Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 338
Bên cạnh thụ ấn môn chủ là một cái lồng. Cái lồng này vô cùng tinh xảo, có tất cả chín cái trụ chụp từ trên xuống, phản chiếu ánh trăng, nhìn từ xa giống như hình giọt nước.
Trên chiếc lồng hình giọt nước này có khắc đồ đằng văn, các loại đồ đằng văn bao phủ, nhìn kỹ thì đều là thân rồng đầu ngao, trong mồm có hoa văn hình mặt trăng.
Trên đó còn dán một miếng phù văn dùng để phong ấn, phong ấn là hình Tam Thiên Cẩu vây quanh mặt trăng, vô cùng huyền diệu.
Đây đều không phải thứ khiến Chung Nhạc phải thất thanh kêu lên. Thứ khiến hắn chấn kinh chính là thứ mà chiếc lồng phong ấn. Chính giữa chiếc lồng là một cái tế đàn nho nhỏ, có lẽ là một phần của một tế đàn lớn.
Chính giữa tế đàn là một cái ngọc trì chỉ nhỏ bằng chiếc chậu rửa mặt.
Trong ngọc trì có dị tượng bay lượn, bay quanh một cây hoa sen. Cây hoa sen này đã nở rộ. Mặt trời trăng sao bay quanh cây sen đó, vân khí mờ mịt, núi non xuất hiện trong mây mù, các loại thần linh ma linh dị tượng đầy cổ quái xuất hiện rồi biến mất trong đó, cũng là lởn vởn quanh cây hoa sen nở rộ kia.
- Thánh linh…
Khóe mắt Chung Nhạc co giật, lẩm nhẩm.
Bồ lão tiên sinh lại lấy đi một cây thánh linh từ trong trọng địa của Kiếm Môn!
Thánh linh là linh đã siêu thần nhập thánh, cường đại hơn thần linh. Trong Hắc Sơn Bí Cảnh bên dưới Hãm Không Thành ở Đông Hoang, Chung Nhạc đã tình cờ được thấy thánh linh mà Yêu Thần Minh Vương trấn thủ, cũng là một cây hoa sen. Hắn còn lấy linh tương được luyện thành từ nghìn thần nghìn ma, có được ích lợi rất lớn, cũng vì thế bị thánh linh truy sát, suýt nữa đã chết tại nơi đó.
Nhưng câu thánh linh dưới Hãm Không Thành chưa trưởng thành, hoa còn chưa nở, còn cây mà Bồ lão tiên sinh đem ra ngoài đã trưởng thành rồi!
- Thánh linh khi chưa từng được tế tự, tế luyện thì có thực lực ngang ngửa thần ma. Cho dù là chân thân Phong Vô Kỵ tới thì cũng không lấy được nó, huống hồ là Bồ lão tiên sinh? Sao hắn có thể lấy được cây thánh linh này chứ?
Chung Nhạc quan sát cái lồng hình giọt nước và phù văn, thầm nghĩ:
- Cái lồng này lan tỏa thần uy, trên đó phủ đầy dấu ấn của thần, tấm phù văn này cũng là tác phẩm của thần ma. Bồ lão tiên sinh dùng thứ bảo bối chuyên phong ấn này để phong ấn cả thánh linh lẫn tế đàn. Chỉ e người giao cho hắn bảo vật này không phải Hiếu Sơ Thương Sơn mà là vị thần linh Hiếu Mang thần tộc trên mặt trăng kia!
Trên không trung vọng tới tiếng của Quân Tư Tà:
- Trấn Phong đường chủ, lấy thụ ấn môn chủ trở về Kiếm Môn gặp ta!
Nàng không rời khỏi Kiếm Môn Kim Đỉnh, vừa rồi giết Bồ lão tiên sinh thật ra là nàng đánh đàn trong Kim Đỉnh, một khúc nhạc giết chết Bồ lão tiên sinh. Những ngày này, Chung Nhạc truyền thụ cho nàng Đại Tự Tại Kiếm Khí, tu vi Quân Tư Tà đã ngày một tinh thâm.
Chung Nhạc nhặt thụ ấn môn chủ lên, cất cái lồng hình giọt nước kia vào nguyên thần bí cảnh, đi về Kiếm Môn.
- Nhạc tiểu tử, thánh linh không còn nữa rồi.
Đột nhiên Tân Hỏa nói.
- Không còn nữa?
Chung Nhạc chán nản:
- Bông hoa sen đó rõ ràng ở đây…
- Thánh linh sống trong hoa sen, hoa sen tương đương như bọc ối, hấp thụ linh của thần ma khác biến thành linh tương nuôi dưỡng thánh linh. Khi hoa nở thánh linh trưởng thành, có lẽ thánh linh trong bông hoa này đã rời khỏi khi hoa nở. Thánh linh thật sự có lẽ đã bị lấy đi, chỉ còn lại bông hoa thôi.
- Bị lấy đi?
Chung Nhạc chau mày nghĩ ngợi:
- Kẻ nào có thể vào Kiếm Môn tìm thánh linh lấy nó đi mà thần không biết quỷ không hay?
Bồ lão tiên sinh là hóa thân thứ hai của Phong Vô Kỵ, chắc chắn Phong Vô Kỵ cũng không biết thánh linh thật sự như thế nào, vì thế mang tới phong ấn của lão tổ tông Hiếu Mang thần tộc nhưng kết quả chí lấy được cây hoa sen còn thánh linh thật sự thì bị kẻ khác lấy mất trước rồi.
- Từ dấu vết của cây hoa sen này thì có lẽ mới nở không lâu. Chắc không quá hai mươi ngày. Kẻ lấy đi thánh linh có lẽ xuống lòng đất Kiếm Môn trong vòng hai mươi ngày trước.
Tân Hỏa quan sát kỹ lưỡng:
- Hắn ta chắc chắn biết chính xác thời gian trưởng thành của thánh linh, vừa tới lúc là xuống lòng đất Kiếm Môn lấy đi thánh linh, để người khác không lấy được.
- Hai mươi ngày trước?
Chung Nhạc hơi run lên:
- Khi đó là một ngày trước khi Kiếm Môn nội loạn. Sau đó nội loạn bùng phát, lão môn chủ dẹp loạn, Phong Vô Kỵ rời khỏi, Bồ lão tiên sinh nhân lúc đó xuống lòng đất. Nhưng chắc hắn chỉ mấy ngày trước mới tìm được tế đàn và hoa sen. Cũng có nghĩa là trước khi hắn tìm được thì thánh linh đã bị lấy đi rồi. Nhưng kẻ đó sao chà trộn được vào Kiếm Môn? Có Tứ Minh Thú canh giữ Đại Hoang, nếu có tuyệt đại cường giả vào Đại Hoang chắc chắn chúng sẽ pháthiện được. Qua mắt được Tứ Minh Thú đã đành, sao hắn có thể vào được lòng đất Kiếm Môn?
Đêm trước nội loạn, các chúng tộc khác muốn vô thanh vô tức đột nhập Kiếm Môn là không thể. Vì khi đó Kiếm Môn phòng thủ nghiêm ngặt chưa từng có.
Chà trộn vào Kiếm Môn là không thể, vậy hắn ta sao có thể xuống lòng đất dưới Kiếm Môn?
- Nếu hắn vào lòng đất Kiếm Môn từ bên ngoài thì sao?
Tân Hỏa suy nghĩ:
- Dưới lòng đất còn có một đường thông đạo, đó chính là Ma Hồn Cấm Khu. Từ Ma Hồn Cấm Khu tới dưới quả tim đó, phía trên chính là vị trí của tế đàn và thánh linh. Kẻ đó chưa biết chừng đã đi đường đó, như vậy mới tránh được sự tra xét của cự phách như lão môn chủ.
- Là mặt hồ trong Ma Hồn Cấm Khu mà ta rời đi! Mặt hồ đó phong ấn lỏng lẻo, hắn từ đó vào cấm khu!
Truyện khác cùng thể loại
2157 chương
1253 chương
32 chương
171 chương
30 chương
34 chương