Nhân duyên giữa ta và người
Chương 6
Tên hắc y nhân kia thân thủ cũng khá giỏi, đến trước một tảng đá hắn bất chợt dừng lại khiến nàng thiếu chút nữa bại lộ nếu không kịp núp sau tảng đá.
Quan sát hắn, một hồi, tảng đá gần hắn dịch chuyển còn hắn đi xuống dưới. Hoá ra là mật đạo.
Hắn bất cẩn, không khoá lối vào thì Phượng Chỉ đã tuồn xuống dưới.
Vừa đặt chân, một ánh sáng chói mắt hắt ra. Tiền, ngân lượng, vàng bạc châu báu chất đầy từng đống, từng đống hai bên lối đi. Bên này có rất nhiều ngân lượng, bên kia thì là một đống tượng hình như bằng vàng, rất toả sáng và có giá trị. Mọi nơi đều giát vàng, rất nhiều, rất nhiều khiến cho Phượng Chỉ hoa cả mắt. Như này là quá sức trâu bò rồi. Nhưng từng này chủ nhân của chúng chắc chắn sẽ không dùng hết. Vì vậy nàng liền lấy một ít ngân lượng nhét vào túi mình mặc dù nàng có chút cắn rứt lương tâm nhưng bất quá người lúc nãy trộm đồ của nàng vào đây tức là người nơi này lấy đồ của nàng nên nàng lấy lại là đề huề ruề rồi.
Theo cảm giác, Phượng Chỉ đến một căn phòng xa hoa tráng lệ. Nghĩ không có ai nên nàng đi vào.
Căn phòng này thiết kế thật kì lạ kì lạ, thoạt nhìn là căn phòng của một nữ nhân nào đó nhưng nhìn lại thì tổng cộng có chín cái cửa, một cửa thì màu đỏ, một cửa thì màu xanh, một cửa thì màu trắng còn mấy cửa còn lại thì toàn màu đen, nơi này thật đa màu sắc. Chắc chắn có ẩn chứa cái gì đó.
"Ngươi là ai?" Phượng Chỉ đang ngẩn ngơ ngắm ngắm thì bỗng có âm thanh nam nhân, nàng ngoái đầu quay lại, thì đúng một nam nhân đứng khoanh tay ở cánh cửa màu đỏ kia.
Đôi mắt hắn đen thăm thẳm rất sắc, mày rậm, mũi cao, môi mỏng bạc tình, tóc hắn màu bạch kim rất đẹp rất vương giả bất quá bộ hắc y trên người khiến hắn chẳng thuộc dạng nào của quý tộc nhưng hắn thực quen mắt.
Tên hắc y kia nhìn thấy Phượng Chỉ liền yên tĩnh đánh giá nhan sắc nàng. Nhan sắc này thực rất đẹp, nhất là đôi mắt kia là kết hợp giữa tiên nữ và yêu tinh, có chút mị hoặc nữa. Nàng ta thực quen, nhưng là giống ai? Vẻ đẹp này tựa hồ giống ai đó hắn biết nhưng hắn không thể nhớ ra được.
Tuy nàng giả nam trang nhưng hắn liền nhận ra nàng là nữ nhân vì lúc nãy hắn thấy nàng không có yết hầu.
"Ta...ta là được phân phó đến nơi này, chuẩn bị rời đi nhưng lối đi nhiều quá nên ta đang tìm lối ra..." Nàng lắp bắp nói.
"Ngươi là người mới sao? Người lại làm vậy tiếp đây, thật là..."Hắn bộ dạng lẩm bẩm rồi nhìn nàng: "Ngươi tên gì?"
"Ta... ta..."Phượng Chỉ ấp úng.
"Tên gì?"Hắn hỏi lại.
"Mà mắc gì ta phải nói cho ngươi? Ngươi là ai mà hỏi ta?"Nàng nhìn mắt hắn, mặt đối mặt.
"Nói vậy là ngươi không biết ta?"Hắn cười cười.
"Đúng vậy..."
"Vậy ngươi đoán thử xem!" Tên kia bộ dạng đùa cợt nói nàng.
Phượng Chỉ im lặng một lúc rồi đoán bừa:"... nhìn ngươi ăn mặc kín mít, bộ màu đen như vầy, hẳn ngươi là trộm nhưng, ngươi lại không che mặt, hẳn... ngươi là trộm lâu năm ở đây?"
"Ừ." Hắn trả lời.
Nàng xem xét một hồi lại hỏi: "Ngươi không lừa ta?"
"Không."
"Vậy ta nói cho ngươi biết, ta là một người hành tẩu giang hồ nên ta khuyên ngươi bỏ nghề này đi. Ngươi còn trẻ làm nghề này làm gì, ta cho ngươi ít ngân lượng này, chân chính a, ngươi cầm ít làm vốn sống, giữ bí mật cho ta, sau này có duyên gặp lại, ta sẽ hảo hảo đền tạ a..."Vừa nói nàng vừa lấy chút ngân lượng lúc nãy trong túi tiền cho hắn. Tuy là phải cắn răng đưa cho hắn nhưng coi như nàng không phải áy náy lương tâm nữa. Sau này có gặp lại, nàng chỉ cần dẫn hắn vào thanh lâu chắc chắn được rất nhiều tiền.
"Ừ... vậy ngươi ở đây làm gì?" Hắn liền cố ý lấy ngân lượng từ tay nàng..
"Ta, ta chính là đang thám thính nơi này thôi."
"Vậy là ngươi đang thực hiện nhiệm vụ?"
"Đúng đúng." Phượng Chỉ nhanh chóng gật đầu.
Tên kia cười bụm, nàng đúng là dễ măc lừa, trả lời mà không suy nghĩ. Hành tẩu giang hồ giấu đầu hở đuôi. Hắn nhịn cười xem nàng: "Nhiệm vụ gì?"
"Lấy của người giàu chia cho người nghèo!!!" Nàng tự tin trả lời.
"Vậy đây là của người giàu sao?"
"Theo... Theo ta đoán là vậy."
"Ta lại thấy giống của bang phái hơn, ngươi thấy sao?"
"Ờ thì cứ coi vậy đi, haha..."
"Vậy ngươi người bang phái nào đây?"Tên hắc y nhân kia chất vấn Phượng Chỉ.
"Ta, ta... Nhưng mà, ngươi là trộm, không phải quan, mắc mớ gì ngươi hỏi lắm vậy, câu này ta hỏi ngươi mới đúng. Bổn công tử cần ra ngoài. Nói mau, lối thoát nhanh nhất ở đâu?"
Phượng Chỉ chỉ vào mặt hắn, thốt lên ngữ khí đe doạ. Hắn cũng là giống nàng mà tra hỏi cứ như phạm nhân ấy.
"Bình tĩnh, đừng nóng..."
Hắn cười cười, hướng phía chiếc giường mà tiến, hắn đặt tay vào viên ngọc giữa giường. Một lối đi mở ra.
"Đây!"
Hắn chỉ chỉ vào lối đi bóng tối dưới chiếc giường.
Không thèm liếc hắn một cái, Phượng Chỉ chạy nhanh đến chiếc giường đó đi vào, nói với lại:"Bổn công tử vừa mới niệm chú lên người ngươi đấy, nếu ta mà có mệnh hệ gì ngươi chết trước. Tahảo tâm nhắc nhở ngươi nên bỏ nghề này ngay. Lần này sẽ tin ngươi, nếu ngươi tốt, lần sau gặp lại ngươi sẽ được ta tiếp đãi một lần chu đáo, còn, ngươi lừa ta hậu quả tự chịu." Rồi đào tẩu thật nhanh để lại tên hắc y kia thật nhiều vướng mắc.
Cùng lúc đó, nhiều bước chân dồn đến lúc nàng đã cách khá xa.
"Vương, có cần bắt hắn ta lại không?
Không cần. các ngươi lui xuống đi. Nói xong ánh mắt liền dõi theo đường đi thoáng bóng người vừa rồi.
Thế gian này quả thực đã từng gặp quarất nhiều mỹ nhân nhưng ai diễm lệ bằng một góc của nàng. Đẹp tựa như hoa đào kia. Vừa mỏng manh vừa mạnh diễm.
Bây giờ hắn nhận ra khuôn mặt này quả thực có một chút tư vị vô cùng giống với nàng nhưng chắc không thể nào là nàng. Bởi nàng đã chết. Nếu là nàng thì thực hoang đường.
Phượng chỉ chạy thật nhanh thật nhanh mãi mới ra được bên ngoài. Thật xui xẻo nhưng mà cái đường hầm kia lại thông với lối đi vào lúc nãy a. Nàng trèo lên cái cây gần hang đó ngồi vắt chân chống tay cực oai phong. Nàng sẽ chống mắt xem tên trộm kia có theẻ thoát ra không.
Lúc nãy khi nàng chỉ vào mặt hắn đã thả một ít Mê Dược nhẹ phả ra người hắn nên chắc hắn bây giờ đang ảo ảnh rồi a nhưng kì thực hắn chẳng hề hấn gì bởi hắn cũng là cảm giác khác lạ nên đã vận nội công tránh đi và hiện tại hắn đang thưởng thức mỹ vị rất ngon lành chỉ có Phượng Chỉ nàng là ngu ngốc chịu thiệt thôi.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
115 chương
1 chương