Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Chương 486 : Ảnh Tử Đán Đao (hạ)

"Đinh!" Thang máy dừng lại và mở ra ở tầng thứ ba mươi ba, Mười Một và cô gái cùng nhau đi ra, nhìn tấm biển chỉ dẫn đặt trước hành lang, cả hai không hẹn mà cùng đi về một hướng. Mười Một và cô gái chưa cảm thấy có gì bất ngờ, dù sao người cùng đường cũng nhiều, hai người cách nhau nửa bước, vừa tìm kiếm số phòng vừa đi về phía trước. Cuối cùng hai người không ngờ lại cùng đứng trước cửa phòng số 331. Lúc này cả hai mới liếc mắt dò xét đối phương. Cô gái nhìn Mười Một, trong mắt là nghi hoặc và tò mò. Ánh mắt Mười Một thì bình thản liếc mắt nhìn nàng, không có một chút biến hóa, sau đó rất nhanh đã thu ánh mắt trở về. Cô gái trù trừ một lái, cuối cùng vươn tay, ấn lên chuông cửa. "Đinh đông!" Không lâu sau, cửa phòng mở ra, một lão nhân tướng mạo xấu xí từ sau cửa bước ra, khi nhìn thấy cô gái, đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Tư Vũ phải không?" Cô gái khẽ gật đầu đáp: "Con là Dương Tư Vũ." "Ha ha, ta không nghĩ con sẽ đến." Lão nhân mở cửa phòng nghênh tiếp: "Nhanh vào đi." Sau đó lại nhìn về phía Mười Một đang đứng bên cạnh nàng, cười nói: "Còn mang cả bạn trai đến cho ta xem mặt nữa à?" "A?" Dương Tư Vũ sửng sốt một chút, lúng túng nói: "Con không quen y." "Ồ!" Lão nhân quan sát Dương Tư Vũ không giống như đang nói dối, vậy người tuổi trẻ đang đứng trước cửa này là ai? Lão nhân nhìn Mười Một từ trên xuống dưới, người thanh niên này thủy chung vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng nhìn lão, lão nhân không khỏi âm thầm gật đầu, mở miệng hỏi: "Ngươi tìm ai?" "Tìm ông." "Ồ!" Lão nhân cười cười nói: "Chúng ta dường như không quen biết thì phải?" Mười Một liếc nhìn Dương Tư Vũ kế bên, nói: "Việc của chúng ta để sau hãy nói, giải quyết chuyện của các vị trước đi." Lão nhân cười cười, đứng sang một bên rồi nói: "Vào nhà đã rồi nói." Mười Một không do dự tiến ngay vào nhà,ánh mắt lão nhân vốn đang quan sát hắn không khỏi thay đổi một chút, sau đó hòa nhã thân thiết mời Dương Tư Vũ vào phòng, mỉm cười hỏi: "Tư Vũ, sao con lại đến đây?" "À, con..." Dương Tư Vũ nhìn Mười Một đứng bên cạnh, có chút không thoải mái nói: "Con chỉ là đến thăm ông thôi, hay ông cứ nói chuyện với hắn cho xong trước đi, chuyện của con cũng không vội." Lão nhân mỉm cười gật đầu, nhìn Mười Một hỏi: "Còn ngươi? Tới tìm ta có chuyện gì?" Mười Một ngữ khí lạnh nhạt nói: "Nội trong hôm nay, ông phải rời khỏi Long Quốc." Dương Tư Vũ hơi sửng sốt, không ngờ người này tới tìm Phùng gia gia là vì lý do này? Đây là loại lý do gì chứ? Hạ lệnh trục khách sao? Hắn là chủ nhân đất nào thế? Lão nhân dường như đã sớm đoán được ý của Mười Một khi tới đây, không hề ngạc nhiên hỏi lại: "Long Hồn hả?" "Đúng." "Ha ha, quả nhiên là hậu sinh khả úy, tiểu tử, ngươi có thể giải đáp một thắc mắc của ta chứ?" "Ừm." "Bọn họ tại sao lại phái ngươi tới?" Mười Một lạnh lùng đáp: "Ai tới cũng vậy, ông là cái tên cấm kỵ, nếu như ta không đến cũng có người khác đến." "Ừm." Lão nhân gật gật đầu nói: "Ta nên nói ngươi như thế nào mới phải đây? Hậu sinh khả úy hay là nghé con không sợ cọp?" Dừng một chút, lão nhân lại hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì mà nắm chắc có thể khiến ta rời đi? Người khác sợ Long Hồn các ngươi, nhưng ta thì không." Trong khi bọn họ đang nói chuyện, Dương Tư Vũ lờ mờ đoán được Long Hồn theo như lão nhân nói thì dường như là tổ chức gì đó. Chẳng lẽ là xã hội đen? Phùng gia gia không phải luôn ở nước ngoài sao? Từ khi nào lại đắc tội với xã hội đen trong nước? Bọn chúng tại sao lại muốn Phùng gia gia rời đi? Dương Tư Vũ hạ quyết tâm, nếu như người này quả không biết tốt xấu, nàng cho dù phải mang thân phận Dương gia mà bình thường không muốn cho người khác biết ra cũng sẽ trợ giúp Phùng gia gia. Mười Một ánh mắt lạnh lùng nhìn lão nhân, giọng nói vẫn bình thản như cũ: "Chết thì có thể không cần đi." "Ha ha, ha ha ha ha..." Lão nhân bỗng nhiên cười rộ lên, đây là lời buồn cười nhất mà lão từng nghe qua. Chết ư? Có người dám ở ngay trước mặt lão bảo lão đi chết? Cho dù là Mười Ba đích thân đến cũng không thể dễ dàng làm được. Ánh mắt Mười Một chợt trở nên lạnh lùng, nhìn về phía Dương Tư Vũ đang tức giận nói: "Bảo cô ta đi đi." "Không cần." Lão nhân cười nói: "Có ta ở đây, ngươi không đả thương nó được." Không biết tại sao, bị ánh mắt người thanh niên trước mặt này quét qua, Dương Tư Vũ cảm thấy như toàn thân đang ở trong hầm băng, không khí chung quanh trong thoáng chốc đã trở nên lạnh như băng, ép cho nàng không thở nổi. Lão nhân trông có vẻ như là tùy ý tiến một bước nhỏ về phía trước, nhưng lại hoàn toàn hóa giải áp lực do sát khí của Mười Một tạo thành với Dương Tư Vũ. Dương Tư Vũ đương nhiên không biết sự hung hiểm trong đó, còn tưởng rằng vừa rồi mình bị ảo giác, thấy người thanh niên kia và Phùng gia gia đang rút kiếm giương cung, nàng liều mình nhảy ra nói: "Này, ta mặc kệ Long Hồn các ngươi là bang phái gì, chuyện này Dương gia chúng ta quản." Mười Một lạnh lùng liếc nhìn nàng, hỏi: "Ngươi là người của Dương gia?" Dương Tư Vũ mặc dù rất không muốn, nhưng không thể không tỏ ra ngạo nghễ, ngẩng cao đầu nói: "Ta chính là Dương Tư Vũ của Dương gia, trở về nói cho lão đại các ngươi, nếu muốn động thủ với Phùng gia gia, trước phải hỏi xem Dương gia của ta có đồng ý hay không." Dương Tư Vũ căn bản là không biết tiếng lóng của giới xã hội đen, mấy câu này của nàng hoàn toàn là học từ ti vi. Lão nhân vừa tức cười lại vừa thấy cảm động, đưa mắt liếc nhìn nhìn đứa cháu gái xinh đẹp này, có chút cảm động nói: "Nha đầu, con không cần ra mặt vì ta." Dương Tư Vũ tiến lên một bước nói: "Phùng gia gia, người không cần sợ, con muốn xem Long Hồn gì đó có phải có lá gan lớn đến mức dám ở kinh thành đối nghịch với Dương gia hay không." Trong lòng lão nhân muốn cười, nhưng lại sợ nếu cưới sẽ làm tổn thương đến sự tự tôn của Dương Tư Vũ, chỉ đành nhẫn nại dằn trong bụng. Nha đầu kia quả thực thiện lương, khiến cho người ta yêu mến, thật là thiện lương giống em đó Tú Châu. Ánh mắt lão nhân tràn ngập sự tán thưởng đánh giá Dương Tư Vũ, lão hạ quyết tâm trong những ngày còn lại của cuộc đời mình dù có thế nào cũng phải đem đến cho nha đầu này một tương lai hạnh phúc. "Này, ta nói chuyện với ngươi đó, ngươi nghe thấy chưa hả?" Dương Tư Vũ thấy Mười Một chỉ nhìn nàng không nói lời nào, da đầu không khỏi tê rần. Nàng trước giờ chưa từng dùng thân phận Dương gia để chèn ép người khác, hôm nay mới là lần đầu tiên, nếu không phải vì Phùng gia gia, có lẽ cả đời cũng không dùng đến thân phận Dương gia. Mười Một rời ánh mắt đến trên người lão nhân, lạnh nhạt nói: "Bảo cô ta đi đi." "Không cần." Lão nhân vẫn cố chấp mỉm cười lắc đầu. Người ta đã cố chấp như vậy, Mười Một củng không hề nói thêm gì, thân thể như say rượu, lúc trái lúc phải, lắc lư vài cái, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ, một giây sau không ngờ lại xuất hiện bên cạnh lão nhân, đồng thời một tay tạo thành đao chém tới cổ lão. Ngay tại thời điểm Mười Một biến mất, ánh mắt lão nhân lộ ra chút kinh ngạc, sau đó có chút tán thưởng gật đầu, không nhanh không chậm xuất ra tay trái, hậu phát tiên chế ngăn cản lộ tuyến công kích của Mười Một. Lúc này hai người không hề giao phong chính diện, trong lúc song chưởng sắp tiếp xúc, Mười Một chợt chuyển động, loáng cái đã tới sau lưng lão nhân, một quyền đánh đến sau lưng lão. Lão nhân dường như có mắt sau lưng, cánh tay trái cong về phía sau theo một góc độ không thể tin nổi, mở lòng bàn tay tiếp một quyền nặng nề của Mười Một. Bình một tiếng vang lên, lão nhân nửa người có chút lắc lư, nhưng lập tức ổn định trở lại, không có chút thương tổn nào, còn Mười Một một đòn không trúng liền lập tức lắc mình, nhanh như chớp tiến đến chính diện, tung một cước tới mặt lão nhân. Cũng vẫn là cánh tay trái kia, hậu phát tiên chế che chắn lộ tuyến công kích của Mười Một. Lão nhân một chưởng nhẹ nhàng vỗ trên cẳng chân của Mười Một, "bộp" một tiếng vang nhỏ, Mười Một không ngờ lại lảo đảo vài bước mới đứng vững, sau đó trầm mặt, hai người một lần nữa hình thành cục diện giằng co. Tất cả mọi chuyện đều phát sinh rất nhanh, tới nỗi ánh mắt và tư tưởng của Dương Tư Vũ đều không thể theo kịp, theo góc nhìn của nàng thì Mười Một lắc lư một cái thì mắt nàng đã hoa lên, sau đó bên tai nghe được hai tiếng bộp bộp, nàng còn chưa kịp quay đầu nhìn xem đã xảy ra chuyện gìthì trước mắt đã lại hoa lên, Mười Một lại về tới phía trước nàng. Nguồn: Dương Tư Vũ không khỏi nhíu mày, người này không ngờ lại là cao thủ võ học, hơn nữa Phùng gia gia không ngờ cũng là một cao thủ. Thời buổi này cao thủ thật không đáng giá mà. Dương Tư Vũ xuất thân tại Dương gia - một trong tứ đại gia tộc võ học, thân là võ học thế gia, cho dù từ nhỏ bị nghiêm lệnh cấm học võ, nhưng người tiếp xúc với võ học lâu như nàng sao lại không nhìn ra hai người này đều là cao thủ chứ? Có lẽ trong những người đồng lứa trong gia tộc, người có võ nghệ cao nhất cũng không sánh được người thanh niên có vẻ không lớn tuổi này. Dương Tư Vũ không khỏi nhìn Mười Một với ánh mắt tò mò, khó trách y không sợ Dương gia. Có công phu cao như vậy, gia thế bối cảnh chắc cũng không đơn giản? Đã có gia thế tốt như vậy, tại sao còn muốn bon chen vào xã hội đen nhỉ? Lão nhân suy tư một lát, lắc lắc đầu nói: "Long gia nội công, ngươi là người của Long gia hả?" Dương Tư Vũ hơi há hốc miệng, người của Long gia ư? Khó trách, chỉ có Long gia mới không sợ sự uy hiếp của Dương gia, huống chi Dương Tư Vũ nàng ở Dương gia cũng không đáng nói, người ta sao có thể chịu uy hiếp của nàng chứ? Chỉ là Phùng gia gia từ khi nào lại đắc tội với Long gia? Long Hồn, Long gia đều có một chữ ⬘Long⬙, lẽ nào Long Hồn lại là thế lực xã hội đen của Long gia? Dương Tư Vũ còn đang suy đoán vẩn vơ, Mười Một đã lắc đầu cho nàng một đáp án: "Ta cùng Long gia không có quan hệ." "Ồ? Không có quan hệ ư? Vậy tại sao ngươi lại có nội công của Long gia? À, cũng không đúng, đây cũng không giống là một thiên nội công hoàn chỉnh, chắc thứ mươi học là một môn công pháp không hoàn chỉnh rồi." Lão nhân vừa giải thích cho bản thân, vừa không khỏi ngẩng đầu tán dương: "Giỏi, rất giỏi. Chỉ dựa vào một thiên công pháp tàn khuyết mà có thể luyện tới trình độ như thế này, tiểu tử nếu ngươi có thể chuyên tâm vào một môn võ học, thành tựu tương lai là không thể hạn lượng đó." "Ta đến để mời ông đi, không phải nghe ông dạy dỗ." Lão nhân cười nói: "Nếu ta kiên quyết không đi thì sao?" Mười Một mở miệng, từ trong đó thốt ra một chữ lạnh lùng: "Chết!" Lão nhân lơ đễnh gật đầu bảo: "Tốt, rất tốt, nếu cho ngươi mười năm có lẽ ngươi có thể làm được, nhưng bây giờ thì không." "Không cần mười năm." Mười Một liền đứng theo tư thế tấn công, lão nhân lập tức ngăn cản nói: "Từ từ ta còn có lời muốn nói với ngươi." "Nói đi." "Thân pháp vừa rồi của ngươi là học ở đâu? Loại thân pháp này nhẹ nhàng uyển chuyển, cùng với võ học Long gia thiên về dương cương khác nhau một trời một vực, chắc không phải thuộc về Long gia đúng không?" "Không liên quan đến ông." "Sư phụ ngươi là ai?" "Không liên quan đến ông." "Sư thừa của ngươi là phái nào?" "Không liên quan đến ông." "Được rồi." Lão nhân gật gật đầu cười nói: "Ta không hỏi nữa, dù sao hỏi ngươi cũng không nói." Mười Một thần sắc lạnh lùng nói:" Có thể động thủ chưa?" Lão nhân đưa ra tay trái, làm một thế "Mời." Mười Một chăm chú nhìn ánh mắt của lão nhân, khí cơ của hai người vô hình trung đã bắt đầu tiếp xúc. Đột nhiên Mười Một lại chuyển động. Nguyệt Vũ Bộ ưu mỹ đạp gió xuất ra, đáng tiếc không ai có thể tán thưởng vẻ đẹp của Nguyệt Vũ Bộ, bởi vì nó thực sự quá nhanh. Sau nháy mắt Mười Một đã đến trước mặt lão nhân, một chưởng ẩn chứa kình khí cương mãnh ma sát với không khí, mang theo âm thanh vù vù đánh đến ngực lão nhân. Lão nhân gật gật đầu, không tồi, có thể bồi dưỡng. Quyết đoán, nhanh gọn có lực, có tiềm lực, quan trọng nhất chính là hắn không phải chỉ biết làm bừa, một chưởng này nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng thực chất ẩn chứa ý cảnh võ học cực cao, không có một trình độ nhất định không thể đánh ra một chưởng không có kẻ hỡ như thế. Lão nhân vừa thầm đánh giá Mười Một, động tác vẫn không chậm chút nào, tay trái giơ lên như cũ, chụp tới một chưởng của Mười Một. Trong lúc quyền chưởng của hai người sắp tiếp xúc, chưởng phong của Mười Một bỗng nhiên biến đổi. Vốn như cuồng phong giận giữ không ngờ lại đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung, tất cả sát khí trong lúc đó cũng đồng thời hoàn toàn biến mất. Còn chưởng lực của hắn đánh tới thì đã có vẻ như mềm mại mà phiêu dật, vô lực đặt lên cổ tay lão nhân. Sắc mặt lão nhân biến đổi hẳn. trong mắt tỏa ra ánh sáng người, nếu nói từ đầu tới giờ lão biểu hiện như một lão nhân bình thường thì lúc này mới chính thức là một thanh đao sắc bén. Trong một giây này, cả người lão biểu hiện ra như một lưỡi đao sắc bén, khí thế so với vừa rồi hoàn toàn là hai người khá biệt. Dương Tư Vũ bên cạnh nhìn lão nhân biến hóa với ánh mắt khó có thể tin nổi, nàng há hốc miệng hồi lâu mà vẫn không khép được lại. Nếu không phải lão nhân vẫn luôn một mực chú ý bảo vệ nàng, có lẽ với khí thế sắc bén này bắn ra cũng đủ để đả thương Dương Tư Vũ. Trong lúc này, Mười Một dường như phải chịu đựng lực cản cường đại nào đó, cả người run lên dữ dội, sau đó lảo đảo thối lui. Nhưng vừa lui nửa bước, Mười Một liền cố gắng chịu đựng nguy hiểm bị thương do kinh mạch vận chuyển ngược đường, không để ý tới an nguy của bản thân, mạnh mẽ lao lên. Lão nhân hừ một tiếng nặng nề, một tiếng ⬘hừ⬙ này trong tai Dương Tư Vũ không có cảm giác gì, nhưng trong tai Mười Một giống như tiếng sấm nổ, khiến cho cả người hắn hơi run lên. Nhưng như thế Mười Một vẫn duy trì thế tiến không bảo lưu gì, mạnh mẽ lao về phía ngực của lão nhân. Nguồn: Tay phải lão nhân vẫn chưa từng động đến, giờ phút này rốt cục cũng phải đưa ra, một chưởng chụp về phía đầu vai Mười Một đang tiến tới. Đúng lúc này thân thể Mười Một bỗng nhiên dừng lại, khí thế chưa từng có từ trước tới nay đột nhiên biến mất, rồi sau đó cả người hắn tựa như một con quay cấp tốc xoay tròn. Khuôn mặt lão nhân vốn không chút gợn sóng, cuối cùng đã phải lộ ra vẻ cực kì kinh sợ, Mười Một từ lúc bắt đầu đến giờ mỗi một động tác đều ngoài sở liệu của lão. Dù là lúc đầu từ cực cương nháy mắt biến thành cực nhu, hay là lúc bị lão dùng khí kình đẩy lui mà lại mạo hiểm bị thương không lùi bước, thậm chí bây giờ dưới tình huống tấn công nhanh lại có thể cấp tốc biến đổi tư thế, tất cả những cái này đều vượt ra khỏi khái niệm của võ học, và có những khác biệt rất lớn với nó. Cũng không để cho lão nhân có nhiều thời gian nghiên cứu, Mười Một đang giống như con quay cấp tốc xoay tròn đột nhiên đưa tay ra đặt nhẹ lên cổ tay lão nhân, lão nhân chỉ cảm thấy có một luồng lực dính cực mạnh hút chặt lấy cổ tay mình không thể vung lên. Sau khi vùng ngực mất đi bảo vệ, cuối cùng đầu vai của Mười Một đã thành công đánh vào ngực của lão nhân mà không gặp trở ngại gì. Kình khí xoắn ốc hoàn toàn tỏa ra! "Uỳnh!" Trong phòng nổi lên một trận gió lớn mãnh liệt, thổi cho rèm cửa sổ tung bay phần phật. Dưới ánh mắt kinh hãi của Dương Tư Vũ, Mười Một và lão nhân lại một lần nữa tách ra, một lần nữa hình thành thế giằng co. Màn chiến đấu vừa vừa rồi, không ngờ lại chẳng phân biệt được cao thấp.