Tiên nữ! Hai chữ này như từ trên trời rơi xuống, giáng vào đầu Diệp Lâm Tây khiến nước mắt cô suýt chút nữa thì chảy ngược vào trong. Cô mờ mịt nhìn Phó Cẩm Hành, nước mắt lưng tròng, đột nhiên đưa tay lên véo má anh một cái, vẻ mặt rất nghiêm túc, Phó Cẩm Hành cũng không nhúc nhích, lẳng lặng ngồi bên giường cho cô làm loạn. Vừa véo, Diệp Lâm Tây lại vừa nghi ngờ: “Có phải anh vẫn là người đàn ông chó cũ không thế?” Chỉ có điều ba chữ “Đàn ông chó” khiến đôi mắt đang cười của Phó Cẩm Hành hơi trùng xuống. Diệp Lâm Tây: “…” Vừa không cẩn thận vô tình nói ra suy nghĩ trong đầu mất rồi. Cô lẩm bẩm: “Còn không phải là do anh sao, đột nhiên lại thay đổi nhiều như vậy, hại em mất hết cảnh giác.” “Thay đổi nhiều sao?” Phó Cẩm Hành không cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều. Con người anh rất hiếm khi khiêm tốn: “Vậy em cảm thấy trước đây anh là người thế nào?” Diệp Lâm Tây suy nghĩ nghiêm túc một hồi, đôi mắt đỏ hoe của cô nhìn anh: “Nếu là trước đây nhất định anh sẽ nói với em rằng…” Cô hắng giọng, cô gắng hạ thấp thanh âm: “Lâm Tây, trước giờ em luôn được nuông chiều thái quá, thi thoảng để em trải nghiệm một chút đắng cay của cuộc đời, đối với em mà nói cũng là việc tốt.” Phó Cẩm Hành: “…” Sau đó Phó Cẩm Hành thấp giọng nói: “Anh sẽ không nói thế.” Whoa. Tên đàn ông chó này còn dám không thừa nhận. Dù sao cô cũng là Diệp đại tiểu thư tốt nghiệp tại Harvard, trí nhớ cũng chẳng phải hạng xoàng. “Anh có nói vậy.” cô ngồi thẳng người dậy, nhẹ giọng oán giận nói: “Ngày đầu tiên em đến B Vấn làm việc, anh đón em đến nhà hàng ăn cơm, anh nói em không thích ứng được với cuộc sống của người bình thường, còn nói để em trải nghiệm một chút cũng là việc tốt đối với em.” “Có đúng thế không?” Phó Cẩm Hành vươn tay nắm lấy bàn tay cô: “Anh chẳng nhớ gì cả.” “Không thể nào.” Diệp Lâm Tây nhìn chằm chằm vào mặt anh. Trí nhớ của người này còn tốt hơn cô rất nhiều, những điều cô có thể nhớ thì sao anh lại không thể chứ? “Anh thực sự không nhớ.” Phó Cẩm Hành nói một cách bình tĩnh, đến lông mày cũng không hề nhướng lên dù chỉ một chút. Diệp Lâm Tây đã bị đánh bại hoàn toàn bởi sự vô sỉ của người đàn ông này. Vì vậy, cô lặng lẽ ngồi đó, hai tay khoanh trước ngực và nhìn chằm chằm vào mắt anh, cố gắng dùng đôi mắt trong sáng của mình để khiến người đàn ông chó này nhặt lại chút lương tâm của bản thân. Đột nhiên Phó Cẩm Hành nói: “Anh hơi đói rồi, em có muốn ăn gì không?” “Tiên, heo, nhỏ.” Diệp Lâm Tây nói rất chậm, thậm chí phát âm từng từ từng từ một: “Cái này không phải anh cũng quên luôn rồi chứ?”   “……” Phó Cẩm Hành thực sự không ngờ rằng, cô lại muốn lật lại toàn bộ “Mối thù” cũ, anh nhìn thẳng vào cô, sau đó cúi thấp đầu, cho đến khi bờ vai khẽ động, sau đó một tiếng cười nhẹ vang lên. Cười? Anh còn dám cười? “Anh cười cái gì? Thái độ của anh bây giờ là sao hả?” Diệp Lâm Tây có chút bất mãn, thật ra cô không cố ý tính sổ với anh, chỉ là đột nhiên nghĩ tới mấy từ tiểu tiên heo khiến cô cảm thấy bực mình. Phó Cẩm Hành nhướng mày: “Rất đáng yêu.” Diệp Lâm Tây: “Hả?” “Không phải anh cười em đâu.” Phó Cẩm Hành vươn tay kéo bàn tay cô lại, dường như anh rất thích nắm tay cô, anh châm rãi nói: “Chỉ là cảm thấy cách gọi này có chút đáng yêu.” Rất hợp với cô. Diệp Lâm Tây nghe anh nói, tuy rằng trong lòng rất vui, nhưng lại có cảm giác cả người như đang bay trên không trung vậy. Như thể tất cả những điều này đều là một giấc mơ. Người đàn ông chó này đột nhiên thay đổi tính nết rồi, rất biết dỗ dành cô. “Sao bây giờ anh lại biết dỗ dành người khác vậy?” Diệp Lâm Tây cắn môi, vẫn là không kìm được nên đành hỏi, cô đưa tay chọc chọc Phó Cẩm Hành: “Có phải em vẫn đang nằm mơ không? Là mơ đúng không?” Cô lại dùng lực chọc vào ngực Phó Cẩm Hành lần nữa. Cảm giác rất trân thực. Phó Cẩm Hành có chút thích thú trước hành động của cô, cho đến khi anh đưa tay chạm vào cổ cô, kéo cả người vào lòng rồi cúi đầu cắn lên môi cô. Không mạnh cũng không nhẹ. Nhưng hơi đau một chút. “Đau.” Diệp Lâm Tây “hừ” khẽ một tiếng, cô giơ tay đấm vào ngực anh: “Anh cắn em?” Phó Cẩm Hành cụp mắt nhìn xuống cô: “Anh chỉ muốn giúp em xác nhận lại thôi mà.” Diệp Lâm Tây: “….” Cô không khỏi rùng mình. “Có muốn xác nhận lại lần nữa không?” Phó Cẩm Hành hơi cúi người lại gần, đôi môi mỏng hấp dẫn của anh sát lại trong gang tấc, bờ môi đỏ mọng đầy quyến rũ, đến lời nói cũng như mang theo men say: “Muốn không?” Diệp Lâm Tây theo bản năng mím môi lại: “Không được cắn người.” “Được, không cắn.” Ngay một giây tiếp theo, anh nghiêng đầu, môi anh vừa mới áp xuống, đầu lưỡi đã hướng vào trong, nụ hôn nhẹ nhàng kéo dài miên man, không biết qua bao lâu, Diệp Lâm Tây cảm thấy tình trạng thiếu oxy của mình trở nên trầm trọng, nhưng không thể đẩy anh ra. Chỉ có thể tiếp tục chịu đựng. Khi nụ hôn dài kết thúc, Phó Cẩm Hành buông cô ra, nhìn xuống đôi mắt ngập nước của cô. Anh cúi đầu đặt lên mi cô một nụ hôn. “Anh đã nói là anh sẽ học mà.” Cái miệng ngọt ngào, dỗ dành người khác, anh cũng có thể làm được.   * Vì trời lạnh, nên Diệp Lâm Tây không ra ngoài ăn cơm, cứ thể ở lì trong nhà. Phó Cẩm Hành vừa xuống máy bay, theo thói quen sẽ đi tắm, vì vậy Diệp Lâm Tây xuống lầu trước. Diệp Lâm Tây vào phòng bếp, khẽ hỏi: “Dì ơi, hôm nay làm món gì vậy?” “Làm món tôm con thích với hầm một nồi canh nữa.” dì Trịnh thấy cô nhìn chằm chằm vào bếp: “Có phải đói bụng rồi không? Dì lấy cho con bát canh ăn tạm trước nhé.” “Không cần, không cần.” Diệp Lâm Tây từ chối đáp. Cô nhỏ giọng nói: “Dì làm thêm một hai món anh ấy thích ăn nữa nhé.” “Phó tổng thích à?” Dì Trịnh nhìn cô cười. Diệp Lâm Tây gật đầu. Đáng lẽ cô muốn tự mình “Ra trận”, nhưng bảo cô đọc sách còn được, chứ tài bếp núc của cô thì không ăn thua, lần trước gói hoành thánh đã khiến người ta không thể nhận ra hình dạng của nó rồi. Sau đó dì nói ra vài món, Diệp Lâm Tây nghe xong liền gật đầu, Diệp Lâm Tây biết dì Trịnh từng là bảo mẫu trong nhà họ Phó, nên hiểu rất rõ Phó Cẩm Hành, cô đứng ở cửa phòng bếp bắt đầu hỏi: “Khẩu vị của anh ấy có phải trước giờ không thay đổi phải không dì?” “Đúng vậy, khẩu vị của Cẩm Hành luôn khá đơn giản.” Trên thực thế dì Trịnh cũng mới chỉ gọi anh là Phó tổng khoảng hai năm nay, trước đó đều gọi anh bằng tên. “Dì ơi, trước đây có phải anh ấy cũng ít nói vậy không?” Diệp Lâm Tây đột nhiên hỏi. Mặc dù cô và Phó Cẩm Hành đã quen biết nhau từ rất lâu, nhưng dù sao thì anh cũng là bạn của anh trai cô, đối với cô mà nói, vừa muốn tiếp xúc lại vừa lo sợ bị phát hiện, bị nhìn thấu tâm tư. Ngay cả khi thỉnh thoảng anh ở lại nhà cô ăn cơm, Diệp Lâm Tây cũng yên lặng, trầm mặc đến mức hiếm khi ngẩng đầu lên nhìn anh. Dì Trịnh vừa nấu nướng vừa nghĩ: “Trước đây cũng không nói nhiều, nhưng có lúc tính tình rất hiền lành, không như bây giờ…” Đột nhiên, dì Trịnh khựng lại, Diệp Lâm Tây tò mò nhìn qua. “Phu nhân, dì không phải cố ý nói Phó tổng không tốt đâu.” Dì Trịnh có lẽ cảm thấy mình đã phạm phải điều cấm kỵ gì đó, sợ rằng sẽ khiến Diệp Lâm Tây khó chịu: “Dì chỉ cảm thấy ngài ấy rất khác so với trước đây.” Diệp Lâm Tây gật đầu: “Con hiểu ý của dì, không sao đâu.” Dì Trịnh nghe vậy mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Không chỉ có dì Trịnh cảm thấy anh ấy thay đổi rất nhiều, mỗi lần Diệp Lâm Tây nghĩ đến Phó Cẩm Hành hồi còn học cấp ba, sau đó nhìn người đàn ông chó trước mặt, đều cảm thấy bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau. Như bị hoán đổi linh hồn vậy. Đương nhiên, hình như cô càng thích con người bây giờ của anh hơn. Diệp Lâm Tây giấu không nổi suy nghĩ của mình, thì thầm nói: “Tuy rằng bây giờ vẻ ngoài anh ấy có chút lạnh lùng, khó gần, nhưng lại khá mềm lòng.” “Còn không phải sao.” Dì Trịnh bật cười, nhưng dường như bà lại nghĩ đến điều gì trong quá khứ, không khỏi lắc đầu nói: “Thực ra nếu không phải vì việc đó thì Cẩm Hành sẽ không thay đổi nhiều như vậy. Thật là một tội ác.” Chuyện đó? Chuyện đó là chuyện gì? Là một Luật sư chuyên nghiệp, khả năng tập trung vào những điểm mấu chốt của Diệp Lâm Tây đáng được người Thụy Sĩ tôn sùng, cô hỏi: “Chuyện gì cơ?” Dì Trịnh có chút kinh ngạc nhìn cô, dường như cảm thấy cô không biết việc đó quả là điều kỳ lạ. Dì nói: “Còn không phải hồi cậu ấy còn học cấp ba…” Giọng nói của dì Trịnh đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, đến khi Diệp Lâm Tây quay đầu lại thì nhìn thấy Phó Cẩm Hành đang đi về phía này, anh nghiêm mặt, chân thì dài, người khác cứ hễ nhắc đến anh là anh lập tức xuất hiện. Phó Cẩm Hành đi tới, vươn tay xoa đầu cô: “Nói chuyện gì mà vui thế?” Bây giờ dường như anh rất thích cảm giác xoa tóc cô. “Đang nói chuyện với dì xem hồi còn đi học anh có gặp phải chuyện gì đáng xấu hổ hay không.” Diệp Lâm Tây nhìn anh: “Nhưng dì còn chưa nói thì anh đã xuống đến nơi rồi.” Phó Cẩm Hành nhìn cô chằm chằm: “Sao không đi hỏi anh trai em?”   “……” “Có lẽ cậu ta rất vui khi được nói với em.” Phó Cẩm Hành khẽ nở nụ cười, nhẹ giọng đáp. Diệp Lâm Tây: “Đúng là anh gặp phải chuyện xấu hổ thật à?” Câu hỏi này khiến Phó Cẩm Hành hơi khựng lại, anh nghiêng đầu, trầm ngâm một lúc mới nói: “Dù sao thì anh cũng là con người, đương nhiên là đâu có hoàn hảo như vậy.” Diệp Lâm Tây cảm thấy câu nói này dường như mang theo ý phô trương rất khó giải thích. Cô hừ một tiếng: “Được thôi, vậy em sẽ đi hỏi anh trai em luôn.” Nhưng nói đến chuyện trước đây, Diệp Lâm Tây thực sự rất tò mò, cô hỏi: “Anh trai em thì sao? Trước đây anh ấy có gặp phải chuyện gì rất mất mặt không?” Cho dù tính cách Diệp Dữ Thâm không quá cầu kỳ, nhưng trước mặt cô, anh vẫn luôn duy trì dáng vẻ của một người anh trai chính hiệu. Rồi ỷ thế vào vai vế áp bức cô. Phó Cẩm Hành nhướng mày: “Em thực sự muốn nghe?” “Muốn chứ.” Diệp Lâm Tây sợ anh không nói, chủ động nắm tay anh lắc lắc: “Anh nói đi mà.” Phó Cẩm Hành suy nghĩ một chút: “Thôi để ăn xong rồi nói.” “Tại sao?” “Bởi vì nếu kể chi tiết thì phải kể đến nửa đêm mới xong.” Diệp Lâm Tây sửng sốt, đột nhiên nói: “Anh trai em biết anh nói xấu anh ấy trước mặt em vậy không?” “Thế, ở trước mặt em.” trên mặt Phó Cẩm Hành lộ ra ý châm chọc, anh dừng lại một chút, ngữ điệu chậm rãi nói: “Cậu ấy có nói xấu anh ít chút nào không?” Cái này thì cũng không hẳn. Khi biết chuyện hai người cãi nhau đến mức đòi ly hôn, Diệp Dữ Thâm hận không thể mời Luật sư cho cô ngay lập tức. Đột nhiên Diệp Lâm Tây có cảm giác, hai ông này mới là kiểu yêu nhau lắm cắn nhau đau. Còn cô, chỉ là một người đứng ngoài cuộc chơi.   * Cuối tuần, cứ thế nhanh chóng trôi qua. Cảm giác như chưa lấy lại được tinh thần mà hai ngày nghỉ ngơi đã đi đâu mất tiêu. Vốn dĩ sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, Diệp Lâm Tây sắp đem chuyện xảy ra trên mạng mấy hôm nay ném sang một bên rồi, dù sao thì dư luận có ồn ào đến đâu, thì một khi đã giải quyết ổn thỏa sẽ có thể sóng yên biển lặng. Nó giống như một cơn lốc xoáy trên biển, khi sức gió mạnh nhất, dường như có thể hủy diệt cả thế giới. Nhưng khi bình ổn trở lại thì mặt biển lại trở về dáng vẻ bình lặng ban đầu của nó. Thật đáng tiếc là khi Diệp Lâm Tây đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại mà những người khác thì vẫn còn đang trong trạng thái kích động buôn chuyện. Buổi sáng, Diệp Lâm Tây đi làm, vừa đến thang máy, liền cảm giác mọi người xung quanh đang không ngừng nhìn cô. Đến cả khi bước vào văn phòng Luật, chào hỏi với cô nhân viên lễ tân, thì đối phương dường như đang hơi run rẩy. Càng phải nói đến thời điểm khi Giang Gia Kỳ nhìn thấy cô, cả người cô ta như thể không bình tĩnh nổi. Vốn dĩ Diệp Lâm Tây còn chẳng thèm ném cho cô ta dù chỉ là một ánh mắt. Nhưng Giang Gia Kỳ lại cứ dùng ánh mắt ngập ngừng nhìn cô. Ngay khi Diệp Lâm Tây đứng dậy, Giang Gia Kỳ cũng đột nhiên đứng lên, Diệp Lâm Tây thậm chí không muốn nói với cô ta một lời nào, cứ thế đi vòng qua phía bên cạnh. “Luật sư Diệp.” Giang Gia Kỳ đột nhiên khẽ gọi cô, thấp giọng nói: “Tôi có thể nói riêng với cô vài câu không?” “Có phải muốn xin lỗi tôi không?” Diệp Lâm Tây thấy vẻ do dự của cô ta, dứt khoát hỏi. Diệp Lâm Tây đang định đi photo tài liệu, nói xong cô đột nhiên bật cười, rồi nhìn cô ta một cái, nghĩ cũng chẳng thèm, ném cho cô ta một câu: “Nếu như lời xin lỗi có tác dụng, thì cần đến Luật sư như chúng ta làm gì?” Giang Gia Kỳ: “…” “Cô có biết những gì cô đã nói đủ để có thể cấu thành tội vu khống, gây tổn hại đến thanh danh của tôi hay không?” Diệp Lâm Tây như nghĩ ra điều gì đó, cô nhìn Giang Gia Kỳ bật cười: “Ồ, đúng rồi, tôi không nên lãng phí thời gian ở đây với cô, tôi phải đi tìm đối tác Trịnh đến tự nói chuyện với cô mới phải, dù sao thì hai ngày nay anh ta cũng đang thu thập chứng cứ cho tội phỉ báng tôi.” Trịnh Uy là đối tác cao cấp của công ty Luật B Vấn, cũng chính là Luật sư đã đăng tải thư Luật sư trên mạng hai ngày trước. Là một Luật sư hàng đầu trong ngành, anh ta chuyên xử lý các vụ kiện quyền danh dự, đúng như Kha Đường đã nói. Dùng dao mổ trâu giết gà. Tuy nhiên, người là do Phó Cẩm Hành mời giúp cô. Giang Gia Kỳ: “Đừng.” Hai ngày nay ở nhà, cô ta đã đọc hết tin tức trên mạng, đương nhiên cũng đã biết thân phận của Diệp Lâm Tây, cũng không thể không biết việc B Vấn đích thân giúp cô đăng Thư Luật sư. Ngày hôm đó, trước mặt rất nhiều người trong văn phòng, cô ta đã nói rằng Diệp Lâm Tây ngoại tình. Nếu dựa vào đó, Diệp Lâm Tây hoàn toàn có thể kiện cô ta. Mặc dù tội bôi nhọ danh dự sẽ không bị lưu lại trong lý lịch, nhiều nhất cũng chỉ là bồi thường hoặc xin lỗi hòa giải. Nhưng nếu Diệp Lâm Tây thực sự kiện cô ta, thì cô ta còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa. Đến thực tập tại B Vấn cũng là dựa vào mối quan hệ của gia đình. Khi đó không chỉ thể diện của cô ta, mà đến thể diện của cả gia đình cô ta cũng mất luôn rồi. Lần này, Giang Gia Kỳ vô cùng sợ hãi, cô ta nói: “Xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý, tôi cũng là bị những tin tức giả đó làm mờ mắt.” “Tôi hy vọng có thể nhận được sự tha thứ của cô, tôi thật sự muốn tiếp tục làm việc chăm chỉ ở công ty.” “Tôi vẫn muốn học hỏi mọi người và phấn đấu trở thành một Luật sư.” Đây là ý gì?? Là cô dở thủ đoạn đuổi cổ cô ta đi sao? Diệp Lâm Tây nghe xong, thực sự thấy nực cười. Vị trí làm việc của bọn họ rất gần nhau, xung quanh không chỉ có người trong đội bọn họ, mà còn có rất nhiều các đội khác nữa, lúc này tuy rằng mọi người đều bận rộn công việc, nhưng mà tai mắt đều để sang bên này để nghe ngóng động tĩnh. Đột nhiên, cô đã phần nào hiểu được lý do tại sao Giang Gia Kỳ lại nói chuyện này trước mặt mọi người. Tuy rằng có chút mất mặt, nhưng cô ta lại chủ động cầu hòa, nếu như Diệp Lâm Tây không chấp nhận, có phải mọi người sẽ cảm thấy cô là người nhỏ mọn không? Ít ra thì tranh chấp giữa các đồng nghiệp với nhau sẽ không đến mức phải kiện nhau ra tòa. Nếu như Diệp Lâm Tây thực sự không quan tâm đến Giang Gia Kỳ nữa, thì e rằng sau này ở viện Luật cũng chẳng có ai dám tiếp xúc với cô ta. Diệp Lâm Tây ung dung nhìn người trước mặt, lúc làm việc chẳng thấy cô ta khéo léo như vậy bao giờ, cái ánh mắt khôn ngoan này đúng là rất thông minh, tất cả những đạo đức giả tạo đều lôi ra dùng cả rồi. “Vậy ý của cô là, nếu tôi không tha thứ cho cô thì cô sẽ không làm việc ở công ty nữa? Nếu tôi không tha thứ cho cô thì cô sẽ không tiếp tục học hỏi mọi người nữa, cũng sẽ không thể trở thành Luật sư?” Giang Gia Kỳ trước mặt lúc này không còn vẻ kiêu ngạo như thường ngày, cả người khúm núm, làm ra vẻ rất đáng thương. Là kiểu đáng thương như thể Diệp Lâm Tây có thể tùy ý xử lý cũng không dám ho he gì. “Được rồi.” Diệp Lâm Tây gật đầu khẽ cười: “Tôi sẽ không tha thứ cho cô.” Vốn dĩ khi nghe thấy hai chữ “Được rồi”, Giang Gia Kỳ có chút vui mừng kinh ngạc, nhưng đột nhiên phải bàng hoàng ngẩng đầu lên. Diệp Lâm Tây thu lại ý cười, mặt không biểu cảm nhìn cô ta: “Người bị hại có nhất định phải thông cảm bỏ qua cho người đã hại mình không? Chỉ cần nói một câu xin lỗi thì tất cả những tổn thương đó có biến mất hoàn toàn được không? Ngại quá, tôi luôn là một người rất nhỏ mọn, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những người đã làm tôi tổn thương.” “Người cần tự kiểm điểm không phải tôi, mà là cô. Nếu đã không biết gì cả, vậy không phải là nên ngoan ngoãn yên lặng lắng nghe sao, chứ không phải là chỉ vì một vài mẩu tin tức không đâu vào đâu mà đi nói xấu, phỉ báng người khác, loại người như cô thì có khác gì những anh hùng bàn phím đâu cơ chứ?” “Tôi vẫn sẽ tặng cô câu nói, trước khi cô trở thành một Luật sư thực thụ.” “Ít nhất nên học cách làm người trước đi đã.” Buổi chiều, Diệp Lâm Tây ra ngoài, vì có việc đến tối muộn nên cũng không quay lại công ty. Cho đến hôm sau cô mới tới công ty làm việc. Kha Đường tranh thủ chưa đến giờ vào làm, kéo cô sang một bên: “Giang Gia Kỳ nhóm cô từ chức rồi à?” “Từ chức?” Diệp Lâm Tây cũng có chút kinh ngạc. Nhưng rồi cô nói một cách dửng dưng: “Ồ.” Nhìn thấy dáng vẻ hờ hững của cô, Kha Đường vội vàng nói: “Chuyện này chưa tuyên bố rộng rãi trong công ty, tôi cũng là nghe người khác nói lại. Tóm lại là hôm qua cô ta đã chào tạm biệt mấy người bạn có quan hệ tốt trong công ty, nói hôm nay không đến làm việc nữa.” Chiều qua Diệp Lâm Tây vắng mặt, nên không biết điều đó. “Có phải hôm qua hai người lại cãi nhau không? Rất nhiều người đang truyền tai nhau bàn tán xôn xao.” Kha Đường không khỏi trợn mắt, nói: “Có người còn dám nói là do cô ép cô ta phải rời công ty, cũng không nhìn lại xem trước đó cô ta đã nói năng những gì, để cô ta từ chức là còn nhẹ tay rồi đó.” “Nếu tôi là cô, tôi sẽ đi mách chồng, chồng cô mấy hôm nay không phải là đang tóm mấy kẻ đã tung tin đồn nhảm về cô còn gì.” “Cô?” Mặc dù hôm qua Diệp Lâm Tây có nói mấy lời, nhưng cũng chỉ là dọa Giang Gia Kỳ mà thôi: “Tôi việc gì phải lãng phí tài nguyên của xã hội vì cô ta, không phải cô nói phí mời đối tác Trịnh là năm ngàn tệ một giờ à? Cô cảm thấy cô ta xứng đáng để tôi phải bỏ ra số tiền đó không?” Kha Đường chắc chắn nói: “Không xứng.” Nhưng cô ấy lại tò mò: “Nhưng bọn họ truyền tai nhau rằng hôm qua cô nói là tìm đối tác Trịnh đến để nói chuyện với cô ta?” “Tôi dọa cô ta thôi.” Diệp Lâm Tây cong môi đáp. Ai mà ngờ được là cái người đó lại cảm thấy chột dạ, sợ hãi nên từ chúc luôn. Mặc dù Kha Đường không nói, nhưng hôm nay cô cảm thấy mọi người trong công ty rõ ràng là nhìn cô với con mắt khác hẳn. Là né tránh. Như thể chỉ cần nhìn cô một cái thì sẽ bị bức hại không bằng. Khiến cho Diệp Lâm Tây không hề vui vẻ gì khi tan làm về nhà. Đến khi Phó Cẩm Hành về, anh vừa cở áo khoác liền nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của cô. “Sao thế?” Diệp Lâm Tây chỉ chờ anh hỏi câu này, cô chu cái miệng nhỏ xinh xắn, ngẩng đầu nói: “Anh có cảm thấy em làm vậy là quá đáng không? Là em đuổi cô ta khỏi công ty à?” Rõ ràng là lỗi của đối phương, cô chỉ dọa có vài câu thôi mà. Bây giờ lại thành ra, có vẻ như cô mới là nhân vật phản diện. Dựa vào cái gì chứ?!! Phó Cẩm Hành nhìn xuống cô: “Không phải.” Hai chữ ngắn ngủi của anh như tiếp thêm sức mạnh cho Diệp Lâm Tây, vốn dĩ cô không nghĩ mình làm sai, nhưng cô cần có thêm một người khẳng định điều đó. “Không phải…” Hơn nữa người này là Phó Cẩm Hành thì cô sẽ tin. Nhìn thấy vẻ mặt mãn nguyện của Diệp Lâm Tây, Phó Cẩm Hành đột nhiên khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Cho là cô ta chạy nhanh đi.” Diệp Lâm Tây: “…” “Vốn dĩ anh định kiện cô ta.” Có thù tất báo. Bốn chữ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Lâm. Nhưng phải làm sao bây giờ, cô lại thích anh ích kỷ như vậy!!!