Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Chương 508 : Sự thành tâm của Tửu Quỷ

Sau khi Vấn Thiên đi khỏi, Tửu Quỷ vỗ vai Mười Một hỏi: "Thế nào, có muốn đi không?" Mười Một thờ ơ nói: "Không cần, ở đây rất yên tĩnh." Cũng chẳng nài ép thêm, Tửu Quỷ kéo ghế đến ngồi cạnh hắn rồi nói: "Vừa rồi Vấn Thiên không hỏi ngươi, nhưng ta thì không nhịn được muốn hỏi ngươi mấy câu. Ngươi nói đi, khi không làm ra nhiều chuyện như vậy làm gì? Được rồi, ta biết là ngươi muốn mượn chuyện này để dò xét xem Long Hồn có dụng tâm gì khác với ngươi không chứ gì? Ngươi ra tay nặng như vậy cũng là để cảnh cáo bọn ta, nếu Long Hồn thực sự muốn làm chuyện có lỗi với ngươi thì ngươi cũng sẽ chẳng buông tay chịu trói, đúng chứ? Ngươi không cần phủ nhận, bây giờ ở đây chỉ có hai người chúng ta, có chuyện gì thì ta cũng sẽ thẳng thắn nói với ngươi." Mười Một không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn lão. Tửu Quỷ lắc đầu thở dài rồi chân thành nói: "Thực ra ngươi không cần làm ra nhiều chuyện như vậy. Phải! Giữa ngươi và tổ chức đã nảy sinh một số chuyện không hay, nhưng mà trong tổ chức cũng đã giúp đỡ người của ngươi rất nhiều. Có nhớ ngày đó các ngươi trốn chạy đến Vệ Thiên Phong, dưới vòng vây của đông đảo cao thủ như vậy mà cuối cùng vẫn có thể đào tẩu, không một ai bị bắt, ngươi chưa từng nghĩ tới nguyên nhân chưa? Đó là vì chúng ta không thực sự muốn bắt ngươi. Từ trước đến nay chưa hề có ai có thể phá được Bát Môn Kim Tỏa Khốn Thiên Trận của Vấn Thiên, vậy mà trận mà ngày đó hắn bố trí lại bị người ta phá, nếu không thì lần đó các ngươi đã không thể thóat. Có biết ai đã phá trận của hắn không? Là chính bản thân hắn. Mặc dù hắn không hề nói ra, nhưng bọn ta ai cũng đều rõ, phá được trận của hắn cũng chỉ có bản thân hắn, chẳng qua mọi người đều ngầm hiểu mà không nói ra. Còn có lão Liệt Hỏa, ngươi đừng thấy thường ngày lão tỏ ý hung bạo đối với ngươi, nếu như ngươi thực sự có chuyện, khẳng định lão ấy cũng sẽ đứng ở bên ngươi. Ngày đó ở trên Vệ Thiên Phong, đội ngũ của lão Liệt Hỏa chậm trễ không đuổi tới, không kịp lập thành vòng vây hữu hiệu và ngăn chặn nên bọn ngươi thoát được. Vì sao? Ngươi có bao giờ nghĩ tới chưa? Còn cả sư phụ Thần Kiếm đó của ngươi nữa, sau chuyện ngươi bỏ trốn, lão ấy bị ngươi làm liên lụy, không được đi ra ngòai, vậy mà vẫn một lòng trợ giúp ngươi, thậm chí còn khẩn cầu... ờ, khẩn cầu Long gia ra mặt lén đưa ngươi đến Kiếm tông để ngươi vừa có thể có được một nơi ẩn thân và còn có thể học nghệ. Tiểu tử, mọi người đều rất quan tâm tin tưởng ngươi, đều hao tâm tổn huyết vì chuyện của ngươi. Ngươi đừng có không biết phân biệt tốt xấu mà vứt bỏ tấm lòng người ta. Nếu để cho Thần Kiếm biết được lần này ngươi làm ra những chuyện như vầy là để dò xét Long Hồn thì lão ấy nhất định sẽ tức đến thổ huyết đấy." Mười Một im lặng ngồi yên nhìn lão, cũng chẳng biết có chịu hiểu ý Tửu Quỷ hay không. Tửu Quỷ bất đắc dĩ nói: "Thôi, không nói với ngươi nữa. Tóm lại là ngươi hãy nhớ, chỉ cần ngươi đừng làm gì quá trớn thì ta sẽ lấy cái mạng già này ra mà bảo đảm rằng Long Hồn sẽ không làm gì ngươi. Hôm nay ta tạm thời coi như ngươi bị Đán Đao gạt mới làm ra chuyện này, sau này ngươi cũng chớ nên quá thân thiết với Đán Đao. Lúc này mà lão già ấy chạy về chắc chắn là chẳng có lòng tốt gì." Tửu Quỷ gõ gõ lên tấm ảnh trên bàn nói: "Cái tính vô lý đó của ngươi tốt nhất cũng nên thay đổi đi. Ngày mai qua bên đó hãy chiếu cố tốt Thuỷ Nhu. Qua sau bao nhiêu biến cố, tinh thần của cái con nha đầu đó đã rất là sa sút. Lẽ ra Vấn Thiên tính là sẽ tự tay tiếp nhận điều tra vụ án này, lão Liệt Hoả cũng rất yên tâm về hắn nên mới đồng ý để Thuỷ Nhu cùng đi, cũng là thuận tiện cho tiểu nha đầu đó ra ngoài khuây khoả. Tối hôm nay Vấn Thiên tạm thời quyết định giao lại vụ án cho ngươi đi xử lý, chưa kịp thông báo cho lão Liệt Hỏa. Ngươi phải nhớ đừng để cho con nha đầu đó xảy ra chuyện gì, bằng không lão Liệt Hoả sẽ là người đầu tiên liều mạng với ngươi đó. Ngươi chớ có thấy lão ấy hết sức nghiêm khắc với Thuỷ Nhu mà lầm, thực ra lão ấy yêu quý nhất chính là đứa cháu gái này." Nói đoạn, Tửu Quỷ đột nhiên nháy mắt với Mười Một, hạ thấp giọng xuống nói: "Này, lần này có lợi cho ngươi rồi đó. Gần đây tâm tình Thuỷ Nhu không tốt, vừa vặn ngươi lại qua đó dỗ dành nó, nói không chừng còn có thể giúp ngươi thành sự. Ta nói cho ngươi hay, tổ võ học có lắm tên to xác đần độn đang dòm ngó Nhu Nhu nhà chúng ta đấy. Mà nó hình như cũng có ý với ngươi, ngươi phải tranh thủ đó." Mười Một nhìn lão, không nói gì, vẫn giữ nguyên cái khuôn mặt không có cảm xúc ấy. Tửu Quỷ vỗ đùi nói: "À còn nữa, ba người bạn gái của ngươi mà vừa rồi được thả ra đó, mặc dù chính miệng Vấn Thiên nói là thả cho bọn họ đi, Long Hồn cũng sẽ không truy cứu nữa, nhưng ngươi cũng nên nhắc nhở bọn họ nên chú ý đến ngôn từ và hành vi của mình. Qua ngày mai, ký ức của mấy trăm người kia đều sẽ bị thay đổi, chỉ có ba người bạn gái đó của ngươi sẽ vẫn còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra, đừng để bọn họ sơ suất lỡ miệng mà nói ra đó nhé." *** "Ông nói bừa gì thế?" Bên trong khách sạn Tinh Vương, ba cô gái đều nhìn Phùng Đán Toàn với vẻ mặt đầy khó hiểu. Phùng Đán Toàn tay cầm tách trà, chân bắt chéo, thoải mái dựa người lên ghế sofa nói: "Long Hồn không phải là tổ chức đơn giản như vậy đâu, bọn họ đã ra mặt như vậy khẳng định là muốn bảo vệ tiểu tử Sở Nguyên đó. Tiểu tử đó giết người ở trước mặt đông người như vậy, cho dù Long Hồn có một tay che trời đi chăng nữa cũng không thể nào làm cho mọi chuyện như chưa hề xảy ra. Cho nên, khả năng duy nhất chỉ có thể là Long Hồn đã mang toàn bộ những người ở trong quán bar đi, thôi miên bọn họ, khiến cho bọn họ quên hết chuyện xảy ra trong buổi tối hôm nay. Bằng không ngày mai một khi tin tức được công bố ra thì Long Hồn dù có muốn cũng sẽ chẳng thể bảo vệ cho tên tiểu tử đó nữa." Nguyễn Thanh Ngữ hỏi: "Nói như vậy, bạn học của cháu đều sẽ quên hết chuyện tối nay sao?" "Cũng không thể nói là quên hết, dẫu sao thì lỗ hổng trong đó quá lớn, không thể nào hơn mấy trăm người đột nhiên đồng thời mất đi ký ức, đến lúc đó công chúng cho dù có ngu ngốc chắc chắn cũng sẽ hoài nghi là đã xảy ra chuyện gì. Ta nghĩ, có khả năng nhất ắt sẽ là: Long Hồn tạo ra cho bọn họ một đoạn ảo giác, để cho những người này lầm nghĩ rằng ảo giác đó mới là sự thật." Văn Vi tò mò hỏi: "Ảo giác thế nào ạ?" Phùng Đán Toàn chép miệng nói: "Ta cũng không biết, nếu muốn biết thì ngày mai cháu trở về trường hỏi mấy đứa bạn học là sẽ rõ ngay thôi. Nhớ là ngày mai đến trường đừng có nói linh tinh đấy, chắc chắn Long Hồn sẽ phái người âm thầm theo dõi đám người này. Nếu để cho bọn họ chú ý đến các cháu, ba đứa các cháu cũng sẽ bị bắt đi thôi miên đó." Dương Tư Vũ lấy làm bất bình nói: "Long Hồn cũng thật quá bá đạo mà, sao lại có thể một tay che trời như thế chứ? Chẳng lẽ bọn cháu lại không có chút tự do nào hay sao?" Phùng Đán Toàn cười gượng nói: "Cũng không thể hoàn toàn trách cứ Long Hồn, đó là biện pháp giải quyết duy nhất. Muốn trách thì hãy trách cái tên tiểu tử Sở Nguyên kia kìa, nếu không phải là vì hắn muốn dò xét Long Hồn thì đã không gây ra chuyện lớn như vậy." Ngưng lại một chút, Phùng Đán Toàn thở dài bảo: "Ông vốn tưởng tên tiểu tử này cùng lắm là sẽ đánh gãy tay chân của mấy cái tên tiểu lưu manh để cảnh cáo, nào ngờ hắn lại ác độc như vậy, một hơi giết sạch hết toàn bộ." Tuy trong lời nói của Phùng Đán Toàn có ý trách cứ Mười Một, nhưng trong mắt lão lại hoàn toàn lộ vẻ khen ngợi và tán thưởng. "Sở Nguyên muốn dò xét Long Hồn ư?" Nguyễn Thanh Ngữ lấy làm khó hiểu hỏi: "Chẳng phải ảnh làm việc cho Long Hồn hay sao? Tại sao còn muốn dò xét bọn họ?" Phùng Đán Toàn lắc đầu nói: "Quan hệ thiệt hơn ở trong đó mấy đứa không hiểu đâu. Tóm lại tiểu tử đó tính tình ương ngạnh khó quản, nếu như Long Hồn thấy không thể trói buộc được nó thì có thể sẽ có hành động đối với nó, cho nên nó tiện thể muốn mượn chuyện này để thử nghiệm. Nếu như tối nay Long Hồn không xuất hiện thì sẽ chứng minh rằng Long Hồn đã có cảnh giác, nếu như vậy, tối hôm nay nó có thể sẽ lập tức rời khỏi Long Quốc, sau đó vĩnh viễn không trở lại nữa." Dương Tư Vũ nói: "Bây giờ Long Hồn đã đến rồi, vậy y không cần phải đi nữa chứ?" "Phải, hiện tại bản thân Long Hồn cũng đang rất bận rộn, lúc này mà bọn họ có thể lập tức gấp rút chạy đến giúp hắn xử lý phiền toái, thế nghĩa là Long Hồn vẫn có ý với nó. Hoặc nói cách khác, với Long Hồn nó vẫn còn rất nhiều giá trị lợi dụng, cho nên Long Hồn không thể không bảo vệ nó. Vì vậy tối hôm nay nó đã thắng ván bạc này." Văn Vi lắc đầu nói: "Nhưng cái giá phải trả quá lớn. Nếu Long Hồn không đến thì ảnh đã bị cảnh sát dẫn đi rồi." "Sẽ không đâu." Phùng Đán Toàn lắc đầu nói: "Nếu như Long Hồn không ra mặt thì tối hôm nay nó vẫn sẽ bỏ trốn, cho nên nó có phải gánh mấy tội sát nhân hay không, sẽ có bị Long Quốc truy nã hay không, với nó mà nói đều không quan trọng. Hơn nữa, nếu như nó muốn chạy trốn, chỉ dựa vào đám cảnh sát đó căn bản sẽ không thể chặn được nó, trừ phi là Long Hồn ra mặt, hoặc điều động tới quân đội mới có thể giữ nó ở lại Long Quốc. Nhưng nếu làm như vậy chỉ e kinh đô sẽ biến thành một Tiểu Bản thứ hai. Giữa lúc này mà phải trả cái giá quá lớn như vậy, nó cũng đã nắm chắc rằng chính phủ Long Quốc sẽ không ở trong kinh đô mà động thủ với nó, cho nên trước khi rời kinh đô, chắc chắn nó sẽ được an toàn." Khi Phùng Đán Toàn nói đến cái Tiểu Bản thứ hai thì Dương Tư Vũ chợt thất kinh, như ngộ đến cái gì đó, nghiêng đầu nhìn Phùng Đán Toàn một cách cổ quái. Nguyễn Thanh Ngữ khẽ chau mày hỏi: "Phùng gia gia, giữa Sở Nguyên và Long Hồn có phải đã có khúc mắc gì không? Tại sao bọn họ lại không tin tưởng nhau vậy? Cứ tiếp tục như vậy chẳng phải sẽ nguy hiểm cho ảnh sao?" "Sẽ không đâu, tuy là hôm nay Long Hồn chịu đứng ra giúp đỡ nó, vậy chứng minh là nó sẽ không có nguy hiểm. Mà nó cũng sẽ tiếp tục ở lại Long Hồn, chí ít là trước khi giữa song phương xuất hiện dấu hiệu rạn nứt thì nó vẫn sẽ chuyên tâm trợ giúp Long Hồn làm việc. Cho nên mặc dù nói là tối nay Sở Nguyên đã thắng canh bạc, nhưng thực chất kết quả là đôi bên cùng có lợi. Sở Nguyên có thể được sự thừa nhận tạm thời của Long Hồn, mà Long Hồn cũng có thể tạm thời có được sự tận tâm của nó." Thấy chân mày Nguyễn Thanh Ngữ vẫn chưa giãn ra, Phùng Đán Toàn bèn xoa dịu: "Chớ có nghĩ ngợi nhiều quá, mấy chuyện chính trị này bọn cháu không hiểu rõ được đâu. Nói đến chính trị là nói đến lợi ích, có lợi thì hợp lại, không còn lợi ích nữa thì phân tán. Trải qua chuyện tối ngày hôm nay, Sở Nguyên và Long Hồn đều tìm được lợi ích chung giữa bọn họ, nên trước mắt sẽ vẫn sống chung với nhau rất hoà hợp, không cần phải lo lắng cho nó. Thay vì phí tâm tư đi lo cho nó, chi bằng hãy lo cho bản thân một chút đi. Mặc dù Long Hồn đã đồng ý thả các cháu đi, nhưng ta không dám chắc bọn họ sẽ nuốt lời hay không, vì vậy tối nay mấy đứa nên trực tiếp trở về nhà, không đi đâu cả. Sáng mai đến trường cũng không được đi kể lung tung, nhớ là phải vờ như mình không biết gì cả mới được. Nếu như thật sự cảm thấy có gì đó bất thường thì hãy lập tức gọi điện đến cho ta." Sau khi Phùng Đán Toàn căn dặn ba cô gái thêm một hồi, điện thoại di động của Văn Vi chợt rung chuông. Văn Vi bắt điện thoại trả lời mấy câu xong, tắt máy rồi nói: "Là điện thoại của cha cháu, ông ấy nói đã cử người đến đón ở dưới đại sảnh rồi." "Cũng tốt, mấy đứa cũng về sớm một chút đi." Phùng Đán Toàn đứng dậy bảo: "Đi thôi, ta đưa mấy đứa ra cửa." Bốn người đi ra đón thang máy xuống đại sảnh dưới lầu một, vừa mới bước ra khỏi thang máy, lập tức có hai người đàn ông trung niên bước tới chỗ Văn Vi và nói: "Tiểu thư." Văn Vi gật đầu, rồi quay lại nói với hai cô gái ở sau lưng: "Thanh Ngữ, Tư Vũ, mình đưa hai người về nhà nhé?" Phùng Đán Toàn xoa đầu Dương Tư Vũ rồi nói: "Không cần, chốc nữa ta sẽ tự đưa hai đứa nó về nhà. Cháu cũng sớm về nhà đi, trên đường đừng có dừng lại ở đâu đó." Văn Vi cũng chẳng nài ép thêm, xoay người chào ba ông cháu rồi theo hai tay vệ sĩ cùng rời khỏi khách sạn. Văn Vi vừa đi khỏi, hơn mười người vốn ngồi ở trong sảnh đọc báo, hoặc là hút thuốc, không thì tán gẫu cũng liền lập tức lần lượt rời đi. "Đi thôi." Phùng Đán Toàn xoay sang Nguyễn Thanh Ngữ và Dương Tư Vũ nói: "Ta đưa hai đứa về." "Không cần đâu ạ." Dương Tư Vũ từ chối: "Bọn cháu tự về được rồi, Phùng gia gia cũng sớm nghỉ ngơi đi." "Không được!" Phùng Đán Toàn cố nghiêm mặt nói: "Để hai đứa nhỏ bọn bây cứ vầy mà đi ta rất không yên tâm." Dương Tư Vũ và Nguyễn Thanh Ngữ từ chối một hồi, song vì Phùng Đán Toàn một mực khăng khăng nên bọn họ cũng chỉ đành nghe theo. Ba người leo lên xe của Dương Tư Vũ đưa Nguyễn Thanh Ngữ về nhà nàng trước, sau đó Phùng Đán Toàn lại đưa Dương Tư Vũ về chỗ ở của Dương gia. Trên đường trở về Dương gia, trong xe chỉ còn có hai người Dương Tư Vũ và Phùng Đán Toàn, Dương Tư Vũ không nhịn được bèn hỏi: "Phùng gia gia." "Sao?" Dương Tư Vũ khẽ cắn môi hỏi: "Sở Nguyên, có phải hắn chính là Mười Một?" Phùng Đán Toàn cười cười hỏi lại: "Tại sao con lại hỏi như vậy?" "Con cũng không biết, là trực giác thôi. Với lại ban nãy ông có nói nếu hắn thật sự đối đầu với Long Quốc thì kinh đô rất sẽ có thể biến thành Tiểu Bản thứ hai đúng không?" Phùng Đán Toàn thả lỏng người dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại hỏi: "Đối với con người Sở Nguyên này, con có cảm giác gì?" "Con không biết." Dương Tư Vũ suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: "Hình như, rất sợ hắn." Phùng Đán Toàn mở mắt ra cười nói: "Tại sao? Nó sẽ không ăn thịt con đâu." "Con cũng không biết nữa, chỉ là khi đối diện với hắn, con vẫn cảm thấy có chút e sợ. Vả lại..." "Vả lại cái gì?" "Vả lại con cũng không thích hắn lắm." Phùng Đán Toàn thở dài, rồi cũng không nói tiếp nữa. Bên trong xe yên tĩnh một lúc thì Dương Tư Vũ lại hỏi lại: "Phùng gia gia, Sở Nguyên có phải chính là Mười Một không?" Phùng Đán Toàn không đáp mà hỏi ngược lại: "Vậy con hy vọng nó phải hay không phải?" Dương Tư Vũ khẽ mím môi, rồi cũng không nói nữa. Lặng yên một lát, Phùng Đán Toàn chuyển đề tài hỏi: "Dương gia không ai biết chuyện ta trở về chứ?" "Dạ không." Dương Tư Vũ vội vã lắc đầu nói: "Con không dám nói với ai." "Cha con cũng không biết sao?" Dương Tư Vũ dè dặt nói: "Gia gia đã có căn dặn, ngay cả cha con cũng không thể nói, cho nên con cũng không dám nói với ông ấy." Phùng Đán Toàn gật đầu nói: "Vậy thì tốt, sắp tới Dương gia rồi, cứ thả ta xuống phía trước, ta không muốn gặp người của Dương gia." Chiếc xe rẽ qua khúc cua, chầm chậm đỗ lại ở bên đường. Phùng Đán Toàn căn dặn mấy câu, nói vài câu tạm biệt rồi bước xuống, dõi mắt trông theo chiếc xe của Dương Tư Vũ phóng đi. Khi đuôi chiếc xe gần biến mắt khỏi tầm mắt, như một viên đạn được bắn ra, cả người Phùng Đán Toàn chợt phóng đuổi theo, tốc độ nhanh hơn cả xe hơi, sau đó giữ khoảng cách xa xa bám ở phía sau. Mãi đến khi thấy Dương Tư Vũ an toàn chạy xe vào trong khu nhà của Dương gia, lão mới rời khỏi đó.