Các Hỗn Độn tìm kiếm đồ ăn ở đây, ăn không ít mặt trời, không biết từ bao giờ trong Hỗn Độn bay tới một chiếc bình, một con Hỗn Độn cảm thấy chiếc bình này có lẽ không phải thứ của Hỗn Độn nên đưa nó lên bờ. Rồi hắn và các Hỗn Độn khác thấy chiếc bình được mở ra, con sinh vật Hỗn Độn đó cũng lên bờ, ăn con chim lớn trên cây và đi cùng sinh vật trong nơi này. Hắn và các Hỗn Độn gọi lại sinh vật Hỗn Độn đi mất kia nhưng đối phương không quay đầu lại. Hắn nghĩ rồi cất chiếc bình trống rỗng đi. Hỗn Độn Hải trở thành nơi giải trí của hắn, các Hỗn Độn vui vẻ bơi qua bơi lại nơi này. Bỗng có một ngày con chim lớn bị một thiếu niên đầu rồng thân người đuổi đi, thiếu niên đó ở lại nơi này. Không biết vì lý do gì hắn đưa chiếc bình mà mình cất giữ lên bờ, được thiếu niên kia vui vẻ nhặt lên tặng cho một nữ tử đầu người thân rắn. Nữ tử đó rất vui, buộc chiếc bình đó ở bên hông. Hắn cũng rất vui, luôn muốn nói chuyện với thiếu niên đầu rồng thân người kia, nhưng lại không biết nên nói những gì. Cuối cùng một ngày thiếu niên kia dùng một vầng mặt trời câu Hỗn Độn, hắn cắn chặt mặt trời cắn câu, các sinh vật Hỗn Độn khác đều không hiểu, nhìn hắn bị câu lên. Thiếu niên kia phấn khích nói: - Hỗn Độn cái gì cũng biết này, ta muốn hỏi… Hắn đã giải đáp câu hỏi khó của đối phương, thiếu niên kia rất vui mừng: - Hỗn Độn, ngươi không có mồm, ta sẽ tạo cho ngươi một cái mồm. Rồi thiếu niên đầu rồng kia khắc ra một cái mồm. - Đúng rồi, ta tham ngộ ra một số Thiên Đạo Đồ, ngươi giúp ta chút! Hắn lại trở về Hỗn Độn, nhìn sự hưng suy trong thời gian, bi hoan ly hợp của vô số sinh linh, nhưng hắn vẫn thích du ngoạn trong Hỗn Độn Hải. Hôm nay hắn thấy một người trẻ tuổi thần thái phi phàm khác ở Hỗn Độn Hải, ngốc nghếch dùng mặt trời câu Hỗn Độn. Không biết vì lý do gì mà hắn lại cắn câu. Thanh niên trẻ tuổi kia tên là Hạo Dịch, muốn biết tương lai, hắn cho Hạo Dịch biết về tương lai mà hắn biết, Hạo Dịch rất vui, khắc cho hắn hai con mắt. - Ta muốn có ba... Hắn còn chưa nói hết thì Hạo Dịch đã đi mất rồi. Hắn lại lang bạt trong Hỗn Độn rất lâu nữa, hắn vẫn rất thích ở trong Hỗn Độn Hải, tới một ngày một vị lão giả đầu người thân rắn câu được hắn, khắc cho hắn hai chiếc tai, hỏi về tương lai rồi cũng bỏ đi. Lão giả đó tự xưng là Phục. Hắn tiếp tục đợi ở Hỗn Độn Hải, có chút mong chờ, nhưng cũng không biết hắn đang chờ cái gì. Cho tới một ngày hắn thấy một thiếu niên, ngơ ngẩn coi mình thành mặt trời để câu hắn, nhưng lại khiến hắn có cảm giác vô cùng thân thiết. Hắn vẫn mắc câu, thiếu niên đó đòi hắn Thiên Đạo Đồ, mà hắn thì nói ra rất nhiều thân phận của thiếu niên đó trong tương lai. Hỗn Độn mênh mang vô tận, thiếu niên Phục Hy đó trưởng thành, lại một lần nữa câu được hắn, hắn vẫn mắc câu. - Đại Toại cho ta cái mồm, Hạo Dịch cho ta mắt, Phục cho ta tai, giờ ta vẫn chưa có mũi, nếu ngươi khắc cho ta mũi thì ta sẽ nói cho ngươi những gì ta biết. Hắn cười, nói với Phục Hy kia. Phục Hy giúp hắn khắc mũi, đúng lúc này, vô số ký ức bỗng chốc tỉnh lại, ý chí bất diệt, đạo tâm bất diệt, chấp niệm phụ thù vô cùng vô tận, đến Hỗn Độn cũng không thể luyện hóa, tất cả đều hồi tỉnh! Hắn đã hồi sinh! Hắn nghĩ tới việc trở lại quá khứ có thể làm được rất nhiều việc! Hắn có thể tới Đạo Giới giải cứu Lôi Trạch Đạo Thần và Hậu Thổ Đạo Thần, hắn có thể thay đổi tương lai! Rồi hắn bị Đạo Giới đánh xuống. Cuối cùng hắn bìnht ĩnh lại, thực lực của hắn vẫn không đủ để chống lại Đạo Giới và trận Luân Hồi này. Ưu thế lớn nhất của hắn hiện giờ chính là hắn biết tương lai, biết hướng đi của tương lai, biết đạo pháp thần thông của tương lai. Hắn vừa ra khỏi Hỗn Độn, vẫn cần tu luyện, nắm chắc mọi thứ hắn biết. Thế là hắn bình tĩnh rất nhiều năm, khi Chung Nhạc kéo Đạo Giới vào Luân Hồi đã tranh thủ vào Đạo Giới trở thành Đạo Thần. Chiến lực của hắn đã không ai có thể sánh bằng. Những với Đạo Giới hắn vẫn còn chút sợ hãi. Những gì hắn biết về tương lai sẽ trở thành một thứ vũ khí khác của hắn, nên hắn ra tay cứu Thiên, để Thiên lập lời thề Hỗn Độn, rồi lại cứu Luân Hồi Thánh Vương, để hắn lập Hỗn Độn Khế Ước với hắn. Nhưng hắn vẫn chưa có thủ đoạn gì đối phó được Đạo Giới, hắn dám khẳng định khi giết bọn Khởi Nguyên Đạo Thần, đạo quang của Đạo Giới chắc chắn sẽ tấn công hắn! Ta không nên cứu Luân Hồi Thánh Vương kia, vì cứu hắn mà tương lai thay đổi càng ngày càng nhiều. Dị tượng biến mất, Chung Nhạc vẫn đứng bên cạnh Thất Khiếu thần nhân. Thất Khiếu thần nhân lặng lẽ nói: - Không cứu Luân Hồi Thánh Vương còn lại, hai Luân Hồi Thánh Vương sẽ hợp thể, thực lực đại tăng, Tổ Đình chắc chắn bị hắn hủy diệt. Ngươi hủy diệt khu thứ bảy luân hồi, giết Luân Hồi Thánh Vương, vì thế hắn không xuất hiện trong trận chiến cuối cùng. - Thế nhưng giờ Luân Hồi Thánh Vương giờ vẫn còn sống, Trường Sinh Đế vốn không nên chết thì lại chết, bị ngươi ăn mất rồi. Hắn nghi hoặc nói: - Ta cảm thấy có lẽ ta không nên để đoạn lịch sử này tiến triển theo như ta biết. Ta muốn xem xem có thể làm được những gì. Sau đó, Thiên vốn nên xuất hiện trong trận chiến cuối cùng chết đi. Ta nghĩ, có lẽ, có lẽ… ngươi có thể giải được trận luân hồi này chưa biết chừng.