Cũng không lâu lắm, Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang đã bị đám Luyện Khí Sĩ Bạch Trạch thị bắt giữ. Bất quá, lại để cho Sa Kỳ Sơn chạy thoát. Sa Kỳ Sơn dù sao cũng là cường giả Thông Thần Cảnh, một lòng muốn bỏ chạy, cho dù là mấy vị Cự bá Bạch Trạch thị xuất thủ cũng không bắt được hắn. Dù vậy, Sa Kỳ Sơn cũng đã bị hao tổn đại đa số phân thân cá mập, tu vi thực lực vì vậy mà tổn hao rất nhiều, không có một khoảng thời gian cũng đừng mơ tưởng luyện trở về. Hạ Trọng Tấn cao giọng nói: - Tổ huấn của Bạch Trạch thị ở đâu? Bạch Trạch thị trước giờ không tham dự vào tranh đấu giữa các tộc, đây là tranh đấu giữa Trọng Lê Thần Tộc ta với Nhân Tộc! Bạch Trấn Hoang, Bạch Trạch thị các ngươi bắt giữ ta chính là làm trái tổ huấn của các ngươi! Lão giả tóc bạc Bạch Trấn Hoang kia bật cười nói: - Đả thương đệ đệ ta, còn có nhiều lý do vậy sao? Tranh đấu giữa Trọng Lê Thần Tộc với Nhân Tộc, chúng ta tự nhiên sẽ không nhúng tay vào! Bất quá, các ngươi đây là đã đánh tới trên đầu của Bạch Trạch thị ta! Các ngươi không chỉ tiến vào Bắc Hoang mạnh mẽ xuất thủ, hơn nữa còn đả thương đệ đệ ta.Ta làm sao có thể tha cho các ngươi được? Hạ Trọng Quang cười lạnh, nói: - Bạch Trấn Hoang, Bạch Trạch thị các ngươi không tranh với đời, ngược lại cũng không có gì. Nhưng nếu các ngươi dám bắt giữ chúng ta, cẩn thận Bạch Trạch thị bởi vì vậy mà bị liên lụy, tương lai sẽ mang tới họa diệt tộc! Bạch Trấn Hoang khẽ nhíu mày, phất tay nói: - Giải xuống dưới, chém đứt tứ chi, cắt đầu lưỡi, may miệng lại, nhét vào trong hủ, đưa về Trọng Lê Thần Tộc! Một vị Cự bá Bạch Trạch thị bên cạnh hắn có chút chần chừ, nói: - Tông chủ, làm như vậy chỉ sợ có chút không ổn a? Bạch Trạch thị ta cư ngụ ở Bắc Hoang, trước giờ vẫn luôn không tranh với đời. Nếu vì vậy mà đắc tội Trọng Lê Thần Tộc, chỉ sợ… Ánh mắt Bạch Trấn Hoang trừng một cái, cười lạnh nói: - Sợ cái gì? Bạch Trạch thị ta chiếm giữ Bắc Hoang năm vạn năm, cái dựa vào không phải là sự thương hại của các tộc, mà đây là mảnh cơ nghiệp do tổ tông Bạch Trạch thị ta đánh hạ ra. Chúng ta giữ được mảnh cơ nghiệp này năm vạn năm, cái dựa vào là máu tươi và tính mạng của bao đời đệ tử, không phải là do không nhúng tay vào tranh đấu giữa các tộc! Trọng Lê Thần Tộc cho rằng tộc ta mềm yếu có thể lấn, lần này dám tiến vào lãnh địa tộc ta, đánh giết đệ tử và Cự bá tộc ta, tương lai sẽ dám tấn công Bắc Hoang ta! Hắn lạnh lùng nói: - Năm xưa Bạch Hầu đấu với Hạ Hầu, căn bản là chưa bại một lần, chính là cùng đứng cùng ngồi, ngang vai ngang vế. Hiện tại vì sao hậu đại của Bạch Hầu lại phải cúi đầu với hậu đại của Hạ Hầu chứ? Mau lôi bọn chúng xuống dưới, chém thành nhân côn, nhét vào trong hủ! Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang vừa sợ vừa giận, không ngừng mở miệng mắng chửi, nhưng Bạch Trấn Hoang vẫn như cũ mắt điếc tai ngơ, cười lạnh nhìn bọn họ bị giải xuống. Sau đó đó hắn mới cười tủm tỉm nhìn về phía Chung Nhạc, giống như đang nhìn một kiện trân bảo vô song vậy. - Vị tiểu ca này là… Chung Nhạc ưỡn cao ngực nói: - Nhân Tộc Kiếm Môn, Chung Sơn thị Chung Nhạc! Bạch Tông chủ, Bạch Trạch thị các ngươi có nữ hài tử nào bộ dáng xinh đẹp, phẩm chất đoan trang không? Bạch Trấn Hoang nhất thời ngẩn ngơ, thần tình kinh ngạc, mà đám Luyện Khí Sĩ Bạch Trạch thị còn lại cũng không khỏi kinh ngạc tới mức ngây người. Chỉ thấy Chung Nhạc nghiêm mặt nói: - Ta cũng không phải là kẻ háo sắc, mà là vì muốn sinh sôi nảy nở chủng tộc, truyền thừa huyết mạch, tránh cho huyết thống tốt đẹp không thể tiếp tục truyền xuống, thật sự không phải là kẻ háo sắc. Bạch Tông chủ, các ngươi có cô nương nào dễ nhìn không? - Tuyệt đối có! Tuyệt đối có! Trong lòng Bạch Trấn Hoang nhất thời vui vẻ, vội vàng nói: - Tỷ tỷ của tiểu tử Thương Hải này cũng rất không tệ! Mấy ngày hôm trước ta còn nói, đã tới lúc tìm giúp nàng một lang quân như ý rồi. Chung tiểu huynh đệ, mời theo ta đi Băng Phong Cổ Thành, ta giới thiệu nàng cho ngươi xem một chút. Nếu cả hai đều vừa mắt lẫn nhau, vậy việc này sẽ thành rồi! Bạch Thương Hải vội vàng kêu lên: - Không được, sư bá! Đó là tỷ tỷ ta… Bạch Trấn Hoang lập tức bụm miệng hắn lại, quay đầu về phía Chung Nhạc, mỉm cười nói: - Hài tử này mừng tới mức chảy nước mắt, vui đến mức hồ đồ rồi, Chung tiểu huynh đệ chớ trách! Đi thôi! Đi thôi! Trở về Băng Phong Cổ Thành! Thương Hải a, ngươi cũng biết đó, năng lực sinh sôi nảy nở của Bạch Trạch thị ta không mạnh, tỷ tỷ ngươi gả cho một Nhân Tộc cũng sẽ không thua thiệt… Bạch Thương Hải giãy dụa thoát khỏi bàn tay của hắn, cả giận nói: - Vậy sao không gả tỷ tỷ của ngươi cho hắn đi? Bạch Trấn Hoang phẫn nộ: - Ta thật ra cũng muốn vậy! Chỉ là tỷ tỷ của ta đã quá già rồi, người ta chưa chắc đã chấp nhận! Chung Nhạc gật đầu, nói: - Già quá không được! Ta vẫn là yêu thích… Im miệng! Mau trả nhục thân lại cho ta… Tiểu tử thối! Ngươi đừng có chạy ra gây sự… Khốn kiếp! Ta khổ tâm lai giống cũng chỉ vì muốn Thần Tộc có thể sinh sôi nảy nở, tiếp tục truyền thừa… Vậy cũng không được! Không cùng chủng tộc thì sinh sôi nảy nở thế nào được? Không thử một chút, sao biết không được… Bạch Trấn Hoang và đám người Bạch Trạch thị nhất thời kinh ngạc tới ngây người. Chỉ nghe trong miệng Chung Nhạc phát ra hai đạo thanh âm, cãi tới cãi lui. Đột nhiên, một đạo thanh âm nói: - Ta tức giận! Không thèm để ý tới ngươi nữa! Cuối cùng, Chung Nhạc khôi phục lại bình thường, dáng vẻ áy náy nói: - Bạch Tông chủ, vừa rồi thật sự đắc tội! Thật không dám giấu diếm, lần này vãn bối tới đây chỉ vì để trị liệu âm tật cho Thương Hải sư huynh, không có ý muốn thành thân. Vừa mới vãn bối chỉ là nói đùa mà thôi, còn xin Tông chủ đừng để trong lòng! Vừa rồi kẻ chiến đấu với ba vị Cự bá Sa Kỳ Sơn, Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang tự nhiên là Tân Hỏa. Hắn tự biết, cho dù chính mình có tu thành Nguyên đan Thần Ma Thái Cực đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của ba vị Cự bá này, cho nên lập tức giao quyền chưởng khống nhục thân cho Tân Hỏa, còn bản thân hắn thì đảm đương vai trò trợ thủ, dùng Thần hồn chính mình giá ngự kim kiếm bằng vũ, phát huy uy năng của kim kiếm bằng vũ. Lần quyết đấu này thật ra có thể tính là Chung Nhạc liên thủ với Tân Hỏa, chỉ là tỷ lệ Chung Nhạc phát huy thật sự quá ít, chỉ mỗi việc điều khiển uy lực của kim kiếm bằng vũ và biến hóa lớn nhỏ, chủ yếu vẫn là dựa vào Tân Hỏa chế địch thủ thắng. Không thể không nói, Tân Hỏa quả thật cường đại, khiến cho Chung Nhạc không khỏi càng thêm tâm động đối với Truyền thừa Tân Hỏa. Bất quá, đốm lửa nhỏ này mặc dù đáng tin một lần, nhưng trong chớp mắt lại đã bắt đầu tính toán đại nghiệp lai giống rồi. Cho nên Chung Nhạc cũng không thể không thu hồi lại quyền chưởng khống nhục thân của chính mình. Bạch Trấn Hoang và đám Luyện Khí Sĩ Bạch Trạch thị cực kỳ kinh ngạc, mở lớn cái miệng rộng, ngơ ngác nhìn hắn. Chung Nhạc có chút xấu hổ, gọi một tiếng: - Bạch Tông chủ? Mấy vị Cự bá Bạch Trấn Hoang dù sao cũng là người từng trải, rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, hai mặt nhìn nhau, trong đầu đều toát ra một cái ý niệm: - Gã Chung Sơn thị này tựa hồ có nhiều tầng nhân cách! Chẳng lẽ hắn cũng đồng dạng với tên biến thái Phong Hiếu Trung kia, sau khi tu luyện thành luân thứ sáu, tinh thần đã bị phân liệt? Ánh mắt Bạch Thương Hải lộ ra thần sắc kinh hoàng, vội vàng cao giọng nói: - Tỷ tỷ ta ngàn vạn lần không thể gả cho hắn! Chung Nhạc an ủi: - Thương Hải huynh yên tâm! Ta không phải là kẻ lạm tình! Đám người Bạch Trấn Hoang lại nhìn Chung Nhạc, chỉ thấy phong cách bừa bãi và không ai bì nổi trước kia của hắn đã biến mất, thay vào đó là một gã thiếu niên nho nhã lễ độ, lời nói cử chỉ hợp quy củ, trong lòng lại càng thêm khẳng định: - Quả nhiên giống tên điên Phong Hiếu Trung kia như đúc! Bình thường thoạt nhìn chỉ giống như một người bình thường. Đáng thương a! Hai đại thiên tài của Nhân Tộc cũng đều đã phát điên rồi… o0o Băng Phong Cổ Thành, Lão gia tử Bạch Trấn Bắc đã được đưa đi chữa thương, Chung Nhạc thì được xem như là khách quý ân cần khoản đãi, an bài nghỉ lại trong tòa cung điện xa hoa nhất. Bắc Hoang tràn ngập một loại phong tình dị vực. Băng Phong Cổ Thành là tòa thành dùng Huyền băng chế tạo ra, từ xưa tới nay chưa từng bao giờ hòa tan ra, khắp nơi đều là nhà cửa, lâu vũ, cung điện… do băng tuyết xây dựng thành. Thậm chí ngay cả các bức tường thành đều là do Huyền băng xây thành. Chung Nhạc tinh tế kiểm tra. Huyền băng nơi này hẳn là đã có mấy vạn năm lịch sử, cực kỳ cổ lão. Những chuỗi văn lộ Đồ đằng lạc ấn trong Huyền băng cực sâu, hẳn là được các đời Bạch Trạch thị không ngừng thối luyện, ngưng kết băng khí, muôn đời không thay đổi. Mà nhân đinh của Bạch Trạch thị thật sự rất thưa thớt. Băng Phong Cổ Thành chính là Thánh thành của Bạch Trạch thị, nhưng nhân khẩu trong này bất quá cũng chỉ có hơn một vạn. Thật ra lưu lại trong Thánh thành rất nhiều đều là các Băng Tuyết Cự Thú. Đại đa số các Băng Tuyết Cự Thú này đều là Luyện Khí Sĩ, chuyên dùng để phục vụ cho Bạch Trạch thị. Chung Nhạc ở lại trong Băng Phong Cổ Thành, an tâm chữa thương cho Bạch Thương Hải, truyền thụ Nhật Nguyệt Bảo Chiếu, văn lộ Đồ đằng Nhật Nguyệt cho hắn. Trải qua mấy ngày, sau khi Bạch Thương Hải học được Nhật Nguyệt Bảo Chiếu, Chung Nhạc lại lấy ra một đoàn khí Thuần Dương của chính mình, luyện thành một vầng đại nhật, để cho Bạch Thương Hải luyện hóa. Phía sau mới là quá trình mấu chốt nhất, hung hiểm nhất. Đó chính là thôi động Nhật Nguyệt Bảo Chiếu, điều động đại nhật thuần dương đi luyện hóa Âm Thần. Âm Thần của Bạch Thương Hải đã đạt tới tình trạng cực kỳ thuần túy, hơn nữa lại còn vờn quanh trên tâm thất của hắn, chỉ hơi chút lơ là sẽ khiến cho Âm Thần phản phệ, nuốt trọn trái tim của hắn. Thậm chí, Âm Thần còn có thể đảo khách thành chủ, thôn phệ luôn Nguyên thần của Bạch Thương Hải, khiến cho hắn biến thành một tôn Âm Ma. Đây cũng là chuyện có thể xảy ra. Chung Nhạc cùng với Bạch Trấn Hoang tiến hành hộ pháp cho Bạch Thương Hải. Bạch Trấn Hoang bảo vệ tâm thất của hắn, mà Chung Nhạc thì điều động khí Thuần Dương trấn thủ Thức hải của hắn, tránh cho Âm Thần phản phệ. Hơn mười ngày sau, Bạch Thương Hải mới ổn định thi triển Nhật Nguyệt Bảo Chiếu, rốt cuộc từ trong Âm Thần đề luyện ra một tia khí Thuần Âm, luyện thành một vầng minh nguyệt. Cảnh tượng trong vầng trăng của hắn có chỗ bất đồng với vầng trăng của Chung Nhạc. Trong vầng trăng của Chung Nhạc là dị tượng Lục Mục Tinh Thiềm, mà trong vầng trăng của Bạch Thương Hải lại là một tôn Xà Thần, vờn quanh trong mặt trăng, hình dáng vô cùng kỳ lạ. - Nếu như có người tế tự, ngược lại sẽ có thể tu thành Nguyệt Linh! Chung Nhạc chậc chậc lấy làm kỳ lạ, mỉm cười nói: - Thương Hải huynh, chỉ cần ngươi tu luyện Nhật Nguyệt Bảo Chiếu của ta, không ngừng tinh luyện Âm Thần, không bao lâu sau, ngươi sẽ có thể luyện hóa toàn bộ Âm Thần, tiêu trừ âm tật trong âm mạch. Tới lúc đó, ngươi sẽ có thể nắm giữ khí Thuần Âm, khiến cho tu vi của ngươi tăng vọt. Đợi tới lúc thương thế ngươi khỏi hẳn, cứ việc cởi bỏ đạo khí Thuần Dương này của ta, ta tự nhiên sẽ thu hồi lại! Bạch Thương Hải tu luyện Nhật Nguyệt Bảo Chiếu, khí Thuần Dương cùng với khí Thuần Âm song song trưởng thành, tương đương với tu luyện khí Thuần Dương giúp Chung Nhạc. Tới lúc đó, Chung Nhạc chỉ cần thu hồi đạo khí Thuần Dương này, cũng sẽ vì vậy mà tu vi tăng nhanh. Bạch Thương Hải mỉm cười, nói: - Đa tạ Chung sư huynh! Chung Nhạc đứng dậy, nói: - Ta còn cần trở về Đại Hoang một chuyến, nhìn một chút xem Kiếm Môn ta có bình an hay không! Ngươi cứ việc an tâm tu luyện! Bạch Thương Hải vội vàng nói: - Ta tiễn ngươi một đoạn! - Không cần! Chung Nhạc mỉm cười, nói: - Ngươi cứ việc an tâm chữa thương, bản thân ta trở về được rồi! o0o Chung Nhạc rời khỏi Băng cung, nhắm hướng đi ra ngoài Băng Phong Cổ Thành, trong lòng thầm nghĩ: - Giao dịch với Lão gia tử Bạch Trấn Bắc xem như đã hoàn thành! Chỉ là không biết tình hình chiến đấu của Kiếm Môn như thế nào? Nếu Trọng Lê Thần Tộc phát động tiến công Đại Hoang ta, Kiếm Môn có thể chống đỡ nổi không? Thời điểm hắn đi ngang qua một cái đấu trường, chỉ thấy nơi này cự trụ băng phong san sát, bên trong đấu trường mênh mông trăm dặm có từng tòa từng tòa băng sơn phập phồng. Mấy gã đệ tử Bạch Trạch thị đang quyết đấu trong đấu trường. Đám đệ tử này đều là ngồi ngay ngắn bất động trên từng cây từng cây cự trụ băng phong, tế khởi Nguyên đan tiến hành quyết đấu. Ngoài đấu trường còn có đám Cự đầu, Cự bá Bạch Trạch thị Bạch Trấn Hoang, Bạch Trấn Bắc đang quan chiến. Lúc này, một nàng nữ tử Bạch Trạch thị ở trong đấu trường đang cực kỳ hấp dẫn sự chú ý của đám người quan chiến. Khỏa Nguyên đan trên đỉnh đầu nàng chiếu rọi ra quang mang thất thải, các loại thần thông từ trong Nguyên đan không ngừng bộc phát ra, vô cùng đúng lúc, cực kỳ tinh chuẩn cắt đứt thần thông của đối thủ, khiến cho đối thủ có một thân thực lực nhưng lại thi triển không ra được. Quan sát Bạch Trạch thị quyết đấu là một sự tình vô cùng vui tai đẹp mắt. Mấy gã đệ tử Bạch Trạch thị ở giữa sân tế khởi Nguyên đan, Nguyên đan phát ra quang mang đủ mọi màu sắc, chất chứa sát cơ nồng đậm. Các loại thần thông hóa thành sông băng, núi băng, băng long, băng tiễn, băng liên, suối băng… lại có băng thụ, băng hoa, lại như thế giới băng tuyết… Chung Nhạc không nhịn được dừng bước lại, đứng ở một bên quan chiến. Chỉ thấy mấy gã đệ tử Bạch Trạch thị kia đột nhiên nhất tề tế khởi Nguyên thần. Vô số khỏa Nguyên thần lên xuống chìm nổi bên trong đấu trường, tranh đấu lẫn nhau, thần thông thi triển cũng là tuyệt không thể tả. Cuối cùng, nàng thiếu nữ Bạch Trạch thị kia đã đánh bại đối thủ, Nguyên thần quay trở về nhập thể, mở ra cái miệng đàn hương nuốt khỏa Nguyên đan vào, đứng dậy thi lễ. - Ha ha ha… Chung tiểu huynh đệ! Tiếng cười của Bạch Trấn Hoang vang lên, vạn phần sảng khoái, ngoắc ngoắc Chung Nhạc tới, mỉm cười nói: - Chung tiểu huynh đệ, thực lực đám đệ tử Bạch Trạch thị ta như thế nào? Tới đây, Thục Nguyệt! Vị thiếu niên anh tuấn này chính là Chung Sơn thị Chung Nhạc! Nếu ngươi cảm thấy vừa mắt, ngày hôm nay lập tức định chuyện hôn nhân luôn cũng được!