Nhắm mắt lại và anh giết em nhé
Chương 9 : kí ức mưa…
Cơn mưa giông bất chợt ùa về, dai dẵng trắng xóa cả núi rừng xanh thẳm.
Máu và nước mắt mằn mặn hòa vào những giọt mưa chảy tràn qua cành cây, nhánh lá.
Nó xiết chặt thanh kiếm trong tay…
Cười mãn nguyện…
____________________________________
Nỗi đau rã rời từ trên lưng cứ từng đợt, từng đợt tập kích khiến nó mềm nhũn nằm oặt xuống nền đất. Mái tóc đen rũ rượi ướt đẫm nước mắt bê bết trên mặt nó, đôi mắt tím vô hồn vẫn trống rỗng chẳng chút xúc cảm. Bờ môi anh đào bị nó cắn chặt đến tím tái, rươm rớm máu.
Dòng huyết mạch đỏ thẩm sềnh sệt chầm chậm lan ra khắp người nó, làm thấm ướt mảng áo nó đang mặc, vẽ lên một bức tranh đẹp đẽ đầy ghê rợn trên nền trắng tinh của chiếc áo. Cỏ nằm bệt dưới thân nó cũng nhuốm màu đỏ tươi của máu, gió chốc chốc gợi thổi làm vết thương bỏng rát.
Nó mệt nhoài, khẽ đưa tay run rẫy nắm chặt viên đá pha lê xanh saphie trên cổ. Từng đường gân hằn rõ trên bàn tay trắng bệch yếu ớt. Nó lúc này, chỉ thấy HẬN, không thấy ĐAU!!!
“BÙM” Một tiếng nổ to rõ rệt vang lên xé rách màn nhĩ của những người đang đứng. Song Tử giật mình kinh ngạc nhìn chăm chú vào làn khói mờ ảo bốc lên từ chỗ nó nằm. Tim vô thức nhói lên một cái. “ Cô ta muốn tự sát sao?”
Thiên Yết im lặng rải ánh nhìn về phía tàn cây dày lá, đau đớn thở dài.
Ma Kết bất chợt siết chặt thêm vòng tay, cảm giác có gì đó thật nguy hiểm đang tiến lại gần. Cô bất chợt sợ hãi, cắn chặt răng kiềm nén tiếng nấc nghẹn ngào.
Chỉ có Bạch Dương cúi đầu cười nhẹ, nụ cười tựa gió thoáng qua…
“Rầm!!!” Mọi thứ nhanh đến bất ngờ, khi đã định thần lại, chỉ thấy khóe môi ai đó nhếch lên đầy tàn nhẫn.
Bảo Bình cầm chắc thanh kiếm trong tay, ghì lực đâm mạnh vào con người trước mặt.
“Hự!” người đó thốt lên đau đớn, chực chờ ngã quỵ đổ ập về phía trước.
Trong màn khói mơ hồ của cuộc nổ ảo , nó đã bị hận thù che khuất lương tâm. Nó mặc kệ với bao nhục nhã đớn đau, nó quay lưng với bao phép tắc, định ước. Kể từ khi quyết định đi theo con đường này, nó sẽ chẳng bao giờ còn là nó nữa…
Dùng hết tốc lực và sức lực vốn có, trong màn sương khói nó lao ra ngoài, đâm xầm về đám người phía trước.
Nhanh và bất ngờ.
Quyết chiến và táo bạo.
Nó sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, đến khi sự sống từng chút một xa rời nó.
“Phụt!” Làn máu nóng phun xối xả lên khuôn mặt nó. Đồng tử màu tím ánh lên tia sáng vui mừng hư thực, thõa mãn với cái màu đỏ đẹp đẽ ấy. Màu của chết chóc, màu của hận thù, màu của đớn đau. Cái màu mà nó hầu như thật quen thuộc.
Lại giết thêm một vampire nữa…”VAMPIRE THỨ 100”
Cái danh hiệu đặc biệt này nên dành cho ai đây?
Ai có thể là người cuối cùng mà nó giết?
Nó ngẫng đầu, bỗng bất chợt cười to rạng rỡ. Người đó nhìn nó câm thù, bàn tay gầy nắm chặt lưỡi kiếm, rút mạnh ra.
Nó bật nảy người ra xa, quệt nhẹ vài giọt huyết chảy dài trên mặt, mĩa mai:
-Ma Kết! Không ngờ cô cũng có ngày này!!!
Ma Kết không nói gì, hô hấp khó khăn. Cô giữ chặt bụng mình, máu từ vết thương vẫn len lỏi qua kẽ tay rơi rớt xuống nền cỏ, không có dấu hiệu ngơi nghĩ. Cô quỵ ngã dần về phía Yết, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào người anh.
Yết ôm chặt Kết, khẽ run rẫy.
Nỗi sợ hãi lan khắp toàn thân, từng mạch máu, từng tế bào như muốn nổ tung thành hàng ngàn mãnh.
Đôi mắt anh hằn đỏ, khóe môi lấp bấp gọi tên cô:
-Ma Kết! Ma Kết!...
Giọt nước mắt trong suốt nhẹ lăn trên gò má lạnh lùng, anh siết mạnh vòng tay, ôm cô vào lòng, vùi đầu vào mái tóc cô.
Hương tử đinh lan quen thuộc quấn quít nơi chóp mũi. Thật ngọt ngào. Thật yêu thương.
-Đừng rời xa anh…ở lại bên cạnh anh……
Cô nằm trong lòng ngực anh, mĩm cười thanh thản. Khóe môi còn vươn chút huyết đỏ đang cong lên nhẹ nhàng.
“Nếu thật sự số phận ép buộc em phải rời xa anh…
Nếu định mệnh lấy cái chết chia lìa chúng ta…
Anh sẽ đi theo em chứ???
Mãi bên em…
Mãi yêu em…”
-Anh…- Cô cố gắng muốn nói gì đó với anh, nhưng mỗi lần thốt lên, vết thương ở bụng lại nhói lên đau đớn.
Làn khói trắng tỏa ra từ hơi thở cô mơ hồ, gấp gáp. Trước mắt cô là vô vàn ảo ảnh. Từ quá khứ đến hiện tại đau thương.
Ma Kết gương bàn tay trầy trụa hơ nhẹ trước mặt anh, khẽ vuốt ve khuôn mặt thân thuộc, như khắc sâu thêm lần cuối cùng hình bóng người mà cô yêu thương nhất. Cổ họng cô khô rát, cô nãy người, mấp máy môi:
-Anh …đừng khóc…..
Đôi bàn tay nhẹ theo gió…buông lơi…
KHONGGGGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cơn mưa giông bất chợt ùa về, dai dẵng trắng xóa cả núi rừng xanh thẳm.
Máu và nước mắt mằn mặn hòa vào những giọt mưa chảy tràn qua cành cây, nhánh lá.
Nó xiết chặt thanh kiếm trong tay…
Cười mãn nguyện…
Hạnh phúc trong tầm tay loay hoay…rồi cũng mất…
Yêu thương trong tầm mắt…lay lắt…rồi cũng đau…
Máu. Máu. Hòa cùng mưa và nước mắt.
Tất cả dường như chìm vào trong câm lặng.
Chỉ có tiếng cười của ai đó văng vẵng chọc thủng màn mưa…
Là tiếng cười của ai???
Là tiếng cười của nó!!! Bảo Bình!!!
Song Tử quỳ bệt xuống cạnh Ma Kết, cúi gầm đầu, từng giọt nước lần theo mái tóc bạch kim mượt mà nhỏ giọt xuống làn má. Chiếc áo choàng dài màu đen lê lết đầy đất và các bụi, còn vương chút máu đen thẩm của chính em gái hắn. Song Tử chẳng cất lên được lời nào, chỉ lặng lẽ khẽ xiết chặt bàn tay trắng bệt lạnh ngắt.
“Tóc…tóc…”
Tiếng mưa rơi rớt, tang thương…
Không một ai có thể biết suy nghĩ của hắn lúc này, vì sâu trong đáy mắt hắn, hoàn toàn vô hồn, trống rỗng.
Bạch Dương từ đầu đến cuối vẫn đứng im bất động dưới tàn cây, ánh mắt anh nhắm hờ, bờ môi khô khốc lạc vị.
“Ma Kết! Coi như em được giải thoát rồi…
Em sẽ sớm hạnh phúc thôi…
Anh biết chắc điều đó!!!”
Khóe môi bất giác nhếch lên nụ cười hoàn hảo, đôi đồng tử xanh lá nhẹ đánh về phía Bảo Bình, Bạch Dương trầm ngâm:
-Lời hứa ngày hôm đó…
Nó nhìn vào Bạch Dương chăm chú, vành miệng cong lên, giọt mưa bắn vào mắt bỗng làm khóe mi cay cay:
-Lời hứa hôm đó…mất rồi!!!
Mọi thứ…như màn mưa thôi!...
Nó chạy lại gần Thiên Bình, Cự giải đang nằm bất tĩnh dưới đất, đôi lông mày họ đau đớn nhíu chặt. Nó thở dài xót xa, khẽ chạm tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Bình. Ánh mắt biết cười ngày xưa trong veo như nắng giờ đong đặc màu đen thẵm của nỗi đau không gì so sánh nỗi. Cô cứ cố ôm lấy Cự giải, đờ đẫn. Miệng nức nẻ khô khốc liên tục mấp máy gọi tên anh:
-Giải! Giải!... Đừng mà!!!....Đừng mà….
-Thiên Thiên!!! Cậu tỉnh lại đi! Thiên Thiên!!!
Nó lắc mạnh vai Thiên Bình, vén đi làn tóc rối bê bết nước dính chặt trước mặt cô, trấn an:
-Sẽ không sao…mọi chuyện ổn rồi…nghe tớ!!!
Cô nghe được tiếng nói của nó, trong thâm tâm phút hốc vui mừng. Thiên Bình ngã người tìm kiếm hơi ấm nơi người bạn thân yêu nhất:
-Bảo Bảo phải không?
-Là tớ!- Nó vỗ đều chầm chậm trên vai cô, an ủi.
-Tại sao bây giờ cậu mới tới?-cô nhìn nó vô vọng, bao tháng ngày qua, cô đã sống trong mỏi mòn, trong chờ mong một chút hi vọng. Ai đó, hãy cứu cô và anh ra khỏi nơi này. Qúa tù túng, Qúa ngộp ngạp! Cô sợ hãi khi phải sống từng ngày với lũ vampire thối tha, còn anh- Giải lại luôn yêu thương một bóng hình ai khác…
-Tớ xin lỗi! –Nó vòng tay ôm cô vào lòng, thân thể cô lạnh lẽo run bần bật. Mưa rơi lấm tấm trên khuôn mặt nó, chảy dài:
-Hãy nghe tớ…một lần thôi!!!
Nó đẩy Thiên Bình ra, nhìn thẳng vào cô, trầm giọng nhấn mạnh:
-Cậu phải nhanh chóng rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt!!!
Cô hoảng hốt níu tay áo nó, nước mắt rưng rưng ngập đầy khóe mi:
-Còn cậu? cậu thì sao? Tại sao không đi với tớ???
-Đừng hỏi, ngốc à!- Nó mĩm cười trìu mến, bâng quơ –Đừng hỏi…vì tớ cũng không biết nữa!
-Đi với tớ đi, Bảo Bảo! – Thiên Bình thấp giọng van nài-Tớ không muốn đâu!
Nó cố không để ý đến lời cầu xin của Thiên Bình, gấp gáp liếc nhìn Thiên yết, Song Tử đang ghì chặt thân thể Ma Kết, nhanh chóng khẩn trương:
-Tớ sẽ đi sau!- Nó sốc cô đứng dậy – Cậu còn sức để bay chứ?
-Còn!-Cô gật đầu, hơi thở ấm nóng phả ra tao thành làn khói trắng mỏng manh.
Bảo Bình đở Cự Giải lên lưng Thiên Bình, khi anh đã yên vị trên vai cô, nó liền xô mạnh cô về phía trước. Thiên Bình mất đà chới với bay vào không trung, xiên vẹo như một đứa trẻ mới chập chửng bước vào đời.
Trước khi đi, cô chỉ kịp quay đầu nhìn lại con bạn thân chí cốt đang đứng dưới màn mưa, đôi cánh thấm đỏ, bộ váy trắng tinh bê bết máu, mái tóc dài lạnh lẽo dính chặt trên nền da nõn nà mềm mại. Môi nó tím tái vì lạnh, vẫn run run khẽ gọi tên cô:
-Thiên Thiên à!!! Hạnh phúc nhé!!!
-Bảo Bảo! tớ có được gặp lại cậu không???
Nó không đáp lời Thiên Bình, hay chính xác hơn là không biết phải đáp lại như thế nào. Nó sẽ còn sống không??? Để gặp lại những người nó yêu thương nhất…
♥ Vẫn biết rằng, quá khứ ở đằng sau...
♥ Và phải sống cho những gì phía trước...
♥ Nhưng đôi chân vẫn đôi lần bước ngược...
♥ Dẫn ta về... Nhặt lại những niềm đau..
. ♥ Gió thấy không, mưa đang ngồi khóc đấy...
♥ Nhìn mưa buồn, mắt gió cũng cay cay...
♥ Nơi xa lắm có một người đang khóc...
♥ Nhớ một người, nước mắt lẫn vào mưa...
♥ Nhớ Cậu :
• Tim tớ thắt...
• Ngày nắng tắt...
• Nước mắt tớ rơi...
• Cậu đổi...
• Tớ thay...
• Hay cậu quay...
• Nên tớ đành phải bước...
♥ Bất giác :
• Ta mỉm cười khi nhớ lại ngày ấy...
• Cái ngày mà trái tim ta bắt đầu biết loạn nhịp...
• Khi ta - Đứng đối diện với một người...
♥ Và :
• Cho đến tận ngày hôm nay...
• Trái tim ta cũng vẫn đập loạn nhịp...
• Khi ta - Đứng đối diện với người ấy...
♥ Nhưng giờ đây :
• Khi mà những yêu thương...
• Đã là quá khứ với muôn vàn chắp vá...
• Thì mỗi loạn nhịp, mỗi nhịp đập lại là một nhịp đau...
Ước gì trái tim mình là nước !
.....
- Để không có những vết xước bên trong!
_______________♥_________________
Hoặc...
..._______________♥_________________
Ước gì trái tim mình là cát
.....
Không thể nào vỡ nát được lòng tin
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
40 chương
15 chương
60 chương
80 chương