Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Chương 137 : Đại hỗn chiến ở Đao Hội (thượng)

Cuồng Triều vẫn luôn lợi dụng vệ tinh để dò theo đám người Vệ Đông qua tín hiệu điện thoại di động, nhưng khi bọn chúng đi đến con đường lớn bên ngoài thì đã dừng lại rồi. Lúc này, Lãnh Dạ đang ở trên tầng thượng của tòa cao ốc, súng bắn tỉa hướng về đoàn xe đông như kiến của Vệ Đông đang từ xa đi tới. Với khoảng cách này, súng bắn tỉa F - R32 trong tay Lãnh Dạ không tạo được nhiều nguy hiểm, cho dù đạn bắn đến, nhiều nhất cũng chỉ lưu lại vài vết xước mà thôi. Hơn nữa khoảng cách càng xa, độ chính xác càng giảm, phải chờ cho bọn chúng tới gần một chút, hơn nữa còn phải đợi mục tiêu xuống xe Lãnh Dạ mới có thể chắc chắn bắn một phát giết chết đối phương ngay. Trong các hệ chiến sĩ thì hệ bắn tỉa là những kẻ đáng sợ nhất, đồng thời cũng là loại yếu nhất trong các hệ. Súng bắn tỉa uy lực mặc dù rất lớn, tầm sát cũng khá xa, nhưng nó vẫn tồn tại nhiều nhược điểm chí mạng. Đó là lên đạn chậm, phải có đủ sức nhẫn nại, vì vậy yêu cầu về các mặt đối với những tay bắn tỉa đều rất nghiêm khắc. Hơn nữa bắn một nhát không trúng phải bỏ đi ngay, nếu không đừng hòng chạy thoát. Không nghi ngờ gì, Lãnh Dạ chính là một kẻ rất kiên nhẫn, hắn cứ đứng im trên nóc nhà, nâng súng bắn tỉa nhắm vào đội xe phía xa. Mặc dù gió thổi phần phật vào người, hắn cũng không nhúc nhích. Lãnh Dạ rất tin tưởng Cuồng Triều, nếu Cuồng Triều bọn Vệ Đông đang ở trong xe con, vậy thì nhất định bọn Vệ Đông còn đang ở bên trong xe con. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, mấy kẻ cầm đầu hắc đạo lại chẳng có ai xuống xe, sáu chiếc xe con cao cấp xếp thành một dãy ven đường. Mười Một nấp bên ngoài con hẻm nhỏ, nhiệm vụ của hắn là ám sát cận thân. Súng bắn tỉa của Lãnh Dạ trong thời gian ngắn chỉ có thể giết một người, còn lại những con cá lọt lưới chỉ có thể dựa vào Mười Một. Nhưng điều kiện tiên quyết là, Mười Một trước hết phải đến gần mới được, nếu không, khi cách xa hơn trăm thước thì sẽ khó mà cận thân ám sát nổi, trừ phi là thần, nếu không bất luận kẻ nào cũng chẳng làm được việc này. Cũng may Mười Một trong tay còn có khẩu C43 bù vào lỗ hổng đó. Nguyên lai là sau khi Hầu Tử phát hiện khẩu C43 của Mười Một, nhất quyết đòi dùng khẩu B65 để trao đổi với hắn, có điều đạn của C43 không nhiều lắm, mà lát nữa còn phải nhờ vào Hầu Tử xung phong. Cho nên hắn chẳng thể làm gì khác hơn là hậm hực thôi. Giờ phút này Hầu Tử vẫn trốn ở bên trong tòa nhà, nhiệm vụ của hắn là thu hút hỏa lực đối phương. Làm cho địch nhân tưởng rằng bọn họ đều còn đang ở bên trong tòa nhà, ít nhất cũng có thể điều đại bộ phận hỏa lực của đối phương hướng về tòa nhà. Nhiệm vụ này là loại Hầu Tử thích nhất, tuy nhiên, trong ba người thì Hầu Tử là nguy hiểm nhất, ai biết Đao Hội có thể xuất ra bao nhiêu người, chẳng may số người đến quá nhiều thì cho dù hỏa lực của Hầu Tử có dữ dội như thế nào cũng tuyệt đối không áp chế được, đến lúc đó cũng chỉ có chết ở bên trong. Lãnh Dạ cùng Cuồng Triều đều nói với Hầu Tử một câu: "Chúc ngươi may mắn!" Còn Mười Một thì vẫn chẳng tỏ vẻ gì. Không phải hắn quá máu lạnh vô tình, mà là Mười Một đã quá từng trải, người chết thì cũng đã chết, đồng bạn thì sao? Đồng bạn có chết bên cạnh, thậm chí là chết trong tay hắn thì sao chứ? Đối với cái cách xưng hô đồng bạn này, Mười Một đã rất xa lạ, phảng phất hắn cùng đồng bạn chẳng quan hệ gì đến nhau. Mười Một là người cô độc, hắn không thể có đồng bạn, không thể có gánh nặng tình cảm, đó là Mười Một. Chỉ cần một phút, thậm chí chẳng cần đến một phút là hắn sẽ có thể hoàn toàn quên luôn Hầu Tử, phảng phất như trong đời hắn chưa từng xuất hiện người nào như vậy. Đây chính là những chiến sĩ mà Ma Quỷ đã dồn rất nhiều tâm trí để chế ra, không hề có cảm tình, không vì bất cứ cái gì mà lùi bước, sẽ chiến đấu cho đến chết. Mười Một tin tưởng, nếu người chết là hắn, Hầu Tử cũng sẽ như vậy, cũng sẽ hoàn toàn quên cái tên Mười Một này. Bởi vì, bọn họ là cùng một loại người. Chỉ là Mười Một đến bây giờ còn không rõ, một kẻ không có tình cảm, như thế nào lại vì hứa hẹn với một người mà phản bội "ma quỷ", tự mình xuất sanh nhập tử? Nếu nghĩ không được, thì không cần phải nghĩ nữa, sống sót mới là nặng yếu nhất. Có lẽ có một ngày, đáp án sẽ tự hiện ra trước mặt mình. Khá lâu sau, ít nhất cũng chừng hơn mười phút, những chiếc xe bắt đầu chạy tới bên này, hơn nữa càng ngày càng đông. Không bao lâu, ở nơi đây đã có hơn hai mươi chiếc xe tụ tập lại. Sau những chiếc ô tô còn xuất hiện cả mô tô hạng nặng, thậm chí còn có người lái cả xe điện đến. Những chiếc mô tô với đủ các hãng này tụ tập lại một chỗ, số lượng phải lên tới cả ba bốn chục chiếc. Mấy chục động cơ đồng thời phát ra những tiếng nổ oành oành, trong đêm tối trở nên vô cùng chói tai. Trên những chiếc xe này là một đám người, chúng tụ cả lại bên trên những chiếc xe mô tô, số người phải lên tới gần trăm. Hơn nữa trong tay mỗi tên đều có súng, một phần nhỏ là súng trường, còn lại đều là súng lục, hơn nữa còn là loại súng lục 54 tự chế. Sau khi những người này xuống xe liền vây quanh đội xe hàng đầu tiên của Vệ Đông, nhưng còn chưa bắt đầu động thủ. Không lâu sau, bắt đầu có một vài kẻ tay cầm trường đao, thiết côn tụm năm tụm ba tụ tập về bên này. Cuối cùng nhân số tụ tập tại đây đã đạt tới mức kinh người, hơn hai trăm, mặc dù phân nửa trong đó là cầm đao côn, thậm chí còn có dao nhà bếp, nhưng chỉ bằng lượng người đó cũng đủ để dọa người ta rồi. Theo lý thuyết mà nói, tiếng động lớn như vậy, cư dân nơi đây không lý gì mà không phát hiện ra, hơn nữa nhìn một đống người cầm trường thương thiết côn như vậy, kẻ ngu cũng biết là chuyện gì đang xảy ra. Nhưng chuyện lạ là, đã quá lâu như vậy, không ngờ lại không có cảnh sát. Chẳng lẻ cư dân không ai đi báo cảnh sát sao? Chắc chắn là có bí mật bên trong? Không chỉ cảnh sát không có xuất hiện, mà ngay cả giới nhà báo bình thường luôn "xung phong hãm trận", "thâm nhập vào sau lưng địch" cũng không xuất hiện lấy một người. Thế giới này loạn rồi. Cũng chẳng biết là giữa đám người này dựa vào cái gì mà thông tin cho nhau, nhưng cuối cùng đám người đã bắt đầu hành động rồi. Đầu tiên là những tên cầm súng trường và súng lục bắt đầu chậm rãi hướng về phía tòa đại lâu, nơi làm việc của Đao hội mà tiến tới. Đám người cầm khảm đao (dao bầu, thường dùng để chặt cây), thiết côn chỉ đi theo phía sau. Xem ra những người này chỉ là gọi tới cho đủ số, những kẻ có thể uy hiếp Hầu Tử chỉ là gần trăm tên cầm súng phía trước. Lãnh Dạ vẫn đợi tại trên sân thượng như cũ, không hề nhúc nhích nhắm vào đoàn xe kia. Hắn rất kiên nhẫn, chỉ cần đoàn xe bất động, hắn cũng sẽ không động, cho dù đoàn xe đó có dừng ở đây vài ngày. Mười Một giấu mình trong bóng tối, tùy ý để mấy tên Đao Hội chạy qua trước mắt hắn. Mục tiêu của hắn chỉ là mấy tên thủ lĩnh, còn bọn lâu la giao cho Hầu Tử được rồi. Đại sảnh của tòa đại lâu lúc này không đóng cửa, bọn tiểu lâu la rất dễ dàng vào được, lúc này chúng không điên cuồng công kích Hầu Tử mà cẩn thận tiến đến. Đột nhiên, "oanh" một tiếng nổ từ trong đại sảnh vang lên, những tên tiểu lâu la đứng ở cửa hay vừa mới tiến vào đều kêu to lên rồi liều mạng chạy ra ngoài. Nhưng người ở bên ngoài thì chẳng biết có chuyện gì xảy ra, còn cho rằng bên trong đã bắt đầu chiến đấu, cho nên bèn liều mạng xông vào. Vì vậy mà nơi cửa vào đại sảnh đã trở nên hỗn loạn. Khi tiếng nổ mạnh qua đi, một loạt những tiếng súng dày đặc lập tức vang lên, ban đầu chỉ là một tiếng súng lạc lõng vang lên, nghe có chút kì quái. Nhưng ngay sau đó, lập tức, bên trong lại vang lên vô số tiếng súng, trong đó nhiều nhất là thanh âm của khẩu súng ngắn 54 tự chế có uy lực kém. Không ngừng có người chen vào trong đại sảnh, bên trong lại không ngừng truyền ra tiếng những tiếng hò hét. Tại các vị trí khác nhau trong đại sảnh, thỉnh thoảng lại có một hai tiếng nổ mạnh vang lên. Đây là những cái bẫy rất đơn giản mà Mười Một cùng Hầu Tử đã bố trí, phương thức này rất cổ hủ, thế nhưng ở chỗ này xem ra lại thập phần hữu dụng. Đầu tiên bọn họ phải vô cùng cẩn thận tháo chốt an toàn của quả lựu đạn ra, quá trình này cần cực kỳ tỉ mỉ và cẩn thận mới có thể làm được, chẳng mau không cẩn thận một chút, lựu đạn sẽ nổ ngay. Bởi vì loại lựu đạn nổ va chạm dạng G66 này hoàn toàn khác với loại lựu đạn nổ theo dây dẫn phổ thông như M18 và M24, loại lựu đạn có dây dẫn, sau khi giật chốt chỉ có một khoảng thời gian cho dây cháy hết, phải trong thời gian nhất định chừng vài giây ném lựu đạn ra, nếu không đợi đến giờ mà còn không có quăng lựu đạn ra, nó sẽ tự nổ ngay trong tay mình. Nhưng nguyên tắc hoạt động của loại lựu đạn nổ va chạm thì lại khác, sau khi giật chốt bảo hiểm, nếu không có áp lực nhất định thì sẽ không nổ. Nói cách khác, nếu quăng quả lựu đạn này ra ngoài, nếu khôngva vào vật nào đó thì nó sẽ không nổ. Cũng bởi vì nguyên nhân này cho nên loại lựu đạn nổ va chạm không được nhiều người dùng, bởi vì nó cần trình độ rất cao, chẳng may mà tay dụng lực quá mạnh, ai biết nó có nổ ngay trong tay mình hay không chứ? Loại mà Mười Một cùng Hầu Tử sử dụng là lựu đạn nổ va chạm, nếu chỉ nhẹ nhàng giật chốt bảo hiểm rồi thả ra, khi không có lực tác động vào thì sẽ không nổ. Nhưng chẳng may bị gió thổi rơi xuống nó cũng sẽ lập tức nổ mạnh. Cái này cũng chỉ có Mười Một và Hầu Tử mới dám làm, nếu đổi lại là một người bình thường khác, có chết cũng không dám, ở bên cạnh một đống lựu đạn có thể nổ bất cứ lúc nào như thế giống như đang nhảy múa bên cạnh tử thần vậy, tử thần thương xót thì thả cho ngươi, khó chịu thì phất lưỡi hái một cái, sau đó ngươi cũng xong đời. Hơn nữa, kỹ thuật này cũng còn phải tùy thuộc vào vận khí mới được. Bọn tiểu lâu la này sau khi chen vào khẳng định sẽ chạy loạn chung quanh để tìm kiếm những người đang ẩn nấp bên trong. Bởi vì nhiều người lẫn lộn, sẽ chẳng ai để ý tới dưới chân mình. Nếu trong đó có một người không cẩn thận vấp phải sợi dây giấu ở bồn hoa, tại một nơi kín đáo dưới bàn, mấy quả lựu đạn nổ va chạm được giấu ở đó sẽ bung ra bên ngoài, lúc đó hậu quả có thể dễ dàng tưởng tượng ra. Cũng may là bọn tiểu lâu la này chạy loạn khắp nơi khiến cho trong đại sảnh rất nhiều chỗ vang lên tiếng nổ, nhưng người còn chưa biết tình hình có lẽ sẽ còn cho rằng trong tòa cao ốc này đang có rất nhiều phẩn tử khủng bố ẩn nấp. Trên thực tế, phần tử khủng bố chân chính chỉ có duy nhất một mình Hầu Tử mà thôi. Bọn lâu la chen lấn vào bên trong tòa cao ốc càng ngày càng nhiều, thậm chí có những kẻ chỉ cầm thiết côn trong tay mà cũng lao vào với đôi mắt đỏ bừng. Lúc này, sáu chiếc xe cao cấp còn lại của bọn Vệ Đông ở phía xa cũng đã bắt đầu chuyển động. Sáu chiếc xe chậm rãi chạy về bên này. Lúc này, Lãnh Dạ đang ẩn mình trên sân thượng gần đó tinh thần hơi chấn động, tay khẩn trương nắm chặt khẩu F - R32, chăm chú nhìn vào ống ngắm. Nòng súng theo sự di động của đoàn xe mà thay đổi phương hướng. Sáu chiếc xe sau khi cách tòa nhà một khoảng thì dừng lại, sau đó từ mỗi chiếc xe có ba tên vệ sĩ bước xuống, những tên vệ sĩ này bảo vệ phía ngoài sáu chiếc xe, tiếp đó từ trong mỗi chiếc xe có một người bước xuống, mấy người này ngay lập tức được bọn vệ sĩ vây quanh. Mười Một đang trốn trong góc, mắt lóe lên một tia hàn mang. Bởi vì hắn phát hiện trong đám người này có một lão bằng hữu, cũng là người tiếp đón Mười Một khi hắn lần đầu tiên đến Long quốc - Tiểu Lương. Lúc này trang phục Tiểu Lương không còn cái bộ dạng lưu manh như trước, mà là một thân tây trang đĩnh đạc, thoạt nhìn có vẻ khí phái, có chút khí vị của nam nhân thành công. Không ngờ tên Tiểu Lương đó cũng nằm trong số sáu người được đám vệ sĩ bảo vệ, lẽ tất nhiên, hắn cũng là nhân vật trọng yếu của Đao hội. Từ chiếc xe đầu tiên có một người bước ra, một nam tử trung niên hơn ba mươi tuổi, không có vẻ bề ngoài anh tuấn, không có hàng hiệu theo người, cả cách ăn mặc và tướng mạo của hắn đều rất bình thường, nhưng không biết tại sao, trên người hắn có cái vẻ gì đó khiến người ta sinh ra một cảm giác không nói nên lời. Lúc trung niên nam tử đó vừa mới xuống xe, khẩu súng bắn tỉa của Lãnh Dạ lập tức nhắm ngay hắn. Mặc dù không biết hắn có phải là tổng đà chủ Đao hội Vệ Đông hay không, có điều, cho dù hắn không phải là Vệ Đông thì cũng tuyệt đối là một nhân vật khó chơi. Người như thế, đặc biệt là địch nhân, ít được tên nào đi thì tốt tên đó. Lúc này, thanh âm của Mười Một vang lên bên tai Lãnh Dạ: "Lãnh Dạ, người vừa đi ra đó không nên động tới." Lãnh Dạ nói: "Tại sao?" "Hắn là cao thủ." Mười Một nói rất đơn giản, nhưng Lãnh Dạ cũng có thể hiểu được, Mười Một cảm giác được người này là cao thủ, một kẻ bắn tỉa chuyên nghiệp như Lãnh Dạ cũng hiểu điều đó nói lên cái gì. Phát súng đầu tiên của hắn phải bắn trúng mục tiêu, nếu không sau đó chắc chắn sẽ phiền toái. Cho nên Mười Một thà tự mình đối mặt với người này, cũng không muốn Lãnh Dạ thất thủ trong nhát bắn đầu tiên. Lãnh Dạ yên lặng không lên tiếng mà rời mục tiêu sang chỗ khác, ngắm chuẩn vào nam tử đi ngay phía sau. Trung niên nam tử kia vẫy vẫy tay, năm người phía sau đồng thời bước đến. Đúng lúc này, đột nhiên "phanh", Một tiếng súng vang lên, lập tức trên đầu trung niên nam tử đi thứ hai bị thủng một lỗ. Năm người còn lại đều sửng sốt, duy chỉ có trung niên nam tử vừa rồi phản ứng cực nhanh mà lao về phía Lãnh Dạ. Đúng lúc này, từ phía con hẻm nhỏ không xa bên cạnh, một thân ảnh màu đen dùng tốc độ cực nhanh lao tới.