Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 506 : Bí ẩn về dấu chân biến mất (Thượng)
"Không phải tại ngũ, mà là giải ngũ." Vấn Thiên nói: "Cho dù thế lực của Thiếu Hoàng Phái to lớn đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể dùng quyền để mưu lợi cá nhân. Quân nhân đang tại ngũ không thể nào điều động được. Những người kia là quân nhân đã giải ngũ được trả lương cao, hơn nữa còn là những quân nhân có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã. Bọn họ được cử đến hoang đảo để dẫn đường và cố vấn an toàn. Vì lý do như thế, chính phủ Đông Hải mới có thể để Thiếu Hoàng Phái tùy ý làm bừa. Nếu không, vì vấn đề an toàn, chính phủ Đông Hải sẽ không buông lỏng đâu."
"Nếu quả thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?"
"Bề ngoài, mỗi cá nhân trước khi lên đảo đều bị tịch thu thiết bị liên lạc, nhưng thực ra bên trong mỗi đội ngũ đều có một người dẫn đường, trên người người này có giấu thiết bị để thông tin liên lạc, mặt khác còn có một chiếc du thuyền đang neo đậu ngoài khơi ở vùng phụ cận hoang đảo. Nếu trong đội có phát sinh bất ngờ, người dẫn đường sẽ lập tức thông báo cho du thuyền gần đó cập bờ, đưa người bị thương đến bệnh viện tại thành thị duyên hải gần nhất để cấp cứu."
Mười Một gật đầu hỏi: "Tổ chức này bắt đầu triển khai từ khi nào?"
Vấn Thiên đáp: "Lập thành đoàn đội chính quy thì trong khoảng hai năm gần đây, còn trò chơi này thì đã có từ rất lâu rồi, thời gian cụ thể thì không thể điều tra được. Hơn nữa, khắp các nơi trên cả nước đều có loại trò chơi sinh tồn nơi dã ngoại như thế này. Bởi vì ở Đông Hải có rất nhiều hoang đảo, hai năm gần đây, do Thiếu Hoàng Phái ra mặt, dùng danh nghĩa khai phá khu vực, cùng chính phủ địa phương đàm phán để thuê vùng hoang đảo này, đồng thời xin giấy kinh doanh, dần dần biến thành trò chơi dã ngoại thực chiến sinh tồn này."
Mười Một chỉ vào bức hình hỏi: "Chuyện này xảy ra như thế nào?"
"Việc này xảy ra từ tháng trước. Theo như lời nói của người dẫn đường, hai người chết một nam một nữ là quen nhau trong trò chơi, hơn nữa còn có cảm tình với nhau. Thời điểm xảy ra vào buổi tối, hai người này trốn trong rừng thân mật, lúc người trong đội nghe được tiếng súng vội vàng tìm đến thì hai người đã chết rồi. Theo vết thương tại hiện trường thì người tấn công bọn họ đã sử dụng súng thật. Sau việc này, lúc cảnh sát điều tra, mọi người trong đội đều nói lúc đó không có ai trong bọn họ rời khỏi đội ngũ. Sau khi cảnh sát triển khai truy lùng khắp đảo, không phát hiện người nào khác, cũng không tìm thấy hung khí, hung thủ và khẩu súng tựa như đã bốc hơi khỏi đảo. Mặt khác, kỳ quái nhất là chuyện này." Vấn Thiên chỉ vào ảnh chụp nói: "Người dẫn đường đặt thi thể một chỗ, sau đó dẫn đội rời khỏi, nhưng đến khi cảnh sát đến thì lại phát hiện thi thể đã biến mất, hiện trường chỉ để lại mấy dấu chân. Theo cảnh sát điều tra, mấy dấu chân này là thuộc về hai người chết."
Mười Một nói: "Bọn họ hoài nghi thi thể tự đứng dậy đi mất sao?"
Tửu Quỷ xen vào: "Ta đã bảo đó là cương thi mà."
Vấn Thiên lắc đầu nói: "Khả năng xác chết di động có thể tính là không lớn, mặc dù không thể loại trừ khả năng này, nhưng cá nhân ta không thiên về nó lắm."
Mười Một nói: "Cảnh sát có tìm được thi thể không?"
"Không." Vấn Thiên kể tiếp: "Lục soát khắp cả đảo cũng không tìm được thi thể. Hơn nữa..."
Vấn Thiên như làm xiếc, lại rút ra hai tấm ảnh chụp rồi nói: "Cảnh sát truy theo dấu chân. Đến chỗ cách vị trí ban đầu khoảng một cây số, dấu chân của cả hai đều cùng lúc biến mất. Tấm ảnh này chính là ảnh chụp địa điểm dấu chân xuất hiện lúc cuối cùng."
Mười Một tiếp nhận tấm ảnh, xem qua một chút. Ảnh chụp là một vùng đất mọc đầy cỏ. Bởi vì là chỗ gần biển, đất có chút ẩm ướt, hơn nữa chất đất lại mềm xốp, cho nên hai dấu chân đều rất rõ ràng, in sâu vào trong đất. Tấm ảnh còn lại là chụp xiên từ xa, từ trong ảnh chụp có thể nhìn thấy hai dấu chân ấn đến chỗ này thì biến mất. Đất ở khu vực phía trước và chung quanh rốt cuộc không có lưu lại dấu chân nào khác. Hơn nữa, gần đó ngoài cây cối thì chỉ có bùn đất, không có đá để leo lên, cũng không có bờ biển để có thể nhảy xuống nước. Vậy tại sao dấu chân lại biến mất đây?
Mười Một bỏ tấm ảnh chụp xuống rồi hỏi: "Đã kiểm tra qua cây cối gần đó chưa?"
Vấn Thiên đáp: "Rồi, không có dấu chân hay dấu tay gì cả. Cũng không có vết máu, nhánh cây cũng không có dấu hiệu bị gãy. Hai người đó không dùng phương pháp leo lên cây."
Mười Một lại cầm lấy tấm ảnh, bắt đầu cẩn thận quan sát.
Vấn Thiên hỏi: "Ngươi thấy gì à?"
Mười Một không trả lời mà hỏi lại: "Cảnh sát cho rằng thế nào?"
"Bởi vì dọc theo đường của dấu chân đều có lưu lại vết máu đứt quãng, thông qua lấy mẫu và đối chiếu, xác nhận máu đúng là của hai người chết. Cho nên cảnh sát hoài nghi là hung thủ đã đổi giày với người chết, sau đó vác thi thể trên lưng, tại vị trí biến mất có trực thăng tiếp ứng, bọn họ đã leo lên trực thăng trực tiếp bay đi mất. Cho nên cảnh sát phán đoán hung thủ có ít nhất hai người, hơn nữa con có phương tiện giao thông trong không trung tiếp ứng."
"Không thể." Mười Một lắc đầu phủ nhận: "Mặc dù từ ảnh chụp không thể nhìn ra độ xốp và độ ẩm của đất, nhưng có thể phán đoán được đại khái. Nếu lưng đang mang một người thì dấu chân sẽ không cạn như vậy. Dựa theo độ sâu của dấu chân và kích thước mà tính toán, hai dấu chân được lưu lại, một có trọng lượng khoảng bốn mươi lăm đến năm mươi cân, còn người kia thì khoảng chừng sáu mươi ba đến sáu tám cân, tương ứng với một nam một nữ. Trọng lượng cụ thể cần phải xem qua chất đất và độ ẩm của bùn đất tại hiện trường mới có thể tính toán được, nhưng từ điểm này, có thể nói không thể nào có người lưng mang thi thể đi mà tạo thành, trừ phi chính hung thủ không có thể trọng hoặc là thi thể họ mang trên lưng không có."
Vấn Thiên lộ ra ánh mắt tán dương, năng lực quan sát, năng lực phán đoán và khả năng tính toán chính xác của Mười Một đều vượt hẳn người thường. Chỉ từ trong một tấm ảnh chụp có thể suy đoán nhiều việc như vậy, thậm chí có thể tính đến thể trọng của con người. Nếu được bồi dưỡng tốt, tương lai của hắn không thể hạn lượng.
Tình huống thực tế quả thực giống như lời hắn nói, hai người chết một nam một nữ, nam khi còn sống có thể trọng là sáu mươi lăm cân rưỡi, nữ khi còn sống có thể trọng là bốn mươi sáu cân rưỡi, so ra thì lời của Mười Một vô cùng chính xác. Hơn nữa Mười Một chỉ hoàn toàn dựa vào nhìn ảnh chụp mà tính toán, và bởi vì góc độ và vị trí chụp cùng ánh sáng chiết xạ tạo thành một chút sai lệch, chất đất ở hiện trường cũng không hoàn toàn giống nhau hết, chỉ dựa vào ảnh chụp mà có thể phán đoán gần giống như kết quả thu thập tại hiện trường, quả thực là không tầm thường. Nếu Mười Một đến hiện trường, có lẽ hắn còn có thể tính toán thể trọng chính xác hoàn toàn. Năng lực quan sát và tính toán như vậy, chỉ có thể dùng từ đáng sợ để hình dung.
"Ngươi cho là thế nào?" Vấn Thiên hỏi.
"Trước mắt, tạm thời chỉ có thể phán đoán ra hai khả năng, một là tại vị trí bỏ lại xác chết, thi thể đã bị người ta hoán đổi mang đi. Đã có hai người hoán đổi giày với người chết, sau khi lấy mẫu máu của người chết, theo đường đi đến vị trí mất tích, trên đường vẩy máu xuống đất nhằm đánh lạc hướng người đuổi theo. Sau khi đến điểm biến mất, được người tiếp ứng dùng phương tiện giao thông trên không trung hoặc phương tiện khác đưa đi. Khả năng còn lại là người chết từ mình đứng dậy, đi đến điểm biến mất, sau đó được đón đi."
Tửu Quỷ vỗ vỗ đầu nói: "Ta cảm thấy còn có một khả năng khác."
"Ồ?" Vấn Thiên nhìn lão một cách hứng thú, thật đúng là mặt trời mọc phía tây. Không ngờ Tửu Quỷ lần đâu tiên không phá đám, lại còn đứng đắn đưa ra cách nhìn của mình nữa.
Tửu Quỷ nói: "Nếu như hai người đó giẫm vào dấu chân của mình trên đường đi để quay về rồi tẩu thoát thì sao?"
"Không thể nào." Mười Một phủ quyết, không chừa lại mặt mũi cho lão.
Tửu Quỷ không để ý đến thái độ của Mười Một, cười hì hì hỏi: "Sao lại không thể? Trước kia ta đã từng xem qua mấy bộ phim trinh thám, trong đó có đoạn như vầy, hung thủ mang giầy người chết vào rồi đi một đoạn đường, xong lại quay trở về, tạo thành hiện tượng dấu chân biến mất tại chỗ."
Mười Một chỉ vào dấu chân trên tấm ảnh nói: "Mấy dấu chân này đều rất rõ ràng, hoa văn dưới đế giày không bị hỗn loạn hay bị giẫm đạp qua, là do một lần giẫm duy nhất tạo thành. Nếu giẫm vào dấu chân rồi quay trở về, không ai có thể làm được việc đặt chân vào không sai lệch chút nào như vậy, cả dấu chân và hoa văn đề chuẩn xác. Ông có làm được không?"
Tửu Quỷ nghĩ ngợi một chút rồi đi về phía trước vài bước, lại tính toán lùi về phía sau vài bước, sau đó cười khổ lắc đầu. Tuy nói rằng cao thủ có thể khống chế chuẩn xác điểm đặt chân, nhưng nếu thực có thể mỗi một bước đều giẫm chính xác không sai một ly vào dấu chân cũ để quay trở về thì đã không phải là con người rồi, vì con người căn bản làm không được.
Vấn Thiên thấy Mười Một đang xem ảnh chụp, bèn hỏi: "Còn phát hiện gì nữa sao?"
Mười Một hỏi: "Cương thi di động như thế nào?"
"Thế này." Tửu Quỷ đứng tại chỗ, hai chân cùng nhảy lên rồi nói.
Vấn Thiên nói tiếp: "Cương thi bị kích thích thần kinh, không thể nào di chuyển giống người thường, thần kinh mỗi lần bị kích thích, hai chân bọn họ lại dùng sức nhảy bật lên một chút. Tần suất nhảy lên của của họ dựa vào tốc độ co rút của thần kinh và tần suất thúc đẩy kích thích, lúc nhanh lúc chậm, cũng không cố định."
"Ngươi nhìn ảnh chụp đi." Mười Một trỏ vào hai dấu chân trên ảnh nói: "Chân trái và chân phải của hai người đều cách nhau một khoảng cách nhất định, bọn họ không phải nhảy trên đường, mà là đi trên đường."
Vấn Thiên rút một tấm ảnh chụp nhìn qua rồi gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, bọn họ đã đi trên đường."
Tửu Quỷ cũng lấy ảnh chụp nhìn rồi gãi gãi đầu nói: "Kỳ quái, sao ta không chú ý đến nhỉ?"
Mười Một lại hỏi: "Cương thi có thể hướng về một phía cố định rồi nhảy không? Hay là hai cái cương thi cùng di động về một hướng chẳng hạn?"
Vấn Thiên lắc đầu đáp: "Khả năng này không lớn, cương thi không có tư tưởng tự chủ và ý thức, phương hướng nhảy không cố định. Có thể là cứ một mực nhảy tại chỗ, cũng có thể là nhảy đi chỗ khác."
Dừng một chút, Vấn Thiên liền hỏi: "Ý của ngươi là hai người đó di chuyển có mục đích ư?"
"Ngươi xem hai tấm ảnh này đi." Mười Một đưa hai tấm ảnh chụp dấu chân biến mất ra.
Tửu Quỷ và Vấn Thiên ghé sát đầu đến, nhìn vào ảnh chụp, nhìn hồi lâu cũng không rõ Mười Một muốn bọn họ nhìn cái gì. Tửu Quỷ ngầng đầu lên hỏi: "Nhìn cái gì đây?"
Mười Một chỉ vào bãi cỏ, lại chỉ vào cây cối, nói: "Nếu là máy bay trực thăng đến đón lên, vậy khi cánh máy bay trực thăng ở phía trên xoay sẽ tạo thành cơn gió mạnh áp xuống. Cỏ trên mặt đất sẽ theo quy tắc từ điểm trung tâm hướng về bốn phía đổ nghiêng, còn có cành lá trên cây sẽ bị thổi rơi, mà lá cây đã rơi xuống ở điểm trung tâm sẽ bị gió lớn thổi bay đi, cho nên chỗ này phải rất sạch sẽ mới đúng, nhưng chung quanh nơi này lại còn rất nhiều lá rụng."
Vấn Thiên gật đầu tán đồng: "Cho nên không thể nào có máy bay trực thăng đến tiếp ứng, khả năng là phương tiện giao thông trên không trung có thể loại trừ."
"Hay nhỉ!" Tửu Quỷ giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Thằng bựa con nhà ngươi, ngươi quả thật rất được việc đó, loáng một cái đã có thể loại trừ khả năng lớn nhất mà cảnh sát đưa ra. Nhưng không có máy bay trực thăng, bọn chúng sao lại biến mất được chứ? Chẳng lẽ thật sự biến thành phi cương (cương thi biết bay) sao?"
Vấn Thiên lên tiếng phản bác: "Tửu Quỷ, không thể nào biến thành phi cương được. Cho dù là phi cương cũng không thực sự biết bay."
Tửu Quỷ gãi gãi đầu nói: "Chuyện quái lạ chúng ta gặp phải còn ít sao?" Có thể là rất không quen để đầu tóc chỉnh tề, Tửu Quỷ cả đêm đều gãi đầu khiến cho đầu tóc vốn khó khăn lắm mới sạch sẽ được một lần, lúc này đã lại bù xù như cái tổ quạ.
Mười Một hỏi: "Phi cương là gì?"
Vấn Thiên giải thích: "Phi cương là một loại biến hóa của thi thể, khá phức tạp. Nếu muốn nói rõ thì phải nói từ đầu, người bình thường thì sau khi chết chừng hai tiếng thì cơ thịt bắt đầu thả lỏng rồi dần cứng lại. Dưới tình huống bình thường, hiện tượng xác chết cương cứng tiếp tục kéo dài trong hai ngày rồi mới mềm ra, từ ngày thứ ba đến ngày thứ bảy thì hiện tượng này hoàn toàn biết mất. Nhưng thi thể được an táng trong đất thì lại khác, bởi vì các chất ăn mòn trong bùn đất khiến xác chết thối rữa nhanh hơn, đồng thời hiện tượng thi thể cương cứng cũng sẽ vẫn giữ nguyên, cho nên các khớp xương của cương thi đều căng ra thẳng tắp, không thể co lại. Sau khi hạ táng từ năm đến bảy ngày, thi thể bắt đầu sinh ra quá trình thi biến. Quá trình này như ta đã nói, là tình huống khi xác chết trực tiếp tiếp xúc với bùn đất. Nếu hạ táng bằng cách bỏ vào quan tài rồi an táng thì sẽ nói sau, có quan tài bảo vệ, quá trình thi biến sẽ kéo dài hơn. Về phần kéo dài đến khi nào thì lệ thuộc vào chất lượng của quan tài. Bùn đất nơi chôn xác chết có độ ăn mòn rất cao, quan tài làm bằng gỗ tốt cũng dễ dàng bị ăn mòn, thời gian từ vài tháng đến một năm không chừng, nếu dùng quan tài mỏng thì chỉ chừng một hai tuần sau đã hoàn toàn bị ăn mòn. Mà trong kết cấu xã hội thời cổ đại, tầng lớp trung bình và cùng khổ chiếm đa số, những gia đình này không mua nổi quan tài hoặc là không nỡ mua quan tài, phần lớn đều cuốn chiếu tử thi rồi đem chôn, xong đem đắp lên một lớp mỏng bùn đất, từ đó mới khiến thời cổ đại có số lượng lớn các cương thi, trong đó thì cuối đời Minh và đời Thanh số lượng cương thi xuất hiện nhiều nhất. Nếu như khi chôn dùng loại quan tài tốt, chẳng hạn như gỗ lim sợi vàng thì thời gian bảo quản sẽ được rất lâu, nếu bên ngoài lại bao thêm một lớp đá thì hầu như không thể nào xảy ra thi biến. Đất dưỡng thi là vị trí rất thần ký, nếu xác chết tiếp xúc với bùn đất thì việc phân hủy sẽ tăng tốc, thậm chí sinh ra thi biến. Nhưng nếu thi thể được bảo vệ tốt, dưới tình huống đất dưỡng thi không thể tiếp xúc với xác chết thì ngược lại biến thành nơi tuyệt hảo để bảo vệ xác chết.
Trong Huyền học, người ta xưng tụng đất dưỡng thi là đất có hai tính chất cực đoan, cho nên thời cổ đại, có rất nhiều đại quan quý tộc hoàng thân quốc thích đều chôn trong đất dưỡng thi, bởi vì chỉ có bọn họ mới có năng lực dùng quan tài tốt nhất để bảo vệ xác chết. Ở Long Quốc, rất nhiều địa phương đào ra thi thể đã trải qua ngàn năm mà còn chưa phân hủy, thậm chí khi lấy ra vẫn còn duy trì dung mạo khi chết, đó chính là công hiệu của đất dưỡng thi.
"Ực ực ực ực..." Tửu Quỷ không nhịn nổi tửu trùng phát tác, cầm chai bia thứ hai trên bàn lại bắt đầu uống ừng ực, dường như đã quên loại bia này đối với lão mà nói thì cũng như nước lã.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
153 chương
17 chương
507 chương
29 chương