Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 445
Tu La hài khí xung thiên, cười ha hả:
- Chư vị, vương giả ở trong chính chúng ta đây, kiếp trước chúng ta không phân thắng bại, kiếp này hãy phân định đi!
- Ta lại sợ ngươi sao?
Bảy vị lão tổ chuyển thế cười ha hả, hào khí bùng nổ, khí thế bùng phtá, không trung bốc cháy.
Tại một sơn thôn hẻo lánh của La Sát tộc, một thiếu niên Lê tộc đứng dậy nhìn ra xa. Thấy ma ảnh ma thần tan biến, thiếu niên bất giác nắm chặt tay, nói nhỏ:
- Sau này ta cũng sẽ uy phong như vậy. Lê tộc ta ohải trở thành đệ nhất đại tộc trong Bát Hoang chứ không phải nô lệ cho các tộc khác ức hiếp!
Hoang mạc, nơi Chung Nhạc chôn thây, Thiên Ma Phi y sam bay phấp phới, Cát Tường Phi và các quý nữ đi theo sau nàng. Thiên Ma Phi đang tỉ mỉ tìm kiếm, hy vọng tìm thấy dấu vết Chung Nhạc vẫn còn sống.
- Thiên Nhi không cần phải tìm nữa, ma thần đích thân ra tay, đừng nói là hắn, cho dù là cự phách cũng chết rồi.
Cát Tường Phi lắc đầu, ảm đạm nói:
- Hắn đúng là nhân vật rất cừ khôi. Nhân tộc hiếm có một kỳ tài như vậy. Thời gian qua ở bên cạnh người ta suýt nữa đã yêu hắn rồi. Đáng tiếc cuối cùng hắn vẫn phải chết…
Thiên Ma Phi thần sắc ảm đạm, lắc đầu:
- Hắn giảo hoạt như vậy, trong Tam Trùng Tế hắn cũng không chết, ta không tin hắn dễ dàng bị giết chết như thế. Chắc chắn hắn còn có mưu kế. Không thấy xác hắn thì ta không tin!
Các vị quý nữ nước mắt lã chãn:
- Công tử đúng là giảo hoạt nhưng đây là ma thần ra tay cơ mà…
Ma nữ đa tình, thời gian qua họ qua lại với Chung Nhạc, tuy ban đầu hắn hung thần ác sát, làm như muốn cướp họ làm áp trại phu nhân nhưng rồi sau đó họ cũng phát hiện được sức hấp dẫn từ nhân cách đặc biệt của Chung Nhạc.
Chung Nhạc tuy thỉnh thoảng có trêu ghẹo họ nhưng vẫn rất phép tắc, không hề vượt quá giới hạn, cho dù họ có chọc ghẹo quyến rũ thì Chung Nhạc vẫn luôn đối xử phải phép, thậm chí còn coi họ như bằng hữu, nhiều lần ra tay bảo vệ.
Cho dù họ biết hắn là Ma La công tử giả, thân phận thật sự của hắn là nhân tộc nhưng họ bất giác vẫn bị hắn thu hút, âm thầm phát sinh tình cảm.
Lần này ma thần ra tay giết Chung Nhạc, trong lòng họ trống rỗng, cảm giác như trái tim tràn đầy nhu tình bị móc rỗng mất một mảng.
Thiên Ma Phi vô cùng cố chấp, vẫn tiếp tục tìm kiếm. Nàng mở ra ngọc bình thích phóng toàn bộ cổ trùng của mình ra, chui vào đại mạc tìm huyết nhục Chung Nhạc.
- Thiên Nhi không cần phải tìm nữa. Ma thần ra tay, huyết nhục của hắn sẽ không còn lại chút nào đâu, có lẽ bị đè đến bốc hơi rồi.
Cát Tường Phi không nhịn được nói.
- Sẽ còn lại chút gì đó!
Thiên Ma Phi vẫn cố chấp nói.
Vô vàn cổ trùng chui ra chui vào trong sa mạc tìm kiếm trong phạm vi vài răm dặm, tìm được không ít xương cốt, không ít hồn binh tan nát, nhưng không hề thấy xương cũng như huyết nhục Chung Nhạc.
Mắt Thiên Ma Phi sáng dần, ngày một sáng hơn, như phát hiện ra điều gì vô cùng thú vị. Đột nhiên thu hết cổ trùng về, cười:
- Đúng là không cần tìm nữa. Chúng ta đi thôi, đi tìm tiểu quả phụ Vận Nhi!
Các ma nữ còn lại nhìn nhau, Cát Tường Phi hỏi:
- Tại sao Thiên Nhi không tìm nữa?
- Hắn không chết, đương nhiên không cần tìm nữa.
Thiên Ma Phi cười:
- Ta tìm nửa ngày trời không thấy mảnh vỡ Bằng Vũ Kim Kiếm và Phỉ Thúy Diệp, cũng không có dấu vết của Thần Ma Ẩu. Quan trọng nhất là hắn còn có một cây đèn đồng, ta cũng không thấy. Bằng Vũ Kim Kiếm và Phỉ Thúy Diệp đều là thần binh ma thần binh. Thần Ma Ẩu thì còn đáng sợ hơn, còn cây đèn đồng kia thì ngay cả Bằng Vũ Kim Kiếm cũng thu được. Nếu hắn chết thật thì mấy món bảo vật đó sẽ rơi ra. Vừa rồi ta thấy Thánh Nữ Phi dùng A Tu La thần nhãn nhìn rồi không nói gì bỏ đi là ta đã nghi ngờ. Giờ càng thêm khẳng định chắc chắn hắn không chết!
Mọi người sững lại, lắc đầu nói:
- Tuy bọn ta cũng hy vọng hắn còn sống nhưng ma thần ra tay, chẳng lý gì hắn lại thoát nạn. Hắn dùng cách gì mà thoát khỏi tay ma thần được?
- Vừa rồi chúng ta đều thấy hắn bị ma thần đè chết từng chút từng chút một, không thể nào còn sống. Thiên Nhi tỷ, tỷ chỉ là không muốn chấp nhận mà thôi.
Thiên Ma Phi mỉm cười, nói:
- Các ngươi không tin cũng khó trách. Ta cũng không biết hắn dùng cách gì thoát được tay ma thần, nhưng đúng là hắn đã thoát chết. Điều này thì ta có thể khẳng định. Không lâu nữa các ngươi sẽ được nghe tin từ bên kia đại hải. Lúc đó các ngươi sẽ biết phán đoán của ta chính xác hay không.
Mọi người đều bán tín bán nghi, Cát Tường Phi tuy cũng nghi ngờ nhưng bất giác cảm thấy nhẹ nhõm, tò mò hỏi:
- Chúng ta đi tìm Ma Hậu nương nương? Giờ nàng ta trượng phu mới chết, thành tiểu quả phụ, chúng ta đi ức hiếp có lẽ không tốt lắm nhỉ?
- Chúng ta không tới ức hiếp nàng ta.
Thiên Ma Phi cười khảy:
- Chúng ta đi buộc nàng ta giao ra linh hồn của Ma Thánh, giết Ma Thánh!
Mọi người giật mình, thất thanh kêu lên:
- Buộc nàng ta giao linh hồn Ma Thánh, tiêu diệt Ma Thánh? Rõ ràng Ma Thánh bị Ngao Phượng Lâu của long tộc giết rồi, sao còn phải giết hắn?
- Chết thật sao?
Sắc mặt Thiên Ma Phi lạnh đi, hàn khí bao quanh, lạnh lùng nói:
- Ta vẫn luôn quan sát trận chiến giữa Ma La công tử và Ma Thánh, biết được manh mối bến trong. Một món ma thần binh khác của Ma Thánh, Thập Bát Tiết Đồng Gian không hề xuất hiện lần nào. Nếu Ma Thánh giao đấu với Ma La công tử mà còn giấu món ma thần binh đó sao? Nó được gọi là Táng Hồn Tiên. “Táng” có hai ý nghĩa, một la mai táng, hai là ẩn giấu. Chắc chắn hắn đã tính toán đường lui từ trước. Khi giao đấu với Ma La công tử, linh của nguyên thần hắn có mặt còn hồn thì không. Chắc chắn là ẩn mình trong Táng Hồn Tiên. Món ma thần binh đó chắc chắn nằm trong tay tiểu quả phụ Vận Nhi! Lần này ta phải đích thân tiễn Ma Thánh lên đường, tiêu diệt sinh cơ cuối cùng của hắn, cho hắn hoàn toàn trở thành thiên cổ!
Ma Thánh chết, bát bộ thánh tộc suy bại, chính là lúc các lộ anh hùng quật khởi!
Truyện khác cùng thể loại
2157 chương
1253 chương
32 chương
171 chương
30 chương
34 chương