Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 325
Con ngươi của Chung Nhạc càng ngày càng sáng rực, không khỏi vỗ tay khen ngợi, liên thanh xưng tuyệt diệu:
- Lúc đó Pháp lực, thực lực của Phong sư huynh đều kém xa U lão, nhưng lại bị ngươi phong bế nhục thân, cố định Nguyên Thần. Sau đó phong ấn Nguyên Thần, trấn áp tinh thần lực của hắn, rồi mới biến thân thể của hắn hóa thành đá. Khiến cho thực lực của hắn giảm xuống. Dưới tình trạng hoảng loạn U lão từng bước từng bước bại vong. Sau đó dùng Thiên Ma Giải Thể đem Pháp lực, tinh thần lực, Nguyên Thần, khí huyết thân thể của hắn phân giải thôn phệ, biến thành Pháp lực của ngươi. Cứ kéo dài mãi, hắn nhất định phải chết.
Hắn bội phục Phong Hiếu Trung vạn phần, một trảo thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng bên trong lại vận dụng lượng tri thức cực lớn, bao hàm tuyệt học của ngũ đại Thần tộc.
Bất quá cường đại nhất vẫn là công pháp Phong Hiếu Trung tự thân sáng chế. Đảo hành nghịch thi, nghịch chuyển công pháp của Thần tộc khác, áp dụng lên thân thể đối phương, biến thành thần thông đoạt mạng!
Đảo hành nghịch thi là công pháp phi thường đáng sợ, phải nghiên cứu công pháp của Thần tộc và Ma tộc đến cực hạn, mới có thể mở sáng tạo ra công pháp biến thái như vậy.
Phong Hiếu Trung nhìn chằm chằm mi tâm của hắn, đột nhiên nói:
- Ta thích con mắt của ngươi.
Vị trí hắn nhìn chằm chằm là mi tâm, là chỗ đặt đệ tam thần nhãn của Chung Nhạc, đệ tam Thần nhãn mới mở ra không lâu, nhìn qua chỉ thấy một đường kim tuyến mãnh như lá liễu, bất quá Phong Hiếu Trung đã thấy qua Chung Nhạc thi triển Thần nhãn. Vì lẽ đó rất thích.
Càng khiến cho Phong Hiếu Trung nhớ nhung, có lẽ chính là lúc Tân Hỏa mượn thân thể Chung Nhạc thi triển ra Toại Hoàng chân thân, Chung Nhạc nhớ kỹ ánh mắt lúc đó của Phong Hiếu Trung. Giống như muốn lột hắn ra nghiên cứu tỉ mỉ.
Thủy Tử An thấy ánh mắt của Phong Hiếu Trung, trong lòng rùng mình, liền vội vàng đem Chung Nhạc kéo ra phía sau, tay lấy ra một khối lệnh bài, lạnh như băng nói:
- Phong Hiếu Trung, đây là lệnh bài năm đó ngươi đưa cho ta, nguyện ý làm một việc cho ta mà không có điều kiện gì. Hiện tại ta trả lại cho ngươi!
Hắn rung tay ném lệnh bài ra, Phong Hiếu Trung tiếp được, trong lòng hơi nao nao.
Tay áo Thủy Tử An phiêu đãng. Lạnh lùng nói:
- Ta muốn không cho ngươi sát hại thêm bất cứ người nào nữa, cút ra khỏi Kiếm Môn cho ta! Cầm lệnh bài. Cút!
Phong Hiếu Trung bóp nát lệnh bài, phong khinh vân đạm nói:
- Thủy thúc. Không được đả thương người và ly khai Kiếm Môn là hai chuyện, ngươi muốn ta làm chuyện nào?
Thủy Tử An chần chờ một lát, lưu mầm tai hoạ tại Kiếm Môn, có lẽ hung hiểm càng nhiều, nhưng nếu không ước thúc hắn, sẽ có rất nhiều người nữa sẽ gặp phải độc thủ của hắn.
- Ta muốn ngươi…
Thủy Tử An phun ra một ngụm trọc khí, đưa ra quyết định:
- Sau này không được làm hại bất cứ ai nữa!
- Như vậy ta có thể ở lại Kiếm Môn?
Phong Hiếu Trung cười ha ha một tiếng, sải bước đi ra ngoài, cười nói:
- Thủy thúc, ngươi vẫn là lão hồ ly, không thể gây tổn thương cho bất luận kẻ nào, thoáng cái đã phá hỏng con đường của ta, khiến cho ta muốn xé vài người để nghiên cứu cũng không được. Bất quá ngươi cũng không nói là không thể gây tổn thương cho chủng tộc khác, ngược lại khiến cho ta có rất nhiều lạc thú mới. Đã rất lâu rồi ta còn chưa đi ra ngoài…
- Phụ thân!
Phong Vô Kỵ vội vã đuổi theo, Hiếu Khuyết chần chờ một cái, cũng đi theo, thấp giọng nói:
- Vô Kỵ, mở ra những đồng điện khác, mời những tồn tại bị trấn áp kia…
Phong Vô Kỵ nắm chặt Thần kiếm, nhìn những đồng điện khác, Thủy Tử An đang quát tháo, sáu mươi tư kiếm kén đang trôi nổi, chuyển động không ngừng rồi hóa thành sáu mươi bốn đạo kiếm Long, tùy thời có thể bạo phát.
Bên trong những điện đồng này, không thiếu tuyệt thế cường giả, đều là lão quái vật bất tử, nếu như thả bọn họ ra ngoài, tất nhiên sẽ gây ra đại nạn!
Mặc dù hắn vô cùng kiêng kỵ Thần kiếm cùng Phong Hiếu Trung, nhưng tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, nhất định phải ngăn cản!
Phong Hiếu Trung đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu quan sát Phong Vô Kỵ, cười nói:
- Ngươi là con trai ta? Ta có chút mơ hồ… Ân, ngươi là nhi tử mà Thần nữ của Hiếu Mang Thần tộc sinh ra, khó trách ngươi lại cứu ta ra. Bất quá ngươi đấu không lại gia gia ngươi đâu, ngay cả ta cũng không đấu lại hắn, nhanh vứt cây kiếm này đi.
Phong Vô Kỵ trong lòng cả kinh, nói:
- Phụ thân, thanh kiếm thần này…
- Lão đầu cố ý giao cho ngươi, để ngươi thả ta ra.
Phong Hiếu Trung cất bước đi về phía trước, buồn bã nói:
- Hắn là lão cáo già tinh ranh tới bực nào? Nhưng là trong lòng hắn còn có chút thân tình, muốn trước khi chết thấy mặt ta, bản thân ta lại phạm vào trọng tội hắn không thể tự tay phóng thích ta, nên mới đưa Thần kiếm cho ngươi, mượn tay ngươi thả ta ra. Ngươi có thể thôi động Thần kiếm, hẳn là đã trở thành Kiếm Môn môn chủ rồi? Thế nhưng môn chủ cũ không chết, ngươi thủy chung chỉ có thể khống chế phần da lông của Thần kiếm thôi, nếu ngươi dùng thần kiếm mở ra những đồng điện khác, Thần kiếm sẽ phản chủ.
Hắn đi ra Trấn Phong Đường, thanh âm vẫn vang vọng:
- Ngươi là cháu trai hắn, nhưng là kẻ phản bội của Nhân tộc, hắn có thể nhẫn nhịn để ngươi cứu ta, nhưng tuyệt đối sẽ không nhắm mắt làm ngơ khi ngươi gây tai hoạ cho Kiếm Môn. Với thanh kiếm vứt đi này, ngươi sao có thể đấu thắng hắn? Nếu ngươi trốn được thì hãy trốn cho xa, đừng để lão đầu kia sinh ác tâm, hắc hắc...
- Thấy mặt ta hắn sẽ đại khai sát giới sao?
Phong Hiếu Trung lẩm bẩm nói.
Truyện khác cùng thể loại
2157 chương
1253 chương
32 chương
171 chương
30 chương
34 chương