Trong lòng Khâu Cấm Nhi phanh phanh nhảy loạn, cúi đầu giật giật vạt áo của mình: - Nhanh như vậy đã muốn gặp phụ mẫu sao? Lại qua thêm mười ngày nữa, hai người mới chạy tới Bộ lạc Chung Sơn. Chung Nhạc sắp về nhà cũ, trong lòng tràn ngập hoài niệm. Mà Khâu Cấm Nhi cũng là lo lắng bất an, trong lòng bất ổn. Bộ lạc Chung Sơn nằm dưới chân núi Chung Sơn, cũng lấy đó làm tên. Bộ lạc này không lớn, lúc Chung Nhạc rời đi, trong Bộ lạc chỉ có trên dưới một trăm nhân khẩu, hiện tại cũng không tăng thêm bao nhiêu nhân khẩu. Đồng dạng với những Bộ lạc bình thường khác, Bộ lạc Chung Sơn cũng là trai tráng đi săn thú, phụ nữ ở nhà dệt vải nấu cơm, lão nhân chế tạo binh khí cùng với truyền thụ tri thức cho đám tiểu hài tử. - Nhạc Nhạc trở về! Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi vừa mới đi tới tường rào Bộ lạc, rất nhiều phụ nhân cùng lão nhân đã nhìn thấy bọn họ, nhao nhao bỏ xuống công việc trong tay, chạy ra chào đón, vui vẻ nói: - Quả nhiên là Nhạc Nhạc trở về! Một vị lão giả tóc bạc như cước ngẩng đầu lên, run run rẩy rẩy nói: - Tiểu gia hỏa trưởng thành lớn hơn không ít, cũng cao hơn nhiều rồi. Lúc nó rời đi, so với ta còn thấp hơn một cái đầu, hiện tại so với ta cao hơn hai cái đầu! Hiện tại Nhạc Nhạc đã là Luyện Khí Sĩ rồi a? - Lão đầu, là ngươi càng già càng thấp thôi! Một vị lão thái thái bên cạnh nhếch miệng cười nói. Một vị phụ nhân cao lớn thô kệch trên dưới quan sát Khâu Cấm Nhi, mừng tới đầy mặt đều là nụ cười: - Nhạc Nhạc, đây là vợ do ngươi cướp được sao? Cướp được từ nơi nào vậy? Bộ dáng thật không tệ a! Chỉ là cái mông hơi nhỏ một chút, không tốt sinh con a! Bất quá, bộ ngực cũng không nhỏ, sữa cho hài tử khẳng định là không thiếu! - Hai người các ngươi lần này trở về là chuẩn bị ở cữ đợi sinh hài tử sao? Khuôn mặt Khâu Cấm Nhi đỏ bừng, đầu cơ hồ cúi sát xuống ngực. Nàng từng nghe qua không ít lời đồn, nói trong Đại Hoang có một số Bộ lạc, khi cưới vợ cũng không phải là mang theo sính lễ, mà xách theo một khúc côn bằng xương lớn, hễ nhìn thấy nữ tử yêu thích, liền một gậy đập xuống, đánh cho bất tỉnh kéo về nhà. Có lẽ Bộ lạc Chung Sơn chính là một Bộ lạc như vậy. - Cũng may sư ca không có học cái tật bệnh như vậy… Trong lòng nàng xấu hổ, thẹn thùng thầm nghĩ. - Vẫn còn là một tiểu nữ oa a! Một vị phụ nhân nhìn thấy khuôn mặt của Khâu Cấm Nhi, gào to hô: - Nhạc Nhạc, ngươi cái tên cầm thú này! Người ta còn nhỏ như vậy, ngươi đã vội cướp về! Thật sự là cầm thú mà! Chung Nhạc đầy mặt chất phác, liên tục chà xát hai tay, tươi cười nói: - Không nhỏ! Đã không nhỏ nữa! - Ừm! Thật sự cầm thú! Thật sự cầm thú a! Đám người xung quanh nhao nhao phụ họa. - Có tiền đồ! Một vị lão giả bên cạnh giơ ngón tay cái lên, khiến cho rất nhiều phụ nhân xung quanh nhao nhao hành hung. Trong thôn nhỏ một mảnh chuyện trò vui vẻ. Rất nhiều tiểu hài tử để mông trần đảo chuyển xung quanh hai người, ánh mắt ngây thơ tò mò không ngừng quan sát cả hai. Chung Nhạc thật thà cười cười, nói: - Thẩm nương, đại nương, chúng ta muốn ở lại Bộ lạc một thời gian ngắn a! - Nơi này vốn chính là Bộ lạc của ngươi! Mọi người mau mau nấu cơm xào rau, Nhạc Nhạc đã rất lâu không trở về rồi a! Khâu Cấm Nhi thủy chung cũng không nhìn thấy phụ mẫu của Chung Nhạc, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Sau khi tra hỏi phụ nhân trong thôn, lúc này mới biết được, thời điểm Chung Nhạc còn rất nhỏ, phụ thân hắn ra ngoài săn thú, sau đó không trở về. Không bao lâu sau, mẫu thân hắn cũng bệnh chết. Là người trong thôn nuôi hắn lớn, sau đó hắn liền đi Kiếm Môn. Hai người Chung Nhạc tạm thời lưu lại trong Bộ lạc Chung Sơn. Chung Nhạc cởi bỏ y phục bình thường, thay vào y phục da thú. Khâu Cấm Nhi cũng thay y phục da thú trong thôn, cũng có một phen vị đạo riêng. Hai người ra ngoài đi săn, mang về rất nhiều con mồi, đồng thời cũng gọi những thợ săn trong thôn khác trở về. Buổi tối, trong thôn đốt lên lửa trại, tràng cảnh vô cùng náo nhiệt. Tới lúc ngủ, hai người được an bài trong cùng một căn phòng, khiến cho Khâu Cấm Nhi xấu hổ tới mức cả đêm không ngủ được. Mấy ngày sau, Chung Nhạc khiêng về một cây cổ mộc ngàn năm, chuẩn bị ở trong thôn điêu khắc một tôn Đồ đằng. Hắn điêu khắc vô cùng dụng tâm, bất quá điêu khắc cũng không phải là Đồ Đằng Trụ, mà là Đồ Đằng Tượng. Văn lộ Đồ đằng trên đó cũng không phải là Đồ đằng Đại Nhật, cũng không phải là Đồ đằng Minh Nguyệt, mà là Đồ đằng Nguyên thần Toại Hoàng của hắn. Nguyên thần Toại Hoàng là loại Nguyên thần thứ ba của hắn, dung hợp Nhật Linh và Nguyệt Linh, dung nhập Kim Ô và Tinh Thiềm vào trong cặp mắt, hóa thành hình thái Toại Hoàng. Loại Nguyên thần này chỉ từng thi triển qua trong tay Tân Hỏa, Chung Nhạc vẫn còn chưa luyện thành, cũng chưa từng thành công thi triển ra bao giờ. Chung Nhạc dốc lòng điêu khắc, một lần khắc chính là hơn mười ngày. Một ngày này vẽ rồng điểm nhãn, Nhật Đồng Nguyệt Đồng của Đồ Đằng Tượng sắp sửa điêu khắc thành. Chung Nhạc không khỏi ngây người đứng trước tôn Đồ Đằng Tượng này, đầu ngón tay một luồng Kiếm khí chớp tắt bất định, trên mặt mang theo một tia nụ cười nhàn nhạt. Hắn rơi vào trong một loại tâm cảnh huyền diệu, an tường, yên tĩnh. Nhật nguyệt ở trong cặp mắt hắn chớp động quang mang mê người. Khâu Cấm Nhi từ xa nhìn lại, chỉ thấy khí tức của hắn mông lung, có một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích, khi thì bùng phát, khi thì nội liễm, khi thì yên tĩnh, khi thì cuồng dã… Hắn vẫn luôn đứng ở nơi đó, thật lâu không nhúc nhích, Kiếm khí trên đầu ngón tay phun phun tắt tắt, lúc sáng lúc tối. Qua một lúc lâu, sau lưng Chung Nhạc hiện ra một tôn Thần Nhân Đại Nhật Kim Ô ba chân, lại có một tôn Thần Nhân Lục Mục Tinh Thiềm, hai tôn Thần Nhân cao hơn hai mươi mốt trượng. Đột nhiên, hai tôn Thần Nhân càng lúc càng nhỏ lại, hóa thành một vầng mặt trời, một vầng mặt trăng. Tiếp theo, một tôn Đế Hoàng vĩ ngạn từ từ xuất hiện, nhật nguyệt biến thành cặp mắt của hắn. Chung Nhạc bật cười ha hả, Nguyên thần Toại Hoàng sau lưng dung nhập vào Kiếm khí trong tay hắn, xoay quanh trong nhãn đồng Đồ Đằng Trụ một nét khắc cuối cùng.