Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 378
Tục ngữ nói song quyền khó địch bốn tay, Trưởng lão Đồ Cách Nhĩ chính là A Tu La Tộc, bản thân vốn có bốn cánh tay, bốn cái nắm đấm. Nhưng hắn bị Chung Nhạc chính diện quấn lấy, khiến cho hắn không thể thoát thân. Bất Tử Chi Thân của Chung Nhạc cũng đã có chút thành tựu, cơ hồ không thua kém gì Tông sư Võ đạo. Một khi bị Chung Nhạc tiếp cận, thần thông liền tương đương với bị phế sạch.
Chung Nhạc lại giấu kim kiếm bằng vũ trong Kim Ô Ma Dực, bổ về phía đỉnh đầu hắn, khiến cho Nguyên đan, Nguyên thần hắn cũng không thể xuất khiếu. Lại thêm hai người Thiên Ma Phi và Cát Tường Phi cũng là cường giả Đan Nguyên Cảnh, bốn phía lại có hai mươi mấy nàng Quý nữ đồng dạng là Đan Nguyên Cảnh. Trận hành hung này, hắn cơ hồ là không có khả năng hoàn thủ.
Thời điểm Đồ Cương chạy tới, vị lão giả Đồ Cách Nhĩ này đã thẳng tắp ngã xuống đáy hố, hơn mười kiện Hồn binh từ sau lưng đâm xuyên tới, xuyên suốt lồng ngực, phá hư cơ năng thân thể hắn. Hồn binh của Ma Tộc đều mười phần quỷ dị khó lường, không chỉ nhằm vào nhục thân, hơn nữa còn nhằm vào huyết mạch, pháp lực, Nguyên thần, tinh thần lực… Trong đám Hồn binh do Thiên Ma Phi, Cát Tường Phi và đám Quý nữ kia tu luyện cũng không thiếu những Hồn binh quỷ dị khó lường, sau khi chui vào trong cơ thể hắn liền trắng trợn phá hư, khiến cho thương tổn của hắn càng thêm khó có thể áp chế.
Thời điểm Đồ Cương nhìn xuống, chỉ thấy lão giả này chỉ còn treo một hơi lay lắt. Nhìn thấy Đồ Cương đã tới, hai mắt lão giả này khẽ lật ngược, trực tiếp ngất đi, cũng không biết là do xấu hổ hay là phẫn nộ mà ngất.
- Công tử, có cần xử lý luôn Đồ Cương hay không?
Một nàng Quý nữ hưng phấn tới mức khuôn mặt ửng hồng, cười khanh khách hỏi.
Đồ Cương nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn. Thực lực của hắn không chênh lệch bao nhiêu so với Đồ Cách Nhĩ, mặc dù trẻ tuổi hơn Đồ Cách Nhĩ rất nhiều, khí huyết cũng tràn đầy hơn. Nhưng Chung Nhạc suất lĩnh chư nữ có thể quần ẩu Đồ Cách Nhĩ tới mức không biết sống chết, tự nhiên cũng có thể đánh hắn tới không biết sống chết.
Chư nữ còn lại cũng vô cùng hưng phấn, rục rịch xuất động. Các nàng vẫn là lần đầu tiên được đánh một vị danh túc Pháp Thiên Cảnh thống khoái như vậy, chiến thắng oanh liệt như vậy, quả nhiên là vạn phần hưng phấn.
Chung Nhạc ho khan một tiếng, miệng cười lòng không cười nói:
- Đồ Cương sư huynh tới thật đúng lúc a! Không sớm không muộn! Nếu ngươi tới sớm một chút, chúng ta còn không kịp đánh Trưởng lão Đồ Cách Nhĩ thành như vậy. Nếu tới trễ một chút, sẽ đánh chết hắn luôn rồi. Đồ Cương sư huynh, ngươi nhất định là có thù oán với hắn có phải không?
Đồ Cương vội vàng cười bồi nói:
- Công tử nói đùa rồi! Ta chỉ là nghe nói Đồ Cách Nhĩ muốn đi tìm ngươi xúi quẩy, bởi vậy hấp tấp chạy tới khuyên bảo. Không ngờ vẫn là đã tới trễ một bước!
Hắn đã sớm nghĩ tốt lý do giải thích, chỉ là lúc này nói ra lý do giải thích đã chuẩn bị tốt kia cuối cùng cũng có một cỗ vị đạo không nói nên lời. Vừa rồi là vẻ mặt tươi cười, bây giờ vẫn còn là vẻ mặt tươi cười, chỉ bất quá nụ cười chỉ là treo ở trên mặt mà thôi.
Chung Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Hẳn là đã tới sớm một bước mới đúng! Bất quá, nếu sư huynh đã tới, ta cũng không tiện giết chết hắn trước mặt ngươi. Dù sao ta và ngươi cũng có giao tình, vẫn là nên bán cho sư huynh một cái mặt mũi, có phải không?
Trên trán Đồ Cương toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cười khan nói:
- A Tu La Thánh Tộc ta tuyệt đối không có ý đối địch với công tử, còn xin công tử bán cho ta một chút mặt mũi…
Nụ cười trên mặt hắn cứng ngắc, cười tới cực kỳ gian khổ. Vốn dĩ hắn là tới ân uy kết hợp, không ngờ lúc này lại bị Chung Nhạc thi triển ân uy kết hợp như vậy.
Thiên Ma Phi cười lạnh, nói:
- Trưởng lão Đồ Cương ngoài miệng nói là muốn liên minh với công tử nhà ta, xoay lưng lại liền phái Trưởng lão Đồ Cách Nhĩ chạy tới truy sát, muốn lấy tính mạng một nhà chúng ta! A Tu La Thánh Tộc nói chuyện lật lọng như vậy, không khỏi quá vô liêm sỉ rồi a! May mà công tử nhà ta lợi hại, không bị Đồ Cách Nhĩ đắc thủ. Bất quá, cứ như vậy thả hắn ra, Trưởng lão Đồ Cương hẳn là cũng không yên tâm a?
Đồ Cương nhất thời đau đầu, lúng ta lúng túng nói:
- Ý Ma Phi nương nương muốn nói là…
Thiên Ma Phi cười nói:
- Đồ Cách Nhĩ tới đây truy sát chúng ta, ngược lại bị chúng ta đánh trọng thương bắt giữ, hiện tại hắn là tù binh của chúng ta. Công tử cấp cho ngươi một cái mặt mũi, không đòi tính mạng của hắn, cũng không lại truy cứu việc này nữa. Bất quá, Trưởng lão Đồ Cương ít nhất cũng phải lấy ra một chút tiền chuộc, mới có thể chuộc hắn về được a!
Trên mặt Đồ Cương lộ ra thần sắc khó xử, nói:
- Không biết tiền chuộc này…
Chung Nhạc âm thầm giơ ngón tay cái về phía nữ Ma đầu, trong lòng cực kỳ hài lòng. Thiên Ma Phi cười tủm tỉm, nói:
- Công tử rộng lượng, không tính toán với hắn, nhưng hết thảy bảo vật trong Nguyên thần hắn đều sẽ thuộc về công tử! Cái này cũng không tính là quá phận chứ?
Khóe mắt Đồ Cương nhảy loạn, hít vào một hơi thật dài, gật đầu nói:
- Không quá phận! Bất quá, Hồn binh của Trưởng lão Đồ Cách Nhĩ chính là bảo vật do hắn tập hợp tâm huyết cả đời luyện thành…
Thiên Ma Phi quả quyết nói:
- Toàn bộ đều phải thuộc về công tử! Nếu Trưởng lão Đồ Cương không đáp ứng, vậy thì mang một cỗ thi thể trở về vậy!
Đồ Cương nhất thời bất đắc dĩ, chỉ đành đáp ứng. Hắn đích thân lôi thân thể Đồ Cách Nhĩ từ trong hố sâu đi ra, thở dài một tiếng, sưu tầm Bí cảnh Nguyên thần của Đồ Cách Nhĩ, lấy toàn bộ bảo vật trong năm Bí cảnh Nguyên thần ra, trong lòng thầm nghĩ:
- Sư huynh, xin lỗi rồi! Muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi bản lĩnh không tốt. Thánh Tộc trưởng phái ngươi tới là để ra oai, ta tới thi ân. Nào ngờ ngươi thật sự không chút bản lãnh như vậy. Vì cứu tính mạng của ngươi, ta cũng chỉ có thể giao hết thảy bảo bối trên người ngươi cho Ma La công tử rồi…
Bảo vật của Đồ Cách Nhĩ thật sự không ít, nhìn tới mức ánh mắt chư nữ tỏa sáng. Trong số này, Hồn binh to to nhỏ nhỏ cũng có tới sáu bảy kiện, hơn nữa đều là không tầm thường. Khiến cho người khác chú ý nhất chính là một ngụm lớn cốt chuy, chuy đầu là chín cái hình tam giác đầu khô lâu, mà phần thân chùy lại là do một bộ xương rắn tạo thành.
Truyện khác cùng thể loại
2157 chương
1253 chương
32 chương
171 chương
30 chương
34 chương