Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 501 : Ám thị
Vô số ánh mắt dõi theo từng bước chân lên lầu của Mười Một. Gã bước đi không một tiếng động, vậy mà không hiểu có phải ảo giác hay không, nhưng mỗi khi gã đặt chân xuống, ai nấy đều cảm thấy trong tai vang lên một tiếng "Thịch!" nặng chịch. Trái tim mọi người bất giác run rẩy thót giật nhịp theo từng bước chân của gã.
Nguyễn Thanh Ngữ, Văn Vi cùng Dương Tư Vũ đều im lặng, mỗi người một vẻ nhìn Mười Một. Nét mặt Dương Tư Vũ hết sức kì quái, cô khẽ cắn môi, mày hơi nhíu, mắt nhìn Mười Một không chớp. Khi Mười Một bước đến nơi, cô gái không tự chủ khẽ nhích mông ngồi sát về phía Phùng Đán Toàn.
Sắc mặt Văn Vi hoàn toàn bình tĩnh. Những xác chết la liệt dưới lầu kia không gây cho cô chút áp lực nào. Cô thấy người chết đã quá nhiều. Hồi còn ở Ưng Quốc, Mười Một từng giết sạch đám bảo vệ trong nhà ngay trước mặt cô. Nếu không có Lãnh Dạ liều mạng bảo hộ, ngay chính cha cô cũng khó lòng thoát nạn. Vậy mà thật kì quái, Văn Vi tuyệt chẳng hề vì thế mà hận Mười Một, ngược lại, cũng giống như cha, trong cô nảy sinh cảm giác tán thưởng thật lạ thường đối với gã. Khi cha cô trở về Long Quốc, phía Ưng Quốc dường như không có ý buông tha cho Văn Cường, không ngừng phái sát thủ tới. Với Văn Vi, chiến tranh, tử vong đã trở thành chuyện bình thường trong sinh hoạt thường ngày. Đừng thấy hiện tại Văn Vi luôn chỉ có một mình mà lầm, thực ra bất kể cô đi tới đâu, bên cạnh đều có một nhóm bảo vệ chuyên nghiệp đẳng cấp tối cao âm thầm theo bảo hộ. Chẳng qua chưa đến lúc cần thiết thì bọn họ chưa xuất hiện đó thôi. Văn Cường rất hiểu con gái mình, ông biết Văn Vi không thích có người giám thị sinh hoạt của cô. Đồng thời Văn Cường cũng không muốn cô cảm thấy có áp lực nào đó. Bởi thế cho nên dù tối nay bọn lưu manh tới làm loạn nhưng đám bảo vệ vẫn không hiện thân. Thế nhưng nếu Văn Vi thực sự bị đe dọa, bọn họ sẽ xuất hiện bên cô ngay tức khắc.
Trong ba cô gái, lo lắng nhất chỉ có Nguyễn Thanh Ngữ. Cô không biết Mười Một còn có một thân phận khác. Trong tâm lí cô, Mười Một vẫn là chàng sát thủ mặt lạnh mấy năm trước từng vì cô mà liều thân vào ổ giặc. Cô không thể ngồi yên bởi cô sợ lắm, sợ một hồi nữa cảnh sát ập tới, Mười Một biết phải làm sao. Nguyễn Thanh Ngữ hết lần này đến lần khác dùng ánh mắt gấp gáp ra hiệu, vậy mà Mười Một cứ thản nhiên như không thấy, tiếp tục đi về phía bên này.
Biểu hiện của Phùng Đán Toàn cũng thật kì quái, mặt nặng ra, cặp mắt bình thường vô thần nay sáng quắc. Nếu không phải mọi người đều tập trung chú ý vào Mười Một, thì kẻ không may tình cờ đối diện với ánh mắt sắc bén của Phùng Đán Toàn lúc này hẳn phải thấy mắt mình đau buốt.
Dường như chẳng hề chú ý tới ánh mắt bén như kim châm kia, Mười Một bình tĩnh đến bên bàn, kéo một chiếc ghế khác qua rồi ngồi xuống. Giơ tay với bình nước khoáng, gã ngửa cổ uống một hơi, sau đó thẳng lưng ngồi yên như cây cột gỗ, không nói một lời
Quán bar lặng ngắt. Nhạc đã bị tắt đi. Tại trường có tới cả trăm người, vậy mà lắng tai chỉ nghe được tiếng thở.
Thời gian phảng phất bị kéo giãn, mỗi giây dường như phải dài cả phút, vậy mà không một ai dám động đậy, cũng không ai dám thì thào nhỏ to.
Một mực nhìn chằm chặp như muốn ăn sống nuốt tươi Mười Một, Phùng Đán Toàn lúc này cũng thu ánh mắt sáng quắc, biến trở lại thành một ông già trầm tịch bình dị. Khe khẽ thở dài, khóe miệng đượm nét cười nói: "Quả là nhịn không nổi thật. Vốn chỉ muốn coi xem cậu có vì kẻ yếu mà ra tay hay không, Giờ thì xong, màn kịch này bị cậu phá hỏng rồi."
Mười Một lạnh lùng liếc mắt nhìn lão, giọng không chút biểu cảm: "Bọn chúng không nên trêu vào tôi."
Phùng Đán Toàn gật đầu: "Chúng đã phải trả giá đắt." Dừng một chút, lão hỏi: "Nếu như vừa rồi bọn chúng không chọn cậu mà chọn ta trước, liệu cậu có ra tay giúp ta không?"
"Ông không cần tôi giúp."
Gác chéo hai chân lên nhau, Phùng Đán Toàn ngả người thoải mái dựa vào lưng ghế, khẽ cười bảo: "Thân phận của ta so với cậu còn mẫn cảm hơn. Ta mà giết người thì đảm bảo mấy lão già kia lập tức buông hết mọi sự, tập trung đối phó ta trước tiên ngay."
Mười Một thản nhiên lạnh lùng: "Đó là việc của ông."
Phùng Đán Toàn khẽ rướn người về phía trước một chút, tiếp tục truy vấn: "Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."
"Ông sống hay chết chả liên quan gì đến tôi."
Phùng Đán Toàn khẽ cười cười, cũng chẳng hiểu hài lòng hay không với câu trả lời, hất hàm về phía ba cô gái hỏi: "Nếu đổi thành bọn họ thì sao?"
Mười Một sượng lại một chút mới đáp: "Kịch coi xong rồi, còn chưa chịu về sao? Đợi cảnh sát đến, ông muốn chuồn cũng không được đâu."
"Ta muốn đi bọn họ làm sao cản được." Phùng Đán Toàn móc ra một tấm thẻ chứng nhận, khua khua trước mắt Mười Một rồi thu lại ngay. Động tác của ông ta nhanh đến nỗi ba cô gái còn chưa kịp nhìn ra là chứng nhận gì thì đã không còn thấy tấm thẻ đâu nữa. Tuy nhiên Mười Một đương nhiên thấy rõ. Đó là thẻ công tác của Bộ Chính pháp. Mười Một thậm chí còn xác định chắc chắn đó là thẻ thật, cho dù người của Bộ Chính pháp kiểm nghiệm cũng không thể chỉ ra chỗ giả mạo. Nhiều nhất chỉ là tấm hình trên thẻ không giống với người trong hồ sơ gốc tại Bộ Chính pháp là cùng.
Phùng Đán Toàn thu hồi thẻ công tác, nhìn Mười Một hỏi: "Sao không trả lời câu hỏi của ta? Là không muốn trả lời? Hay không dám?"
Mười Một quay đầu nhìn về phía cửa ra vào dưới tầng chệt, hỏi lại: "Ông hy vọng vào tôi ư?"
Phùng Đán Toàn dứt khoát không buông: "Nói ra suy nghĩ trong lòng cậu nghe coi."
Mười Một liếc xéo ông già: "Tôi với ông xem ra chưa thân thiết đến mức hiểu lòng nhau đâu."
Phùng Đán Toàn bật cười khanh khách. Nguyên ông ta chỉ định thăm dò xem độ nhẫn nại của Mười Một đến đâu, nào ngờ bị gã móc ngược lại.
Nguyễn Thanh Ngữ có vẻ áy náy bất an, liên tục khe khẽ xoay trở. Cô nãy giờ lo ngay ngáy cho sự an toàn của Mười Một, vậy mà gã dường như chẳng hề có ý bỏ đi, đã vậy lại còn đấu khẩu chuyện vu vơ với ông lão. Cả trăm cặp mắt dưới lầu đang tập trung cả về chiếc bàn này. Nguyễn Thanh Ngữ cảm thấy như bị những chiếc gai nhọn chích vào lưng, không cách nào ngồi yên.
Nhìn chung, trấn tĩnh nhất là Văn Vi. Với xuất thân cùng gia thế, cô đã quen với những trường sóng gió. Trong ba cô gái, chỉ mình cô thản nhiên ngồi uống bia, cứ như không có chuyện gì xảy ra. Tay cầm lon bia, nghiêng đầu trầm mặc như mải mê suy nghĩ về vấn đề rắc rối nào đó.
Dương Tư Vũ cơ hồ nép sáp vào người Phùng Đán Toàn, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt góc áo ông già dưới mặt bàn, mắt không rời Mười Một, làm như chỉ cần Mười Một có chút cử động gì khác thường là cô sẽ nhảy đến trốn sau lưng Phùng Đán Toàn.
Ba cô gái mỗi người mỗi kiểu. Phùng Đán Toàn nhìn quanh Mười Một và các cô, thu hết vào mắt thần sắc của mỗi người. Dừng ở người cuối cùng là Nguyễn Thanh Ngữ, ông nhìn cô, mỉm cười hòa ái, sau đó một tay vỗ vỗ lên bàn tay nhỏ của Dương Tư Vũ, tay kia vòng qua, khẽ vỗ vào sau đầu cô gái. Có lẽ cảm nhận được sự quan tâm của ông, Dương Tư Vũ dần dần bớt căng thẳng, tuy nhiên ánh mắt vẫn không rời Mười Một.
Phùng Đán Toàn xoay đầu nhìn đám xác chết ngổn ngang dưới lầu, mấy ngón tay gại gại cằm nói: "Xuất thủ sạch sẽ đấy. Tuy nhiên một lần giết chết đến chừng đó người, cứ cho là cậu có thân phận đặc thù thì cũng sẽ gặp phiền hà không nhỏ hả?"
Nói rồi, nhìn sang Từ Tử Dương mặt mũi trắng bệch cúi gầm đầu không dám ngó lên phía trên này, Phùng Đán Toàn tiếp: "Nhất là cái thứ phiền hà kia."
Mười Một lãnh đạm trả lời: "Tôi không làm những chuyện để mình hối hận. Việc đã làm rồi cũng không bao giờ hối hận." Mười Một biết Phùng Đán Toàn có ý cảnh tỉnh gã, để Từ Tử Dương lại sẽ rất phiền phức. Tuy vậy gã không đáp ứng. Có lẽ là coi thường, cũng có lẽ cảm thấy không nhất định phải làm vậy.
Phùng Đán Toàn gật đầu tán đồng: "Hối hận chỉ là cái cách mà bọn hèn nhát ưa vin vào làm chỗ trốn tránh cho chính mình thôi." Ngưng một lúc, ông lại hỏi: "Thế nào? Có cần ta giúp cậu giải quyết phiền toái không?"
Mười Một liếc mắt nhìn ông ta, hỏi ngược lại: "Chẳng phải ông không thể xuất thủ sao?"
Phùng Đán Toàn khẽ cười: "Yên tâm đi, ta sao lại chuốc lấy phiền não. Tối đa lưu lại chút dấu vết dẫn tới cậu thôi. Dẫu sao chuyện phiền phức của cậu vốn đã nhiều rồi, thêm một chuyện nữa cũng chẳng ăn thua gì.
"Ông trước tiên phải lo cho chính mình đấy."
"Tốt thôi." Phùng Đán Toàn cười: "Ta đang rất khoái muốn biết cậu sẽ ứng phó thế nào với chuyện phiền toái đang đến kia."
Cũng may là một già một trẻ nói chuyện vừa đủ nghe, phạm vi chỉ giới hạn trong năm người ngồi cùng bàn. Nếu bị đám dưới lầu nghe thấy hai người bọn họ bàn chuyện giết người cứ bình thản như ăn cơm uống nước, chắc phần lớn thần kinh chịu không nổi.
Mười Một cùng Phùng Đán Toàn đàm luận đến đó là ngừng, quán bar một lần nữa chìm vào bầu không khí trầm mặc bất an. Hồi lâu sau, Phùng Đán Toàn cong ngón tay búng xuống mặt bàn đầy lon bia, phát ra âm thanh lanh canh êm tai. Trầm mặc đăm chiêu nhìn đám lon một lúc, ông cất tiếng: "Kể chuyện ngày trước của cậu nghe coi."
Mười Một quay qua: "Chẳng phải ông đã biết hết rồi sao?"
"Biết một ít thôi, không nhiều. Ma Quỷ tiến hành rất tốt công tác bảo vệ tài liệu cơ mật cấp cao, người ngoài khó mà tra ra được. Cho đến hiện tại, không ai biết trại huấn luyện của Ma Quỷ đặt ở đâu. Ta nghĩ, dù cậu xuất thân từ trại huấn luyện ra thật đấy, nhưng chắc chắn không biết vị trí của nó, đúng không?"
Mười Một không trả lời, bởi điều Phùng Đán Toàn vừa nói là sự thật. Ngay chính gã cho đến hiện tại cũng không biết rõ rất nhiều chuyện trong nội bộ Ma Quỷ, số lượng tin tức mà người ngoài tra ra được khỏi cần nói còn hạn chế tới mức nào. Hơn nữa, gã đích xác không biết vị trí của Ma Quỷ đảo.
"Thế nào? Có hứng kể cho ta nghe những chuyện của cậu ở trại huấn luyện không? Những điều ta biết toàn là việc sau khi cậu xuất đạo thành danh thôi. Ta dùng mọi biện pháp vẫn không tra ra tư liệu trước đó của cậu."
Mười Một từ chối thẳng thừng: "Không."
Phùng Đán Toàn cũng không tiếp tục bám theo đề tài này, hỏi qua chuyện khác: "Cậu từ nhỏ lớn lên trong Ma Quỷ à?"
Mười Một không hiểu Phùng Đán Toàn rốt cuộc là muốn gì mà cứ vòng qua vòng lại, dứt khoát lặng thinh không mở miệng, chờ nghe câu tiếp theo.
Đúng như Phùng Đán Toàn từng nói, ông ta cùng Mười Một đều là loại người đơn giản sảng khoái, bất kể lúc làm việc hay khi đàm thoại. Thấy Mười Một không còn hứng thú trò chuyện, Phùng Đán Toàn đề cập thẳng vào chủ đề: "Cậu có người thân không?"
Mười Một không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Phùng Đán Toàn.
Phùng Đán Toàn tựa hồ không chú ý đến thần sắc của gã, nói tiếp: "Hoàng Hậu đã tìm thấy cha mẹ cô ta. Tuy thời gian ở chung không được bao lâu, nhưng xấu tốt gì cũng là có gia đình. Còn cậu thì sao? Cậu có khi nào nghĩ đến việc nhà mình ở đâu? Trong nhà có những ai?"
Ba cô gái nhất tề nhìn sang Mười Một, nhất là Nguyễn Thanh Ngữ và Văn Vi đều lộ vẻ quan tâm. Tựa hồ vào lúc này, Nguyễn Thanh Ngữ đã quên hẳn việc Mười Một vừa giết người và thực sự là cảnh sát sắp sửa ập đến.
Phùng Đán Toàn ngửa cổ một hơi uống cạn chỗ nước còn lại trong bình, gạt mấy giọt đọng bên mép, nói: "Nếu như cậu có hứng thú, có lẽ ta có thể giúp cậu."
"Không!" Mười Một quay đi, không nhìn ông ta nữa.
"Người sống một kiếp, hoa cỏ một xuân. Suốt cả đời người, rất nhiều khi cơ hội chỉ có một lần, vuột mất là không tìm đâu thấy nữa."
"Vì sao ông quan tâm đến chuyện của tôi như vậy?"
Phùng Đán Toàn nghiêng nghiêng tai thốt: "Cảnh sát Long Quốc hiệu suất cao nhỉ." Dừng một chút mới trả lời: "Không vì sao hết. Chỉ muốn cậu thiếu ta một món nhân tình thôi."
Phùng Đán Toàn vừa dứt lời, tiếng còi hụ vọng vào từ bên ngoài càng lúc càng gần. Chừng mười chiếc xe cảnh sát bày thành đội hình còn chưa kịp dừng hẳn trước cửa quán bar, hơn mười cảnh sát đã nhảy xuống xe xông vào bên trong.
Từ khi tiếng còi hụ của cảnh sát vang lên, Nguyễn Thanh Ngữ rõ ràng khẩn trương hẳn, toàn thân căng cứng, mắt chăm chăm nhìn Mười Một không chớp. Mười Một ngược lại bình thản như không, ngồi yên trên ghế đầy vẻ nhàn hạ, tựa hồ chẳng hề có ý chạy trốn. Nguyễn Thanh Ngữ biết Mười Một xưa nay không làm những chuyện không chắc chắn. Gã dám ngồi lại ở đây đợi cảnh sát đến, nghĩa là gã nắm chắc ứng phó được cảnh sát. Tuy nhiên biết là một chuyện, còn lo lắng lại là chuyện khác. Hai tay Nguyễn Thanh Ngữ thu xuống dưới bàn, bàn tay phải xoắn chặt lấy bàn tay trái. Mấy ngón tay bên trái bất giác bị vặn đến đỏ ửng mà cô cũng không để ý.
Cảnh sát vừa tiến vào, cả quán bar sống động, huyên náo hẳn lên. Tựa như những kẻ bị cầm tù trong tăm tối suốt nhiều thế kỷ nay bỗng dưng nhìn thấy ánh thái dương, vừa hưng phấn lại vừa kích động, hơn trăm con người lập tức vòng trong vòng ngoài quây lấy nhóm cảnh sát. Trong tiếng reo mừng, kể lể, than vãn đủ kiểu chen lẫn cả những tràng ré chói tai của các nữ sinh. Không khí quán bar tức thì hỗn loạn không sao tưởng nổi.
Đám cảnh sát còn chưa hiểu phát sinh chuyện gì, vừa mới đẩy cửa vào lập tức bị cả trăm người vây lấy, mấy cảnh sát viên tức thì phải quát lên trấn an, tiếp ngay đó, thêm hơn chục cảnh sát nữa tiến vào. Hiểu ra đám người này chỉ là các sinh viên, hơn nữa quan sát tình hình hiện trường, các cảnh sát viên nhanh chóng gọn ghẽ tách số sinh viên thành mấy khối, lấy lời khai của từng người. Số cảnh sát còn lại bắt tay kiểm tra các thi thể.
Truyện khác cùng thể loại
1669 chương
32 chương
37 chương
57 chương
39 chương
64 chương
165 chương
6 chương