Mấy tháng sau, Chung Nhạc mang theo các vị Địa Hoàng chuyển thế đi tới Thiên Đình, gọi Thánh Võ thị tới, nói: - Mấy vị này đều là tiền bối tiên hiền của vi phụ, chuyển thế trở về Phục Hy Thần Tộc. Niên kỷ các vị Địa Hoàng tuy nhỏ, nhưng năm xưa ai nấy cũng đều là tồn tại vĩ ngạn, ngươi đi theo bọn họ cẩn thận tu luyện! Chung Thánh Võ vội vàng xưng vâng, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Chỉ có Phục Thương là thân thể khẽ run rẩy một chút, phần eo gập xuống càng thấp hơn, không có mặt mũi gặp các vị Địa Hoàng. Chung Nhạc mỉm cười, nói với đám người Bào Hy thị: - Các vị tiền bối, Thánh Võ thị con trai ta sở học cực tạp, chủng loại thần thông phong phú, những năm qua vẫn luôn bị vây ở cảnh giới Đế Quân, khó có tinh tiến. Mong rằng các vị không ngại gian khổ, cẩn thận chỉ dạy hắn! - Bệ hạ là muốn để cho Thánh Võ thị và vị đại cao thủ này bảo hộ chúng ta a? Thiếu Hạo Đế mỉm cười, nói: - Bệ hạ có lòng rồi! Bất quá, không trải qua ma luyện, khó thành đại khí! Vẫn luôn được Thánh Võ thị bảo hộ, chỉ sợ chúng ta cũng khó có thể có thành tựu! Mong Bệ hạ nghĩ lại! Chung Nhạc mỉm cười, nói: - Ta chuẩn bị để cho Thánh Võ thị hạ giới lịch luyện, để cho hắn cảm ngộ hồng trần, đề thăng tâm cảnh! Ấn Thương Nữ Đế có chút suy tư, nói: - Là ma luyện thành Đế sao? Chung Nhạc mỉm cười, nói: - Đúng vậy! - Thánh Võ thành Đế, ắt gặp trắc trở! Chư Đế đều mỉm cười, nói: - Đi theo bên cạnh hắn không thể thiếu nạn lớn khổ nhỏ! Chúng ta sẽ đi theo hắn! Chung Nhạc lại nhìn về phía Phục Thương, sắc mặt nghiêm nghị, nói: - Tội, ngươi đi theo Thánh Võ, nhưng không được bảo vệ hắn. Ngươi không được xuất thủ! Cho dù hắn có chết, ngươi cũng không được xuất thủ! Thân thể Phục Thương gập xuống, không nói một lời. - Thánh Võ, ngươi có thể hạ giới rồi! Chung Nhạc phất ống tay áo một cái, Luân Hồi xoay tròn, đưa Thánh Võ thị và các vị Địa Hoàng chuyển thế rời khỏi Thiên Đình. - Thánh Võ học nghệ từ ta và Phong sư huynh, lại đi theo Phong sư huynh chỉnh lý Đạo Tàng, sở học cực tạp, không trải qua thế sự khó thành đại khí. Các vị Địa Hoàng đi theo hắn, cũng có thể từ trên người hắn học được thần thông đạo pháp mà ta và Phong sư huynh đã dạy cho hắn! Chung Nhạc thu hồi ánh mắt, lập tức đi tới Tạo Phụ Cung. Phong Hiếu Trung và đám người Minh Di Đế vẫn như cũ ở trong Luân Hồi Thiên Cầu. Chung Nhạc thẳng tắp tiến vào Thiên Cầu. Không gian trong Luân Hồi Thiên Cầu hạo hãn vô bờ, vô số Không gian Luân Hồi giống như vô số bánh răng lớn lớn nhỏ nhỏ xoay tròn, vô số đạo thân ảnh xuyên toa tới lui, bận bận rộn rộn trong đó. Đó là trăm ngàn vạn phân thân của Phong Hiếu Trung, còn có vô số phân thân của đám người Minh Di Đế. Bọn họ đang thôi diễn sự ảnh hưởng đối với đại đạo thiên địa sau khi Hư Không Giới và Đạo Giới biến mất. - Sư đệ tới tìm ta có chuyện gì? Đột nhiên, một cái Không gian Luân Hồi trước mặt Chung Nhạc chợt xoay tròn, Phong Hiếu Trung từ bên trong chậm rãi đi ra, xuất hiện trước mặt hắn. - Ta đã đi tới tương lai! Hai người ngồi xuống chiếu, đối mặt với nhau. Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng, kể lại những gì mà chính mình đã nhìn thấy trong tương lai, cuối cùng nói: - Mặc dù ta đã dằn xuống đạo tâm xao động, nhưng những gì nhìn thấy trong tương lai vẫn như cũ gieo xuống hạt giống bất tường trong đạo tâm của ta. Kính nhờ sư huynh dạy ta! Ngữ khí Phong Hiếu Trung kinh ngạc, nói: - Những hình ảnh tương lai này ngược lại có mấy phần đáng tin! Ta chỉnh lý biên soạn Đạo Tàng, phân loại hết thảy thần thông và công pháp Đồ đằng của các tộc thiên hạ, cũng có lĩnh ngộ không nhỏ, tự nghĩ chỉ còn cách tâm cảnh Đạo Thần một tia mà thôi. Đợi Đạo Giới một lần nữa mở ra, ta sẽ lập tức chứng thành Đạo Thần! Chung Nhạc nhất thời giật mình. Phong Hiếu Trung nghe được thanh âm nhịp tim của hắn, nói: - Tâm ngươi đã loạn, đã có chút cân nhắc không chu toàn, ngay cả ta cũng có thể thấy được đạo tâm của ngươi đã bị ảnh hưởng, đạo tâm lại ảnh hưởng tới trí tuệ của ngươi! Chung Nhạc trầm giọng nói: - Tương lai, sau khi ngươi trở thành Đạo Thần tiến vào Đạo Giới, đã không còn tung tích gì nữa! Ta bại vong, Phục Hy Thần Tộc bại vong, con cháu ta chết sạch không còn một người, thậm chí ngay cả Hoài Ngọc cũng đã chết, mà ngươi thủy chung vẫn không hiện thân! - Sư đệ, tương lai mà ngươi nhìn thấy, tựa hồ đã thiếu mất một vị tồn tại cực kỳ quan trọng! Phong Hiếu Trung có chút suy tư, nói: - Luân Hồi Thánh Vương chạy đi đâu rồi? Chung Nhạc thoáng ngẩn người. Trong những hình ảnh tương lai mà chính mình nhìn thấy, quả thật không có tung tích của Luân Hồi Thánh Vương. - Chẳng lẽ Luân Hồi Thánh Vương cũng đã chết? Phong Hiếu Trung nói: - Có lẽ, đây hẳn là điểm đột phá tương lai của ngươi! Nếu Luân Hồi Thánh Vương không nhìn thấy chính mình trong tương lai, hắn có sẽ cho rằng chính mình đã chết không? - Ý của ngươi là, ta có thể liên thủ với Luân Hồi Thánh Vương? Ánh mắt Chung Nhạc sáng lên, nghi hoặc nói: - Nhưng tương lai chính là đã được định trước, ta thật sự có thể cải biến nó sao? Ví dụ như Đạo Giới vậy, chuyện khai mở Đạo Giới cũng chưa từng thay đổi qua… - Tương lai thật sự là nhất thành bất biến sao? Phong Hiếu Trung mỉm cười, nói: - Ngươi chờ một lát, ta lập tức đi giết chết Càn Đô Thần Vương, nhìn xem tương lai này có cải biến hay không?