Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 401
Lập tức có không ít cường giả Ma Tộc tản ra bốn phía. Thế hệ thanh niên từng tốp từng tốp kết bạn, chia ra tự mình tầm bảo. Mà Long Tộc Ngũ Lão cũng tách ra khỏi đám Cự bá khác, tiến về phía những phương hướng bất đồng. Sa Kỳ Sơn cũng một mình rời đi. Cũng không lâu lắm, tám vị Cự bá của Bát Bộ Thánh Tộc cũng mỗi người mang theo mấy vị tộc nhân tách ra khỏi những cường giả khác. Bảo vật trong này thật sự quá kinh người, nếu vẫn đi cùng một chỗ, nhất định sẽ bởi vì bảo vật mà xuất thủ tranh đoạt.
- Mục đích của Ma Thánh, chỉ sợ chính là muốn tách bọn họ ra a?
Trong đầu Chung Nhạc đột nhiên lóe lên một cái. Bởi vì tránh cho tranh đoạt bảo vật, rất nhiều Cự bá đều đã tách ra, liền sẽ cấp cho Ma Thánh cơ hội và khả năng tiêu diệt từng bộ phận.
- Ma Hậu đâu rồi?
Hắn đảo mắt nhìn lại bốn phía, lúc này Ma Hậu cũng sớm đã không biết tung tích. Chung Nhạc hít vào một hơi thật dài, thấp giọng nói:
- Hiện tại lối vào Bí cảnh Thiên Ma cũng đã đóng lại rồi a?
Cát Tường Phi phi thân bay đi:
- Ta đi xem một chút!
Sau một hồi, Cát Tường Phi bay trở về, lắc đầu nói:
- Lối vào Bí cảnh Thiên Ma quả thật đã không tìm thấy nữa!
- Ma Thánh thật hảo thủ đoạn! Bất quá, hắn thật sự có thể một lưới bắt hết nhiều cường giả như vậy sao?
Chung Nhạc lắc đầu, cất bước tiến về phía trước, trong lòng thầm nghĩ:
- Hắn hẳn là sẽ không xuất thủ nhanh như vậy. Hắn vẫn cần mượn tay những cường giả này giúp hắn dò xét bảo vật, cướp đoạt bảo vật trong tòa Bí cảnh này. Sau đó, hắn mới đánh chết những cường giả này, tế tự cho Tàn Linh của Tiên Thiên Ma Thần, còn có thể chiếm những bảo vật này làm của riêng, thu hoạch chỗ tốt lớn nhất!
Bí cảnh Thiên Ma này cực kỳ mênh mông, thậm chí còn có những ngôi sao rơi rụng, đủ thấy phiến địa vực này to lớn tới mức nào. Bất quá, đại bộ phận địa phương đều đã không còn bao nhiêu giá trị, khắp nơi đều là hỏa diễm hừng hực thiêu đốt. Loại lửa này cũng không là Ma hỏa thuần túy, mà là hỗn hợp giữa Thần hỏa và Ma hỏa, hẳn là kết quả do pháp lực của Kẻ thừa kế tiền nhiệm và Tiên Thiên Ma Thần va chạm với nhau tạo thành. Cho tới hiện tại, Ma hỏa và Thần hỏa vẫn còn đang không ngừng va chạm với nhau, bởi vậy, những nơi hỏa diễm bao phủ cũng là địa phương hung hiểm nhất, sợ rằng cho dù là Thần Ma cũng không dám tùy tiện đặt chân vào trong đó.
Ngoại trừ những địa phương hỏa diễm bao phủ, những địa phương còn lại còn có địa phương đã triệt để hóa thành hư không, cũng là nơi cực kỳ hung hiểm. Có nơi thì lưu lại dư ba thần thông, trên thiên không cũng có từng đoàn từng đoàn quang mang huyễn lệ. Đám quang mang huyễn lệ kia đột nhiên đảo qua một khỏa Tinh cầu, khỏa Tinh cầu tàn phá kia nhất thời mất đi một mảng lớn. Địa phương bị huyễn quang quét qua nhất thời hóa thành bột mịn, nhìn thấy khiến cho người ta cũng phải giật mình. Bởi vậy, bay lên trên không trung cũng cực kỳ hung hiểm.
Trên đường đi, đám người Chung Nhạc lại phát hiện thêm mấy cỗ thi cốt nữa, cũng đều là thi cốt của Côn Tộc. Hình dạng đám thi cốt này quái dị, cực kỳ khổng lồ. Bất quá, các loại bảo vật như Ma Linh Dịch và Thần Kim lại không có phát hiện, hẳn là đã bị người khác lấy đi trước rồi.
- Chúng ta đi chậm một bước, đã có Luyện Khí Sĩ đi phía trước chúng ta!
Thiên Ma Phi ngẩng đầu lên, nói.
- Những Luyện Khí Sĩ đó đã chết!
Thánh Nữ Phi đột nhiên nói. Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, đột nhiên ngửi được một tia máu tươi như có như không. Hắn lập tức mở ra Thần Nhãn thứ ba trên mi tâm, nhìn về phía trước, gật đầu một cái, nói:
- Những Luyện Khí Sĩ đi phía trước chúng ta quả thật đã chết, cách chúng ta khoảng chừng một trăm dặm. Mọi người cẩn thận! Côn Tộc do Tiên Thiên Ma Thần sáng tạo ra, có khả năng vẫn chưa chết sạch!
Trong lòng chư nữ Cát Tường Phi không khỏi trở nên khẩn trương. Một nàng Quý nữ trong số đó, sau đầu năm luân nở rộ, một cái bình ngọc từ trong quang luân bay ra. Nắp bình vừa mở ra, chỉ thấy vô số con ong nhỏ xinh xắn từ trong bình ong ong bay ra. Đám ong nhỏ này đón gió liền bành trướng lên, hóa thành chiều dài hơn một trượng, không ngờ cũng là một loại Côn Tộc. Chúng vỗ mạnh cặp côn dực trong suốt bay thẳng về phía trước. Nàng Quý nữ kia lại lấy ra một tấm gương, chỉ thấy trên gương xuất hiện cảnh tượng mà đám Phong Trùng kia đang nhìn thấy.
Trên mặt đất cách nơi này chừng trăm dặm xuất hiện tàn thi đầy đất, còn có vô số mảnh vỡ Hồn binh. Nhìn kiện Hồn binh kia, hẳn là Hồn binh của cường giả Pháp Thiên Cảnh.
- Là Cự đầu của Dạ Xoa Tộc, Dạ Thiên Minh!
Chư nữ trong lòng kinh hãi. Bọn họ nhìn thấy một vị lão giả nằm trên mặt đất. Thân thể lão giả kia cực kỳ khổng lồ, hẳn là đã triệu hồi ra Thiên Địa Pháp Tương, chiều cao chừng hơn một trăm trượng, giống như một tôn Ma Thần vậy. Bất quá, lúc này vị lão giả này đang dùng một loại tư thái vặn vẹo nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng lại động đậy một cái, bộ dạng lộ ra cực kỳ quỷ dị.
Một con Phong Trùng vừa bay tới gần, đột nhiên chỉ thấy lão giả kia đứng bật dậy, cái đầu giãy dụa, nhìn chằm chằm đám Phong Trùng này. Chỉ thấy cái đầu hắn vậy mà vòng quanh cái cổ suốt một vòng, từ trước bộ ngực xoay chuyển tới sau lưng. Đám Phong Trùng kia bay tới đâu, đầu của vị lão giả Pháp Thiên Cảnh này xoay tới đó, lại từ phía sau lưng xoay chuyển tới trước ngực, xoay vừa đủ một vòng.
Nàng Quý nữ kia cũng có chút ham chơi, giá ngự đám Phong Trùng kia bay xung quanh Dạ Thiên Minh hơn mười vòng, chỉ thấy cái đầu của Dạ Thiên Minh cũng quay theo một vòng lại một vòng, cuối cùng xoắn lại thành như cái bánh quai chèo.
Phốc xuy!
Cần cổ của hắn cuối cùng cũng bị xoắn cho gãy rời, rơi xuống trên mặt đất. Từ trong phần cổ gãy của hắn vươn ra hai sợi xúc tu thật dài, trên đỉnh hai sợi xúc tu mọc ra một cặp mắt, tò mò quan sát đám Phong Trùng này. Phần cổ của Dạ Thiên Minh nhúc nhích, nhô cao lên, phảng phất như có đồ vật gì đó muốn từ bên trong bò ra ngoài.
- Côn Tộc Cực phẩm!
Thiên Ma Phi mừng rỡ vạn phần, hô lên một tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
2157 chương
1253 chương
32 chương
171 chương
30 chương
34 chương