Nhân Dục Đạo

Chương 15 : Thuận tiện cứu giúp

Cảnh đuổi giết đang diễn ra căng thẳng vì sự xuất hiện của Hàn Phong mà nhất thời quỷ dị an tĩnh, không ai nói một lời nào. Không khí có chút áp lực, dù sao Hàn Phong cũng vừa hiển lộ một chút thực lực, chấn nhiếp toàn bộ đám người này. Hàn Phong đem Đường Chấn thả xuống đất, chính mình quan sát đám người áo đen. Hắn hiện tại không biết ai đúng ai sai. Cứu Đường Chấn cũng là chỉ vì tình cờ. Hắn hiện tại đã biết rõ nơi nào có thành trì để thoát đi, cũng không cần tham gia vào vũng nước đục này nữa. Thế nhưng mười mấy tên này lại không nghĩ như vậy. Nhất là ba tên cuối hàng, nhìn thấy Đường Chấn gần như đã lành lặn như cũ thì trợn mắt không thể tin nổi. Nhanh chóng thì thầm báo cho đầu lĩnh. Tên đầu lĩnh hiển nhiên đã coi Hàn Phong là cứu viện, nhất thời chần chừ. Hắn đã thấy rõ thân thủ của người này, thế nhưng việc cấp trên giao phó lại không thể không làm. Hắn cẩn thận qua sát Hàn Phong, càng nhìn càng kinh hãi. "Người này dường như mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, ăn mặc giống một tên khất cái. Thế nhưng đôi mắt hắn kia khi đối diện với mười tám người chúng ta lại không chút hoảng loạn.... Đúng, chính là ánh mắt tựa như đang như nhìn sâu kiến??!!!" Tên thủ lĩnh nghĩ tới đây, sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh. Thế nhưng phó đầu lĩnh lại là không nghĩ nhiều như vậy. Hắn hét lớn một tiếng, loan đao trong tay vũ động, phi thân từ trên lưng ngựa bổ thẳng tới Hàn Phong. "Không! Lão nhị.... Phụp! phụp phụp!" Theo sau phó đầu lĩnh còn có hai hắc y nhân nữa nhất tề xông lên. Thế nhưng mặc kệ tiếng kêu của thủ lĩnh, ba người này vẫn là không hề dừng lại. Kết qua khi vừa tới gần Hàn Phong, mỗi tên bị một chưởng trước ngực, ánh mắt tán loạn, miệng phun máu tươi, bay ngược ra phía sau, ngã xuống đất hấp hối. Nếu không phải Hàn Phong không muốn giết người, ba tên này đã bị đánh thành bụi máu. Thế nhưng một chưởng này cũng vẫn là uy lực mười phần, đánh cho chúng trực tiếp ngất xỉu. Không ai thấy rõ động tác của Hàn Phong, khiến cho bầu không khí càng thêm quỷ dị im lặng, chỉ còn tiếng gió sa mạc rít lên từng cơn, máu nóng tuôn trào. Đám người áo đen nhất thời bất động, ngay cả nước bọt cũng không dám nuốt vào. Sự mạnh mẽ của tên khất cái kia làm bọn chúng vô cùng hoảng sợ. Hàn Phong chính là muốn tạo thành hiệu quả chấn nhiếp, hắn lười ra tay đối phó với đám phàm nhân này. Tên đầu lĩnh khó khăn nuốt nước bọt, đang định mở miệng nói gì đó, chợt nghe một tiếng "Cút!" phát ra từ miệng Hàn Phong. Nhất thời tâm thần sụp đổ, phân phó huynh đệ dìu người bị thương, ngay cả vũ khí cũng không dám nhặt, ầm ầm bỏ chạy. Tất cả diễn ra quá nhanh, từ lúc Hàn Phong mang theo Đường Chấn xuất hiện tới lúc mấy tên hắc y bỏ chạy cũng chỉ diễn ra trong vài chục hô hấp. Đường Chấn kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mặt, không thể tin đám người giết hết ba chục huynh đệ bên mình lại bị giải quyết nhanh gọn như vậy. Trong lòng một mảnh sợ hãi, lại tràn đầy sùng kính nhìn Hàn Phong. Hoàng y nam tử lái xe ngựa cũng ngây người cẩn thận quan sát Hàn Phong. Hắn nhìn không thấu người này. "Vị huynh đệ này, ta thay mặt tôn chủ chân thành cảm ơn ngươi ra tay tương trợ. Chẳng hay tôn tính đại danh...." Vừa nói hắn vừa đánh mắt nhìn Đường Chấn, thế nhưng tên kia cũng là một mảnh mê man không biết rõ. "Ta tên Hàn Phong!" Hàn Phong đáp lời, hắn lại bổ sung: "Là một thôn dân gần đây!" Hoàng y nam tử nhất thời ngẩn người, lại có kiểu nói chuyện như vậy sao? Nhưng hắn cũng không tiện hỏi thêm. Người này nếu muốn giết người sớm đã ra tay, nào đâu cần phải dông dài với bọn hắn. Thế nên hắn cũng rất phối hợp không thèm truy cứu. Sảng khoái ôm quyền. "Haha, Hàn huynh đệ quả là anh vũ phi phàm. Tại hạ lại một lần nữa cảm tạ ơn tương trợ. Chẳng hay Hàn huynh đệ muốn đi đâu? Nếu là cùng đường với chúng ta, có thể cùng nhau tiến tới." Vừa nói hoàng y nam tử vừa cẩn thận quan sát Hàn Phong. Thấy hắn không đáp lời, bèn đưa mắt nhìn Đường Chấn bên cạnh. "Chính là tới Tử Nguyệt thành" Đường Chấn dường như hiểu ý, lúc này mới mở lời giải thích. "Tử Nguyệt thành..."" Hàn Phong lẩm bẩm trong miệng, trong đầu loé lên linh quang, nhìn hoàng y nam tử mỉm cười. "Ngươi rất thông minh, ta đúng là muốn tới Tử Nguyệt thành" Hoàng y nam tử nghe được lời này, sắc mặt hơi chút xấu hổ. Hắn đã hơn ba mươi, lại được một thiếu niên khen là thông minh, cũng có chút không chịu nổi. Thiếu niên này thoạt nhìn mới bao tuổi, vậy mà chỉ trong thoáng chốc đã nhận ra ý dò hỏi trong câu nói của mình. Hắn cũng vô cùng tò mò, một nhân vật lợi hại như vậy từ đâu chui ra? Lại không biết tới Tử Nguyệt thành, sao có thể là một thôn dân quanh đây được. Hàn Phong cũng lười để ý tới hắn, ngồi xuống trên nóc xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần. Hắn mặc dù mới hơn mười sáu tuổi, thế nhưng lại vô cùng chăm chỉ đọc sách. Hầu như đã đem dị thư trong tầng thứ nhất tàng kinh các Nhân Dục Đạo đều lật xem đến mòn gáy. Những mưu mô chước quỷ nổi tiếng trong cả trăm vạn năm lịch sử tu chân giới hắn đều thuộc rõ, huống hồ là cái bẫy đơn sơ được tên kia thiết lập. Thế nhưng hiển nhiên hắn tư lịch quá ít, quanh năm tiếp xúc với người đơn thuần trong sáng như Thanh Thủy. Bởi vậy mới có một câu nói "là thôn dân gần đây" kia. Một người không nói, người kia cũng không hỏi. Rất phối hợp nhanh chóng, xe ngựa chạy về phía tây. Hoàng y nam tử có chút lo lắng, ở chung với tên kia làm hắn vô cùng áp lực, chưa kể mười hai tên hắc y có thể kéo theo đồng bọn đánh giết trở về bất cứ lúc nào. Hắn nhất thời quất roi, xe ngựa tăng tốc chạy về phương xa. Hàn Phong cũng lười giao tiếp với hắn, cũng chẳng thèm hỏi xem tôn chủ là ai. Hắn đang lo lắng làm sao tìm được đám người tu chân giới, lại là tìm cách đột phá Trúc Cơ. Mấy ngày gần đây tuy rằng không hề hấp thu được nhiều linh khí, thế nhưng nguyên lực bản thân trải qua vận hành đã sớm vô cùng cô đọng thuần thục, lại vì tu luyện Tà Vương Đồng mà càng thêm tinh thuần, không ngờ lẫn vào một tia bản nguyên lực. Chính tia bản nguyên này kích thích âm dương đồ trong đan điền hắn, làm nó ngày càng cô đọng, ẩn ẩn muốn kết thành kim đan. Hàn Phong từ khi còn ở Nhân Dục Đạo đã đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn, lại có cơ sở nguyên lực của Thánh Dục Quyết, sớm đã muốn kết đan. Chỉ là hắn giống như bông hoa trong nhà kính, chưa từng tiếp xúc với thế gian. Mấy ngày này ra ngoài lịch lãm, dưới sức ép của môi trường khắc nghiệt, không ngờ cơ thể lại bị kích thích, vô cùng tự nhiên tiến tới đột phá. Chỉ cần cho hắn một cơ hội, tất sẽ thành công.