Không hạn chế hình thái, không phụ thuộc kiếm, không bị ràng buộc bởi chiêu thức, không câu nệ công pháp, Đại Tự Tại Kiếm Khí chân chính bất cứ hình thái nào cũng có thể thành kiếm, không có chiêu thức cố định, tự do triển khai, tự do thi triển mọi ước mơ hoài bảo, suy nghĩ, ý niệm của bản thân. Trên đường tới đây lão đầu tử đã truyền thụ cho hắn Đại Tự Tại Kiếm Khí, dạy hắn “thoát thai hình, thoát thai kiếm, thoát thai chiêu thức”. Từ đó thoát khỏi hình, thoát khỏi kiếm, thoát khỏi chiêu thức, được tự do một cách thực sự! Giờ hắn chứng kiến trận chiến giữa hai cường giả đỉnh cao nhất thế gian chính là để kiểm chứng những gì học trên đường. Kiếm khí trào dâng giống như mưa lớn trong sơn cốc. Sau trận mưa sơn cốc sạch sẽ, bầu trời thoáng đãng, mặt trời lên cao chiếu rọi, nắng chói chang, gió hầm hập; giống như gió lạnh ngày đông không chỗ nào không len lỏi; giống như tiếng sấm mùa xuân, cây khô này chồi non; giống như trời thu trong lành núi sông mát mẻ. Trong mắt Chung Nhạc đã không còn thấy bất cứ thứ gì, không thấy cảnh tượng khủng bố của thần chiến chi địa, không thấy cuộc chiến ác liệt giữa lão đầu tử và Hiếu Mang thần tộc Đại Tế Tư, không thấy cái đầu Bàn Ngao to như ngọn núi, cũng không thấy vầng mặt trăng sáng vằng vặc kia. Trong mắt hắn chỉ còn có kiếm khí lấp lánh như quần tinh, động tĩnh giống giao long. Đại Tự Tại Kiếm Khí không phải kiếm khí hay công pháp cố định, mà là sự tài tình tựa đại dương rộng lớn của một người biến thành kiếm khí, vắt qua không gian, chiếu rọi mọi thứ! Trận chiến này, khí tức của hai lão giả cuồn cuộn như rồng, xung phá sự ràng buộc của thần chiến chi địa, năng lượng kinh thiên động địa từ hai món thần binh đó chấn động Tân Hỏa, kinh động Đại Hoang. Trong thần chiến chi địa, trưởng lão Tế Tư trong đại quân Hiếu Mang thần tộc rơi lệ, thúc giục đại quân tiếp tục tiến quan, cố gắng tới nơi phúc địa Tây Hoang. Biên thùy phía bắc Đại Hoang, toàn thân Cô Hồng Tử bê bết đầy máu, hắn đã bị trọng thương chí mạng. Cũng may hắn dung hợp với thần linh của Cô Hà Thành nên mới kiên trì được tới lúc này. Còn Sư Bất Dịch giao chiến với hắn vẫn rất nhẹ nhàng, gần như sắp dễ dàng giết được hắn. Giữa hai vị cường giả này có khoảng cách cực lớn, khoảng cách chí mạng! Nhưng Sư Bất Dịch không tốc chiến tốc thắng mà cứ từ từ khiến Cô Hồng Tử bị thương, thương thế đầy mình rồi mới lấy mạng hắn. Hắn buộc phải làm vậy, hắn không thể bị thương, vì Yên Vân Sinh và Tú Thiên Thần đều đang đợi hắn bị thương, đợi cơ hội hiếm có, đợi Yêu Thần Minh Vương Quyết của hắn lộ sơ hở. Yêu Thần Minh Vương Quyết có ẩn họa cực lớn, không trừ bỏ ẩn họa, Sư Bất Dịch không dám thoải mái thể hiện tu vi thực lực. Lúc này hắn đột nhiên có cảm giác, chín cái đầu cùng quay nhìn về hướng ranh giới giữa Đại Hoang và Tây Hoang. Cô Hồng Tử nhân cơ hội đó lao tới, đôi cánh biến thành hai thanh kim đao chém xuống, sự kinh ngạc của Sư Bất Dịch còn chưa tan, chín cái đầu sư tử quay lại gầm lớn đánh bay Cô Hồng Tử. Cô Hồng Tử ho ra máu liên tục, nhưng vẫn cười ha hả, võ cánh biến thành một đạo kim quang bay tới. Kim ưng phá không, hét lớn: - Ta đã khiến ngươi bị thương rồi, cuối cùng ngươi cũng bị thương! Lão sư tử, lần sau ta sẽ không chỉ đơn giản là gây thương thế cho ngươi, ta còn thay thế ngươi trở thành yêu chủ thống trị Tây Hoang! Sư Bất Dịch định đuổi theo nhưng đột nhiên dừng bước, sắc mặt sáng tối bất định. Đột nhiên chín cái đầu gầm lớn, truyền âm vạn dặm, thông báo cho Lãng Thanh Vân lúc này đã vào Đại Hoang. Rồi hắn lấy đồ đằng thần trụ ra, thông báo cho Thiên, Huyền, Địa, Hoàng tứ lão. Lãng Thanh Vân dẫn đại quân yêu tộc tiến vào Đại Hoang năm nghìn dặm, đột nhiên trên không trung yêu vân cuồn cuộn, biến thành chín cái đầu sư tử khổng lồ. Chín cái đầu từ trên cao thò xuống, há mõm rống lên: - Phong Thường giả chết, lập tức dẫn quân về! Cùng lúc đó, Sư Bất Dịch buông đồ đằng thần trụ, lao về hướng Đại Hoang, rồi đột nhiên dừng bước, sắc mặt càng ngày càng tối lại, vô cùng băn khoăn: - Phong Thường giả chết, đại chiến với Hiếu Sơ Thương Sơn ở thần chiến chi địa. Phong Thường liều mạng, chắc chắn Hiếu Sơ Thương Sơn sẽ chết, chắc Phong Thường cũng chẳng dễ chịu gì. Hắn vốn sắp chết già rồi, chỉ là cố hơi thở cuối cùng muốn đấu với ta và lão Bàn Ngao. Chắc chắn hắn sẽ tới giết ta với thương thế. Nếu ta thi triển toàn lực chắc chắn sẽ không phải sợ hắn. Nhưng ta vẫn còn thương thế, có lẽ không qua mắt hắn được, nếu bị hắn động vào vết thương… Con sư tử chín đầu này bồn chồn qua lại ở ranh giới Đại Nguyên Hoang Địa, gầm lên phẫn nộ liên hồi, khó lòng quyết định dứt khoát: - Phong Thường liều mạng, lão Bàn Ngao sẽ không chống đỡ được bao lâu. Phong lão đầu rất nhanh sẽ tới tìm ta, cho dù ta giết được hắn cũng sẽ bị hắn ép ra vết thương. Nhưng đại quân yêu tộc ta vẫn ở Đại Hoang, nếu ta đi thì chắc chắn họ sẽ bị Phong lão đầu tiêu diệt sạch sẽ… - Rốt cuộc ta có cần những thân tín này không? Không cứu Yên Vân Sinh và Tú Thiên Thần đáng chết này nữa! Sư tử chín đầu gầm lên: - Không cứu chúng thì danh tiếng của ta sẽ sụp đổ trong một đê, còn mặt mũi nào tiếp tục làm yêu chủ Đông Hoang? Yên Vân Sinh và Tú Thiên Thần hai tên khốn các ngươi chắc chắn sẽ liên kết với các địa chủ, quan chủ, đảo chủ khác thảo phạt lão tử! Phong Thường khốn kiếp! Ngươi hãi hại lão tử! Sư Bất Dịch gào rống liên hồi, đột nhiên biến thành hình dạnh thường ngày, định thần lại, khí tức dịu xuống, tĩnh lặng ngồi bên ngoài biên thùy Đại Hoang chờ đời. Một lúc sau Sư Bất Dịch đột nhiên bùng nổ chửi bới: - Con mẹ nhà ngươi! Chỉ là không biết đang chửi ai. Thần chiến chi địa, trận chiến càng ngày càng kịch liệt, thậm chí hai vị cường giả trong trận chiến đều đang tới gần với cái chết. Dư uy của thần chiến chi địa được kích phát, sóng chấn động xung kích, bí cảnh xuất hiện giống như trăng sao, thần binh vỡ nát tỏa ra thần uy khiến người khác sợ hãi, nhưng không thể gây thương tổn gì tới hai người đang ác chiến. Đột nhiên trận chiến dừng lại, lão đầu tử xách kiếm đi ra khỏi thần chiến chi địa. Trong thần chiến chi địa, các loại ánh sáng chiếu rọi, trong luồng sáng đó, bóng của Bàn Ngao ba đầu đứng sững sững. Đột nhiên cái bóng đó vỡ vụn, bị thần chiến chi địa nhấn chìm. Khí tức của lão đầu tử mạnh mẽ tới cực điểm, không giống như người sắp chết già, sắc mặt của lão thậm chí còn hồng hào. - Đi thôi Chung Sơn thị, chúng ta đi gặp Sư Bất Dịch. Lão đầu tử cười. Chung Nhạc nghe thế vội đứng dậy, lắc đầu nói: - Sư Bất Dịch giảo hoạt thế nào chứ? Chỉ e hắn đã cảm ứng được khí tức của môn chủ, chắc chắn sẽ không ở đó đợi đâu. - Cái này khó nói. Vẻ mặt lão đầu tử có chút nghịch ngợm, cười nói.