Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Chương 45 : Hành động cứu viện

Đêm khuya không có một bóng người, cả ngôi biệt thự chìm trong yên tĩnh. Người nhà Mardy và bọn Sa Tướng đều tham gia một buổi vũ hội, bọn người hầu quét dọn thì sớm đã ngủ, ngôi biệt thự lớn như vậy nhưng không một bóng người. Bỗng nhiên, một thân ảnh màu trắng chợt lướt qua không một tiếng động, thân ảnh lượn một vòng quanh biệt thự, cuối cùng lướt tới bể bơi. Nếu có người nhìn thấy, nhất định sẽ sợ đến thót tim vì hắn sẽ phát hiện một xác ướp đang chậm rãi bước đi. Cái bóng trắng kia đúng là "xác ướp" Mười Một, do bị trọng thương nên không đi chung với bọn người Mardy, chính vì vậy mà hắn đã có một cơ hội tốt. Mười Một dịch chuyển hai đầu quái thú, bể bơi lập tức bị tháo nước lộ ra một thông đạo. Mười Một tiến vào thông đạo xong liền nhập mật mã, cánh cửa kim loại nặng nề chậm rãi mở ra. - Ngươi tới rồi. Ngươi... à? Đã xảy ra chuyện gì? Khi Lục Dương thấy Mười Một băng bó đầy người thì lo ngại hỏi. - Không có gì, bị chút vết thương nhỏ mà thôi. Mười Một từ trong túi mọc ra một cái huy hiệu: - Nhận ra cái này không? Khi Lục Dương nhìn thấy cái huy hiệu này thì ánh mắt bạo xuất ra tinh quang, cánh tay run rẩy tiếp nhận huy hiệu từ trong tay Mười Một, nhìn một hồi lâu sau, vẻ mặt kích động hỏi: - Từ nơi nào ngươi có cái này? - Trên mấy người Trung Quốc. Lục Dương nắm lấy vạt áo của Mười Một, trừng mắt to, lớn tiếng thét lên: - Ngươi đã giết bọn họ sao? Mười Một lắc đầu nói: - Không có việc gì, là bọn hắn cho tôi. Lục Dương sửng sốt nói: - Bọn họ đưa cho ngươi? - Bọn họ giao cái này cho tôi, muốn tôi cứu một người có biệt danh "Thần Kiếm". Lục Dương lắc đầu nói: - Không có khả năng, huy hiệu Long Hồn không có thể tùy tiện giao cho người lạ mặt. - Ông thật là "Thần Kiếm"? Lục Dương không có trả lời, vẫn nhìn chằm chằm vào Mười Một xem có thể thấy được cái gì, nhưng là trên mặt Mười Một thủy chung vẫn là một vẻ mặt bình thản. Cuối cùng Lục Dương thở dài nói: - Đúng vậy, ta người chính là "Thần Kiếm" của Long Hồn. Mười Một gật đầu, lại hỏi: - Vậy bọn họ có thể tín nhiệm được không? Lục Dương ngạc nhiên nói: - Có ý tứ gì? Mười Một chỉ chỉ vào huy hiệu, nói: - Bọn họ muốn tới cứu ông, có thể tin tưởng bọn họ không? - Nói nhảm. Lục Dương trừng mắt hắn một cái rồi nói: - Người của Long Hồn không thể nào phản bội quốc gia được. - Nhưng bọn họ có thể không phải là người của Long Hồn. Lục Dương vuốt ve huy hiệu nói: - Cái huy hiệu này là của ta, trước nay nó vẫn được cất giữ trong kho mật Long Hồn. Có thể lấy ra được nó cũng chỉ có người của Long Hồn mà thôi. Mười Một tò mò hỏi: - Ông có biết làm thế nào để sử dụng không? Lục Dương chỉ vào thanh kiếm sắc bén trên huy hiệu nói: - Long Hồn vì dự phòng bản chính bị ăn trộm... Mười Một gật đầu nói: - Nói như vậy bọn họ có thể tin tưởng được. Lục Dương cũng gật đầu nói: - Không thành vấn đề. - Tốt lắm. Mười Một đứng dậy nói: Trong hai ngày tới bọn họ sẽ tới cứu ông. - Cứu ta? Lục Dương sửng sốt nói: - Vậy ngươi nói là ngươi muốn phản bội Mardy? Mười Một lắc đầu nói: - Tôi không phản bội hắn, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ sự an toàn của hắn. Còn những thứ khác không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của tôi. Lục Dương nhìn Mười Một một hồi lâu, giọng khàn khàn nói: - Cám ơn. Mười Một liếc nhìn thật sâu vào đôi mắt Lục Dương một cái rồi xoay người rời đi. - Mười Một! Lục Dương kêu lên. Mười Một dừng chân lại hỏi: - Có chuyện gì? Hắn không quay đầu lại, chỉ là đưa lưng về phía Lục Dương. Hắn không biết mình có tâm trạng như thế nào, chỉ là theo ý thức không muốn quay đầu nhìn lão một cái. - Chúng ta... còn có thể gặp lại nữa không? Mười Một phất phất tay về phía sau, nói: - Hãy bảo trọng, sư phụ. - Rầm!!! Cánh cửa kim loại một lần nữa bị đóng lại, Lục Dương nắm chặt tấm huy hiệu, hai mắt nhìn về phía cửa, không biết khóe mắt đã có chút ươn ướt. Mười Một đến đại sảnh, việc đầu tiên là kiểm tra máy điện thoại xem có bị gắn thiết bị nghe lén gì đó hay không, sau khi xác nhận an toàn, hắn gọi điện thoại cho Văn Cường. - Alo. Điện thoại phát ra vài tiếng nói của Văn Cường. Mười Một cầm điện thoại nhỏ giọng nói: - Là ta. - Ừ, bây giờ các ngươi có thể hành động được không? - Bây giờ? Chờ một chút, việc này ngươi cùng Lãnh Dạ thảo luận. Dừng lại một lát, bên kia phát ra âm thanh của Lãnh Dạ: - Mười Một, có phải phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, đúng không? - Bọn họ đều đã đi ra, bây giờ không có ai, bây giờ là thời cơ tốt nhất. Lãnh Dạ suy nghĩ một chút, nói: - Được rồi, người của chúng ta mặc dù còn chưa có tới đầy đủ, bất quá đã chuẩn bị khá tốt. - Vậy ngươi nhanh tới một chút. Hôm nay bọn họ đi tham gia vũ hội, không biết bao giờ trở về, tốt nhất là phái một nửa đi chặn đường, nơi này chỉ có hơn mười vệ sĩ. Thần Kiếm ở trong hồ bơi, chuyển đầu quái thú hướng về phía pho tượng, dưới thông đạo nhập mật mã là 9367968. Phía bên kia Lãnh Dạ cũng không nói nhiều, thương nghị chi tiết một chút rồi tắt điện thoại rồi đi bố trí nhân thủ. Bên này, Mười Một chờ đợi trong đại sảnh khá lâu, phòng chừng đến lúc rồi mới đứng dậy đi khập khiễng vào trong phòng. o0o - Đùng! Đột nhiên một tiếng nổ mạnh làm biệt thự kịch liệt chấn động. Ánh mắt Mười Một lóe tia mừng rỡ, Lãnh Dạ đã hành động rồi. Bất quá còn chưa xác định những người này có phải là bọn người của Lãnh Dạ hay không mà thôi. Mười Một muốn chắc chắn lần nữa liền mang theo súng chậm rãi đi tới đại sảnh. Bên ngoài biệt thự bắt đầu nổ súng, tiếng súng không ngừng vang lên, ngoài ra còn có vài tiếng nổ mạnh của lựu đạn. - Lão đại... Pori lên lên, kêu la: - Địch tấn công. - Thông tri ông chủ. - Đã thông tri, ông chủ kêu chúng ta phòng thủ vững, bọn họ đang chạy về. Mười Một lạnh nhạt nói: - Biết rồi. Lúc này dưới tầng hầm, cánh cửa đã bị mở, một đám người hầu quần áo xốc xếch vọt ra, bọn họ chạy tứ tán ra ngoài và tự tìm kiếm chỗ an toàn ẩn núp. Mười Một không quan tâm bọn họ, tình huống bây giờ càng loạn thì càng tốt. Đối phương tập trung hỏa lực, hơn nữa có sự chuẩn bị mà đến, tấn công vào trang viện không có một người kịp trở tay. Ngắn ngủi trong nửa giờ, bọn họ đã áp chế toàn bộ vệ sĩ trong trang viện. Mười Một không vội vàng, lặng lẽ theo dõi tình huống bên ngoài, hắn phát hiện đối phương có tên bắn tỉa rất lợi hại, mỗi phát súng thì có một người ngã xuống. Chỉ là không biết tên bắn tỉa này có phải là Lãnh Dạ hay không. Rất nhanh, chiến sự bên ngoài đã bị áp chế xong, vệ sĩ trang viện cơ hồ đã bị tiêu diệt toàn bộ, trong biệt thự chỉ còn Mười Một và Pori. Pori vẫn đi theo bên người Mười Một, theo hắn nghĩ, chỉ có bên người Mười Một mới là an toàn nhất. - Lão đại, làm sao bây giờ? Mười Một lắc đầu ý bảo không biết. Hắn chậm rãi tiến tới cạnh cửa, muốn nhìn tình huống bên ngoài một chút. Đột nhiên, "Phốc" một âm thanh vang lên, một viên đạn xuyên thấu qua vách tường, cũng xuyên thấu qua ngực hắn. - Lão đại... Pori kêu lên một tiếng. Mười Một chậm rãi cúi đầu, nhìn ngực mình không ngừng chảy ra máu, một ý niệm cuối cùng trong đầu "Lãnh Dạ... tại sao...?" Trước mắt Mười Một tối sầm, liền té lăn trên đất, hắn không nghe được, cũng không thấy được cái gì. Lúc Mười Một vừa ngã xuống, đồng thời một đoàn lính đánh thuê trang bị đầy đủ vọt lên, Pori theo ý thức giờ súng trong tay lên. Nhưng hắn còn chưa nổ súng thì liên tiếp những viên đạn dày đặc đã bắn hắn thành như một tổ ong vò vẽ. Phía sau lính đánh thuê, một người cầm khẩu súng ngắm, toàn thân mặc bộ dã chiến màu đen, khuôn mặt lãnh khốc tiến tới. Nếu Mười Một còn thanh tỉnh, nhất định có thể nhận ra người này chính là Lãnh Dạ. Lãnh Dạ cúi đầu liếc mắt nhìn Mười Một một cái, ánh mắt lộ ra vẻ đau thương, chỉ chỉ vào Mười Một, hướng mặt sau nói: - Mang hắn theo. Lập tức phía sau có hai người tiến tới, một trái một phải kẹp Mười Một lại. Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên "Oanh" một tiếng nổ, một vài quả lựu đạn phá tank nổ tung, làm bị thương mấy người lính đánh thuê. Bên trong biệt thự, trong đó có một tên lính đánh thuê nói: - Hỏa lực của bọn họ rất mạnh, đã đột phá phòng tuyến của chúng ta trở về biệt thự. Lãnh Dạ gật đầu nói: - Các ngươi nhất định phải thủ vững chắc, chỉ cần vài phút nữa là được rồi. Nói xong liền chạy tới bể bơi.