Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 468 : Sóng trước chưa yên sóng sau đã nổi
Lãnh Dạ tiếp tục suy đoán: "Vậy là sau đó chúng chú ý tới chuyện bất ngờ này, nhưng cũng không quá quan tâm, hoặc là lúc bắt đầu thì chú ý, nhưng mấy chục năm qua đi vẫn không xảy ra chuyện gì nên dẫn buông lỏng. Cho nên trong mấy cái hang động mà Sở Nguyên gặp trên đường đều có lắp camera, nhưng lại không có người canh giữ. Hiển nhiên, bọn chúng không ngờ rằng có thể có người lặn vào từ trong nước."
Vừa mới nói xong, Lãnh Dạ liền lập tức hỏi: "Đúng rồi Sở Nguyên, sao ngươi biết trong mương nước đó có bí mật?"
"May mắn thôi." Mười Một liếc nhìn hắn, lạnh nhạt đáp.
"May mắn ư?" Da thịt trên mặt Lãnh Dạ co rút liên tục mấy lần, lẽ nào Mười Một căn bản không biết trong nước có đường, mà là nhất thời nảy lòng tò mò nên mới nhảy vào trong nước? Hoặc là do đi lại quá nóng nên hắn mới nhảy xuống ngâm nước giải tỏa chút, kết quả là lại tìm được cái cần tìm."
Lãnh Dạ không tin Mười Một lại là người tầm thường như thế, nhưng người ta đã tỏ rõ là không muốn nói, hắn cũng không tiện hỏi tiếp. Nếu chọc giận tên sát tinh này, có quỷ mới biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Hỏa Điểu chen vào hỏi: "Bây giờ làm thế nào? Chúng ta trực tiếp xông vào chứ?"
Lãnh Dạ gõ mạnh vào đầu hắn một cái, mắng: "Ngươi có đầu óc không thế hả? Cứ xông vào như vậy chẳng phải là đi tìm chết sao? Đương nhiên phải quay về chuẩn bị trang bị trước rồi."
Hỏa Điểu không chịu lép về trừng mắt nhìn Lãnh Dạ, bực mình hét: "Lời thừa, đương nhiên ta biết phải về lấy trang bị. Ý của ta là..."
"Ý gì? Ngươi có thể có ý khỉ gì chứ? Trong đầu tên dâm trùng ngươi ngoài việc ăn uống đánh bạc chơi gái ra thì còn có thể nghĩ được cái gì khác đây?"
"Ta... Ngươi... Ta..."
"Ta cái gì mà ta? Ngươi cái gì mà ngươi? Người địa cầu đều biết ngươi là một tên dâm côn. Suốt ngày chỉ biết nghĩ đến nữ nhân thôi. Ài, đừng có ra vẻ liều mạng như thế chứ, ngươi không muốn nữ nhân sao? Chẳng lẽ là muốn nam nhân? Chắc không phải nghĩ đến ta chứ? Thôi cảm ơn, ta thực chẳng thể có hứng thú với ngươi được. Nhìn cái cơ thể thịt chẳng có mông cũng không của ngươi kìa... Ài, ngươi xắn tay áo làm gì? Muốn đánh nhau phỏng? Được lắm, đến đây!"
Mười Một đưa mắt lườm hai bảo bối sống này rồi xoay người đi thẳng xuống núi, không để ý nữa.
Lúc này, Long Uy đột nhiên truyền tin tức đến: "Tìm được Cuồng Triều rồi."
Mười Một vừa đi vừa nói: "Nối máy đi."
Trong tai nghe khẽ vang lên một tiếng "cạch", ngay sau đó là giọng của Cuồng Triều: "He he! Lâu lắm không gặp!"
"He cái rắm!" Lãnh Dạ bực mình mắng: "Tên tiểu tử ngươi chết ở đâu rồi? Nửa năm nay chẳng thấy bóng đâu."
"Nếu để ngươi tìm được, bọn ta sớm đã phải đến nhà tù Long Quốc ngồi uống nước rồi."
Hỏa Điểu thầm bụm mồm cười trộm, cuối cùng cũng có lúc Lãnh Dạ phải thua thiệt rồi.
Lãnh Dạ bực mình trừng mắt nhìn hắn, nói tiếp: "Thế sao giờ lại chịu chui ra gặp bọn ta rồi?"
"Là ngươi liên tục cầu xin ta mới chịu miễn cưỡng ra gặp đó chứ, đúng không hả?"
"Ta nhổ vào! Bằng vào cái đức tính đó của ngươi, ta cần cầu xin sao?"
"Không cầu xin ta sao? Vậy ta đi đây."
Lãnh Dạ xua xua tay, nói với vẻ chẳng hề để ý: "Phắn, phắn đi, sau này ta sẽ mua vòng hoa và chút giấy tiền đến thăm ngươi."
"..." Cuồng Triều lặng im một hồi, luận công phu miệng lưỡi Lãnh Dạ trước nay luôn là đệ nhất, Cuồng Triều sớm đã được lĩnh giáo qua, mỗi lần hai người họ cãi nhau, người thua chắc chắn là Cuồng Triều.
Lãnh Dạ chẳng qua chỉ là chọc ngoáy vài câu theo thói quen, thấy thắng rồi vẫn được đà lấn tới: "Gần đây có gây phiền phức gì cho chúng ta không hả?"
"Gây cái mả mẹ ngươi." Cuồng Triều nổi giận chửi: "Tuy bọn ta đã trốn đi, nhưng vẫn luôn theo dõi chuyện của các ngươi đó."
"Ôi chao, đã có lòng rồi."
"Không cần khách khí."
Lãnh Dạ liền trợn trừng mắt lên nói: "Ai khách khí với ngươi. Nể mặt ngươi một chút, ngươi lại coi là thật luôn đó à."
"Lãnh Dạ câm mồm!" Mười Một cuối cùng cũng lên tiếng: "Cuồng Triều, chuyện bọn ta tìm ngươi, biết rồi chứ hả?"
"Long Uy đã nói với ta rồi. Chỉ cần các ngươi có thể thành công lẻn vào căn cứ của Huyết Mân Côi, lắp thiết bị chặn dòng tín hiệu vào trong mạng của bọn chúng, phía bên ta nắm chắc có thể xâm nhập vào hệ thống mạng của chúng."
Mười Một nhìn thời gian một chút rồi nói: "Căn cứ của bọn chúng thì đã tìm thấy rồi, hơn mười hai giờ tối mai chúng ta sẽ hành động. Đến lúc đó sẽ giữ vững liên lạc."
"Được."
Lãnh Dạ lại chen thêm vào một câu khiến người ta phải hộc máu: "Nhớ nấp kỹ một chút nhé, đừng có ngu ngơ để Long Hồn tra ra rồi bắt lại, liên lụy đến bọn ta thì không tốt đâu."
Lúc này Cuồng Triều thật sự xung động đến mức chỉ muốn nhấc cái màn hình lên nện vào đầu Lãnh Dạ một phát.
Mười Một liền đưa mắt lườm Lãnh Dạ, khiến hắn chỉ đành làm bộ mặt dày hì hì hà hà cho qua, không dám nói gì nữa.
"Cứ như thế đi, giờ chúng ta quay về chuẩn bị."
Cuồng Triều đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, kêu lên: "Sở Nguyên!"
"Gì thế?" Mười Một lạnh lùng trở lời.
"Có hai tin tức cần nói với ngươi, có thích nghe hay không là chuyện của ngươi."
"Tin tức gì?"
"Một tin tốt, một tin xấu, đều có liên quan tới ngươi, muốn nghe cái nào trước?"
Lãnh Dạ bực mình bảo: "Mỗi lần đều thế cả, làm gì mà phải ra vẻ thần thần bí bí, không thấy nó quá ngu ngốc sao hả?"
Cuồng Triều không chịu lép vế đáp: "Ta thích thế đấy, ngươi quản được à?""
Lãnh Dạ vê vê dái tai nói: "Ta không quản được ư, thời buổi này kẻ thiếu tiền mới là đại ca."
"Ờ đúng, ngươi còn nợ ta bảy mươi hai vạn Long tệ. Trả tiền đi!"
"Hô hô, chưa nghe qua câu thằng nợ tiền mới là đại gia sao? Mỗ không có tiền, không trả!"
"Ngươi là đồ hèn hạ vô sỉ bẩn thỉu dâm đãng!"
"Ờ đấy! Mới nửa năm không gặp, gan đã lớn hẳn rồi nhỉ, dám chửi ta sao? Cẩn thận lão tử tăng lợi tức cho ngươi, nợ thành hẳn hai ba trăm vạn đấy, lão tử đây cứ không trả, ngươi làm gì được nào?"
"Ngươi..."
Mười Một đột nhiên chen miệng vào: "Nói tin tốt trước đi."
Cuồng Triều thở phì phò hừ với Lãnh Dạ một cái rồi mới nói: "Tin tốt là, một tuần trước thượng tướng Âu Dương Bác của Long Quốc đã công khai ủng hộ ngươi, yêu cầu phải điều tra triệt để lại vụ Long Hồn bị tập kích."
Sắc mặt Lãnh Dạ trở nên rất quái lạ, nói: "Quân đội không được tham gia vào chính sự. Sao Âu Dương Bác dám vươn tay vào giới chính trị thế? Lão ta không sợ dẫn lửa lên người, bị kẻ khác chơi lại ư?"
"Đồ ngu, đó là do Âu Dương Bác có được một nhân chứng. Ngươi đoán xem là ai?"
Lãnh Dạ gãi gãi đầu, không nghĩ ra được người Cuồng Triều nói là ai.
Mười Một lên tiếng: "Ngụy Băng Nhan hả?"
"Ồ, sao ngươi biết thế?" Cuồng Triều sửng sốt mất một lúc, không thấy Mười Một trả lời, đành tiếp tục nói: "Âu Dương Nguyệt Nhi bị người của Huyết Mân Côi bắt cóc, sau đó được Long Hồn đến cứu ra. Ặc, ta biết là các ngươi cứu, có điều bề ngoài không thể thừa nhận chuyện này, chỉ có thể quy công lao cho Long Hồn thôi. Mà trong lúc cứu Âu Dương Nguyệt Nhi, Long Hồn đã cứu được một người khác nữa. Chính là Ngụy Băng Nhan."
Lãnh Dạ thè lưỡi ra liếm liếm hỏi: "Mỹ nữ sao?" Sau đó lại liếc xéo sang Mười Một, thầm nghĩ sao thằng cha này lại biết tên của mỹ nữ? Liệu có phải là hai đứa chúng nó cũng gian díu gì với nhau không nhỉ?
Cuồng Triều không muốn dây dưa với gã về phương diện này nữa, tiếp tục nói: "Ngụy Băng Nhan là người do Phong Dã tổ huấn luyện ra, sau đó phản đội và bị bọn chúng nhốn trong căn cứ của Huyết Mân Côi, cho nên nàng ta cũng biết rõ một số chuyện của chúng. Chẳng hạn như, chân tướng của việc Sở Nguyên cùng với Huyết Mân Côi đi tập kích Long Hồn. Trùng hợp làm sao, nàng ta lại bị nhốt cùng một chỗ với Âu Dương Nguyệt Nhi, sau khi Long Hồn cứu được nàng ta và ÂU Dương Nguyệt Nhi ra, Âu Dương Bác liền phái người đến đón cả đi. Âu Dương Bác sau khi moi được từ trong miệng nàng ta một số nội tình liền đem nàng ra làm chứng cứ để yêu cầu Long Hồn triệt để điều tra lại vụ căn cứ Long Hồn bị tập kích."
Mười Một khẽ nhíu mày một chút, hắn biết chuyện này không đơn giản như Cuồng Triều nói. Nếu chuyện gì cũng bày ra ngay trước mặt như thế thì chính trị đã chẳng được gọi là chính trị nữa rồi.
Hắn không hiểu Âu Dương Bác làm như thế là có dụng ý gì, nhưng có thể khẳng định là không đơn giản như vẻ bề ngoài. Hay cũng có thể, đây là chủ ý của Tửu Quỷ hoặc Lục Dương chăng? Hơn nữa Mười Một cũng biết, với thân phận của Ngụy Băng Nhan thì không thể hiểu được những nội tình quan trọng của Huyết Mân Côi, cho nên những tin tức mà Ngụy Băng Nhan cung cấp chắc chắn là do được dạy. Vậy là ai bảo nàng ta làm như thế? Âu Dương Bác ư? Hay là Tửu Quỷ, Lục Dương? Tại sao bọn họ lại làm như vậy chứ?
Lãnh Dạ cũng nhíu chặt mày lại, vẻ mặt cổ quái nhìn Mười Một, còn về chuyện hắn đang nghĩ cái của nợ gì, sợ rằng chỉ có trời mới biết.
Sau hồi lâu, Lãnh Dạ liền hỏi: "Tin xấu đâu?"
"Tin xấu là, có thể Nguyễn Thanh Ngữ có phiền toái rồi."
"Cái gì?" Mười Một còn chưa lên tiếng, Lãnh Dạ đã kêu trước: "Nàng ta xảy ra chuyện gì rồi?"
"Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là có người đang đối phó với nàng ta."
Lãnh Dạ lén đưa mắt nhìn Mười Một, thấy hắn không tỏ vẻ gì liền cố tình làm bộ nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tên khốn nạn nào lại không có mắt như thế vậy?"
"Ngươi vội cái gì? Nàng ta cũng chẳng phải vợ ngươi mà." Cuồng Triều cuối cùng cũng tìm được cơ hội, không hề khách khí chọc ngoáy.
"Ực ực!" Lãnh Dạ nuốt một ngụm nước bọt xuống, nhìn sang Mười Một với vẻ lo lắng, trong lòng sớm đã căm thù Cuồng Triều đến trẹo cả quai hàm. Trước mặt thằng sát tinh này, những lời như thế mà có thể nói bừa được sao? Tranh nữ nhân với tên sát tinh này, có mấy tính mạng cũng không đủ dùng.
Quan sát khuôn mặt không tỏ vẻ gì của Mười Một kia, thực khiến Lãnh Dạ phải đổ mồ hôi lạnh, chỉ sợ thằng cha quái thái chẳng bao giờ chịu làm việc theo lẽ thường này lại đột nhiên cho cổ hắn một đao, như thế thì thực là chết quá oan uổng.
Trời đất chứng dám, hắn quả thực chưa từng có ý gì với ba nữ nhân Nguyễn Thanh Ngữ, Âu Dương Nguyệt Nhi và Trương Hân Hân, quý mạng mình thì hãy tránh xa Mười Một ra, câu nói này chính là danh ngôn chí lý nhất. Muốn dính vào nữ nhân bên cạnh hắn ta, trước hết phải xem bản thân có phải là yêu hồ chuyển thế có chín cái mạng không rồi hãy nói. Mà cho dù có chín mạng thật, chỉ e thằng điên Mười Một này sẽ đi giết mất mười mạng của ngươi. Hơn nữa Lãnh Dạ cảm thấy mình vẫn còn rất trẻ tuổi và rất đẹp trai, còn có một đống gái chưa tán, hạnh phúc vẫn chưa hưởng thụ đủ, còn chưa thể chết sớm như thế. Huống chi trong lòng hắn sớm đã chỉ có một nữ nhân mà thôi, tuy nữ nhân đó dường như không thích hắn cho lắm.
Còn may, Mười Một rất "rộng lượng" không đi tính toán với hắn, chỉ hỏi: "Cô ấy sao rồi?"
"Bắt đầu từ nửa năm trước, tất cả những công việc mà Nguyễn Thanh Ngữ làm đều bị sa thải một cách vô lý, và nửa năm nay hoặc là không có người nào dám thuê nàng, hoặc là nàng vừa tìm được công việc nào đó thì một hai ngày sau đã bị sa thải. Quãng thời gian này nàng ta chỉ có thể dựa vào tiền nhuận bút sách xuất bản mà chống chọi, có điều mấy ngày trước, nhà xuất bản nhận xuất bản sách của nàng cũng bị kẻ khác đập phá rồi, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra là ai làm. Hiện nay nguồn thu nhập duy nhất của nàng cũng đã đứt.
Lãnh Dạ nhíu mày hỏi: "Nàng ta đã đắc tội với người nào thế?"
Mười Một lắc lắc đầu nói: "Cô ấy sẽ không đắc tội với người khác đâu. Chắc là có kẻ cố ý hãm hại cô ấy." Khi nói câu này, trong mắt hắn thoáng qua một tia sát cơ. Lãnh Dạ và Hỏa Điểu đứng bên cạnh cũng đều không rét mà run. Mười Một nổi giận rồi!
Lãnh Dạ cũng chỉ có thể niệm một tiếng a di đà phật cho thằng cha không có mắt kia mà thôi. Cho dù có là cháu của Chủ tịch Long Quốc, chỉ cần chọc giận Mười Một, coi như đã tương đương với người chết rồi.
"Ừm." Cuồng Triều đáp: "Là có kẻ cố ý hại nàng ta. Vào hôm kia, tất cả những công việc mà mẹ Nguyễn Thanh Ngữ làm thêm cũng đều bị sa thải cả rồi. Bây giờ e rằng hai mẹ con nàng đến cơm cũng không có mà ăn."
Mười Một liền hỏi với giọng điệu lạnh như băng: "Đã điều tra được là ai làm chưa?"
"Kẻ lộ diện là Đầu Trọc của Ưng bang tại Kinh thành."
"Ưng bang ư?" Lãnh Dạ sửng sốt hỏi: "Ưng bang là thế lực xã hội đen của nhà họ Vương phải không nhỉ?"
"Đúng, chính là Vương gia."
"Là người của Vương gia sao?"
"Không. Nhưng cũng có quan hệ với Vương gia. Kẻ sai khiến tên là Từ Tử Dương, là học sinh đại học Kinh Thủ, cùng khoa với Nguyễn Thanh Ngữ, hơn nữa đã theo đuổi nàng ta gần hai năm rồi."
Lãnh Dạ đưa mắt liếc nhìn Mười Một rồi gãi gãi đầu buồn bực nói: "Sau đó cảm thấy mất mặt, lại thêm gia tộc rất có thế lực, vì thế đã sử dụng các mối quan hệ của gia tộc để cắt đứt nguồn thu nhập của Nguyễn Thanh Ngữ. Nha đầu đó đến cơm cũng không có mà ăn, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn mà nhào vào lòng cho hắn ôm ấp, như thế phỏng?"
"Cũng gần như thế."
Lãnh Dạ thở ra một hơi, hỏi: "Tiểu tử họ Từ này có lai lịch thế nào?"
"Hắn thì cũng chẳng có gì, nhưng nhà hắn thì rất có thế lực. Trong quân khu Thành Xuyên, ông nội hắn..."
Cuồng Triều còn chưa nói xong, Lãnh Dạ đã lập tức chen ngang: "Từ Khiêm hả?"
"Đúng, chính là thượng tướng Từ Khiêm."
Lãnh Dạ gật gật đầu nói: "Mẹ hắn chắc là người của Vương gia đúng không?"
Cuồng Triều châm chọc: "Hiếm khi ngươi thông minh thế này đấy."
Lãnh Dạ xì mũi nói: "Chuyện hai nhà Từ, Vương là thông gia với nhau cũng chẳng phải bí mật gì. Có điều ta không ngờ, lai lịch của tiểu tử đó thật không nhỏ, thảo nào to gan thế. Ừm, chuyện này có chút chút rắc rồi đấy."
"Chút chút sao?" Cuồng Triều hừ lạnh bảo: "Nếu động đến Từ Tử Dương là sẽ dính vào cả hai giới quân sự và chính trị. Long Quốc sẽ không chịu để một trường phong ba như vụ Trần gia xảy ra nữa đâu, hơn nữa thân phận của chúng ta bây giờ là tội phạm bị truy nã. Sở Nguyên, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ đó. Lần này sẽ không có ai tới giúp chúng ta đâu."
Mười Một gật gật đầu đáp: "Ta biết. Cuồng Triều, ngươi hãy nghĩ cách bí mật gửi tiền cho Thanh Ngữ trước đi. Phải đảm bảo cuộc sống cho bọn họ trước đã. Đợi chuyện ở đây kết thúc rồi, ta sẽ đi giải quyết."
"Cái này thì ngươi không cần lo đâu, bên cạnh Nguyễn Thanh Ngữ có một bác sỹ tên là Trương Viễn đang giúp nàng. Hơn nữa bối cảnh của tên Trương Viễn ấy cũng không tồi đâu, ông bô hắn là nhân vật đứng thứ hai ở thành phố Vệ Thiên, có lẽ hai mẹ con Nguyễn Thanh Ngữ vẫn còn có thể qua được một thời gian nữa. Hơn nữa quãng thời gian này chúng ta cũng thật sự không tiện lộ diện, nếu trong tài khoản của Nguyễn Thanh Ngữ vô cớ có thêm một khoản tiền, người có ý nhất định sẽ điều tra. Cứ như thế, đối với nàng ta cũng không tốt đâu."
Mười Một suy nghĩ một chút, dần dần bỏ suy nghĩ lộ mặt giúp đỡ Nguyễn Thanh Ngữ, hắn gật đầu bảo: "Cũng được, chúng ta tạm thời không quản đến. Đợi chuyện ở đây kết thúc, cho dù là Vương gia hay Từ gia..." Mười Một không nói nốt phần còn lại, nhưng ánh mắt dọa người của hắn càng trở nên lạnh lùng hơn.
Lãnh Dạ ho khan một tiếng, chuyển chủ đề: "Âu Dương Nguyệt Nhi sao rồi?"
"Nàng ta thì không sao, gần đây vẫn luôn nghỉ ngơi. Âu Dương Bác không để nàng một mình trở về, sắp xếp một khu nhà lớn trong quân khu cho nàng tạm thời ở đó."
Lãnh Dạ gật gật đầu nói: "Ồ ồ,vậy thì tốt." Sau đó lại nói: "Chúng ta phải đi thôi, mấy kẻ bị làm thịt ở chân núi chắc sẽ được phát hiện rất nhanh thôi. Hơn nữa tối mai mà muốn tiến vào trong núi e rằng càng khó, phải trở về chuẩn bị sớm một chút."
Mười Một khẽ "ừ" một tiếng, xoay người đi xuống núi. Nhìn theo bóng lưng của hắn, Lãnh Dạ không khỏi cố gượng cười một chút. Dường như từ sau khi mình đi theo thằng cha này, chẳng có được một ngày nào tốt đẹp cả. Như bây giờ vậy, Huyết Mân Côi còn chưa trừ, chuyện ở Thái cũng chưa giải quyết, lại nảy lòi ra chuyện với hai nhà Từ, Vương. Với thế lực và bối cảnh của hai nhà này, đến cả Âu Dương Bác cũng không động vào nổi, nếu sát tính của Mười Một thật sự nổi lên, sợ rằng phen này thật sự sẽ lớn chuyện rồi."
Buồn bực vỗ vỗ đầu, Lãnh Dạ quay đầu lại phát hiện Hỏa Điểu đang nhìn mình, không nén nổi lừ mắt với hắn, hỏi: "Nhìn cái gì? Chưa từng thấy nam nhân nào đẹp trai thế này sao hả?"
Hỏa Điểu "phì" một tiếng, bực mình đuổi theo Mười Một đã đi xuống núi.
Truyện khác cùng thể loại
1669 chương
32 chương
37 chương
57 chương
39 chương
64 chương
165 chương
6 chương