Một hồi sau, hai nàng về tới nơi. Hôm nay, bỗng dưng phủ thừa tướng có rất nhiều lính, cả lính canh lẫn lính tuần trước mắt hai nàng phải hơn một trăm người lận. Mấy người này cứ đi đi lại lại trước cửa phủ cứ như cái vòng tròn múc nước ấy, hoa hết cả mắt, đã vậy còn có mấy bạn chó thân yêu nữa. Nhiều lính thế này, con chuột muốn vào cũng khó. Ách... Cái phủ chết bầm này sao hôm nay lắm lính vậy? Con người trong của Phượng Chỉ hét lên. Phượng Chỉ khoát tay ý bảo xe ngựa kiếm đường lui vào, còn bản thân nàng và tỉ tỉ thì trốn bên bức tường quan sát. "Làm sao đây?" Y Nhược lo lắng hỏi. Giở chiêu mỹ nhân kế rồi trốn vào được không? Ừm... người thì được mà, chó thì chỉ có nước chuồn là thượng sách. Hic! Chẳng lẽ phải chui lỗ chó sao? Không được! Y phục này khó khăn lắm mới cuỗm được, chui qua một cái là có lẽ ruồi muỗi cũng chết chỏng chơ, rồi hấp dẫn cả bạn chó đến cùng mấy thị vệ, mà bổn tiểu thư lại đang là nam nhân, vậy khác gì tự tìm đường vào chỗ chết? Vả lại, như vậy còn gì là thể diện của bổn tiểu thư nữa... Hai nàng cứ ngồi đấy, Phượng Chỉ nhìn phía cửa phủ mà vẫn không động tĩnh gì. Ách! Phượng Chỉ đang tức giận mà chui đâu ra con muỗi đậu trên tay nàng còn hút máu nàng, nàng liền chưởng cho con muỗi một phát. Toi đời con muỗi, còn chưa có hút máu xong đã bị nàng cho đi diểm danh. Thiện tai, thiện tai. Nghe thấy tiếng động, binh lính ở đó liền chạy đến đây. Chết rồi... Sau một hồi lẩm bẩm, Phượng Chỉ quay sang Y Nhược: "Tỉ tỉ, muội có cách đưa tỉ vào trong nhưng tỉ phải im lặng a..." Ơ... Y Nhược chưa kịp nói hết câu thì Phượng Chỉ đã kịp ôm lấy eo nàng vọt vào bên trong. Chuyện gì vừa diễn ra? Muội muội... muội muội nàng làm sao có thể nhanh vậy được? Y Nhược thờ thẫn cả người. "Không ngờ một vị thiên kim tiểu thư của phủ thừa tướng giấu kín bấy lâu nay lại giỏi vậy nga." Âm thanh lạnh lùng trong không trung truyền đến mang theo chút vị châm chọc. Phía trên nóc nhà xa xa, một bóng đen bí ẩn thoáng hiện lên trong làn gió nhẹ. Khuôn mặt che đi một nửa. Ánh mắt hắn ta, có chút ôn nhu, có chút lạnh lùng, lông mày rậm hơi giơ lên, dung nhan ấy dưới ánh trăng thật tuấn tú. Tuy không biết thân phận là gì nhưng nhưng bộ hắc y cùng hắn toát ra khí chất vương giả. Hừ! Giật cả mình! Phượng Chỉ bất giác quan sát hắn. Mặc này rõ là trộm hoặc thích khách rồi. Hứ! Đã muốn khoe mẽ là ăn trộm còn ngông nghênh vậy, thật là không muốn sống... Aaa... mà sao hắn có thể biết ta là nữ nhi chứ, chẳng lẽ hắn là mắt hoả nhãn kim tinh? Mà trong giọng nói hình như có chút châm chọc, hình như đang mỉa mai đây. "Hứ! Ngươi... ngươi là ai?" Phượng Chỉ nói. "Sao ngươi biết ta?" "Ta là ai không quan trọng nhưng, dựa vào tốc độ di chuyển đó của ngươi, chắc hẳn là một triệu hồi sư?" "Không... không phải,cơ mà, ta chỉ là một nữ tử bình thường thôi, cái này, tại... tại vì, ta đã được học phép... vọt tường nhanh nên mới nhanh vậy chứ, ta nào phải triệu hồi sư gì a! Haha, ta còn chưa biết là cái gì chứ." Nàng gấp gáp hướng hắn mà nói. Aaa... chết rồi, làm gì có phép đó chứ, hắn biết một, có thể biết hai, hắn mà đem chuyện này cho phụ thân chắc... bổn tiểu thư phải làm ni cô mất. Ách! Không được, cuộc sống này đang còn tươi đẹp lắm... hic! "Nga, vậy sao?" Hắn cười cười. "Đúng... đúng vậy, ngươi xem, nếu ta là triệu hồi gì gì đó, ta làm gì phải lén lén lút lút thế này? Đã vậy, đi thẳng đường chính vẻ vang hơn không." "Thật vậy?" Miệng hắn nhếch lên, tuấn mỹ cười khểnh. "Đúng... đúng a, ta từ nhỏ thích các mĩ vị món ăn nên ta học chiêu này, lỡ may, ai cuỗm mất thì ta có thể cướp lại." Nàng nói không chớp mắt. Ừm... thì là, nàng đã là một triệu hồi sư, nhưng là triệu huyễn sư cấp nhỏ nhất, võ công thì cũng tàm tạm mà, linh thú lại hiếm hơn, chính xác mà nói nàng còn chưa có một linh thú. Thường thì triệu hồi sư thăng cấp lần đầu tiên, cấp nhỏ nhất cũng có thể kí khế ước với mấy loài linh thú cấp bậc nhỏ nhưng nàng thử mấy lần mà không được. Lần trước làm mất thời gian của linh thú sâu xanh gì đó, không kí khế ước được mà con sâu này lại vô càng hống hách. Kết quả là nó rải lông ngứa khắp người nàng, hại nàng cả mấy ngày không có dám ra ngoài, ai hỏi gì cũng ậm ừ cho qua. Mỗi khi nàng nhìn khuôn mặt mình trong gương, nàng nôn mửa mấy lần, chỉ muốn tự tử cho xong. Từ đó nàng ghét sâu. Còn lần kia nàng gặp con chồn con, còn chưa mở miệng thì nó liền cho nàng ngâm nước cả buổi. Còn khiến nàng lần nào ra ngoài cũng phải đeo cả đống túi thơm. Nàng cảm thấy kinh hãi và nghĩ bản thân thật đen đủi. Vì vậy nàng rất ghét phải tu luyện, chuyên môn trốn học quấy phá. Sau này mới biết đến định nghĩa hai từ sống lâu nên mới bắt đầu tu luyện. Nàng cứ tưởng bây giờ, muốn tu luyện đến cấp bậc nhỏ nhất cũng phải lâu lắm vì mấy người kia cũng mất ít nhất năm mươi năm mới lên được triệu huyễn sư sơ cấp cấp một nên hơi ảo não nhưng nàng chỉ luyện trong một canh giờ mà đã lên được cấp này, nghĩ là thiên phú của nàng cao. Nhưng mà nàng đang lại là cấp bậc nhỏ lại mai danh ẩn tích trong phủ bấy lâu nay nên không ai biết nàng là một thiên tài trẻ. Còn về tốc độ nhanh thì... cũng vì mấy lần đi chọi chó làm thú vui, chạy bán sống bán chết với mấy anh em tốt nên di chuyển nhanh, thân thủ nhanh cũng phải thôi. Ở triều đại này cấp bậc triệu hồi sư chia làm ba cấp chính: triệu huyễn sư, triệu vương sư, triệu tôn sư. Còn một cấp bậc cao nhất là triệu thần sư nhưng chưa có vị nào có thể đạt đến cấp bậc này. Linh thú thì dựa vào triệu hồi sư để biết cấp bậc của mình. Mà triệu huyễn sư thì chia làm chín cấp. Triệu vương sư chia là ba cấp: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, mỗi cấp là gồm sáu cấp nhỏ. Còn Triệu tôn sư thì chia làm bốn cấp: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, cao nhất; trong đó sơ cấp, trung cấp, mỗi cấp đều chia thành tám cấp nhỏ, cao cấp chia ba cấp, cấp bậc cao nhất triệu tôn sư chỉ có cấp này. Ở đại lục nàng đang sống gọi là Huyễn Linh này, triệu hồi sư chiếm chỉ hơn phân nửa dân, phần đông là triệu huyễn sư. Nhiều người triệu hồi sư và con của các quan lại đã đạt đến triệu vương sư, có mấy người trong cung của hoàng thượng trong cung thì đạt đến triệu tôn sư. Riêng hoàng đế và lão hội trưởng công hội triệu hồi sư này thì không biết. Mấy năm trước nghe nói hoàng đế là triệu tôn sư trung cấp cấp hai, còn lão hội trưởng công hội triệu hồi là triệu tôn sư trung cấp cấp ba. Triệu tôn sư cao nhất thì chưa có ai bởi khi thăng cấp thì sẽ phải lãnh ba đạo thiên lôi lửa nhưng chưa có lần nào xảy ra, còn triệu thần sư thì khỏi cần nói. Đại lục Huyễn Linh này hầu hết các triệu hồi sư đều từ năm mươi tuổi trở lên cho dù là cấp bậc thấp nhất vì quá trình tu luyện để thăng cấp rất gian khổ và dài. Lão hoàng đế thì đã bốn trăm tuổi, mới đây không lâu đã tổ chức tiệc mừng thọ. Lão hội trưởng công hội triệu hồi sư thì cũng tầm năm trăm tuổi. Thiên tài ít, chỉ có tầm ba mươi vị, trong đó có năm người nổi bật nhất. Vương gia Hắc Bạch Nạp Lan là triệu tôn sư trung cấp - cấp tám. Rất tuấn mỹ, tám mươi tuổi. Nghe nói vậy, còn chưa có thấy mặt rất bí hiểm. Là con của hoàng hậu nương nương. Do không thích ngôi vị thái tử nên làm vương gia. Hoàng đế cùng hoàng hậu lúc đầu không đồng ý nhưng biết sự cố chấp của con mình nên đành đồng ý. Hắn vẫn lên triều bình thường với mấy đệ đệ khác. Hoàng đế thấy vậy chưa đủ, đành ban cho hắn lệnh bài miễn tội chết với một kãnh cung. Uy lực của hắn vẫn có tầm ảnh hưởng như cũ. Phong Tử thái tử điện hạ triệu tôn sư trung cấp cấp bảy, bảy chín tuổi. Người trong mộng của các nữ nhân, luôn đeo mặt nạ. Nhìn bên ngoài lạnh bạc nhưng vẫn là dễ gần. Là đệ đệ của vương gia Hắc Bạch Nạp Lan Nương thân là chính phi nương nương. Nhị điện hạ Phong Tử triệu tôn sư trung cấp cấp ba, sáu chín tuổi, không khác gì con vẹt và nhiều chuyện nhất hoàng cung, cũng chính là tên quậy phá khiến cho hoàng cung náo loạn mấy lần, con của phi tần nương nương. Công chúa Song Nhiên triệu tôn sư trung cấp cấp bốn, bảy tám tuổi, nhìn mặt hiền hiền vậy nhưng lại điêu ngoa hống hách và kiêu ngạo, con của hoàng hậu nương nương. Tuyền Di quận chúa là triệu tôn sư trung cấp cấp ba, bảy bảy tuổi, giỏi tương đối về mọi mặt của một quận chúa, bề ngoài lạnh lùng nhưng thật ra là thân thiện, mẫu thân nàng là chính phi. Tất cả đều là trò viện Huyễn Sư. Đứng đầu học trò toàn trường, thuộc hội học trò rất có danh tiếng. Tần Nghị điện hạ bị hoàng huynh mình ép làm người chỉ huy. Họ bây giờ đang thực hiện nhiệm vụ khắp tứ phương.