Chung Nhạc phun ra một ngụm máu tụ, rồi cất bước bước đi. Mà ở nơi đó, thân hình nguyên thần Bái thần hoạt động như bay, vừa né tránh công kích của Liêu Nhận, vừa nhanh chóng tiếp cận Chung Nhạc. Hiển nhiên Bái Thạch Tùng cũng biết cái đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước. Chung Nhạc nay đã bị thương nặng, thực lực không còn như trước nữa, chỉ cần giết hắn thì Liêu Nhận sẽ dừng tấn công. – Bái tiên sinh cho rằng ngươi còn có thể động đậy ư? Chung Nhạc lau đi vết máu nơi khóe miệng, lập tức dùng tâm niệm khiến nguyên thần Đại Nhật Kim Ô thúc giục tơ kiếm dây đàn. Chỉ thấy dây đàn kia càng lúc càng dài, phải tới ba dặm, gần như đạt tới cực hạn của nó. Tiếp theo đó, sợi dây đàn ấy nhanh chóng xoay tròn xung quanh nguyên thần Bái thần, như một cái tổ ong chụp xuống. Mà Liêu Nhận cũng đang không ngừng quay xung quanh Bái thần, đao quang chém xuống. Hành động của Bái thần lập tức bị chặn lại. Bái Thạch Tùng trán toát mồ hôi lạnh. Dây đàn cực kỳ sắc bén, bởi dẫu sao nó cũng là hồn binh do vị đại cao thủ Quân Tư Tà luyện chế, với thực lực của y thì có thể phá giải được công kích của dây đàn. Nhưng sợi tơ kiếm xoay quanh người mình này lại quấn tới hơn mười vòng, khiến y hải dùng không ngừng dùng Liêu Nhận để gẩy dây đàn ra, khiến cho dây đàn không tới gần người. Nhưng Liêu Nhận cũng đang không ngừng tấn công, lại hạn chế một bộ phận Trảm mã đao. Nếu không ngăn cản, tất sẽ bị thanh thần nha này chém chết. “Những linh cẩu yêu với lang yêu này có tất cả năm mươi sáu con, cùng năm mươi sáu thanh Trảm mã đao, trừ đi bảy thanh nãy bị ta chém đứt là còn bốn mươi chín thanh. Trảm mã đao trận của Bái Thạch Tùng đã không còn hoàn chỉnh, có sơ hở! Chung Nhạc chớp mắt, không lập tức công kích nguyên thần Bái thần, mà chăm chú nhìn thân hình Bái thần. Lúc này năm mươi sáu con lang yêu và linh cẩu cùng bốn mươi chín thanh đao đang lưu chuyển, thường có lang yêu với cẩu yêu đưa đao của mình cho đồng bọn không có đao bên cạnh để ứng phó dây đàn và Liêu Nhận. Không thể không thừa nhận rằng Bái Thạch Tùng khá thông minh, quả thực rất mạnh. Dưới sự điều hành của y, bốn mươi chín thanh đao chuyền đi chuyền lại trong tay năm mươi sáu linh cẩu và lang yêu, mà lại vô cùng nhịp nhàng, không hề lộ ra bất cứ sơ hở nào. – Đúng là một tên Luyện khí sĩ Yêu tộc thông minh, khá là khó chơi. Chung Nhạc lại ho ra máu, hắn ngẩng đầu lên, cười nói: – Nhưng giờ ngươi đang bị bao vây, hơn nữa số lượng đao không đủ, không thể kéo dài lâu được, tỷ lệ mắc sai lầm của ngươi càng cao hơn. Bái Thạch Tùng cười hắc hắc, nói: – Với sự thông minh và năng lực khống chế của ta, sao có thể mắc sai lầm được? Ngươi đừng có đắc chí, những cường giả Yêu tộc khác sẽ nhanh chóng cảm ứng được khí tức phát ra khi ta và ngươi giao chiến. Ta chỉ cần chống đỡ tới khi cường giả Yêu tộc tìm tới là được, cũng chẳng mất quá nhiều thời gian. Chung Nhạc mỉm cười: – Ta vẫn chưa chết! Ngươi yên tâm, có ta ở đây, ngươi sẽ nhanh chóng phạm sai lầm thôi. Nguyên thần của hắn điều khiển mười tám đạo san hô kiếm khí cùng Long Tướng kiếm khí, Mộc kiếm khí tấn công tới nguyên thần Bái thần. Nhưng lúc này đối tượng tấn công lại không phải là đám lang yêu với linh cẩu yêu tạo nên thân thể Bái thần, mà là trảm mã đao trong tay chúng. Hai mươi đạo kiếm khí, như cuồng phong tấn công tới, khiến Bái Thạch Tùng không thể không ngăn trở. Nhưng hai tiếng keng vang lên, lại hai thanh trảm mã đao bị Liêu Nhận chém gãy. Bái Thạch Tùng trán toát mồ hôi lạnh, cảm giác được việc điều động trảm mã đao càng lúc càng khó. Keng! Lại một thanh Trảm mã đao khác gãy. – Còn bốn mươi sáu thanh. Chung Nhạc lẳng lặng đếm: – Hiện giờ chỉ còn lại bốn mươi lăm. Trảm mã đao liên tục gãy. Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán Bái Thạch Tùng, lần đầu tiên y cảm thấy khó giải quyết. “Thua rồi, ta đã thua tên tiểu quỷ Nhân tộc này rồi. Vấn đề hiện giờ là ta sẽ thua thảm bao nhiêu!” Sau lưng y lập tức xuất hiện đôi cánh, y lập tức vỗ cánh bay vụt lên trên cao. Nguyên thần Bái thần lập tức bay theo. Mà lúc này, đám lang yêu và cẩu yêu tạo nên thân thể Bái thần lập tức rơi ra, như đàn kiến bu tới Quân Tư Tà. – Ha ha ha, đây gọi là tráng sĩ đoạn oản, dương đông kích tây! Bái Thạch Tùng phá không mà đi, âm thanh truyền tới: – Tiểu quỷ, thân phận ngươi chắc chắn đã bại lộ rồi. Ta đi rồi, cường giả Yêu tộc chân chính sẽ tới giết ngươi, ngươi thử đoán coi là Cô Hồng Tử hay Lãng Thanh Vân? Đột nhiên một âm thanh bình thản vang lên sau lưng y: – Cho dù ai tới cũng không cứu được ngươi! Bái Thạch Tùng sởn tóc gáy. Lúc này thấy Chung Nhạc ngự lôi hoành không, mang theo lôi âm cuồn cuộn đuổi theo như mộ tia chớp, y không khỏi sợ hãi tới mức hồn phi phách tán, thất thanh la to: – Không phải ngươi không thể bay được? Ngươi truy sát ta, vậy Quân Tư Tà thì phải làm sao? Ngươi muốn thấy ả ta bị đám lang yêu và linh cẩu xé nát ư? – Ngươi đoán sai rồi, Bái tiên sinh! Chung Nhạc nhanh chóng tới gần, một tiếng ầm, đột phá âm chướng. Hắn tế dây đàn lên, phóng thẳng tới, lại lạnh nhạt nói: – Ta chưa từng nói là ta không biết thuật phi hành, ta chỉ không biết pháp môn chiến đấu trên không trung thôi. Ngự lôi hoành không này của ta tốc độ còn nhanh hơn phi hành bằng cánh. Nhưng không linh hoạt bằng đôi cánh, nên ta ít khi sử dụng. Nếu bàn về tốc độ phi hành, ngươi thua xa cả vạn dặm! Giết ngươi rồi, ta vẫn kịp tới cứu Quân sư tỷ! Trong lúc nói, hắn đã kéo gần khoảng cách với Bái Thạch Tùng. Bái Thạch Tùng dốc sức bay đi, chỉ là thuật phi hành của y là dùng tinh thần lực quan tưởng ra cánh chim, rồi vỗ cánh bay đi, không thể dễ dàng phá vỡ âm chướng được, thua xa ngự lôi phi hành. Xùy! Tơ kiếm dây đàn bay tới, nhẹ nhàng rung một cái. Đầu của Bái Thạch Tùng bay vọt lên cao. Chung Nhạc lập tức động tâm niệm, dây đàn lại rung rung, cắt vỡ đầu và thân thể Bái Thạch Tùng thành thịt vụn. Bái Thạch Tùng chết, Chung Nhạc lập tức chuyển hướng, lôi quang đại phóng bay tới chỗ Quân Tư Tà. Lúc này năm sáu chục con lang yêu và linh cẩu yêu ra sức phóng đi, cầm Trảm mã đao rít gào, đuổi theo Quân Tư Tà đang được giao long chở đi. Mà con giao long kia chính là do tinh thần lực của Chung Nhạc biến thành, dưới sự điều khiển của Chung Nhạc cũng phóng đi như điên, tốc độ cực nhanh. Đám lang yêu cẩu yêu gầm rú ầm ĩ. Tên lang yêu dẫn đầu đột ngột quan tưởng đôi cánh, đôi cánh giang ra phải rộng tới hơn mười trượng. Vỗ cánh bay lên, lập tức khiến tốc độ tăng lên rất nhiều, nhanh chóng tiếp cận Quân Tư Tà. Khoảng cách giữa chúng và Quân Tư Tà càng lúc càng gần. Tên lang yêu kia giơ Trảm mã đao lên, hung hăng chém xuống nàng thiếu nữ lục y ngồi trên lưng giao long. Lại đúng lúc này, tiếng dây đàn vang lên. Lang yêu ngẩn ngơ, mi tâm vỡ ra, bị dây dàn chẻ dọc từ đầu xuống chân thành hai nửa. Thậm chí thanh Trảm mã đao kia cũng bị dây đàn đâm cho vỡ làm hai nửa, hai mảnh đao sát qua người giao long và Quân Tư Tà, đâm xuống đất. Một bóng người từ trên trời ầm ầm giáng xuống mặt đất, phát ra tiếng nổ rất to, lại tạo nên một cái hố to chừng mấy trượng, mặt đất rung chuyển không thôi. Tiếng rồng ngâm vang lên. Một con giao long bò ra khỏi hố, mà Chung Nhạc thì đứng trên đầu giao long, nhìn đám lang yêu với linh cẩu đang vọt tới. Coong, coong…. Tiếng động của kiếm khí không ngừng vang lên bên tai. San hô đỏ chấn động, mười tám đạo kiếm khí bắn ra. Long Tướng kiếm khí đỏ rực như ngọn lửa, hóa thành một sợi tơ kiếm mỏng manh, biến hóa di chuyển càng thuận tay hơn cả tơ kiếm đây đàn. Mộc kiếm khí thì hóa thành một gốc cây nhỏ rơi xuống đất, dường như muốn bám rễ trong lớp đất bùn. Ầm ầm! Đàn lang yêu và linh cẩu yêu vọt tới, ánh đao chớp động, bao phủ Chung Nhạc. Tiếng rồng ngâm, sói tru, cẩu sủa, tiếng kiếm khí va chạm không ngừng vang lên, rồi tiếng đao chém vào da thịt, chặt đứt xương cốt cũng truyền tới. Chung Nhạc sừng sững đứng giữa cuộc vây công của đàn lang yêu và linh cẩu. Kiếm khí tung hoành, sợi dây đàn vô thanh vô tức xuyên qua, tia máu văng khắp nơi, rồi cả những cánh tay, cái chân cụt ngủn bị chặt đứt, vung vãi khắp đất. Những cái đầu dữ tợn thật lớn bị hất văng lên cao, máu tươi nhuộm đỏ cả vùng đất lạnh. Những thanh đao gãy đâm xuống đất, đuôi đao ong ong rung. Trong cuộc vây công, trong bóng lang yêu cẩu yêu dày đặc, chỉ có mình Chung Nhạc sừng sững bất động. – Ngao… Con lang yêu cuối cùng rống lên một tiếng, rồi bị hai mươi mấy đạo kiếm khí cắt nát. Chung Nhạc vẫn đứng nguyên tại chỗ, bốn phía xung quanh hắn đều là những cái đầu, những mẩu tay, chân, cùng những mảnh đao gãy, máu me chảy lênh láng khắp cả vùng đất. Gió mang theo cái lạnh thấu xương ào tới, mà Chung Nhạc vẫn đứng im nơi đó. – Khụ khụ, Chung sư đệ bị thương nặng ư? Giao long bay tới. Quân Tư Tà nằm úp sấp trên lưng rồng, nhìn Chung Nhạc, quan tâm hỏi. – Rất nặng! Chung Nhạc không dám động đậy, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán, nói: – Hiện giờ ngay cả thở mạnh ta cũng không dám, chỉ cần thở hơi mạnh thôi, những nơi xương sườn bị đứt sẽ đau nhức vô cùng. – Phải mau chóng rời khỏi nơi đây thôi! Quân Tư Tà thoạt trông còn tốt hơn hắn nhiều, nàng vội nói: – Bái Thạch Tùng cũng là một kẻ có uy tín và danh dự trong Cô Hà thành, nay chết ở đây, sợ rằng các cường giả Yêu tộc khác cũng sắp tới. Giờ ngươi không còn bao nhiêu sức chiến đấu, nếu lại có một tên Luyện khí sĩ Yêu tộc khác tới, ta và ngươi sẽ chết ở đây! – Sư tỷ chờ chút, ta thu dọn đã. Chung Nhạc tuy không thể cử động, nhưng tinh thần lực và tu vi vẫn còn, không giống Quân Tư Tà, ngay cả tu vi cũng cạn kiệt. Hắn phóng tinh thần lực ra, hóa thành hơn mười con giao long nhỏ chạy tán loạn khắp mặt đất. Quân Tư Tà còn có thể cử động, bèn tò mò ló đầu nhìn, một lúc sau mặt nàng đen lại, hóa ra là lũ giao long kia đang thu thập Trảm mã đao trên mặt đất. – Chung sư đệ, có cần phải như vậy không? Nhiều Trảm mã đao như vậy, lại còn bị ngươi đánh gãy, còn bao nhiêu uy lực đâu, cũng chẳng bán được bao nhiêu. Quân Tư Tà dở khóc dở cười. Chung Nhạc ngại ngùng, nhưng vẫn điều khiển đám giao long kia nhặt nhạnh sạch sẽ, thế mới rời đi, lại giải thích: – Sư tỷ xuất thân một trong thập đại thị tộc, lại là linh thể trời sinh, là viên minh châu của Kiếm Môn, muốn bảo bối gì thì có thứ đó, muốn linh đan gì là có linh đan đó. Còn ta, hai bàn tay trắng, nếu muốn tu luyện nhanh hơn thì phải biết tiết kiệm thôi. Những thanh Trảm mã đao này đều là hồn binh, chất lượng cũng tốt, nếu dùng để tinh luyện kim khí thì có thể tiết kiệm được không biết bao nhiêu Kim Nguyên Đan. Quân Tư Tà lại nói: – Vừa rồi động tĩnh lúc sư đệ giao chiến với Bái Thạch Tùng quá lớn, sợ là sẽ kinh động không ít kẻ đang tìm kiếm tung tích ta. Sư đệ, giờ chúng ta không thể đi thật chậm được nữa, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất trở về Đại Hoang! Chỉ cần tới được Đại Hoang là không cần lo lắng nữa! Chung Nhạc cũng hiểu điều đó: – Cho ta nửa ngày, tất về tới Đại Hoang! Hắn đứng trên đầu giao long, còn Quân Tư Tà thì ở lưng. Đột nhiên Quân Tư Tà thấy hai con giao long dần biến đổi hình dạng, chậm rãi hóa thành hai con Long tướng, cơ thể cường tráng như tuấn mã, đuôi rồng, bờm ngựa, văn hổ, không khỏi chậc chậc vài tiếng. Hai con long tướng phát lực phi nước đại, ầm ầm chạy về Đại Hoang.