ở nơi ấy, lần đầu tiên trong đời nàng ăn thịt rắn.
Chuyện khó quên nhất là lúc bọn họ gặp phải đại quân kiến trong sa mạc, loại kiến này một khi ra ngoài là phải đến mấy trăm triệu con, trông dày đặc như một biển kiến màu đỏ rực. Khi ấy Nguyệt Nhi thật sự rất sợ hãi, may mà có Mười Một tỉnh táo cơ trí, đầu tiên dùng lửa đốt một khu nhà gỗ tạm thời ngăn cản bọn chúng, sau đó lại mang nàng theo cùng nhảy vào dòng song ngầm. Hai người sau cơn cửu tử nhất sinh mới có thể sống sót, khi bò ra khỏi khu di tích cổ kia và thấy ánh mặt trời, Nguyệt Nhi lại khóc một lần nữa, nàng khóc vì cảm khái thì ra cuộc sống lại đẹp như thế.
Sau khi bọn họ trở về từ sa mạc, Vong Linh đã lại tìm đến. Chính trong buổi trình diễn ấy, khi nàng ở bên trên sân khấu biểu diễn ca múa, Mười Một đột nhiên móc khẩu súng ra không ngừng bắn lên trên như điên. Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên nhìn thấy có một giá sắt ở phía trên, còn có một người đang mau chóng chạy trốn, người đó đại khái chính là Vong Linh. Sau đó Mười Một lại tiếp tục đuổi theo, và chính trong lúc ấy trong lòng Nguyệt Nhi có một loại ảo giác, nàng đang sợ, sợ rằng Mười Một không trở lại nữa. Về sau nghe người bảo vệ nói, Mười Một và sát thủ đó kịch chiến một trận, những người bảo vệ đi đến giúp đỡ đều chết cả, kết quả cuộc chiến giữa hai người như thế nào, Nguyệt Nhi không muốn biết, và cũng sợ hãi khi phải biết.
Nàng không biết quãng thời gian sau đó mình sống như thế nào, chỉ nhớ rằng khi nhìn thấy Mười Một mang theo thương tích trở về, nàng không kìm nổi mà bật khóc, nhào ngay vào lòng Mười Một mà khóc.
Mười Một cuối cùng vẫn đi mất, trong buổi biểu diễn hôm đó của nàng, biển người tấp nập, duy chỉ chiếc ghế Vip mà nàng giành cho Mười Một là trống không. Lúc ấy, trong lòng nàng như có một nỗi bi thương và mất mát không thể nói bằng lời, trong tim như có thứ gì đó bị người ta móc mất, trống rỗng và vô lực. Trái tim nàng rất ngứa ngáy, rất khó chịu. Và cũng chính là lúc ấy, nàng đã biết mình nên trưởng thành.
Tất cả những trải nghiệm ấy, đời này nàng khó mà quên được. Chỉ cần có Mười Một ở bên cạnh, chuyện gì cũng đều không đáng sợ. Cũng chính nhờ quãng thời gian ấy, nàng đã có một sự thay đổi triệt để, thay đổi ấy là tốt hay xấu thì nàng không biết, ít nhất anh nàng đã nói: "Nguyệt Nhi trở nên ngoan hơn, hiểu chuyện hơn rồi." Và cha mẹ nàng đối với sự thay đổi của nàng cũng rất vui vẻ, tất cả công lao đều thuộc về Mười Một.
Trong lúc nằm trên lưng Mười Một, Nguyệt Nhi đã ngủ quên, ngủ rất ngon, thật sự rất ngon. Bên khóe miệng nàng còn treo một nụ cười mỉm, trong giấc mộng nàng còn khẽ gọi: "Mười Một."
Mười Một đột nhiên dừng chân, hơi quay đầu lại và sững sờ.
Nhìn thấy Mười Một dừng lại, cả đội cũng đều không hẹn mà cùng dừng, ai nấy đều nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
"Mười Một." Âu Dương Nguyệt Nhi lại gọi thêm lần nữa, nàng áp sát khuôn mặt cọ cọ vào vai Mười Một, thì ra đây là tiếng gọi mơ trong giấc mộng ngọt ngào.
Mười Một hơi xốc nàng lên một chút rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Âu Dương Lâm mỉm cười, sau đó quay đầu lại và tiếp tục mở đường. Âu Dương Ninh dường như rất không vui, miệng lầm bầm mấy câu gì đó không rõ, cũng chẳng biết là đang nói gì. Thủy Nhu giả bộ như không nghe thấy, Phan Hiểu Kiểu thì nhìn về phía Mười Một như đang suy nghĩ gì đó, sau đó lại nhìn Nguyệt Nhi đang ngủ rất ngon.
"Mười Một ư?" Khang Hữu Nghiệp nhíu chặt mày lại, nói: "Mười Một là ai?"
Không có ai trả lời hắn, vì chẳng có ai biết: Mười Một là ai?
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
153 chương
17 chương
507 chương
29 chương