Âm thanh vang vọng không dứt, bên ngoài toàn bộ căn cứ dược phẩm đã bị cảnh sát phong toả, xuất hiện đầy sắc phục màu đen của cảnh sát ở phía sau xe, tay họ đều nắm chặt súng, căng thẳng nhìn chằm chặp vào thứ đang đi ra căn cứ. Nhân viên công tác ơÌ0 căn cứ dươÌ£c phâÌ0m sớm đaÌ’ rơ̬i đi, chiÌ0 co̬n laÌ£i môÌ£t số baÌ0o vệ cố ơÌ0 laÌ£i ngăn căÌ0n. Bên ngoa̬i thi̬ đươÌ£c môÌ£t lươÌ£ng lớn caÌ0nh sát bao vây, nhi̬n bôÌ£ daÌ£ng cuÌ0a hoÌ£ hi̬nh như đang chơ̬ viêÌ£n quân, hoăÌ£c có leÌ’ cố kyÌ£ gi̬ đó, không có môÌ£t caÌ0nh sát na̬o tiến lên. NhưÌ’ng ngươ̬i baÌ0o vệ cuÌ0a căn cứ không có hoÌ0a lưÌ£c gi̬, nhiê̬u nhất cuÌ’ng chiÌ0 va̬i khâÌ0u súng, dưới hoÌ0a lưÌ£c cuÌ0a ba ngươ̬i áp chế, rất nhanh liê̬n có thương vong lớn, nhưÌ’ng ngươ̬i co̬n laÌ£i bắt đâ̬u rút lui. - MôÌ£t tên cuÌ’ng không cho thoát. Mười Một nói xong tung thân nhaÌ0y xuống đaÌ£i saÌ0nh tư̬ lan can, chân co̬n chưa đứng vưÌ’ng liê̬n vâÌ0y súng bắn. BoÌ£n baÌ0o vệ vư̬a biÌ£ Hâ̬u TưÌ0 va̬ LaÌ’nh DaÌ£ bức xuống co̬n chưa kiÌ£p xoay ngươ̬i đaÌ’ biÌ£ Mười Một haÌ£ guÌ£c va̬i tên. Số baÌ0o vệ co̬n laÌ£i vâÌ’n co̬n đang vôÌ£i va̬ng xoay ngươ̬i đánh traÌ0, laÌ£i biÌ£ LaÌ’nh DaÌ£ va̬ Hâ̬u TưÌ0 ơÌ0 phía trên đuôÌ0i tới đánh baÌ£i, đám baÌ0o vệ co̬n laÌ£i không nhiê̬u dưới sưÌ£ giáp công hai bên lâÌ£p tức tưÌ0 thương hết. Hâ̬u TưÌ0 thơÌ0 hôÌ0n hêÌ0n cu̬ng LaÌ’nh DaÌ£ tư̬ tâ̬ng hai chaÌ£y xuống, phía sau co̬n theo môÌ£t đám hacker có phâ̬n hoaÌ0ng sơÌ£. - LaÌ’o đaÌ£i! Hâ̬u TưÌ0 va̬ LaÌ’nh DaÌ£ chaÌ£y tới bên caÌ£nh Mười Một, LaÌ’nh DaÌ£ hoÌ0i: - Bây giơ̬ la̬m sao đây? Mười Một nhi̬n Hầu Tử va̬ LaÌ’nh DaÌ£ môÌ£t chút, ánh mắt laÌ£i hướng vê̬ phía đám hacker đang dúi va̬o môÌ£t đống ơÌ0 phía sau, đưa tay đăÌ£t kheÌ’ ơÌ0 trên bộ đàm ở va̬nh tai nói: - Cuô̬ng Triê̬u, bên ngoa̬i thế na̬o? ChơÌ£t nghe cái tên Cuô̬ng Triê̬u, Tư̬ NhươÌ£c chơÌ£t caÌ0 kinh, sau đó lê̬n lôÌ£ ra veÌ0 măÌ£t suy nghiÌ’. Cuô̬ng Triê̬u nói: - Bước đâ̬u dưÌ£ đoán caÌ0nh sát bên ngoa̬i có khoaÌ0ng hơn 30 ngươ̬i. Co̬n có môÌ£t lươÌ£ng lớn caÌ0nh lưÌ£c đang đánh tới phía chúng ta, hơn nưÌ’a bôÌ£ đôÌ£i đóng quân ơÌ0 gâ̬n đây cuÌ’ng cách không xa chúng ta, phoÌ0ng chư̬ng qua hơn 10 phút nưÌ’a seÌ’ có khaÌ0 năng tới nơi. Mười Một laÌ£i nhi̬n LaÌ’nh DaÌ£ va̬ Hâ̬u TưÌ0, hoÌ0i: - ĐaÌ£n uy lưÌ£c lớn co̬n bao nhiêu? Mười Một ba ngươ̬i không đem theo đaÌ£n dươÌ£c, hiêÌ£n taÌ£i nhưÌ’ng thứ trên ngươ̬i boÌ£n hoÌ£ bao gô̬m caÌ0 lưÌ£u đaÌ£n trang biÌ£ tư̬ căn cứ đê̬u vơ vét tư̬ kho đaÌ£n dươÌ£c cuÌ0a căn cứ "Tru̬ng VoÌ’ng". May ma̬ tuy số đaÌ£n dươÌ£c co̬n laÌ£i trong căn cứ rất ít, nhưng cuÌ’ng coi như trang biÌ£ đâ̬y đuÌ0, ngay caÌ0 như bom heÌ£n giơ̬ cuÌ’ng có. LaÌ’nh DaÌ£ va̬ Hâ̬u TưÌ0 kiêÌ0m tra sơ lươÌ£c môÌ£t lươÌ£t, LaÌ’nh DaÌ£ nói: - Lựu đạn 31 quaÌ0, bom chu̬m va̬ bom heÌ£n giơ̬ tất caÌ0 đê̬u "trang biÌ£" cho căn cứ "Tru̬ng VoÌ’ng". Mười Một gâÌ£t gâÌ£t đâ̬u nói: - Du̬ng lựu đạn mơÌ0 đươ̬ng, tư̬ hâÌ£u viêÌ£n chaÌ£y ra phía trước xông ra ngoa̬i. Nói rô̬i laÌ£i liếc tơ̬i đám hacker, hắn vốn không tính dâÌ’n theo đám hacker đó, nếu không hắn đaÌ’ không choÌ£n cách xông thăÌ0ng va̬o như vâÌ£y, tuy tiết kiêÌ£m thơ̬i gian, công sức. Nhưng tuyêÌ£t đối không có lơÌ£i, cuối cu̬ng khó tránh biÌ£ truy sát, hơn nưÌ’a co̬n phaÌ0i dâÌ’n theo môÌ£t đám phiê̬n toái. Hắn tính toán ban đâ̬u la̬ mang ngươ̬i ơÌ0 "Tru̬ng VoÌ’ng" có thêÌ0 giết giết hết, không thêÌ0 giết cuÌ’ng đêÌ0 kêÌ£ cho boÌ£n chúng tưÌ£ sanh tưÌ£ diêÌ£t, chiÌ0 bă̬ng 3 ngươ̬i bên mi̬nh rất dêÌ’ da̬ng tránh đươÌ£c sưÌ£ truy sát cuÌ0a TiêÌ0u Tru̬ng quốc. ChiÌ0 la̬ tính toán cuÌ0a hắn có veÌ0 như xuất hiêÌ£n sai lâ̬m. Đâ̬u tiên la̬ Tư̬ NhươÌ£c, Mười Một theo trưÌ£c giác không có giết cô ta, nói không roÌ’ nguyên nhân, khaÌ0 năng la̬ do tính cách quâÌ£t cươ̬ng muốn sống sót cuÌ0a cô ta, cuÌ’ng có khaÌ0 năng do nguyên nhân khác. Mười Một cuối cu̬ng không có giết cô ta. Tuy nhiên không lâu sau, Mười Một thấy rất may mắn vi̬ trưÌ£c giác đó cuÌ0a mi̬nh, bơÌ0i vi̬ Tư̬ NhươÌ£c bă̬ng kyÌ’ thuâÌ£t cuÌ0a mình cu̬ng với thân phâÌ£n đaÌ£i tyÌ0 cuÌ0a đám hacker chaÌ£y thoát, rất nhanh chóng trơÌ0 tha̬nh nhân vâÌ£t không thêÌ0 thiếu cuÌ0a Hắc Ám ThâÌ£p TưÌ£ giống như Cuô̬ng Triê̬u, cu̬ng với môÌ£t số tác duÌ£ng quyết điÌ£nh tới sưÌ£ phát triêÌ0n cuÌ0a Hắc Ám ThâÌ£p TưÌ£ trong tương lai. ChiÌ0 la̬ lúc đó Mười Một tuy không giết cô ta, nhưng cuÌ’ng không có tính dâÌ’n cô ta theo cu̬ng. Trư̬ Tư̬ NhươÌ£c ra, LaÌ’nh DaÌ£ yêu câ̬u mang đi đám hacker đó cuÌ’ng vươÌ£t ra khoÌ0i dưÌ£ liêÌ£u cuÌ0a Mười Một. Hắn cuối cu̬ng cuÌ’ng ngâ̬m đô̬ng ý. Nhưng ma̬ yêu câ̬u cuÌ0a Mười Một la̬, ba ngươ̬i boÌ£n hoÌ£ seÌ’ đi riêng, nhưÌ’ng ngươ̬i kia có thêÌ0 sống sót chaÌ£y thoát hay không hoăÌ£c la̬ biÌ£ "Tru̬ng VoÌ’ng" bắt laÌ£i thi̬ phaÌ0i xem khaÌ0 năng cuÌ0a chính hoÌ£. Nếu như cuối cu̬ng co̬n có thêÌ0 sống sót theo boÌ£n hoÌ£ chaÌ£y thoát, vâÌ£y thi̬ Hắc Ám ThâÌ£p TưÌ£ seÌ’ tiếp thu, ngươÌ£c laÌ£i chiÌ0 có nă̬m laÌ£i nơi na̬y viÌ’nh viêÌ’n. Xuất hiêÌ£n môÌ£t đám phiê̬n toái ngoa̬i ý muốn la̬m kế hoaÌ£ch ban đâ̬u cuÌ0a Mười Một hoa̬n toa̬n biÌ£ đaÌ0o loaÌ£n, hiêÌ£n taÌ£i hắn không thêÌ0 không vaÌ£ch ra lôÌ£ tuyến chaÌ£y trốn mới, nhưng tiê̬n đê̬ la̬ câ̬n phaÌ0i xông ra khoÌ0i chôÌ’ na̬y. Xe caÌ0nh sát ơÌ0 bên ngoa̬i đem lối ra lớp lớp bao vây, môÌ£t tên caÌ0nh sát câ̬m loa hướng va̬o phía trong ho̬ hét gi̬ đó. Nhưng Mười Một va̬ Hầu Tử đê̬u nghe không hiêÌ0u, LaÌ’nh DaÌ£ cuÌ’ng không có hứng thú đi phiên diÌ£ch. NghiÌ’ ra cuÌ’ng không ngoa̬i kêu goÌ£i boÌ£n hoÌ£ haÌ£ vuÌ’ khí đâ̬u ha̬ng đêÌ0 hươÌ0ng khoan hô̬ng. MôÌ’i môÌ£t chiếc xe caÌ0nh sát phía sau đê̬u có va̬i tên caÌ0nh sát âÌ0n núp, môÌ’i no̬ng súng đê̬u nhắm chuâÌ0n lối ra duy nhất cuÌ0a căn cứ dươÌ£c phâÌ0m. ĐôÌ£t nhiên, môÌ£t quaÌ0 lưÌ£u đaÌ£n tư̬ bên trong ném ra, quaÌ0 lưÌ£u đaÌ£n xanh đen trong tâ̬m mắt cuÌ0a đám caÌ0nh sát TiêÌ0u Tru̬ng quốc nga̬y ca̬ng lớn, cuÌ’ng không biết la̬ ai trước tiên kêu lớn, tiếp đó môÌ£t đám lớn caÌ0nh sát chen nhau lu̬i laÌ£i. - Oa̬nh! LưÌ£u đaÌ£n rơi va̬o cánh cưÌ0a cuÌ0a môÌ£t xe caÌ0nh sát nôÌ0 tung, dâÌ’n theo thuÌ0y tinh vơÌ’ tư̬ chiếc xe bắn ra bốn phía. Đám caÌ0nh sát TiêÌ0u Tru̬ng quốc chưa kiÌ£p chaÌ£y trốn ơÌ0 gâ̬n đó lâÌ£p tức biÌ£ thương mất mấy ngươ̬i. Ti̬nh caÌ0nh bắt đâ̬u sinh ra hôÌ’n loaÌ£n, va̬i tên caÌ0nh sát cuÌ’ng không kêÌ0 nguy hiêÌ0m vôÌ£i va̬ng tiến lên mang đô̬ng đôÌ£i biÌ£ thương kéo ra. Tiếp sau đó, quả thứ hai, quả thứ ba... thủ lôi liên tiếp từ bên trong phóng ra, những tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên. Cùng lúc đó cảnh sát Tiểu Trùng quốc bắt đầu phản kích. Đạn như mưa xả vào trong hầm ngầm, không cần biết rằng dưới góc bắn này đạn không thể trúng một người nào. Mười Một trốn sau môÌ£t côÌ£t đá môÌ£t bên thiÌ0nh thoaÌ0ng bắn ra va̬i phát, môÌ£t bên ngâ̬m tính toán thơ̬i gian. Hâ̬u TưÌ0 ơÌ0 phía sau điên cuô̬ng ném lưÌ£u đaÌ£n, chiÌ0 câ̬n la̬ viêÌ£c có thêÌ0 giết ngươ̬i, hắn đê̬u caÌ0m thấy rất hứng thú. LaÌ’nh DaÌ£ laÌ£i trốn ơÌ0 sâu hơn, nưÌ0a ngô̬i sau môÌ£t châÌ£u bonsai câ̬m môÌ£t khâÌ0u súng tưÌ£ đôÌ£ng, may ma̬ khoaÌ0ng cách giưÌ’a hai bên không xa, khâÌ0u súng tưÌ£ đôÌ£ng co̬n có thêÌ0 taÌ£m sưÌ0 duÌ£ng. Nhưng du̬ sao hắn la̬ ngươ̬i sưÌ0 duÌ£ng quen súng ngắm (B46), đôÌ£t nhiên câ̬m súng tưÌ£ đôÌ£ng rất không quen tay. - Hầu Tử, chúng ta lên. Mười Một lao lên trước, Hầu Tử lấy ra quả lựu đạn thứ hai mươi chín rồi xách theo súng đột kích quát to một tiếng chạy theo Mười Một đồng thời lao ra. Mười Một vừa chạy ra khỏi cửa chính của cơ sở thì ngã người xuống đất, rất xảo diệu né qua một loạt đạn đang "vãi" tới, cả người giữa không trung, súng trong tay liên tục bắn ra xối xả. Kỹ thuật bắn súng của Mười Một rất chuẩn, hơn nữa hắn không lãng phí một viên đạn nào, mỗi một viên đạn của hắn sau khi rời khỏi nòng khẳng định phải bắn trúng một người, hơn nữa đều là trực tiếp bắn vỡ đầu. Phương thức đột kích của Hầu Tử và Mười Một hoàn toàn bất đồng, hắn liên tục "A, A" gào lớn, hoàn toàn bất chấp những viên đạn bắn xối xả, cứ cầm súng vãi đạn tung tóe, súng trong tay cũng không nhắm thật chuẩn vào một ai mà bắn loạn vào một khu vực. Trong lúc hỗn chiến, Mười Một đột nhiên bỏ súng, rút thanh chủy thủ ra nhằm phía một đội cảnh sát phía trước rất nhanh lao tới. Đám cảnh sát này dường như bị dọa sợ đờ người ra, cũng mặc kệ súng có đạn không, cứ điên cuồng bấm cò. Mười Một nghiêng người, dùng tay trái bảo vệ vị trí ở đầu, viên đạn toàn bắn vào trên cánh tay trái hắn, xem ra hắn không có cảm giác gì tiếp tục nhắm thẳng vào đội ngũ của đối phương. Quái vật, tuyệt đối là quái vật, trước giờ chưa thấy qua một người có thể lấy tay chặn đạn. Sợ hãi, trong lòng đám cảnh sát Tiểu Trùng quốc bắt đầu run sợ. Một cảnh sát phía trước nhất dùng tiếng Tiểu Trùng kêu gào gì đó, tùy tiện vứt súng liều mạng lui lại. Động tác của hắn lập tức tạo thành phản ứng dây chuyền, đám cảnh sát tất cả đều tới tấp xoay người chạy tứ tán. Mười Một lao thẳng vào trong đám người, từng bước một, chủy thủ trong tay quét vào cổ một cảnh sát rất mạnh, sau đó không thèm nhìn mà tiếp tục chạy lên trước. Phía sau chỉ còn lưu lại một cái đầu lâu và một thân thể chỉ còn dính chút da trên cổ Mười Một lại lắc mình lao đến phía sau một người cảnh sát khác, chủy thủ đâm thẳng vào bị trí tim trên lưng hắn, sau đó cũng không chút chần chờ hắn vượt qua tên cảnh sát này, sau khi Mười Một đi qua, tên cảnh sát này mới lảo đảo ngã về phía trước, sau lưng ở vị trí trái tim đã xuất hiện một lỗ máu chảy ồng ộc. Sau đó người thứ ba, thứ tư rồi thứ năm. Tổng cộng có sáu gã cảnh sát chia nhau chạy ra sáu hướng, nhưng bọn chúng vừa chạy được hai ba bước, thì đã có năm người chết trong tay Mười Một. Bởi vậy có thể thấy được động tác Mười Một nhanh đến như thế nào. Chỉ còn lại có một tên cuối cùng. Mười Một một chân chấm đất, cả thân thể xoay nhanh rồi thay đổi phương hướng vọt tới trước, sau đó dậm một chân trên mặt đất, cả người như một quả đạn đại bác phóng về phía trước. Tên cảnh sát chạy trốn cuối cùng chỉ cảm thấy gió rít bên tai, rồi thấy cổ dường như rất lạnh. Lần đầu tiên hắn biết thế nào là gió lạnh như đao cắt. Bởi vì sau khi trận gió thổi qua, cổ của hắn đã lật sang một bên, hai phần ba cổ của hắn bị làn gió vừa rồi cắt trọn. Máu phun ra như mưa. Mười Một dừng lại tại chỗ, vẻ mặt hờ hững lau những vết máu bám trên mặt, cụôc chiến đấu của Hầu Tử ở bên kia cũng đã kết thúc, hắn chạy tới với vẻ mặt hưng phấn. - Lão Đại. Mười Một nhìn Hầu Tử, rồi ngẫm nghĩ đến căn cứ bên kia. Lãnh Dạ lúc này mới mang theo đám hacker từ bên trong chạy ra. Đám hacker này tựa hồ đã rất ghét người Tiểu Trùng quốc, thấy thi thể cảnh sát Tiểu Trùng quốc nằm đầy đất thì cả đám đều lộ vẻ khá là hả hê, chỉ có ít người khẽ nhíu mày lắc đầu, hẳn là không quen với loại máu me này. Bất quá mười mấy hacker này không thể ngờ lại không có một người nào ói mửa, xem ra đám người này có tố chất rất tốt. Bất quá ngoại trừ việc nhìn có vẻ hả hê ra, vẻ mặt bọn họ phần nhiều là kinh hãi. Lãnh Dạ vì muốn bảo vệ bọn họ do đó không hề ra tay, chỉ dựa vào Mười Một và Hầu Tử hai người không thể ngờ lại có thể giết sạch hơn ba mươi cảnh sát, thực lực này làm sao không để bọn họ kinh hãi chứ, có lẽ đến cả bộ đội đặc chủng cũng không có bổn sự kinh người như thế. Đám hacker rốt cục biết tại sao chỉ bằng ba người này mà có thể thong dong xông vào cơ sở "Trùng Võng", bởi vì bọn họ căn bản không phải là người. - Sở Nguyên. Tiếng Cuồng Triều vang lên bên tai ba người: - Một nhóm cảnh sát khác sẽ lập tức tới nơi đấy. Mười Một hỏi: - Còn cần bao nhiêu thời gian? - Còn mười phút nữa. Mười Một nhìn về phía Lãnh Dạ và Hầu Tử, nói lạnh lùng: - Các ngươi đi trước. - Sở Nguyên ... - Lão Đại... Mười Một lạnh lùng nhìn hai người. Lãnh Dạ biết tính tình Mười Một, một khi quyết định cái gì, không phải dễ dàng mà thay đổi được, do đó hắn chỉ bất lực than nhẹ một tiếng nói: - Tự mình phải cẩn thận. Rồi vỗ vỗ vai Hầu Tử, xoay người hướng về đám hacker hô: - Chúng ta đi thôi! Ánh mắt Từ Nhược có vẻ khác thường liếc nhìn Mười Một vài lần, mấy hacker khác phải thúc giục vài lần mới quay người đuổi theo Lãnh Dạ. - Lão Đại. Ta ở lại giúp ngươi. Mười Một nói lạnh lùng: - Ngươi cũng đi. - Nhưng, lão Đại... - Đi! Ngữ khí Mười Một mặc dù bình thản, nhưng lại lộ ra vẻ kiên quyết vô cùng. Hầu Tử hít một hơii thật sâu, nhìn Mười Một, cuối cùng móc ra hai quả lựu đạn cuối cùng đưa cho Mười Một, sau đó xoay người chạy theo sau bọn Lãnh Dạ. Mười Một cúi người, lượm một khẩu súng trường của cảnh sát trên mặt đất, chậm rãi dùng ống tay áo lau vết máu trên nòng súng. Một người, một người cũng có thể chiến đấu, hắn đang phải đối mặt với rất nhiều cảnh sát và một tiểu đoàn bộ đội, nhiệm vụ của hắn là ngăn chặn đối phương ít nhất khoảng chừng mười phút. Một người ngăn chặn một tiểu đoàn bộ đội, có thể làm được không? Đáp án là không, trừ phi là thần, nếu không cho dù là siêu nhân cũng không có khả năng đối mặt với một tiểu đoàn quân đội chính qui trang bị đầy đủ súng ống. Nhưng, đây là cuộc chiến đấu của Mười Một, hắn phải đối mặt. Hắn không chỉ phải ngăn trở đối phương ở chỗ này không cho bọn họ tiến vào cơ sở "Trùng Võng" gỡ mìn, cũng phải giúp bọn Lãnh Dạ tranh thủ thời gian chạy trốn. Bên này giữ chân được càng lâu, thì Lãnh Dạ bên kia có thể chạy càng xa. Về phần hắn, Mười Một cũng không lo gì, nếu hắn muốn chạy, nơi này cũng không có ai có thể ngăn hắn được. Lúc trước đến cả "Ma Quỷ" mà không làm được, thì đừng nói một đám cảnh sát địa phương không được trải qua huấn luyện đặc biệt. Mười Một cúi đầu nhìn vào cánh tay trái của mình, vết thương trên cánh tay đã tự động khôi phục, cơ bắp lại sinh trưởng đẩy các xác đạn bên trong ra ngoài, bây giờ tay trái hắn đã khôi phục như lúc ban đầu. Xa xa đã có thể nghe thấy tiếng ò e của xe cảnh sát, ước chừng mười bảy, mười tám chiếc xe cảnh sát hướng về phía Mười Một với tốc độ rất nhanh. Mười Một nắm khẩu súng trường, ẩn sau một chiếc xe bị bắn cháy, ánh mắt không có gì sợ hãi nhìn về phía một đoàn cảnh xa đang lướt ngang tới, sau đó từ trong xe một đội cảnh sát lao ra tránh ở phía sau xe hơi, giơ lên những khẩu súng ngắn chĩa sang bên này. Mười Một từ sau một chiếc xe chậm rãi chĩa nòng súng ra. Tới đây thì Cuồng Triều đột nhiên nói: - Sở Nguyên, Lãnh Dạ và Hầu Tử bọn họ bị "Ma Quỷ" phục kích rồi, đám hacker kia chết thảm trọng. Mười Một rùng mình, lập tức trầm mặt xuống, nói lạnh lùng: - Bọn họ tự mình có thể giải quyết được.