"E hèm!" Âu Dương Lâm húng hắng ho vài tiếng và nói: - Nói linh tinh gì thế, lớn rồi mà vẫn như con nít không hiểu chuyện. Âu Dương Ninh quắc mắt, lớn tiếng: - Anh mới là trẻ con. Đã không hiểu thì đừng nói nhảm. Âu Dương Lâm hừ một tiếng rồi nói: - Ngay cả cha cũng không phản đối, em dựa vào cái gì mà làm loạn? - Ông ấy không phản đối là chuyện của ông ấy. Em cứ không đồng ý đấy. - Được rồi! Âu Dương Nguyệt Nhi thực sự là nghe không lọt tai nên hỏi sang chuyện khác: - Anh, sao vẫn chưa đến? Có phải là lạc đường rồi không? Âu Dương Lâm bực tức nói: - Sắp rồi. Qua đèn đỏ rồi rẽ là đến nơi. Chỗ này anh đã tới mười mấy lần, đừng nghi ngờ trí trớ của anh. Đúng lúc này, đột nhiên Mười Một bỗng từ ghế nhổm dậy giương mắt nhìn chằm chằm về hướng những tòa cao ốc ở cửa xe bên trái. Động thái bất thường của hắn khiến mọi người đều giật mình, Âu Dương Lâm vội vàng hỏi: - Chuyện gì thế? - Không có gì. Mười Một thản nhiên nhắm mắt và dựa lưng vào ghế. Âu Dương Ninh bất mãn nói thầm: - Không có việc gì sao, muốn dọa chết người khác à? Ba người còn lại không ai nói câu nào bởi vì bọn họ biết rõ năng lực và tính cách của Mười Một. Nếu như không có chuyện xảy ra chắc chắn hắn sẽ không có phản ứng kỳ quái như vậy. Không thấy Mười Một nói gì mọi người cũng không hỏi tiếp nữa. Không khí lại bắt đầu trở nên im lặng nhưng không lâu sau Âu Dương Lâm đã dừng xe ở một câu lạc bộ thể hình và nói: - Đến nơi rồi. Năm người xuống xe, Mười Một ngẩng đầu nhìn quanh, ở trên cửa sổ lầu hai treo một tấm biển siêu lớn, trên viết : Câu lạc bộ thể hình hoàng gia. Thời buổi này, đến cả cái câu lạc bộ cũng dính chữ hoàng gia vào. Âu Dương Lâm dẫn mọi người lên quầy tiếp đón ở tầng hai. Ba nữ nhân viên ngồi ở quầy tiếp đón đã nhìn thấy bọn họ từ xa. Một cô gái trong số đó nhìn Âu Dương Lâm tươi cười: - Chào ngài, tiên sinh Âu Dương. Âu Dương Lâm lại gần vỗ vào mặt quầy nói: - Tôi mang theo bạn đến báo danh tham gia. Cô gái đưa ánh mắt nhìn bốn người phía sau hắn và dừng cái nhìn ở Âu Dương Nguyệt Nhi lúc này đã cố tình che giấu mặt. Cô ta kinh ngạc thốt lên: - A, cô đúng là Âu Dương Nguyệt Nhi. Hai người khác ở quầy bên trong thoắt một cái liền đi tới vây lấy Âu Dương Nguyệt Nhi và không ngừng mở to mắt nhìn. Một người kêu lên ngưỡng mộ: - Ồ, đúng là Âu Dương Nguyệt Nhi rồi. Cũng may lúc này thời gian vừa qua giữa trưa nên bên trong không nhiều người nếu không chắc chắn Âu Dương Nguyệt Nhi sẽ lại bị mọi người vây kín xung quanh. Âu Dương Nguyệt Nhi hướng về ba người tươi cười dáng vẻ thân thiện. Âu Dương Lâm thì không kiên nhẫn vỗ vào mặt quầy kêu lên: - Em gái ta có gì đẹp chứ, các cô không khẩn trương ta sẽ gặp trực tiếp ông chủ của mấy người để trách cứ các người đấy. Cô gái lúc đầu dường như rất thân với Âu Dương Lâm, trước sự uy hiếp của hắn vẫn chỉ cười hì hì đưa bốn tờ đăng ký cho hắn. Âu Dương Lâm cầm xem thoáng qua tức giận vứt trả lại: - Làm cái gì vậy? Đây là tờ đăng ký vào câu lạc bộ thể hình mà. Cô gái vỗ tay vào trán áy náy nói: - Thành thật xin lỗi, tôi nhìn thấy đại minh tinh nên quá xúc động. Dứt lời liền nhanh chóng đổi lại bốn tờ khác cho bọn họ. Âu Dương Lâm đưa cho bọn Mười Một mỗi người một tờ còn bản thân hắn đã là hội viên nên không cần đăng ký nữa. Vốn hắn vẫn muốn đưa Âu Dương Nguyệt Nhi đến đây tham gia vào trò chơi này nhưng bởi công việc của cô thực sự quá bận rộn, cho nên lần tham gia này cũng là đầu tiên. Âu Dương Ninh thì khỏi phải nói, cha của họ, Âu Dương Bác không đồng ý cho cô đi đâu xa trước khi tốt nghiệp. Mười Một và Thủy Nhu đều đăng ký thân phận do Phó Kiều Kiều đã sắp xếp cho họ. Bốn người điền xong vào tờ đăng ký rồi đưa cho người của quầy tiếp đón. Tất cả chi phí tham gia đều do Âu Dương Lâm trả hết, năm người đã tiêu phí của hắn mười nghìn Long quốc tệ. Điều này quả thực làm hắn đau lòng. Nộp xong lệ phí phục vụ liền cấp cho mỗi người một tấm thẻ bài khá tinh xảo, trên mặt tấm thẻ có một chuỗi dãy số. Nhưng ba anh em Âu Dương Lâm thì nhận được ba tấm thẻ màu trắng còn Mười Một và Thủy Nhu thì lại nhận được hai tấm thẻ bài màu đen. Âu Dương Lâm ngay lập tức ném trả lại năm tấm thẻ bài cùng lúc và nói: - Năm người chúng ta muốn là một đội. Mười Một lúc này mới biết nguyên nhân là màu sắc khắc nhau thì bọn họ sẽ phân ở đội ngũ khác nhau. Người phục vụ có vẻ khó xử: - Nhưng đội của ba người đã sớm được sắp xếp trước rồi. Âu Dương Lâm khó chịu nói: - Vậy bỏ hai tên trong đội chúng ta ra hoặc là đưa ba chúng ta vào đội của bọn họ là được rồi. - Nhưng giám đốc đã sắp xếp... - Giám đốc thì sao? Âu Dương Lâm mất kiên nhẫn xua tay nói: - Gọi quản lý của các người tới đây, ta sẽ nói chuyện với hắn. Giám đốc hiện đang ở trong văn phòng... - Đi! Người phục vụ còn chưa nói xong, Âu Dương Lâm liền khoát tay đưa theo cả bọn Mười Một đi tới phòng giám đốc. Đến cửa phòng cũng chẳng cần gõ cửa hắn trực tiếp đẩy cửa tiến vào tự nhiên như nhà của mình. Âu Dương Ninh vừa vào liền kêu lên: - Giám đốc Liêu... A, lão Bạch, Tiểu Khang hai người sao lại ở đây? Mấy người Mười Một theo sau đi vào nhìn thấy trong phòng có ba người. Một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi đang ngồi dựa vào ghế, hai chân gác lên trên bàn trước mặt không ngừng rung rung. Một người đàn ông khác khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ quần áo cao cấp, đang cầm một ly rượu đứng ở cửa sổ. Người cuối cùng là một người đàn ông trung niên mặc bộ đồng phục kiểu Âu khoảng bốn mươi tuổi, đang đứng trước bàn làm việc không dám cả thở mạnh. Nhìn thấy đám người Âu Dương Lâm tiến vào, gã trai trẻ tuổi liền rút chân xuống, hai mắt ngời sáng nhìn Âu Dương Ninh và cười nói: - Tại sao đến muộn thế? Âu Dương Lâm xoay người về phía bọn Mười Một giới thiệu: - Người này tên là Tiểu Khang. Hắn chỉ tiếp người đang cầm ly rượu nói: - Còn đây là lão Bạch. Lão Bạch cười khổ nói: - Có ai giới thiệu như kiểu ngươi không? Tiểu Khang lách qua bàn làm việc tiến đến trước mặt hai chị em Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh cười hì hì nói: - Nguyệt Nhi, tiểu Ninh, đã lâu không được gặp hai người, coi bộ ngày càng trở nên xinh đẹp đó nha. Âu Dương Ninh trợn mắt, không hề khách sáo nói: - Miệng của anh càng ngày càng ngọt, đã lừa bao nhiêu cô gái rồi? Tiểu Khang cười lớn: - Trong mắt anh chỉ có hai chị em em, những người khác thực sự không lọt mắt. Âu Dương Ninh liền bĩu môi nói: - Tôi rất thân với anh sao? Âu Dương Lâm lừ mắt quát: - Cút ngay, đến em gái ta ngươi cũng dám trêu vào. Hết muốn sống rồi sao? Tiểu Khang không hề để ý đến sự uy hiếp của hắn mà tiếp tục kiếm chuyện nói với hai chị em nhà Âu Dương. Nhưng hai cô nàng từ đầu tới cuối đều không trả lời hắn một câu. Ngược lại Âu Dương Ninh thi thoảng lại chen vào một câu đùa cợt nhưng Tiểu Khang không hề thấy tức giận mà còn rất vui vẻ. Thủy Nhu tiến đến gần Mười Một và nói nhỏ sát tai hắn: - Hai người này đều là "Hai người đều là người của Thiếu Hoàng Phái, người lớn tuổi gọi là Bạch Quản, ba hắn chính là Bạch Thủ Thành của nghị viện quốc hội. Còn tên kia là Khang Hữu Nghiệp, một trong tám đại thiếu gia ở thủ đô. Ông nội hắn là An Hải Đào của ba của hắn là Khang Gia Hòa của viện Quốc Vụ." Giọng của Thủy Nhu rất nhỏ, ngoại trừ Mười Một thì không ai có thể nghe được. Nhưng hai người ở phía sau nhìn như động tác áp má kề tai khiến Bạch Quản chú ý. Bạch Quản nhìn về phía hai người bọn họ và hỏi: - Hai vị này là? Âu Dương Lâm trả lời: - Đều là bạn ta. Khang Hữu Nghiệp liếc nhìn Mười Một rồi dời mắt sang Thủy Nhu dừng lại lâu hơn một chút. Sau đó lại quay về tiếp tục cười nói với hai chị em nhà Âu Dương. Bạch Quản cầm ly rượu đi tới hỏi: - Hai vị bằng hữu đang làm việc ở đâu? - Bạn của ta là người làm ăn. Âu Dương Lâm vỗ vào bả vai Mười Một, lúc này Mười Một không tiện né tránh hắn. Âu Dương Lâm cũng là lần đầu tiên có thể vỗ trúng vai y liền kích động muốn vỗ thêm vài cái nữa. - Oh! Là việc làm ăn trong gia tộc sao? Âu Dương Lâm không biết thân phận hiện giờ của Mười Một như thế nào, cũng khó mà mở miệng xen vào. Mười Một nói: - Ta chỉ là một công nhân làm việc tại xưởng may mặc ở Chiết Nam. Bạch Quản gật gật đầu "À" một tiếng ngay lập tức mất đi hứng thú với y. Sau đó hướng về Thủy Nhu hỏi: - Thế còn vị mỹ nữ này? Thủy Nhu cười cười: - Tôi họ Hàn, nhà họ Hàn ở Kinh Châu ông có nghe qua chứ? Bạch Quản nhất thời liền có hứng thú gật đầu đáp: - Vua bất động sản của Kinh Châu. Vậy Hàn Hưng Quốc là gì của cô? - Là bác hai của tôi. - Tôi nhớ Hàn Hưng Quốc có ba người anh em, vậy ai là cha của cô? - Hàn Hương Nghiệp Thủy Nhu bĩu môi nói: - Đừng nhắc đến họ có được không? Giọng nói của cô chứa đầy sự bất mãn với người trong nhà. Mười Một phát hiện Thủy Nhu rất có khả năng diễn kịch, giả dạng con gái nhà giàu rất có nghệ thuật. Đột nhiên có thể lộ ra tính tình kiêu ngạo của một cô gái nhà giàu. Thực ra Mười Một không biết rằng cha của Hàn Tiểu Nhu đích thực là Hàn Hưng Nghiệp. Vua bất động sản Hàn Hưng Quốc chính là bác hai của nàng. Liệt Hỏa sinh được ba trai, một gái, bốn người con đều đã thành gia lập nghiệp, cả nhà đều ở quê cũ Kinh Châu. Chỉ có Liệt Hỏa là thường xuyên ở thủ đô, ngẫu nhiên mới về nhà thăm viếng. Cũng may sau này khi phát hiện ra Thủy Nhu có dị năng thiên phú, ông mới có cớ mang nàng theo mình. Nếu không những năm qua Liệt Hỏa đều phải sống cô độc một mình. Bởi vậy Tửu Quỷ cũng hay trêu Liệt Hỏa: - Lão bất tử, nhà lão giàu nứt đố đổ vách mà còn ở lại đây làm gì? Nên sớm trở về hưởng phúc cùng con cháu mới phải. Cần gì phải dùng cái bộ xương già này liều mạng như vậy? Lão cũng nên nhường cái ghế tổ trưởng cho ta được thỏa nguyện một phen đi thôi. Mỗi khi nghe được câu này Liệt Hỏa chỉ có thể cười trừ. Khi còn trẻ tuổi gia cảnh nhà ông không được tốt lắm thậm chí có thể nói là cuộc sống rất khó khăn. Sau đó một lần vô tình được Long Hồn thu nhận, Liệt Hỏa ngẫm thấy phần tiền lương rất hậu hĩnh, hơn nữa ông ta cũng có dã tâm lớn muốn làm chuyện đại sự, thế là bèn để lại con thơ vợ dại một mình lên thủ đô gia nhập Long Hồn. Bởi vì có phần tiền lương khá lớn của Liệt Hỏa duy trì, cuộc sống của già trẻ lớn bé trong nhà ông ta mới được cải thiện đáng kể. Vợ ông chi tiêu rất tằn tiện, tiền của Liệt Hỏa gửi về mỗi tháng phần lớn bà đều cất đi chỉ dành một ít chi dùng trong gia đình. Sau vài chục năm tích lũy cũng đã có một số tiền không nhỏ. Sau khi vợ ông ta qua đời, số tiền đó được để lại cho con cái. Trong mấy người con của Liệt Hỏa thì người con trai thứ hai là Hàn Hưng Quốc có con mắt tinh tường lại có sự nhạy bén trong việc kinh doanh. Dưới sự ủng hộ toàn lực của hai em trai và chị gái đã bán đi ngôi nhà cũ cộng thêm vào món tiền được để lại liền sớm gia nhập vào ngành kinh doanh buôn bán bất động sản. Sau vài năm nỗ lực xông xáo và phấn đấu cuối cùng cũng kiếm được bộn tiền còn kéo theo được các anh, chị em gia nhập vào hàng ngũ xã hội thượng lưu. Thủy Nhu lúc mới ra đời cả nhà bọn họ đang trong thời kỳ gian khổ để phấn đấu cho đến khi Thủy Nhu lên bẩy tuổi gia tộc họ Hàn mới được coi là có chút tên tuổi, một đêm có thể trở thành gia đình giàu có thượng lưu. Chỉ là lúc này cô đã bị Liệt Hỏa mang đến thủ đô cho nên cũng không được hưởng thụ sự ưu đãi của cuộc sống con gái nhà giàu. Sau khi biết Thủy Nhu là con gái của thương gia giàu có, Bạch Quản rất khách khí mời nàng đến bên nói chuyện. Đại khái là hy vọng nàng cùng gia tộc nàng có thể ủng hộ mình. Phía bên kia Âu Dương Lâm vỗ vai viên quản lý còn đang ngây ngốc đứng đó không dám động cựa. - Ta hỏi quản lý Liêu, nhân viên của ngươi thực ra muốn làm cái gì? Lời nói của Âu Dương Lâm thu hút sự chú ý của Khang Hữu Nghiệp. Hắn quay đầu lại hỏi: - Là ai dám ăn gan hùm mật gấu chọc giận Âu Dương đại thiếu gia của chúng ta? - Thôi đi. Âu Dương Lâm trợn mắt: - Ta không phải là đại thiếu gia, mấy người mới là đại thiếu gia. Bạch Quản đang cầm ly rượu nói chuyện cùng Thủy Nhu cũng phải cười chen vào: - Đã xảy ra chuyện gì rồi? - Cũng không phải là chuyện lớn gì, tôi muốn chuyển đội mà mấy cô nàng kia không cho ta chuyển. Điều này là ý gì chứ? - Chuyển đội? Khang Hữu Nghiệp hơi sửng sốt hỏi: - Chuyển đội là sao? Âu Dương Lâm bèn chỉ Mười Một cùng Thủy Nhu nói: - Nguyên do là ta muốn cùng hai người bạn này ở một đội. Mấy người đó nói giám đốc của họ đã an bài xong rồi nên không cho chuyển. - Thì ra là chuyện này. Khang Hữu Nghiệp gật gật đầu : - Là ta sắp xếp đội của chúng ta tổng cộng có bảy người. Anh, Nguyệt Nhi, Tiểu Ninh, tôi, lão Bạch, Trương Hoàn còn có Hiểu Kiều. Tôi cố ý xếp bảy người chúng ta cùng một chỗ, một mặt vì chúng ta đều đã quen thuộc, phối hợp sẽ tốt hơn một chút. Mặt khác cũng có thể chăm sóc cho Nguyệt Nhi và Tiểu Ninh. Âu Dương Lâm sửng sốt hỏi: - Lần này người cố vấn an toàn không tham gia hay sao? Khang Hữu Nghiệp bĩu môi nói: - Đội khác có nhưng đội chúng ta thì không. Dựa vào mấy người chúng ta đều quen thuộc dã chiến, không cần đến người cố vấn an toàn. Dừng lại một chút hắn nói tiếp: - Anh không phải là rất có ý với Hiểu Kiều hay sao? Tôi còn cố tình sắp đặt cho hai người ở một đội. Nếu anh muốn chuyển đội đừng có mà hối hận. - Hối hận cái rắm thối. Âu Dương Lâm gay gắt: - Quỷ mới có ý gì với con nhãi điên đó. Ta mặc kệ, ta chỉ muốn cùng Sở Nguyên và Tiểu Nhu thành một đội. - Được! Khang Hữu Nghiệp gật gù nói: - Vậy ta sẽ sắp xếp chuyển người qua đội bọn họ, đội chúng ta chuyển thêm một người vào. - Không phải một, mà là ba. Âu Dương Lâm thò ra ba ngón tay rồi nói: - Nguyệt Nhi và Tiểu Ninh cũng phải đi theo ta. Khang Hữu Nghiệp nghiêm mặt nói: - Không được, trong một lúc chuyển đi ba người thời gian gấp quá không kịp điều chỉnh. - Ta mặc kệ. Vậy thì năm người chúng ta tự lập thành một đội khác. Đội của mấy người tự mình mà làm. Khang Hữu Nghiệp nhất quyết không đồng ý: - Không được. - Ta nói được là được - Không được Âu Dương Lâm khoát tay kêu lên: - Thế nào? Có phải là muốn đánh nhau không? - Ngươi... Khang Hữu Nghiệp căm tức nghiến răng, nếu không phải Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh đều là em gái của Âu Dương Lâm thì hắn chẳng ngại ngần gì cái thằng trâu điên này.