Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 502 : Cậu thắng rồi
Công tác lấy lời khai tiến hành rất thuận lợi. Không bao lâu sau, cảnh sát đã biết ba chục thi thể kia đều do gã thanh niên đang ngồi trên lầu một tay giết chết. Vì thế liên tục có người ngẩng đầu, hướng ánh mắt khâm phục pha lẫn kính sợ lên chiếc bàn trên lầu. Có điều thật kì quái là việc tra hỏi dưới đất đã diễn ra được hơn hai phút mà đến nay vẫn không có một cảnh sát nào lên tìm Mười Một. Trong hoàn cảnh nhốn nháo hỗn độn, không ai để ý đến việc Từ Tử Dương đã rời quán bar chẳng biết từ lúc nào, chỉ thấy lão chủ quán Chu mập không ngừng gãi đầu gãi tai, khổ sở giải thích gì đó với hai cảnh sát viên.
Cuối cùng, một cảnh sát trông có vẻ là người cầm đầu, sau khi nói chuyện với lão Chu lão bản, dẫn theo bốn cảnh sát khác cùng lên lầu đi về phía bàn Mười Một. Phùng Đán Toàn đưa ánh mắt thăm dò liếc Mười Một. Đáp lại, gã thẳng thừng quay mặt đi, không nhìn lão nữa.
Năm cảnh sát dừng lại cách bàn chừng hai mét. Viên tổ trưởng còn đang suy nghĩ xem làm sao mở miệng thì tay phải Mười Một khẽ rung lên, một vệt màu đỏ từ tay gã bay về phía anh ta. Người tổ trưởng máy móc giơ tay tiếp lấy, mở ra xem thì là một tấm thẻ công tác của Quốc Vụ viện. Anh ta chỉ còn biết than thầm trong lòng. Vừa rồi, khi tra hỏi chủ quán, lão Chu mập đó có nói rằng một già một trẻ trên lầu thì một người của Bộ Chính pháp, một người của Quốc Vụ viện. Lúc ấy tim viên tổ trưởng đã bắt đầu đập dồn. Thời buổi này làm cảnh sát mới khó làm sao, đặc biệt là quan cao lại càng không thể đụng vào. Hơn nữa, bọn này giết người xong còn dám ngồi lại chờ cảnh sát đến thì hiển nhiên chỗ dựa sau lưng rất mạnh. Có bối cảnh như thế lại thêm một người của Bộ Chính pháp, một người từ Quốc Vụ viện, đều không phải thứ mà một viên tổ trưởng cảnh sát nhỏ xíu như y có thể động vào.
Viên cảnh sát cắn răng kiểm tra thẻ công tác, sau khi khẳng định đích thực là của Quốc Vụ viện, y dùng hai tay hoàn trả lại tấm thẻ cho Mười Một, hắng giọng vài tiếng rồi nói: "Rất xin lỗi các vị, quy định công tác. Đành phải phiền các vị đi theo chúng tôi."
Nguyễn Thanh Ngữ nhìn Mười Một bằng ánh mắt kì quái. Khi viên tổ trưởng trả lại tấm thẻ, cô đã nhìn rõ mấy chữ Quốc Vụ viện mạ vàng ở bên trên. Tuy cô không biết Mười Một làm sao lại có quan hệ với cơ quan quyền lực cao cấp quốc gia như Quốc Vụ viện, nhưng cứ nhìn thái độ của mấy người cảnh sát này cũng hiểu Mười Một tạm thời không có chuyện gì. Nhưng khi viên tổ trưởng yêu cầu bọn họ cùng về Cục Cảnh sát thì nỗi lo lắng vừa tạm lắng xuống trong lòng Nguyễn Thanh Ngữ lại dậy lên.
Mười Một lãnh đạm thu hồi thể công tác, nhạt nhẽo đáp: "Vụ việc này các anh không giải quyết được đâu. Báo lên Tổng cục đi."
Viên tổ trưởng ngẩn người, bối rối đứng yên tại chỗ. Bao năm làm cảnh sát, chưa bao giờ anh ta thấy ai như gã thanh niên này, phạm tội cỡ đó mà còn ngang ngược đến vậy. Có điều nói đi cũng phải nói lại, vụ việc này xác thật không phải mấy người cỡ anh ta có thể giải quyết, cuối cùng vẫn phải báo lên cấp Tổng cục, cũng là cấp cao nhất trong cơ cấu công an Long Quốc. Tuy nhiên, biết kết quả cuối cùng là một chuyện, nhưng hiện tại bọn họ nhất định phải đưa bằng được hung thủ sát nhân, cũng là gã thanh niên trước mặt kia, về cục, bằng không báo chí ngày mai sẽ chạy tít ngay trang nhất: Quan lớn Long Quốc giết người trong quán rượu, lực lượng cảnh sát kết luận vô tội, phóng thích tại trường. Sự việc mà trở thành to chuyện thì kiếp này anh ta đừng mong ăn hột cơm chính trị nữa.
Nhưng hiện tại người ta không chịu đi thì anh ta làm gì được? Nếu đổi là người bình thường, hoặc thân phận thấp hơn một chút thì có phải tốt không, trực tiếp nện cho một trận, lôi đi là xong. Nhưng rõ ràng người ta đã chìa nguyên một cái mông to tướng ra ngay trước mặt, anh dám nện chăng? Vạn nhất chỗ dựa sau lưng gã ta thực sự rất rắn, rắn đến mức ngay cả cục trưởng của bọn họ cũng vô phương thì sao?
Cứ cho là tên này cuối cùng cũng bị khép tội thì anh ta, kẻ dẫn đầu bắt người, đừng hòng mơ tiếp tục làm tổ trưởng nữa. Làm việc trong quan trường phải cẩn thận từng li từng tí như người đi trên băng mỏng mới được, nhất là trong những vụ việc quan lớn phạm án, nhiều khả năng liên quan đến các vị tai to mặt lớn. Bất chấp vụ án cuối cùng thẩm tra xử lí ra sao thì những người thụ lí chắc chắn đều trở thành dê tế thần hết. Bởi thế nên cảnh sát đau đầu nhất chính là loại án này. Bắt không được, không bắt cũng không được. Chính vì như vậy mới khiến cho đám con ông cháu cha thêm ngang ngược, nhất là kinh thành bát đại thiếu hoành hành tại kinh thành càng không nể một ai.
Trong lúc viên tổ trưởng mười phần bối rối, đắn đo suy tính xem có nên đẩy mấy thủ hạ ra làm tốt thí thì Diệp Tiêu chuyên thong dong đến muộn cuối cũng bước vào. Vừa nhìn thấy Diệp Tiêu, viên tổ trưởng thở phào một hơi như trút được gánh nặng, lưu hai nhân viên coi chừng đám Mười Một, còn bản thân phóng ngay xuống dưới đất nghênh tiếp vị cứu tinh đại từ đại bi. Đại đội trưởng cảnh sát hình sự xuất hiện rồi thì không còn chuyện gì cho mấy nhân vật nhỏ như y nữa. Vạn nhất cấp trên có trách phạt đã có đại đội trưởng Diệp che chắn. Bởi vậy còn đắn đo gì nữa mà không quăng ngay củ khoai nóng bỏng này khỏi tay.
Về phần Diệp Tiêu, ngay khi nhận được tin tức, đầu y liền trương lên như cái đấu. Rời quán bar quay về Cục, mừng rằng xử lí nốt mấy việc lặt vặt là hôm nay có thể về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, ai dè một chân vừa bước qua ngưỡng cửa nhà thì lại nhận được điện thoại gọi từ Cục, báo rằng quán bar Cổn Nhạc phát sinh ẩu đả ác liệt, có cả án mạng. Vốn ra ẩu đả không liên can gì đến đại đội hình cảnh, nhưng đánh chết người thì lại trở thành vụ việc hình sự rồi. Hơn nữa bên trong còn dính dáng đến Dương đại thiếu gia cùng Quốc Vụ viện, toàn là thứ thân phận mẫn cảm, chả trách cấp trên coi trọng như vậy, vội vàng lùa ngay vị đại đội trưởng qua.
Nghe điện thoại xong, Diệp Tiêu tức khắc liên tưởng tới Từ Tử Dương và Mười Một. Hồi chiều đến quán bar, y đã phát giác ra mùi thuốc súng nồng nặc trong quan hệ giữa hai bên. Là người với nguyên tắc làm việc là luôn đứng ngoài mọi sự vụ, Diệp Tiêu mau chóng thoa mỡ vào đế giày rồi lỉnh ngay. Nào ngờ y vừa rời đi thì sau lưng đã xảy ra đánh đấm. Mặc dù rất không muốn nhúng tay vào ân oán giữa hai vị đại lão gia và đại thiếu gia kia, nhưng hai cú điện thoại liên tiếp của Cục trưởng và Cục phó khiến y đành phải xỏ lại chiếc giày vừa mới cởi ra, chẳng kịp nói với vợ con lấy một lời, sấp ngửa phóng ngay đến quán bar Cổn Nhạc.
Trên đường đi, Diệp Tiêu cũng nhận được báo cáo qua điện thoại của cấp dưới. Nguyên lai sau khi Diệp Tiêu rời khỏi quán, lão Hắc của Ưng bang dẫn theo một băng đàn em kéo đến Cổn Nhạc náo loạn, sau đó phát sinh xung đột với Mười Một, song phương đánh nhau long trời lở đất.
Gây náo loạn? Diệp Tiêu bất đắc dĩ nhăn nhó cười. Người có tai mắt một chút đều biết Ưng bang là thế lực ngầm của Vương gia, tương tự như Đao hội của Trần gia thuở nào. Chỉ có điều ai nấy đều nhắm mắt bỏ qua mà thôi. Mẹ Từ Tử Dương là đại tiểu thư của Vương gia, có vị đại thiếu gia này ở đó mà Ưng bang dám đến náo loạn ư? Diệp Tiêu đoán ra ngay, chắc chắn là Từ Tử Dương có động cơ nào đó nên cố ý cho Ưng bang giả vờ không biết mặt hắn kéo đến làm loạn. Còn như dụng ý của Từ Tử Dương chắc không nằm ngoài việc thấy kẻ nào đó không thuận mắt, bèn kêu người ra mặt nện cho một trận, còn bản thân hắn sạch sẽ đứng ngoài cuộc. Người khiến Từ thiếu gia này coi không vừa mắt chắc đại khái là vị lãnh đạo trẻ tuổi họ Sở kia rồi.
Một khả năng khác là hắn kêu lão Hắc phối hợp diễn màn kịch xưa như Trái Đất, anh hùng cứu mỹ nhân gì đó. Đám cảnh sát thấp cổ bé họng bọn họ thực khó lí giải tâm lý thèm khát danh tiếng của lũ đại thiếu gia tiền nhiều thế mạnh.
Nghe nhân viên báo cáo Mười Một giết sạch sẽ ba mươi mốt tên Ưng bang, bao gồm cả lão Hắc, Diệp Tiêu suýt nữa thì tuột tay khỏi vô lăng. Một người giết ba mươi mốt người? Lại còn ngay trước mắt bàn dân thiên hạ? Gã đó phải chăng phát cuồng rồi?
Từ khi biết nhau, Diệp Tiêu luôn có cảm giác thân phận thật của Mười Một tuyệt không đơn giản như bề ngoài. Như lần đi điều tra sát thủ ngoại quốc chẳng hạn. Vụ đó vốn thuộc thẩm quyền của Quốc An cục, chả dính gì đến Quốc Vụ viện của gã, thế mà lộ trình suốt từ đầu đến cuối thông suốt không ngờ, cứ như là vốn nằm trong thẩm quyền Quốc Vụ viện vậy. Quốc An ngược lại hóa thành kẻ ngoài cuộc. Sau lần đó, Diệp Tiêu kết luận thân phận của Mười Một tuyệt đối không đơn giản, ít nhất cũng không phải là hạng tiểu nhân vật Quốc Vụ viện như trên giấy tờ. Y lập tức liên tưởng đến cái cơ cấu thần bí đầy tính truyền thuyết của Long Quốc. Tất nhiên với thân phận của mình, Diệp Tiêu không thể biết tên cơ cấu đó, cũng không biết cái cơ cấu đậm chất truyền thuyết ấy có thực tồn tại hay không, nhưng cứ theo cung cách hành động vượt ngoài quy định của Mười Một, cùng với những lực lượng mà gã có thể điều động, Diệp Tiêu càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Nhưng có khả năng thì có khả năng, Diệp Tiêu vẫn thấy Mười Một giết chết liền một lúc ba mươi mốt người ngay trước mắt bàn dân thiên hạ thì quá ư là vô thiên vô pháp. Bất kể thân phận ẩn tàng của gã là gì, cho dù là bậc lãnh đạo quốc gia đi nữa, giết người là phải tiếp thụ chế tài pháp luật. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng khi đến cửa quán bar, nhìn giàn xe cảnh sát hú còi "U ú", Diệp Tiêu bắt đầu thấy khó xử. Nếu cái cơ cấu truyền thuyết kia thực sự tồn tại, nếu như Mười Một thật sự là người của cơ cấu đó, y sẽ phải xử lí ra sao?
Lắc mạnh đầu, gạt bỏ những ý nghĩ nhức óc, Diệp Tiêu nghiến răng bước vào quán bar. Vừa vào đến nơi đã thấy vị đồng sự trong cục bon bon từ trên cầu thang hân hoan chạy tới, kéo y sang một bên, vội vội vàng vàng báo cáo giao ban mấy câu rồi nhanh chóng lủi mất.
Diệp Tiêu biết viên tổ trưởng cảnh đội không dám tiếp nhận vụ án này. Đổi lại là y cũng vậy thôi. Việc bên trong dính dáng tới tận Từ Đại Thương và Quốc Vụ viện cơ mà. Thậm chí có thể nói một cách khoa trương là cả quân giới lẫn chính giới Long Quốc đều bị cuốn vào, bất luận phạm tội với một bên nào cũng đủ cho y cả đời đừng hòng ngóc cổ lên. Cho nên mỗi khi có con ông cháu cha phạm án, ai nấy đều ra sức đùn đẩy, kẻ cuối cùng buộc phải nhận cũng thận trọng từng li từng tí như người đi trên băng mỏng, ngay ngáy sợ một chút bất cẩn là thành ruồi muỗi chết oan.
Thở mạnh ra một hơi, cố ổn định tâm tình hỗn độn trong lòng, Diệp Tiêu đi lên lầu. Bước đến bên bàn của nhóm Mười Một, y kéo ghế ngồi xuống, cười khổ nói: "Sở lãnh đạo, anh đưa cho tôi bài toán quá khó đi."
Có thể vì từng hợp tác cùng Mười Một mấy lần, cũng có thể vì Mười Một tuổi quá trẻ, gặp gã Diệp Tiêu không có cảm giác khẩn trương hay áp lực của cấp dưới với cấp trên, giọng điệu cứ như là bạn bè cũ với nhau.
Nghe thấy Diệp Tiêu gọi Mười Một là lãnh đạo, Văn Vi cùng Nguyễn Thanh Ngữ đều kinh ngạc nhìn gã.
Mười Một đáp bằng giọng thoải mái: "Bọn chúng muốn giết tôi. Chẳng lẽ tôi phải bó tay chờ chết?"
Muốn giết anh ư? Diệp Tiêu bất giác khổ sở cười lần nữa. Dùng từ này mà được sao? Y chẳng nói toạc ra, chỉ thở dài: "Nhưng mà anh cũng không nên giết bọn chúng. Nếu như chỉ gãy tay què chân còn dễ xử lí. Đằng này, ngay trước mặt hai trăm con người, anh giết chết ba mươi mốt nhân mạng, khác nào tạo cho mình hai trăm nhân chứng tận mắt chứng kiến. Cứ cho là anh có hậu đài thì trong vụ việc lần này cũng khó mà ra mặt giúp anh."
Tiếng thở dài này của Diệp Tiêu thật sự là vì lo lắng cho Mười Một. Bất kể gã xuất phát từ nguyên cớ nào, cũng bất kể hậu đài cứng rắn đến đâu, gã khó lòng thoát tội trong tình thế có tới hai trăm nhân chứng. Cứ cho hậu đài của gã là người lãnh đạo tối cao trong quốc gia thì cũng không thể ra mặt giúp gã. Diệp Tiêu thấy Mười Một hành động lần này thật thiếu suy nghĩ. Cho dù y có lòng giúp cũng bó tay, cuối cùng chỉ đành trơ mắt nhìn người thanh niên mà y nhận thấy rất được này bị tống ra pháp trường.
Kì thật Diệp Tiêu không hiểu được Mười Một. Từ nhỏ bị Ma Quỷ nhồi nhét tư tưởng giết người không phải là tội ác, mạng người còn không bằng con sâu cái kiến, dưới mắt Mười Một, giết dăm người cũng đơn thuần như ăn dăm miếng cơm. Có lẽ trong con mắt thế nhân, giết người là tội ác lớn, không thể thoát án tử hình, nhưng trong con mắt những kẻ bước ra từ trại huấn luyện của Ma Quỷ, giết người chỉ là chuyện bình thường, tựa như dùng chân di mấy con kiến.
Hơn nữa gã sở dĩ quyết một hơi giết sạch ba mươi mốt người không chừa một ai là vì còn có dụng ý sâu xa khác. Dụng ý này sợ rằng chỉ có Phùng Đán Toàn biết. Chính bởi như thế nên Phùng Đán Toàn mới không ngăn cản gã. Bằng không lão nhất định sẽ chẳng giương mắt nhìn "cháu rể tương lai" mà lão vừa kiếm được đi tìm chết.
Nặng nề thở dài thêm lần nữa, Diệp Tiêu chầm chậm tháo chiếc còng đeo ở thắt lưng ra, khổ não cười nói: "Xin lỗi nhé, việc vua phép nước, chiếu theo quy định, tôi bắt buộc phải đưa anh đi thôi."
Nguyễn Thanh Ngữ tức khắc lại khẩn trương, toàn thân cứng đơ. Văn Vi cũng lăm lăm trong tay chiếc điện thoại xinh xắn. Chỉ cần chiếc còng kia tròng vào tay Mười Một, cô sẽ lập tức bấm số gọi cho cha mình.
Mười Một không ngoan ngoãn đưa tay vào còng mà lại nghiêng đầu nhìn xuống cửa chính dưới đất, miệng nói: "Chờ chút đi. Tôi đang đợi người."
Diệp Tiêu ngẩn ra. Lúc này còn ma nào đến giúp nữa? Nhưng Mười Một dửng dưng không chút bận tâm xem ra không nói láo. Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Tiêu gật đầu: "Thôi được. Tối đa là năm phút." Nhượng bộ năm phút là giới hạn tối đa mà y có thể đảm đương. Nếu sau năm phút vẫn không có phát sinh ngoài dự kiến, y tất phải đưa Mười Một đi, bằng không chỉ riêng với hai trăm người đứng dưới kia đã không biết phải nói gì.
Thời gian chậm chạp trôi đi trong hồi hộp và phấp phỏng. Tại trường có lẽ chỉ có hai người Mười Một và Phùng Đán Toàn là chẳng chút khẩn trương. Cả hai đều tập trung chú ý vào cửa lớn quán bar, quan sát từng người bước vào.
Qua được chừng ba phút, Phùng Đán Toàn đột ngột chẳng đầu chẳng đuôi thốt lên: "Cậu thắng rồi."
Mười Một chỉ liếc nhìn qua, lặng thinh không nói. Những người khác đều kinh ngạc nhìn hai người, hoàn toàn không hiểu câu nói của Phùng Đán Toàn có ý gì.
Chính lúc đó, một nhóm người mặc thường phục, tuổi tác bất đồng, từ ngoài ba mươi tới sáu mươi, sải bước tiến vào quán. Trong số đó có một người mặc cảnh phục, chức vụ hiển nhiên không thấp, tuổi trạc năm chục, đứng giữa nhóm người ăn mặc tùy tiện trông thật chẳng chút hòa đồng.
Vừa nhìn thấy nhóm người này, Diệp Tiêu hít một hơi thật mạnh thiếu điều muốn nấc, khổ sở cười nhìn Mười Một rồi vội vã chạy xuống cầu thang ra đón. Y tiến thẳng đến trước mặt người đàn ông trung niên mặc cảnh phục, dập gót chào, miệng hô: "Cục trưởng!"
Người này chính là cấp trên của Diệp Tiêu - Cục trưởng Ngoan Cố. Tuy được biết đến với biệt danh Lão Ngoan Cố nhưng Cục trưởng Ngoan Cố nổi tiếng nhất không phải bởi nết cố chấp, mà bởi ông xưa nay chưa từng tham ô, nhận hối lộ hoặc nịnh bợ cấp trên. Kể ra là một người thanh liêm chính trực.
Truyện khác cùng thể loại
1669 chương
32 chương
37 chương
57 chương
39 chương
64 chương
165 chương
6 chương