Nhãi Con FULL

Chương 3

Vừa muốn đứng dậy, Lâm Tri Vi đã bị Lục Tinh Hàn ngăn lại: "Em đi mở cửa." Ở bên ngoài, nhân viên giao hàng trong bộ đồng phục kiểm tra lại biên lai và số nhà. Sau khi xác nhận không có gì sai sót, anh ta mới giao chiếc hộp giấy được buộc ruy băng: "Đây là bánh sinh nhật mà cậu đặt trước." Lục Tinh Hàn nhận lấy, ngây người ở cửa, không thể tin được mà nhìn tới nhìn lui mấy chữ: "Khách hàng đặt trước, Lâm Tri Vi." Lâm Tri Vi bước đến, lấy lại hộp bánh: "Đừng nhìn ngây người nữa!" Cuối cùng, Lục Tinh Hàn cũng phản ứng lại, sâu trong yết hầu phát ra tiếng ấp úng nghẹn ngào như động vật nhỏ, nhào tới từ phía sau quấn lấy bả vai gầy của cô: "Chị còn nhớ rõ sinh nhật của em!" Lâm Tri Vi không lay chuyển nổi sức quấn chặt của thiếu niên, đẩy hai lần cũng không nhúc nhích tí nào, dứt khoát mặc kệ cậu: "Sinh nhật mười tám tuổi của em, sao chị có thể quên được." Vốn dĩ cô dự định ngày mai sẽ trở về thì đột nhiên xảy ra chuyện kỳ thi nghệ thuật của cậu làm đảo lộn kế hoạch. Nhưng đây cũng xem như may mắn, khi xuống máy bay, cô nhận được wechat của Hà Vãn gửi tới, nói rằng phòng làm việc rất bận, cần cô trở về vào giữa trưa ngày mai. Vừa định nói rõ thời gian chuyến bay với Lục Tinh Hàn một chút, vừa nghiêng đầu thì đối mặt với con ngươi đen nhánh tựa như dùng nước rửa qua của cậu. Con ngươi ấy đen bóng phát sáng, sâu không thấy đáy, đang chăm chú nhìn cô không rời mắt. Cô giống như lơ đãng mà ngã vào trong hố sâu nào đó, nhất thời chìm đắm, không nói nên lời. Ánh mắt chạm nhau, lông mi Lục Tinh Hàn khẽ cụp xuống, trong tiếng nói trong trẻo có pha chút khàn khàn: "Sau mười hai giờ, em chính là người trưởng thành rồi. Chị không được coi em như một đứa trẻ nữa đâu đấy." Lâm Tri Vi lấy lại tinh thần, động tác rối loạn trên tay lập tức khôi phục lại ổn định: "Vậy phải xem em có đủ trưởng thành hay không." Lục Tinh Hàn vòng ra phía trước cô: "Như thế nào mới tính là trưởng thành?" Cô suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Ví dụ như chăm chỉ học tập, nếu đã lựa chọn thì phải nghiêm túc học âm nhạc, không được bị giới giải trí hấp dẫn, càng không thể tùy tiện ký kết với công ty trước khi tốt nghiệp đại học…" Các yêu cầu trong lời nói của cô xem như sự nhượng bộ âm thầm đối với chuyện kỳ thi nghệ thuật của cậu. Lục Tinh Hàn cụp mắt xuống, khóe môi cong nhẹ, lần đầu tiên không trả lời cô. Lâm Tri Vi coi như cậu đã ngầm chấp nhận, trước tiên cho bánh kem vào tủ lạnh, rồi tìm thịt và bột mì trong đó: "Chị làm sủi cảo chiên cho em, còn bánh kem để đến buổi tối rồi ăn." Là buổi tối, không phải ngày mai. Lục Tinh Hàn lập tức hiểu ra ý sâu xa trong lời nói. Cậu quay đầu ra, nửa khuôn mặt ẩn vào trong bóng tối, giấu hết tất cả cảm xúc đi, giọng nói giống như mọi ngày hỏi: "Không phải là chị sẽ ở một đêm rồi đi đấy chứ?" "Có chuyện xảy ra đột xuất, chị có chuyến bay vào sáng mai." Lâm Tri Vi lấy gói thịt đông lạnh cho vào nước lạnh để rã đông. Cô lau khô tay rồi thành thạo gom phần tóc dài rũ xuống trước ngực, thoải mái quấn một búi tóc trên đầu. Có vài cọng tóc đen lộn xộn đung đưa bên sườn mặt cô, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, nhẵn mịn nõn nà. Ánh mắt Lục Tinh Hàn không tự chủ được nhìn theo cô, yết hầu nhẹ nhàng nuốt xuống: "… Vâng." "Lần này em rất ngoan nha." Lâm Tri Vi khen cậu một câu rồi đi về phía phòng ngủ: "Chị đi thay quần áo trước đã." "À… Hả?!" Bây giờ cô muốn thay quần áo sao! Đôi mắt lộ ra vẻ u ám của Lục Tinh Hàn bỗng sáng rực lên. Sự mất mát vừa rồi bị quét sạch, cậu ngừng thở, lặng lẽ đi theo, yên lặng dựa vào tường vài giây. Chưa tới ba phút, trong phòng ngủ truyền ra một giọng nói cao vút như dự đoán, dồn dập chất vấn: "Lục Tinh Hàn, quần áo mặc ở nhà của chị sao lại thế này hả!" Lục Tinh Hàn đạt được âm mưu liền nhướng đuôi lông mày, không nói lời nào. "Lục Tinh Hàn!" Cậu che miệng lại, vẫn không liên tiếng như cũ. "Nhóc con họ Lục…" Cô đến rất gần rồi! Lâm Tri Vi chỉ mặc nội y, ánh đèn trắng rọi sáng vòng eo nhỏ nhắn và đôi chân thon thả của cô, trong tay cô còn cầm bộ quần áo ở nhà dính một mảng mực lớn, sắc mặt cô căng hồng, trong lúc nhất thời kích động, cô vô tình nhắc tới biệt danh đã bỏ từ nhiều năm trước: "Nhóc con họ Lục! Nhóc con… Có phải em giở trò với quần áo của chị không?!" Rốt cuộc Lục Tinh Hàn cũng mãn nguyện khi nghe được hai chữ "nhóc con". Cậu nheo mắt lại, không nhịn được xoay người áp mặt vào tường, vui sướng cào hai tay lên tường. Khi đã cào đủ, cậu lùi hai bước, giả bộ như vừa chạy tới. Cậu dừng ở cửa phòng, gõ mấy tiếng "cộc cộc cộc" rồi bám vào cánh cửa một cách đáng thương, giải thích: "Lần trước, sau khi chị đi, có một lần em quay về lấy sách, nhân tiện giặt quần áo, muốn giặt luôn quần áo của chị, không ngờ lại bất cẩn…" Thừa dịp trước khi Lâm Tri Vi mắng cậu, cậu đã vội vàng nói: "Vì để đền bù, em đã mua một bộ mới cho chị, chất vải cực kỳ mềm mại, ở trong ngăn tủ phía dưới. Em giặt sạch sẽ rồi, chị mặc luôn đi." Bên trong tạm thời yên lặng, thấp thoáng truyền đến tiếng kéo tủ và âm thanh cọ xát rất nhỏ của vải vóc. Lâm Tri Vi cúi đầu trợn mắt nhìn bộ quần áo được in đầy hình dâu tây nhỏ và đào nhỏ. Trước khi đẩy cửa vào, cô làm ám thị tâm lý nửa ngày trời, không ngừng lặp lại với bản thân rằng cô là chị gái, một người chị đáng để dựa vào và đáng để tin tưởng! Không thể vì một bộ quần áo mà làm sụp đổ hình tượng! Tốt lắm, mình phải thể hiện khí thế, nghiêm khắc một chút. Đúng rồi, cứ như vậy! Cô ngẩng đầu, gồng mình đẩy cửa ra. Thật ra từ đầu đến cuối chỉ có vài phút mà thôi, không hiểu sao Lục Tinh Hàn lại không ngại vất vả, đợi thời gian không chênh lệch lắm rồi nhanh chóng rúc vào bên tường, cúi đầu như một cô vợ nhỏ. Khe cửa dần dần mở ra, tim cậu đập như đánh trống. Cô bước ra ngoài… Mặc bộ quần áo dễ thương màu hồng đậm rất vừa người, búi tóc được quấn lỏng, sắc mặt xinh đẹp hồng hào. Còn đâu sự uy nghiêm trưởng thành của một người chị gái chứ? Cô chưa tẩy lớp trang điểm nhẹ nhàng, trong hai tròng mắt chứa nỗi giận nhẹ, trên đầu mũi và trán đổ ra chút mồ hôi. Dưới chiếc cổ thiên nga thon dài, đường nét của vòng ngực căng tròn đang không ngừng phập phồng lên xuống. Trong đầu Lục Tinh Hàn "ầm" một tiếng lớn. "Tiền đâu mà em mua thứ này?" Lâm Tri Vi mở miệng, không làm sụp đổ hình tượng, vẫn rất nghiêm khắc như ban đầu. Cô không cho cậu nhiều tiền tiêu vặt. Dùng số tiền đó đi ra ngoài một chuyến tham gia kỳ thi nghệ thuật cũng chưa chắc đủ, làm gì còn dư tiền. Lục Tinh Hàn nhìn cô chăm chú, cố gắng kiểm soát tần suất hô hấp, che giấu mà cúi xuống ho hai tiếng: "… Ăn ít lại vài bữa thì có thôi." Lâm Tri Vi vừa nghe xong lại càng tức giận, kiễng chân dùng sức véo lỗ tai nóng rực của cậu: "Em còn dám bớt tiền cơm thử xem!" Lục Tinh Hàn đau đến gào khóc, thuận thế nắm lấy tay cô: "Không dám, không dám nữa…" Lâm Tri Vi không chút nể mặt mũi rút tay ra, lại véo má cậu một cái, rồi mới cầm mấy bộ quần áo mặc ở nhà giá rẻ dành cho người trung niên ba bốn chục tuổi ngâm vào thau nước, định thử xem còn có thể cứu vớt được không. Sau khi ăn cơm tối, chờ Lục Tinh Hàn chủ động phơi quần áo xong thì đã hơn tám giờ. Lâm Tri Vi hỏi: "Chúng ta ăn bánh kem nhé?" Lục Tinh Hàn giả vờ bận rộn nhiều việc, nhân cơ hội nhìn lén cô: "Đợi em một chút." Lâm Tri Vi lên mạng lướt một vòng bình luận nói về liên hoan phim hôm nay. Tạo hình của cô minh tinh kia nhận được lời khen ngợi, khắc phục được khó khăn một cách tuyệt vời. Ảnh chụp nhiều góc độ vô cùng rực rỡ, cô đã hoàn toàn yên tâm. Vừa nhìn thời gian, thấy đã chín giờ, vì thế cô lại hỏi: "Ăn bánh kem nhé?" "Em chưa đói bụng." Chắc chắn sau khi ăn xong cô sẽ trở về phòng… Chậm chạp đến mười giờ, Lục Tinh Hàn sợ trễ quá thì cô sẽ mệt mỏi, cậu mới cắm nến rồi thắp từng cái một. Trong ánh sáng dịu dàng của ngọn nến, hai bóng dáng cũng ngả thành sắc màu ấm áp. Lâm Tri Vi nhìn cậu xuyên qua ánh sáng lờ mờ, từ ba tuổi đến mười tám tuổi, vất vả mới đi đến được ngày hôm nay, vậy mà đã qua mười lăm năm. "Cầu nguyện đi!" "Có thể thành hiện thực sao?" Ngay lúc này, cô cười dịu dàng: "Đương nhiên là có thể rồi." Ngọn nến đã tắt, mở đèn trần lên, Lục Tinh Hàn biết cô không ăn nhiều đồ ngọt, dùng thìa xúc một miếng nhỏ đưa qua cho cô. Lâm Tri Vi do dự hai giây rồi mở miệng ngậm lấy: "Một miếng thôi nhé." Cô chỉ vào cái túi xách ở ngoài cửa: "Quà của em kìa." Trong túi có một chiếc hộp được gói lại, Lục Tinh Hàn không xé thô bạo mà ấn vào nếp gấp để mở ra, bên trong là điện thoại iPhone mới nhất trên thị trường. Cậu lầm bầm: "Đắt quá…" Lâm Tri Vi xoa nhẹ đầu cậu: "Bây giờ chị đã có thể kiếm tiền rồi." Cô có thể kiếm tiền mà ngay cả một bộ quần áo thoải mái vừa người ở nhà cũng không nỡ đổi. Nếu không phải do cậu làm hỏng, có lẽ cô còn muốn mặc thêm vài năm. Đêm khuya yên tĩnh, Lục Tinh Hàn ngồi trước bàn học, chăm chú dán lớp kính cường lực lên điện thoại, lớp kính nằm ngay trong hộp quà mà Lâm Tri Vi đã chuẩn bị xong từ sớm. Sau khi dán xong, cậu ra khỏi phòng, im hơi lặng tiếng mở cửa phòng của Lâm Tri Vi. Cửa không khóa, mà cô cũng đã ngủ say. Trong bóng tối, Lục Tinh Hàn nhẹ tay nhẹ chân bước tới bên giường, không dám nhìn người trong chăn quá lâu, cậu lấy được điện thoại đặt trên bàn đầu giường thì lập tức lui ra ngoài, đóng cửa lại như ban đầu. Từ trước đến giờ, điện thoại của cậu và Lâm Tri Vi đều được cho nhau xem, không có gì giấu giếm. Xung quanh tối tăm yên tĩnh, chỉ có phạm vi nhỏ được đèn bàn chiếu sáng, Lục Tinh Hàn sao lưu toàn bộ dữ liệu của điện thoại cũ của Lâm Tri Vi rồi chuyển vào chiếc điện thoại mới vừa được dán kính cường lực, sim điện thoại cũng được đổi. Cuối cùng, ngay cả màn hình điện thoại và thứ tự sắp xếp của các biểu tượng cũng trở lại y như cũ. Khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa thì đã hơn ba giờ sáng. Lục Tinh Hàn xoa xoa sau gáy, đặt đồng hồ báo thức là tám giờ trên chiếc điện thoại mới rồi đặt lại trên bàn đầu giường của Lâm Tri Vi. Khi cậu định lui ra ngoài thì đúng lúc bên ngoài chung cư có xe vội chạy qua, ánh đèn lóe sáng trên cửa sổ, xuyên qua tấm rèm rọi vào mặt Lâm Tri Vi. Cô hoàn toàn không hề có chút phòng bị nào cả, hơi thở đều đều, đôi môi mọng nước bóng hồng, mái tóc dài trên gối như tơ lụa. Màn đêm nhanh chóng trở lại. Cuối cùng, Lâm Tinh Hàn cũng không khống chế được nhịp tim đập loạn xạ. Cậu nắm chặt tay rồi thả ra rất nhanh nhưng vẫn không thể ngăn được những dây leo đang tùy ý mọc lên trong tim cậu, chúng càng ngày càng quấn chặt khiến hô hấp của cậu trở nên khó khăn, mà thuốc giải duy nhất chỉ có ở nơi sâu nhất trong lòng cậu, đó là điên cuồng mến mộ người kia. Cậu nhắm mắt lại, chầm chậm cúi người xuống, đôi môi run rẩy, cẩn thận chạm vào gương mặt ấm áp của cô. Tim cậu như nhảy thẳng lên mây, rồi lại ngã xuống vực sâu. Lục Tinh Hàn siết chặt lòng bàn tay mới tạm thời bình tĩnh lại, miễn cưỡng nâng người lên, giọng nói khàn khàn rất nhỏ: "Tri Vi, đây mới là quà mười tám tuổi của em." Cậu trở lại trên chiếc giường đơn trong phòng mình, mở to mắt nằm tới sáng. Vừa qua bảy giờ, cậu đã gọi điện thoại: "Đã tới sinh nhật tôi, tôi đã đủ mười tám tuổi, có thể độc lập ký hợp đồng rồi." Đối phương cực kỳ vui mừng, sau khi hẹn xong thời gian và địa điểm thì ngắt máy. Lục Tinh Hàn đứng dậy rửa mặt, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, để lại tờ giấy rồi cất chiếc điện thoại cũ đầy vết xước của Lâm Tri Vi, lặng lẽ ra ngoài. Lục Tinh Hàn nhanh chóng xuống tầng, suy nghĩ loạn xạ. Tri Vi, rất xin lỗi! Những yêu cầu của chị, em không làm được. Để tới gần chị, em phải đi vào con đường chết.