Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 498 : Kịch hay bắt đầu (thượng)
Tư Vũ gương mắt nhìn Mười Một. Lúc ở dưới tầng nàng đã nhận ra tên nam nhân này lần trước đã từng cùng nàng tới tìm Phùng gia gia, sau đó còn chưa nói được mấy câu đã động tay động chân với Phùng gia gia.
Thật không nghĩ ra Phùng gia gia nói là hẹn một người bạn tới đàm đạo lại chính là hắn. Càng không nghĩ tới hắn lại thực sự chính là cái tên Sở Nguyên mà Văn Vi tỷ nhắc tới.
Văn Vi tựa hồ giờ mới nhớ tới còn chưa giới thiệu Mười Một, vội nói thêm: "Tư Vũ, đây chính là Sở Nguyên."
"Ưm!" DƯơng Tư Vũ gật đầu nói: "Bọn muội đã gặp nhau rồi."
"Ồ? Hai người làm sao lại biết nhau thế?" Văn Vi vừa thốt ra khỏi miệng liền tựa như có linh cảm quay sang nhìn Phùng Đán Toàn, rồi lại nhìn nhìn Mười Một, sau đó liền bừng tỉnh ngộ. Phùng Đán Toàn có thể ngồi cùng Mười Một chứng tỏ họ biết nhau, mà chuyện Tư Vũ lén đi gặp Phùng Đán Toàn thì Văn Vi cũng biết. Đại khái là Dương Tư Vũ quen biết Sở Nguyên ở chỗ Phùng Đán Toàn. Nhưng mà Phùng Đán Toàn sao lại quen biết Sở Nguyên chứ?
Không đợi nàng hỏi, Dương Tư Vũ đã lên tiếng thay nàng: "Phùng gia gia, sao người lại đi cùng hắn?" Nói xong, nàng lẳng lặng chỉ vào Mười Một.
Phùng Đán Toàn cười nói: "Ta có chuyện muốn nói với anh bạn nhỏ này nên hẹn tới đây cùng uống trà đàm đạo."
Uống trà lại có thể tới quán bar mà uống sao? Nói nhảm, trong quán bar lại có phục vụ trà hay sao?
Tuy rằng ba cô gái đều thấy nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn rất ăn ý không lên tiếng truy vấn. Trong lòng Văn Vi và Nguyễn Thanh Ngữ lại càng thấy nghi ngờ, hôm nay cả quán bar này rõ ràng đã được Từ Tử Dương bao hết. Sao lão nhân này và Mười Một còn có thể ngồi bên trong nhỉ?
Lúc này, âm nhạc ầm ĩ đột nhiên lắng xuống, đám người đang điên cuồng uốn éo thân thể ở giữa sàn nhảy đều ngừng lại nghi hoặc nhìn nhau, không rõ vì sao nhạc lại tắt.
Từ Tử Dương cầm microphone đứng lên sân khấu giữa sàn nhảy, ghé vào microphone nói: "Các bạn, ngày hôm nay là ngày chúc mừng chiến thắng của đội bóng rổ nam khoa văn học. Trước tiên xin chúng ta cho một tràng pháo tay nhiệt liệt để chào mừng hoa khôi Văn Vi tiểu thư và còn cả vị tiểu thư mỹ lệ kia mà ta chưa biết tên. Thật hân hạnh khi được hai vị tiểu thư xinh đẹp bằng lòng tới tham gia hoạt động chúc mừng của chúng ta."
"Bộp bộp bộp!" Phía dưới rộ lên một tràng pháo tay hoan hô giòn giã. Chỉ là hai đương sự Văn đại hoa khôi và vị tiểu thư mỹ lệ chưa rõ tên kia vẫn thờ ơ như không, tựa như sự reo hò của đám người phía dưới không phải hướng về phía các nàng.
Từ Tử Dương tiếp tục nói: "Các bạn! Ngày hôm nay là ngày chúc mừng, đương nhiên cũng phải có chút tiết mục chúc mừng đúng không ạ?"
"Đúng!... Sớm đã phải có tiết mục đó rồi..." Bên dưới lại rộ lên một trận ầm ĩ, nhất thời hỗn loạn không thể nghe rõ ai nói gì cả.
"Được rồi! Được rồi!" Từ Tử Dương vẫy tay mấy cái rồi nói tiếp: "Vậy thì ta đề nghị thế này. Đầu tiên xin mời hoa khôi của khoa văn học, kiêm một trong những hoa khôi của trường đại học Kinh Thủ chúng ta - Nguyễn Thanh Ngữ lên hát một ca khúc!"
"Hú! Rào rào!" Bên dưới lại nổ vang một tràng pháo tay nhiệt liệt, kèm theo là những âm thanh quỷ gào sói tru la hét huýt gió điên khùng.
"Mình ư?" Trên tầng hai, Nguyễn Thanh Ngữ rõ ràng không biết còn có sắp xếp tiết mục này, nhất thời có phần bất ngờ sửng sốt tại chỗ.
Từ Tử Dương hướng lên tầng hai vẫy tay: "Thanh Ngữ, nhanh xuống đây, hát một bài chúc mừng các bạn học nào. Nếu không mọi người cứ như thế này cả đêm chỉ uống uống nhảy nhảy thì rất không có ý nghĩa."
"Phải đấy! Không có tiết mục gì thì thật không có ý nghĩa!"
"Nguyễn Thanh Ngữ hát đi!"
"Hát một bài đi!"
Đám sắc lang bên dưới rõ ràng đã bắt đầu phấn khích tựa như mỹ nữ kia lên sân khấu chỉ vì một mình mình mà dâng hiến một khúc ca.
Từ Tử Dương thấy Nguyễn Thanh Ngữ còn chưa có ý định đi xuống, liền thêm mắm thêm muối: "Này, Nguyễn đại mỹ nữ. Học cùng nhau lâu như vậy, không phải một chút thể diện cũng không cấp cho ta đấy chứ? Mọi người đều đã biết rồi. Giọng hát của ngươi so ra không kém hơn Âu Dương Nguyệt Nhi bao nhiêu đâu. Hãy để mọi người được lắng nghe xem tiếng ca duy nhất trên toàn quốc có thể so sánh với Âu Dương Nguyệt Nhi thú vị cỡ nào!"
Khi Từ Tử Dương nhắc tới Âu Dương Nguyệt Nhi, ánh mắt của Phùng Đán Toàn tựa hồ mang theo thâm ý liếc nhìn Mười Một, sau khi cười nhạt mấy tiếng rồi mới dời đi.
"Bộp bộp!" Lại là một trận pháo tay giòn giã vang lên.
Nguyễn Thanh Ngữ phân vân nhìn Mười Một, đến khi hắn khẽ gật đầu, nàng mới đứng dậy đi xuống dưới tầng. Tiếng reo hò chào đón ở dưới tầng càng thêm ầm ĩ.
Nguyễn Thanh Ngữ ngược lại chẳng thẹn thùng gì cả, trước đây nàng đã từng vác cây guitar hát dạo trên phố, các loại tâm lý hồi hộp đều đã trải qua. Cho đến giờ, mặc kệ là ở đâu, đối diện với người nào, nàng đều có thể bình tĩnh mà ca hát. Cái nàng lo lắng duy nhất là hắn sẽ không thích, nhưng mà Mười Một đã gật đầu rồi, nàng cũng hào phóng hát một ca khúc chúc mừng dành tặng cho các bạn đồng môn.
Nhưng mà Nguyễn Thanh Ngữ vẫn luôn thiên về âm nhạc ưu nhã, nhịp điệu chậm rãi, mà trong quán bar tất cả các ca khúc đều là tiết tấu rất nhanh, không khí sôi động. Chọn cả nửa ngày, nàng cũng chỉ có thể chọn ra được có mỗi ca khúc đang rất hot của Âu Dương Nguyệt Nhi - "Chàng ở đâu". Một ca khúc rất êm ái nhẹ nhàng, kể lại câu chuyện của một cô gái si ngốc đang khổ sở chờ đợi một người con trai trở về. Bài hát được truyền tải qua giọng ca Âu Dương Nguyệt Nhi đã từng làm cảm động biết bao cặp nam nữ si tình. Nhưng mà quán bar đã cải biến tiết tấu của bài hát này thành nhịp điệu nhanh, cho dù là đích thân Âu Dương Nguyệt Nhi tới hát khẳng định cũng sẽ không thích ứng.
Nguyễn Thanh Ngữ đầu tiên là nghe xong một đoạn, sau khi nhớ kỹ nhịp điệu mới bắt đầu cất tiếng hát hòa theo âm nhạc. Mặc dù là bản đã bị cải biến thành tiết tấu nhanh, nhưng Nguyễn Thanh Ngữ hát lên lại có một phen phong vị khác lạ, bớt đi một phần ý cảnh xúc động nhưng lại thêm một phần không khí vui vẻ náo nhiệt. Giọng hát trong veo giống như thanh âm của thiên nhiên bay bổng trong quán bar. Tất cả mọi người đều chìm đắm giữa tiếng ca ngọt ngào rung động lòng người này. Đã không còn ai chú ý tới nội dung ca từ trong bài hát, chỉ riêng phần giọng hát kia thôi đối với mọi người cũng đã là một loại hưởng thụ rồi.
Trên sàn nhảy, đám người vốn đang nhảy nhót uốn éo cũng đều ngừng hết lại, ngẩng đầu lên lẳng lặng thưởng thức sự chấn động của thính giác mà Nguyễn Thanh Ngữ mang đến cho bọn họ.
Trên tầng hai, Mười Một cũng tựa vào lan can mà thưởng thức.
Thanh Ngữ gầy và tiều tụy hơn. Thời gian gần đây nàng khẳng định là rất chật vật. Ngoại trừ bài vở học hành ra, nàng còn phải lo lắng học phí và vấn đề mưu sinh. Áp lực của nàng khẳng định là rất lớn. Nhưng mà nha đầu ngốc này lại quật cường như vậy, thà rằng chịu đói chứ không nguyện bỗng dưng nhận ân huệ của người khác. Nếu không phải nàng đã đi làm mấy năm nay, trên đầu giường còn chút tích cóp, thì sợ rằng đoạn thời gian vừa qua đã không gắng gượng nổi.
Ánh mắt của Mười Một lại chuyển tới trên người Từ Tử Dương. Lúc này Từ Tử Dương đang nâng ly rượu, bộ dạng mê mẩn nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thanh Ngữ đang hát ở trên sân khấu. Hắn hoàn toàn không cảm giác được ánh mắt mang theo sát khí từ trên tầng hai đang dõi vào mình.
Khi ánh mắt của Mười Một lộ ra sát khí, lão nhân tựa hồ có linh cảm quay sang liếc nhìn hắn, khẽ cười nhạt một chút, uống một ngụm nước khoáng rồi lại dời ánh mắt về phía Nguyễn Thanh Ngữ dưới tầng.
Dương Tư Vũ lắng nghe có phần mê mẩn, khẽ thở dài nói: "Hát hay quá!"
Phùng Đán Toàn và Văn Vi nghe thấy thế đều không nói gì. Hai người họ đều biết rằng Dương Tư Vũ bởi vì mối quan hệ trong gia tộc mà từ nhỏ không được học nhạc. Trong khi các tiểu thư khác của Dương gia được gia tộc bỏ ra những khoản tiền lớn mời thày dạy nhạc tới bồi dưỡng, thì duy chỉ có Dương Tư Vũ đóng cửa một mình gặm nhấm sách vở.
Những gì mà gia tộc không cấp cho, nàng đều phải dựa vào sự tự nỗ lực đấu tranh của bản thân. Đây chính là tâm niệm từ nhỏ của Dương Tư Vũ. Vì khi còn bé không được tiếp thu sự bồi dường âm nhạc, lớn lên cũng rất ít tiếp xúc, cho nên trong thế giới của Dương Tư Vũ không có duyên với âm nhạc.
Gia cảnh hiện tại cũng kha khá một chút, Dương Tư Vũ cũng bắt đầu nảy sinh hứng thú đối với âm nhạc. Nàng rất thích nghe hát, nhất là giọng ca của Âu Dương Nguyệt Nhi. Gần như mỗi album của Âu Dương Nguyệt Nhi, nàng cũng đều có. Nhưng mà hứng thú của nàng chỉ vẻn vẹn nghe mà thôi, chứ không dám hát, bởi vì đối với môn âm nhạc này thì nàng rất kém, có thể nói là vừa hát liền lạc điệu ngay. Cho nên từ trước đến nay nàng cũng không dám hát trước mặt người khác. Đối với một nữ nhân hướng tới hoàn mỹ mà nói, đây có lẽ cũng là một nuối tiếc không nhỏ.
Nguyễn Thanh Ngữ rốt cục đã hoàn thành xong ca khúc. Dưới sân khấu lập tức vang lên trận trận pháo tay nhiệt liệt liên miên không dứt. Thậm chí còn có người hô lớn lên: "Thêm một bài nữa! Thêm một bài nữa!"
Từ Tử Dương tiến lên sân khấu tiếp nhận microphone, quay xuống dưới cười nói: "Giọng ca của Thanh Ngữ thật sự là quá êm tai, quả đúng là âm thanh của thiên nhiên. Nếu như cô ấy có thể hàng ngày vì ta mà hát thì ta dù có bị đoản thọ mười năm cũng cam nguyện."
Dưới sân khấu lập tức lại xôn xao, nói cái gì Dương thiếu gia đối với Thanh Ngữ là một lòng si mê. Nguyễn Thanh Ngữ chỉ khẽ cười cười, sau khi buông trả microphone liền đi lên tầng hai.
Từ Tử Dương nhìn theo bóng lưng mê người của Nguyễn Thanh Ngữ, khẽ nghiến răng ho khan một tiếng rồi trên mặt lại đeo lên vẻ cười, nói: "Các vị, Nguyễn đại hoa khôi vừa rồi đã vì chúng ta mà dâng tặng một ca khúc. Như vậy tiếp theo, có phải hay không xin mời Văn đại hoa khôi..."
Đúng lúc này, đột nhiên một thanh âm quái gở vang lên: "Chà! Náo nhiệt thật đấy!"
Xoát! Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa vào. Một đám người từ ngoài bước vào, có người thì quần áo không chỉnh tề, cố ý phanh ra mấy nút cúc, có người thì mặc áo ba lỗ, để lộ trên vai những hình xăm loang lổ. Trong đám đó còn có không ít gã đầu tóc nhuộm xanh xanh đỏ đỏ lòe loẹt, vừa nhìn là biết chính là đám lưu manh côn đồ.
Khi đám người này vừa xuất hiện, lão nhân chỉ hờ hững, khóe miệng ẩn chứa tiếu ý nhìn Mười Một.
Từ Tử Dương khẽ nhíu mày, nói: "Các người là ai?"
"Bọn tao à? Hắc hắc! Câu hỏi thú vị. Bọn tao đương nhiên là khách tới vui vẻ rồi, sao hả? Đều giương mắt nhìn bọn tao làm gì? Chưa từng thấy ai đẹp trai bao giờ à?" Dẫn đầu đám côn đồ này là một gã mồm nhọn má khỉ, da đen thui, tuổi chừng hơn ba mươi. Hắn đi tới trước mặt một nữ sinh viên, vươn tay vuốt cằm nàng, đùa bỡn nói: "Cô em, tối nay rảnh không? Bồi tiếp anh uống rượu nhé?"
Nữ sinh đó bị dọa kêu to một tiếng rồi vội vàng lẩn ra sau.
Gã khỉ đen xì một tiếng khinh miệt, nói: "Chạy cái gì? Cái vóc người thân gỗ của cô em, có cho lão tử cũng thấy bẩn mắt."
Nữ sinh đó bị người khác làm nhục giữa đông người, chỉ căm tức giương mắt nhìn gã khỉ đen, nước mắt đã tràn đầy vành mắt.
Từ Tử Dương tựa hồ cũng chịu không nổi, quát lớn: "Ông chủ!"
Ông chủ Chu cũng không biết từ nới nào chui ra, thân hình núng nính lạch bạch chạy tới trước mặt Từ Tử Dương, cúi đầu khom lưng nói: "Dương thiếu gia."
Từ Tử Dương kêu lên: "Ngày hôm nay là do chúng ta bao hết. Những người không liên quan thì mời họ ra ngoài đi!"
"Vâng vâng!" Ông chủ Chu vội vàng gật đầu, liền chạy tới trước mặt bọn người gã khỉ đen, vẻ mặt đau khổ nói: "Các vị, thật xin lỗi. Ngày hôm nay cả quán bar chúng ta đã được bao hết rồi. Hay là mời các vị ngày mai hẵng tới được không? Ngày mai tới thì tất cả tiền rượu ta mời, thế nào?"
"Ồ! Ông mời à?"
"Vâng vâng, ta mời, ta mời!" Ông chủ Chu gật đầu vái như tế sao, trong lòng chỉ thầm khấn ngày hôm nay nghìn vạn lần xin đừng xảy ra chuyện gì. Nếu như Dương thiếu gia trách cứ, thì cái quán bar này của hắn cũng đừng nghĩ tới có thể tiếp tục kinh doanh ở kinh đô được nữa.
Gã khỉ đen quan sát ông chủ Chu từ trên xuống dưới vài lần rồi hì hì cười nói: "Ông là vai vế gì?"
Ông chủ Chu không ngừng lau mồ hôi trán, nói: "Ta là ông chủ ở đây."
"Ồ! Ông chủ, vốn huynh đệ chúng ta cũng nên cho ông chút thể diện ....."
"Cảm ơn! Cảm ơn!" Gã khỉ đen còn chưa có nói xong, ông chủ Chu đã liều mạng nói lời cảm tạ. Hắn hiện tại là đang cầu trời cầu phật mau mau tiễn mấy vị ôn thần này đi khỏi. Ông chủ Chu thực sự không phải là sợ bọn côn đồ này, có thể mở quán bar thì đương nhiên cũng có một chút bối cảnh xã hội. Nói thẳng ra là hắn tùy thời có thể gọi điện tìm người tới giải quyết, nhưng hôm nay thì có khác biệt. Ngày hôm nay có Dương đại thiếu gia, đó chính là một trong bát đại thiếu gia đất kinh đô. Với gia thế của người ta ở đây, chỉ cần động thủ đầu ngón tay là có thể làm cho một ông chủ quán bar bình thường như hắn cả đời không trở mình lên được. Hắn hiện tại chỉ sợ những người này nháo loạn làm thương tới Dương thiếu gia nửa sợi lông, khi đó có đem chém đầu của hắn cũng không đủ đền.
"Thế nhưng..." Ngữ khí của gã khỉ đen lại xoay chuyển. Gạt ông chủ Chu ra, ánh mắt xấu xa của hắn không ngừng quét qua trên người các nữ sinh, gã nuốt nước miếng rồi cười nói: "Lão tử và các huynh đệ chính là loại gái gì cũng đều đã nếm qua, nhưng mà chưa từng thử qua nữ sinh. Hôm nay lại có bao nhiêu là các em nữ sinh ở đây. Ông chủ à, ông có nên để huynh đệ chúng ta trước tiên thỏa nguyện đã hay không?"
Lời này vừa thốt ra, có không ít người trên mặt lộ ra giận dữ, nhưng lại không dám nói gì.
Từ Tử Dương trên sân khấu nhảy xuống, vẻ mặt đầy tức giận quát lên: "Ngươi thì tính là cái thứ gì, lập tức cút đi cho ta!"
"Ái chà! Thằng ranh, cho mày chút thể diện mày lại không muốn, còn dám chửi bố mày không là cái gì à? Con mẹ mày, muốn chết à?" Đám phía sau gã khỉ đen có tới ba mươi mấy tên, mỗi tên không biết từ đâu lôi ra một cây côn thép sáng loáng, xem kiểu này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
Ông chủ Chu trong lòng kêu khổ thấu trời, hắn cũng đã nhìn ra những người này là cố ý tới gây sự. Nếu không làm gì có ai đi ra ngoài tìm vui mà còn mang theo vũ khí bên người chứ?
Ngay khi đám côn đồ đó rút côn thép ra, trong quán bar vốn những âm thanh bất mãn lập tức câm bặt.
Gã khỉ đen tùy ý dò xét một vòng, rất thỏa mãn với biểu hiện của mọi người. Đám nam nhân ở đây, lúc bình thường thì tự tán dương mình anh dũng cỡ nào, có thể vì nữ nhân mình yêu thương mà hy sinh quên mình. Nhưng lúc thực sự xảy ra chuyện, thì ở đây lại chẳng có mấy ai có thể đứng ra che chở cho người con gái của mình.
"Ngươi thấy thế nào?" Trên tầng hai, lão nhân bỗng nhiên cất tiếng hỏi Mười Một.
"Tự biên, tự đạo, tự diễn. Làm trò vô vị." Mười Một uể oải nói.
"Ồ?" Lão nhân hứng thú nhìn hắn, hỏi: "Làm sao mà ngươi biết bọn chúng là tự biên tự đạo tự diễn?"
"Từ đầu tới đuôi chẳng có ai nói qua ở đây toàn là sinh viên. Làm sao đám người kia biết trong này toàn là nữ sinh?"
Ánh mắt Dương Tư Vũ bỗng nhiên sáng lên, tựa hồ có phần đăm chiêu đánh giá.
Phùng Đán Toàn khẽ gật đầu khen ngợi nói: "Rất có sức quan sát." Ngừng một chút, lão nói thêm: "Những người này là người của Ưng bang. Gã đứng đầu biệt hiệu là lão Hắc. Ưng bang là thế lực của Vương gia, mà mẹ của Từ Tử Dương lại là người của Vương gia."
Nghe đến đây, Văn Vi và Dương Tư Vũ đều đã hiểu rõ. Nguyên lai đám người tới gây sự này đều là an bài của Từ Tử Dương. Tại sao hắn phải làm như vậy?
Truyện khác cùng thể loại
1669 chương
32 chương
37 chương
57 chương
39 chương
64 chương
165 chương
6 chương