Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 480 : Tập kích dữ dội
Nửa đêm, đúng mười hai giờ đêm.
Hôm nay cả ngày trời đều âm u, buỗi tối cũng đồng dạng tối đen, không chút ánh sao, đến cả mặt trăng cũng trốn vào trong mây không chịu ló mặt ra.
Đêm không trăng giết người, ngày gió to phóng hỏa.
Trên một con đường tối đen ở trấn Nguyên Sơn, không có ai nhận ra một nhóm khoảng năm mươi người, tất cả đều là lính đánh thuê được vũ trang tận răng âm thầm di chuyển, cước bộ nhẹ nhàng mau chóng hướng về trên núi chạy đi. Mặc dù có tới gần năm mươi người đồng thời chạy, còn có không ít người lưng mang vật nặng, vậy mà trong lúc di chuyển đều không hề phát ra chút tiếng động nào. Bọn họ giống như những bóng ma âm thầm mà mau chóng chạy lên trên núi.
Tới địa điểm đã định, những người lính đánh thuê không cần phân phó gì lập tức tản ra xung quanh, tìm điểm ẩn nấp tốt. Hứa Vũ Cường phất phất tay, lập tức từ trong đội ngũ lính đánh thuê chạy ra năm người, không phát ra một chút âm thanh nào dùng trang bị dò xét khắp nơi, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Không đến nửa phút, một người trong đó đã hướng về bên này ra hiệu, hắn đã tìm được lối vào căn cứ. Cửa vào chỉ là một khối đá, mặc dù thoạt nhìn bên ngoài thì giống với những khối đá ở xung quanh, nhưng thật sự thì nó cũng không phải là tảng đá mà được làm bằng một loại chất liệu nào đó.
Hứa Vũ Cường và Võ Đại Lang tiến đến gần cửa ngầm xem xét một lát, không khỏi thấy kỳ quái. Từ bên ngoài mà xem thì đây là một tảng đá, ai có thể biết được phía sau tảng đá này lại có một động ngầm cơ chứ?
Nhưng mà cơ quan mở cửa ở đâu? Mọi người tản ra xung quanh tìm hồi lâu cũng không tìm được cơ quan mở cửa, phỏng chừng cửa này chỉ có thể mở ra từ bên trong.
Hứa Vũ Cường xem xét thời gian, đã đến thời gian ước định lúc đầu. Bọn họ không có thời gian để lãng phí, thân là quân nhân hắn hiểu rõ thời gian đích xác rất là trọng yếu. Chỉ cần chênh lệch một vài giây cũng có có thể khiến cho song phương không thể phối hợp hành động, dẫn đến nhiệm vụ thất bại.
Thời gian đã không còn nhiều lắm, Hứa Vũ Cường cuối cùng cũng đưa ra quyết định : "Nổ."
Một đại đội nhanh chóng sắp xếp thuốc nổ ở cửa ngầm, chuyên môn của Đại Quyển chính là ở thuốc nổ, dựa vào tài liệu của cửa ngầm mà tính toán loại thuốc nổ, liều lượng, bố trí nhiều ít như thế nào, ở những vị trí nào cho thích hợp.
Tất cả công việc này hết mất hai mươi phút thời gian. Hứa Vũ Cường mặc dù lo lắng nhưng cũng biết việc cho nổ như thế này không được có một chút bất cẩn. Lượng dùng thiếu một chút không những không mở được cửa mà còn đả thảo kinh xà. Lượng dùng nhiều quá thì có thể đem lối vào đánh sụp, đến lúc đó muốn xung phong, còn phải dưới công kích của người bên trong mà khai phá mở cửa động. Chờ ngươi xử lý xong cửa động thì người ta cũng đã bố trí trận địa, mang theo súng máy hạng nặng nhiệt liệt hoan nghênh ngươi.
Quan sát thời gian đã dần qua đi, Hứa Vũ Cường có chút lo lắng. May mà khi chuẩn bị cho nổ hoàn tất thì còn cách thời gian ước định một chút. Cho dù Lục Đạo có đi nhanh một chút, thì bọn hắn vẫn còn khá dư dã thời gian.
Khi kim đồng hồ chỉ vào giờ đã định, Hứa Vũ Cường dùng sức phất mạnh tay: "Nổ!"
"Oanh!!" Tiếng nổ mạnh liệt chấn động cả vùng núi đá. Vô số mảnh vụn đá lớn nhỏ văng ra xung quanh. Dĩ nhiên là tất cả lính đánh thuê Đại Quyển đều đã sớm tìm vị trí chen chắn tốt, tuy nhiên thì cũng có vài người không cẩn thận ở khu vực bị đá văng tới, đập vào người. Trong đó có mấy người bị đá đập vào mũ sắt đến biến dạng, cũng may không có ai bị nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ đầu váng mắt hoa một chút là có thể tiếp tục tham gia chiến đấu.
Khi mà chấn động của vụ nổ vừa hết, Vũ Đại Lang lập tức nhảy lên, dùng sức vung tay hướng về phía sau lớn tiếng hô: "Xông lên!" Chính hắn đã vọt lên dẫn đầu xông vào
Hơn năm mươi lính đánh thuê, không hề có một tiếng hét nào đại loại như "Xung phong!" "Sát!" Tất cả đều là âm thầm nhanh chóng theo sát Võ Đại Lang mà tiến vào.
Nham thạch bị nổ tung lộ ra cửa động tối ở phía sau, có những bậc thang nhân tạo kéo dài hướng xuống lòng đất. Thang cũng không dài, chỉ khoảng tram thước hướng xuống phía dưới, thậm chí không đến tram thước. Khi tên lính Đại Quyển đầu tiên tiến vào thì một đám bảo vệ áo trắng canh giữ cửa cũng chưa có hoàn hồn trở lại.
Đối diến với một đoàn lính Đại Quyển như từ trên trời rơi xuống, binh lính trong căn cứ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã có tiếng súng máy rít gào.
Hỏa quang, tiếng súng, tiếng rống giận dữ vang lên khắp nơi, âm thanh đau đớn, cùng máu tươi tạo thành một màn huyễn lệ.
Cuộc sống gần đây Huyết Mân Côi quả thật rất thoải mái. Hơn mười năm trở lại đây đều là yên ổn, vô sự, ai lại ngờ được đột nhiên bị người ta giết tới tận cửa? Bởi vì bị tấn công bất ngờ không kịp ứng phó, Huyết Mân Côi không có chút phản kháng nào hữu hiệu, Đại Quyển nhanh chóng vượt qua các đạo phòng tuyến của Huyết Mân Côi. Đợi cho Huyết Mân Côi phát lệnh triệu tập khẩn cấp một đội lính nhanh chóng đến phòng tuyến bảo vệ căn cứ thì Đại Quyển đã tiến vào bên trong mất rồi.
Chuyện như vậy cũng là ngoài dự kiến của Đại Quyển, bọn họ vốn tưởng rằng phản khán phải rất kịch liệt, không nghỉ tới dọc đường tiến vào dễ dàng như bổ dưa, căn bản là không có chút phản kháng nào. Có điều Đại Quyển cũng không có vì thế mà đắc ý, khi gặp quân chủ lực của Huyết Mân Côi thì liền thay đổi cách đánh. Nhanh chóng chiếm giữ các cứ điểm, địa thế tốt, cùng chủ lực Huyết Mân Côi đối kháng kịch liệt.
Công quân biến thành thủ quân, thủ quân biến thành công quân, đáng tiếc không ai có thể chiếm chút phần hơn, chỉ có tiếng súng máy đang không ngừng rít gào, hai bên dường như rất ăn ý, không có dùng tới lựu đạn hay loại thuốc nổ nào. Nơi này là sơn động, có một người châm ngòi khẳng định sẽ kích phát những người khác, một khi gây ra một vụ nổ đủ mạnh thì cả tòa núi lớn này không chịu nổi, song phương đều lại bị chôn sống tại đây. Cho nên từ lúc bắt đầu chiến đấu trực diện đến giờ cũng không có bên nào dùng đến thuốc nổ.
Lúc này đã trời đã gần sáng.
Trên thượng nguồn dòng nước, một đội lính đánh thuê Mệnh Vận âm thần ẩn nấp dưới dòng nước, .... Nơi này đã là khu vực bên trong căn cứ, mà hướng bọn họ đang di chuyển chính là theo lộ tuyến của nhóm người Mười Một từng đi qua.
Thiên Táng một mực quan sát đồng hồ, khi kim giây chỉ đến thời điểm đã định, Thiên Táng dùng sức vung mạnh tay, năm mươi lính đánh thuê chỉnh tề nâng súng lên, theo sát phía sau Thiên Táng hướng về sơn động phía trước.
Đi tới trước dụng cụ dò xét kim loại lặp tức có một người từ trong đội ngũ chạy ra, trên lung là một rương đồng lớn chạy tới trước máy dò xét, mở rương đồng ra. Khi tới ngay trước dụng cụ dò xét, từ trên bề mặt của dụng cụ dò xét mở ra một cái nắp, mày mò làm gì đó không rõ. Nhưng không ngờ là máy tra xét lại không vì vật không rõ thân phận này mà phát ra cảnh báo. Phỏng chừng rương đồng mà bọn hắn mang trên người chứa trang bị có công năng quấy nhiễu.
Thời gian khoảng chừng ba phút, mày dò xét kim loại đã bị vô hiệu hóa, Thiên Táng dẫn đầu nhóm lính tiếp tục hướng vào bên trong mà đi.
Bên trong căn cứ, Các Lão, Thượng Lão, Nghiêm Lão... một nhóm những nhân vật trưởng lão quây quanh bàn hội nghị đang mở ra một cuộc hội nghị khẩn cấp. Người phụ trách căn cứ tạm thời bị điều trở về nước còn chưa có quay lại, trong căn cứ không có hổ khỉ xưng vương, không có người phụ trách ở đây, bình thường thì cấp bậc trưởng lão là nhân vật có quyền lực lớn nhất. Bây giờ có chuyện, các trưởng lão bình thường quyền lực lớn nhất đêu không dám đứng ra chỉ huy, chỉ là trốn ở chỗ này thương lượng đối sách. Mặc kệ trường chiến đấu này thắng hay thua, người đứng ra chỉ huy khẳng định sẽ phải chịu áp lức lớn nhất. Súng băn chim thò đầu ra, ai cũng không muốn đi làm con chim này. Cho nên các trưởng lão bình thường đều nhìn đối phương không vừa mắt này lại khiêm khiêm giữ lễ ngồi bàn bạc, thảo luận đến nửa ngày cũng không thương lượng, đề xuất ra được phương án nào.
Bỗng nhiên cửa phòng hội nghị bị đẩy ra, một tên lích lảo đảo chạy vào.
Một trưởng lão phẫn nộ quát: "Chuyện gì ? Không thấy chúng ta đang họp ở đây sao?"
Sĩ binh khẩn trương nói lớn: "Không hay rồi, đường thủy... đường thủy cũng có người đánh vào rồi."
"Cái gì?" Một đám trưởng lão nhất thời biến sắc.
"Đáng chết!" Các Lão tức giận vô cùng vỗ mạnh lên bàn, nói lớn: "Bọn chúng làm sao tìm được đường vào?"
Mọi người xung quanh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lần này thật sự là đại nạn lâm đầu mà.
Người đầu tiên phát hiện thủy lộ bị đột nhập là người ở phòng giám sát, tại căn cứ mọi nơi đều có thiết bị giám sát. Một đoàn người võ trang đen kít tiến vào làm sao mà không bị phát hiện? Thiên Táng không cần nghĩ cũng biết nhóm người trên đường tiến vào không thể không bị phát hiện, thoải mái tiến vào bên trong căn cứ. Chỉ là cố gắng tranh thủ thời gian, chậm bị phát hiện một chút thì có thể tiến sâu vào bên trong thêm một chút. Mà vài phần thời gian theo như lời Long Uy nói chính là tăng thêm cho bọn vài phần khả năng sống sót. Lúc nào thời gian chính là sinh mệnh của bọn họ.
Hổ vào cửa trước, sói lẻn cửa sau, mấy trưởng lão bình thường cao cao tại thượng không xem ai ra gì thật sự hận không thể đem đội tuần tra... Người ta đánh đến nhà như vậy mà tuần tra đội lại không hề phát hiện ra một chút dấu hiệu nào, đến cùng là tuần tra kiểu gì đây? Các trưởng lão đều quên rằng, đội tuần tra sớm đã bị họ tập trung, phân lại thành hai đội, một đội thì cản ở phó phòng khu, một đội thì lưu lại căn cứ chỉnh trang chờ đợi. Làm gì còn ai rảnh rang mà đi tuần tra xung quanh nữa.
Thiên Táng dẫn đầu đội dọc đường tiến đi có thể nói là thoải mái không hề gặp bất cứ ngăn trở nào. Cho đến khi vào sâu bên trong được một lúc mới gặp phải lực lượng phản kích có tổ chức. Đây cũng chính là lực lượng được lưu giữ lại phòng thủ căn cứ cuối cùng. Nếu phòng tuyến này bị công phá, thì có thể một mạch tiến thẳng vào bên trong căn cứ.
Mặc kệ là Đại Quyển hay Mệnh Vận hay là Huyết Mân Côi đều là những tổ chức huấn luyện bộ đội tinh nhuệ, đặc biệt là Đại Quyển và Mệnh Vận mỗi người đều là tinh anh trong ngàn người mới được một. Có được chiến đấu lực cường hãn, đối phương lại ứng phó không kịp thời, nên Đại Quyển và Mệnh Vận nhất thời chiếm thượng phong. Huyết Mân Công mặc dùng người đông, thế mạnh nhưng sĩ khí không cao, tinh thần đều như bị một tảng đá lớn đè ép.
Trong một khoảng thời gian ngắn, mặc kệ là từ cửa vào hay thủy lộ, hai bên đều triển khai bắn giết đên thiên hôn đại ám, máu chảy thành sông. Bên tài không còn nghe được gì ngoài tiếng súng máy gầm rú điên cuồng.
Máu, cả căn cứ trong lòng núi phủ một màu máu.
Thi thể chất thành đống.
Mà từ thời điểm Đại Quyển dùng thuốc nổ phá vỡ của động, dân cư sống ở dưới núi đều bị âm thanh bộc phá nổ làm bừng tỉnh, một đám người mờ mịt nhìn hỏa quang phát ra trên núi. Sau khi nghe thấy từng đợt tiếng như tiếng pháo, dân chúng còn kỳ quái cho rằng nhà ai nửa đêm lại đem pháo ra đốt? Có điều rất nhanh mọi người đều thấy không đúng, tiếng này nào phải tiếng pháo, đây chính là tiếng súng mà. Thế là lập tức có người đi gọi cảnh sát, cảnh sát nhận được tin báo nhất thời cũng bối rối, bởi vì cảnh sát địa phương người ít, lực lượng không đủ để bao vây, nhiều nhất cũng chỉ có thể chốt ở dưới chân núi, cố bảo vệ cho tốt dân địa phương. Hơn nữa nơi này núi cao, đường xa, đợi cho cảnh sát ở nội thành tới nơi thì chiến sự trên núi có lẽ cũng kết thúc rồi. Trên núi chiến sự vẫn tiếp tục, không ai quấy rầy cuộc chiến đẫm máu giữa Đại Quyển, Mệnh Vận và Huyết Mân Côi.
Tất cả mọi chuyện này đều nằm trong tính toán của Lục Đạo, hắn thậm chí cả việc cảnh sát có nhận được báo án thì cũng cần một khoảng thời gian khá dài mới có thể tới nơi đều nằm trong tính toán của hắn. Cho nên hắn không vội, khoảng thời gian này cũng đủ cho Long Uy lấy được tư liệu nội bộ. Đương nhiên điều này cũng cần hiệu suất của Thiên Táng đủ cao mới được, hơn nữa còn phải là trong tình huống đám người Thiên Táng này liều chết bảo vệ cho Mạng không bị ngắt. Vì muốn giảm bớt áp lực cho Thiên Táng nên trong kếu hoạch của Lục Đạo có Đại Quyển làm phái hôi là rất trọng yếu.
Chiến hỏa vẫn kịch liệt lan tràn ra khắp căn cứ, mặc kệ là Đại Quyển, Mệnh Vận hay là Huyết Mân Côi đều không ngừng có người ngả xuống rồi lại không ngừng có người xông lên. Huyết Mân Côi bình thường huấn luyện cũng rất khắc khổ, nhưng là bị người ta bất ngờ đánh tới tận nhà làm cho sĩ khí giảm mạnh, dồng thời bị Đại Quyển và Mệnh Vận chia ra trước sau vây công, bị công phá chỉ còn là vấn đề sớm muộn.
***
Nhưng lúc này, bất luận là Đại Quyển hay Mệnh Vận đều đã quên mất vài người.
Mười Một, Lãnh Dạ và Hỏa Điểu. Đại Quyển và Mệnh Vận lần này có thể đánh bất ngờ thành công hoàn toàn là nhờ ba vị công thần này liều mạng xâm nhập thu thập tư liệu, nhưng mà ba người này sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại không có một chút tin tức nào, tựa như đá rơi vào biển, hoàn toàn không thấy chút tăm hơi nào.
Thời gian đã qua được hai ngày. Lục Đạo đoán là ba người bọn họ rất có thể tại thời điểm rút lui bị phát hiện, sau khi thất thủ hoặc bị giam lại hoặc bị giết rồi. Cho nên hắn mới vội vàng phát động tập kích mạnh mẽ, nếu không hắn có lẽ vẫn ở trong nhà hàng nhàn nhã uống hồng tửu, thuận tiện sắp xếp làm cho kế hoạch của hắn trở nên thật hoàn mĩ.
Nhưng mà nhóm người Mười Một thật sự thất thủ sao? Nếu như không phải vậy thì hiện giờ họ đang ở đâu?
Nguyên lai là hai ngày trước, khi mà ba người Mười Một đang lén lút ẩn nấp ở trong một khe hở của vách đá. Nếu thời gian không dài thì bọn họ cũng không có chút nguy hiểm nào. Nhưng mà hết lần này tới lần khác Các Lão và Tiến sĩ điên ở bên trong làm cái gì, một đoàn binh lính liên tục tuần trang ở cửa liên tục. Bọn họ căn bản là không có cơ hội ra khỏi cửa thông hơi. Mà cho dù có cơ hội thì bọn cũng tuyệt đối không mạo hiểm chuyện này.
Bên trong vách đá không khí vốn ít, hơn nữa ba người lại ngừng nép sát vào bên trong, Hỏa Điểu ở trong cùng không chịu nổi mà ngất ngay tại chỗ. May mà được Mười Một cấp cứu kịp thời mới giữ lại được một cái mạng. Lãnh Dạ mặc dù vẫn còn ý thức nhưng do thiếu dưỡng khí trong thời gian dài, cũng là hữu khí vô lực. Mà Mười Một bởi vì tiêu hao một lượng lớn thể lực, hơn nữa thân thể chưa khôi phục mà rơi vào trạng thái hư thoát.
May mà ông trời thương tình, Các Lão và Tiến Sĩ Điên ở trong phòng làm việc suốt mấy gờ, đến khi ba người sắp tới cực hạn thì ly khai, Ba người Mười Một mới có cơ hội đi ra mà hít một ngụm không khí, cảm than vì may mắn sống sót qua kiếp nạn.
Chính là ông trời tựa hồ cố ý, bọn họ không may mắn được bao lâu thì lại có một đại đội vũ trang đầy đủ tới canh giữ mấy gian tiểu ốc phía trước, nhìn là biết sẽ không ly khai.
Như là bên trong mấy gian phòng đó có gì đó rất trọng yếu, Các Lão đặc phái trọng binh đóng ở đó để bảo vệ. Ba người Mười Một hiện không quan tâm bên trong phòng có cái gì, chuyện bọn quan tâm nhất bây giờ là làm sao đi ra ngoài?
Bọn họ bây giờ là nấp sau một tảng đá lớn, mà mặt sau tảng đá chính là một hồ nước sâu, bình thường binh lính đều đứng ở cửa bất động, thỉnh thoảng mới có người đi ra xung quanh tuần tra một phen. Bọn họ căn bản không tới gần nơi này, mà dù cho có người tới gần thì bọn người Mười Một cũng sẽ lẻn vào trong nước cho đến khi đội tuần tra bỏ đi thì lại nổi lên. Cho nên cũng không có lo lắng bị người ta phát hiện.
Nhưng như vậy thì ba người bọn họ cũng không có cơ hội rời đi. Bởi vì nơi này cũng chỉ có ba con đường thông ra ngoài. Một là nơi con đường bọn hắn vào lúc đầu, hai là con đường còn lại đều nằm ở khu nhà bên kia. Mặc kệ là con đường nào, chỉ cần bọn họ đi ra ngoài khẳng định sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Hơn nữa nơi bọn họ ẩn hồ nước nơi bọn họ ẩn núp cũng chỉ là một cái ao tù, không hề có thông lộ nào đi ra ngoài.
Hiện tại, mấy người Mười Một cũng chỉ có thể hy vọng rằng đội binh sĩ kia sẽ không đóng ở đó lâu lắm. Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, đội binh sĩ này quả thật lưu lại không bao lâu chỉ là khoảng bảy tám giờ nhưng lại có một đội khác tới thay thế thì họ mới rời đi, thời gian ở giữa hai lần thay thế căn bản là không có.
Mấy người Mười Một chỉ có thể tiếp tục ẩn nấp, một lần ẩn nấp kéo dài suốt hai ngày. Trong hai ngày này bọn họ cũng không có ăn qua thứ gì, chỉ là không ngừng uống nước để bổ sung năng lượng. Mặc dù đối với những người đã trải qua huấn luyện như ba người họ mà nói, thì cho dù vài ngày không ăn không uống cũng không phải vấn đề, nhưng mà ai biết được binh lính sẽ canh giữ ở đây đến khi nào? Nếu bọ họ ở đây một năm thí sao? Chả lẽ muốn ba người ở chỗ này uống nước suốt một năm sao?
Hai ngày thời gian trôi qua, ba người Mười Một vẫn duy trì không ăn, không ngủ, chỉ sợ một khi đang ngủ, nếu có binh lính tuần tra tới phát hiện thì chính bản thân chết một cách oan uổng. Liên tục chờ đợi, lo lắng hết hai ngày, ba người đều có chút tiều tụy, tinh thần cũng thập phần mệt mỏi.
Hôm nay, Lãnh Dạ và Hỏa Điều đều đang ngủ, Mười Một một mực chú ý tới nhất cử nhất động ở khu nhà bên kia, chỉ cần có người đi tới, thì hắn liền phải thông tri cho hai người kia nhanh chóng chạy vào trong nước ẩn nấp. Nhưng cho dù là ngủ, bọn họ cũng vẫn duy trì tinh thần cảnh giác cao độ. Ba người chẳng ai có thể ngủ được một giấc ngon lành cả.
Lúc này, đột nhiên chẳng biết từ đâu truyền đến "Oanh" một tiếng nổ mạnh, ngay sau đó một trận rung chuyển, cả hang động đá vôi đều rung động mạnh.
Lãnh Dạ cùng Hỏa Điểu giật mình tỉnh giấc. Nghi hoặc ngươi nhìn ta ta nhìn người rồi lại nhìn Mười Một. Mà binh lính canh giữ ở bên kia sau khi tiếng nổ mạnh vang lên thì dao dộng một trận, rồi sau đó nhỏ giọng nói chuyện gì đó.
Qua một lúc thì mơ hồ có tiếng súng mơ hồ truyền đến, tựa hồ là từ rất xa đang phát sinh chiến đấu. Dựa theo tiếng súng, thì số lượng song phương có lẽ là không ít.
Lãnh Dạ và Hỏa Điểu thập phần hưng phấn nhìn Mười Một, Mười Một suy tư một lát rồi gật đầu. Ba người trong suốt ba trao đổi đều không gây ra bất cứ tiếng động nào, giữa họ đã hình thành nên một sự ăn ý, chỉ cần qua ánh mắt, động tác của đối phương là có thể hiểu được ý tứ. Nhìn thấy Mười Một gật đầu, Lãnh Dạ và Hỏa Điểu càng thêm hung phấn. Đều nắm chặt súng, hướng đến Mười Một ánh mắt chờ mong. Nhưng lúc này thì Mười Một lại lắc đầu.
"Lao ra đi? Hỏa Điểu nắm chặt súng tiểu liên trong tay, hướng về phía Mười Một đưa tay ra hiệu.
Mười Một lắc đầu. Chỉ chỉ vào nhà bên kia, rồi làm mấy cái thủ thế. Lãnh Dạ và Hỏa Điểu đều hiểu, Mười Một muốn nói là chưa tới thời điểm.
Hai ngày giống như bị giam đã khiến ba người tinh thần đều rất mỏi mệt, sắp không chịu nổi, hơn nữa hai ngày qua thân thổ họ đều ngâm trong nười, thân thể có chút xưng lên, lại tiếp tục thêm một đoạn thời gian nữa thì không cần ai đến động thủ , ba người họ đã chết trước rồi. Cho nên vừa nghe có viện binh, Hỏa Điểu không kiềm chế được mà muốn hội hợp lại, thoải mái giải tỏa khuất tất trong hai ngày qua.
Mà Mười không cho phép lao ra vì chưa đến lúc thì Hỏa Điểu có chút bất mãn, còn Lãnh Dạ thì không tỏ vẻ gì, hắn nói gì cũng vậy, chỉ có thể tiếp tục cùng hai người tiếp tục bị khốn ở trong nước.
Hỏa Điểu không rõ Mười Một suy nghĩ cái gì, muốn đợi viện binh đến tận nơi mới đi ra ngoài sao? Nếu nói là như vậy, cho dù không xấu hổ chết cũng muốn tìm một tảng đá đập đầu vào tự sát cho rồi. Hơn nữa bây thừa dịp bên ngoài đang hỗn loạn là một cơ hội rất tốt, vạn nhất viện binh bị Huyết Mân Côi đánh lui thì sao? Bọn họ chả lẽ phải tiếp tục ở chỗ này chịu khổ sao?
Miên man suy nghĩ một lát, Hỏa Điểu mới hiểu được Mười Một nghĩ gì. Mấy binh lính vội vàng từ bên ngoài tiến đến, cùng với đội trưởng của đội canh gác nhỏ giọng nói vài câu, sau đó đội trưởng mang đại đội binh lính rời đi, chỉ để lại có bốn người tiếp tục canh giữ bên ngoài căn phòng.
Khi quân canh gác rời đi, Mười Một vẫn không có hành động gì, chờ thêm một lúc lâu nữa, hắn mới hướng hai người kia làm ra một cái thủ thế: "Giết xong rồi rút!"
Hỏa điểu quả thực rất hưng phấn nắm chặt khẩu tiểu liên trong tay, Lãnh Dạ cũng chậm rãi nâng súng nắm lên, lặng lẽ từ chổ nấp phía sau tảng đá đưa họng súng lộ ra ngoài, nhắm vào một người trong bốn tên canh gác.
"Bùm!" Tiếng súng ngắm vang lên trước tiên, một thủ vệ kêu lên một tiếng rồi gục xuống. Ba người kia còn chưa kịp có phản ứng gì, Hỏa Điểu đã cầm súng từ mặt sau tảng đá đi, cầm súng hướng về phía ba người kia đang đứng bắn điên cuồng. Khi tiếng súng dừng lại, trên mặt đất ngoài một thi thể bị bắn vào giữa đầu, ba cái còn lại đều bị bắn thành tổ ong.
Hỏa Điểu hung phấn thở phì phò, uất ức suốt hai ngày qua rốt cuộc cũng được phóng thích, chỉ hận không được lao ra bên ngoài càn quét một hồi cho hả.
Lúc này Mười Một đã hướng đến gian phòng của Tiến Sĩ Điên và Các Lão chạy tới. Hỏa Điểu và Lãnh Dạ đưa mắt nhìn nhau, tới lúc này rồi mà hắn còn có bộ dáng như gặp chuyện nghiêm trọng là sao?
Mười Một mở cửa thật nhanh tiến vào bên trong phòng, bên trong phòng là một đống dụng cụ bày biện lộn xộn, còn có mạng nhện rậm rạp phủ khắp nơi. Ở trong nhà còn có hai cái lồng thủy tinh trong mỗi lồng có một người đang nằm, phân biệt là một nam một nữ. Trên thân hai người cắm dầy các thiết bị theo dõ, đặc biệt là trên đầu, nhiều đến nỗi rất khó có thể thấy rõ ngũ quan ra sao.
Khi thấy hai người này, khuôn mặt của Mười Một rốt cuộc biến sắc.
Truyện khác cùng thể loại
313 chương
1174 chương
195 chương
213 chương
1253 chương
120 chương
153 chương