Diệp Lâm Tây đang ăn thì nhận được cuộc gọi từ tài xế. “Phu nhân, tôi đã đưa sữa bột qua đó rồi, là để ở chỗ y tá nhờ đem lên, chứ không ra mặt.” Diệp Lâm Tây gật đầu: “Anh vất vả rồi, với lại anh cứ ăn cơm trước đi. Lát nữa không cần đến đón tôi, tôi ngồi xe cùng chồng tôi về công ty.” Vốn dĩ Diệp Lâm Tây định đặt sữa bột trên mạng để tặng bé con nhà Vương Văn Lượng. Nhưng sợ đơn hàng online quá chậm nên cô đã nhờ tài xế đi một chuyến, đích thân mua sữa bột đến bệnh viện. Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phó Cẩm Hành ngồi phía đối diện ngước lên nhìn cô. Diệp Lâm Tây cũng không giải thích lại tình hình, dù sao một tiểu thiên sứ tốt bụng như cô nếu đã làm việc tốt, cũng chẳng cần mở miệng loan tin khắp nơi. Rớt giá chết đi được. Cô thậm chí còn dặn tài xế không được cho vợ chồng Vương Văn Lượng biết rằng cô đã gửi sữa ở đó. Vốn dĩ bọn họ đối với cô đã có chút sợ sệt rồi, nếu biết sữa bột là do cô mua, Diệp Lâm Tây sợ lần tới gặp mặt bọn họ sẽ quỳ xuống trước mặt cô mất. Mặc dù tính cách cô luôn như một tiểu công chúa, nhưng cô không thích cảm giác người khác mang ơn mình. Thấy Phó Cẩm Hành vẫn đang nhìn mình, Diệp Lâm Tây dứt khoát nói: “Sao nào, tôi không thể ngồi xe anh à?” “Em để tài xế đi làm việc khác rồi?” Phó Cẩm Hành hỏi ngược lại. Diệp Lâm Tây: “Ừm, có chút chuyện.” Phó Cẩm Hành cũng không gặng hỏi đến cùng, nên cả hai yên lặng cho đến khi ăn xong. Đến khi đứng dậy rời đi, hai người vừa bước ra ngoài, đột nhiên bàn tay cô bị anh nhẹ nhàng nắm chặt. Cô khẽ cụp mắt nhìn xuống hai bàn tay đang đan vào nhau, nhịp tim bỗng đập nhanh không thể giải thích được. Diệp Lâm Tây tỏ vẻ lãnh đạm nói: “Sao thế?” Làm gì mà đi có vài bước cũng phải nắm tay nhau thế? Khi cô nói, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, đến bản thân cũng không nhận thấy điều đó, hai từ đơn giản được thốt ra bằng âm thanh lưu luyến, dư âm còn văng văng bên tai. Phó Cẩm Hành: “Đề phòng có người nào đó kéo tôi vào lối thoát hiểm.”   “……” Trí nhớ của tên đàn ông chó này tốt thật. Nhưng ra đến cửa, đột nhiên Phó Cẩm Hành liếc nhìn một cái về phía cầu thang thoát hiểm, phát ra một tiếng cười khẽ, khi quay đầu lại ánh mắt lại va phải gương mặt xinh đẹp của Diệp Lâm Tây. “Nhưng nếu em vẫn muốn kéo tôi vào đó, thì cũng có thể.” “Anh mơ cũng đẹp đó.” Diệp Lâm Tây vội vàng ngắt lời anh ta, nhưng khuôn mặt cô vẫn vô thức đỏ bừng. Tên đàn ông chó này, não anh ta làm bằng shit à?   * “Vương Văn Lượng đã thừa nhận với tôi rằng thực chất camera hành trình là do chính anh ta tự tay làm hỏng, nhưng anh ta nói hôm đó gặp tai nạn, không phải cố ý muốn lừa tiền bảo hiểm, quả thực có một con mèo hoang từ đâu lao ra, anh ta vì tránh nó lên mới xảy ra tai nạn.” Diệp Lâm Tây nói một hơi hết câu, trong khi người đàn ông ở đối diện đang ngồi trên ghế trong văn phòng của anh ta lại hơi cúi đầu. Dường như đang nhìn vào móng tay của chính mình. Cho đến khi anh ta thổi thổi lên ngón tay một cái, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lâm Tây: “Có đó thôi? Hết rồi?” Diệp Lâm Tây dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn anh ta. Đúng thế, như vậy còn chưa đủ sao? Lần trước ở bệnh viện, khi cô tắt máy ghi âm và hỏi Vương Văn Lượng rằng anh ta đã làm bất cứ điều gì liên quan đến việc gian lận bảo hiểm hay chưa, khi đối phương trả lời là có, cô thực sự đã bị sốc. Sau đó, nghe anh ta giải thích hết cô mới hiểu rõ vấn đề, camera hành trình trên xe quả thực là do Vương Văn Lượng làm hỏng. Nhưng vào ngày xảy ra tai nạn anh ta không đụng gì tới nó cả. Vương Văn Lượng nói với cô với vẻ mặt tội lỗi: “Luật sư Diệp, tôi biết mình bị ma xui quỷ khiến nên mới muốn đi đường tắt để giải quyết vấn đề trước mắt, nhưng cuối cùng lại không hạ được quyết tâm.” Dù sao thì anh ta cũng là một người bình thường, cho dù trong lòng có ý định, nhưng khi đứng trước ranh giới phạm tội vẫn không dám. Anh ta khóc lóc nói: “Nhưng bác sĩ nói rằng, cuộc phẫu thuật tim của con gái tôi không thể chờ thêm được nữa, tôi quả thực là vô dụng.” Diệp Lâm Tây vẫn mềm lòng nên cô hứa sẽ làm mọi cách để giúp anh ta có được tiền bồi thường bảo hiểm. Hôm nay, Ninh Dĩ Hoài mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, bộ quần áo rất ăn ý, nhưng chiếc cà vạt in hoa lại để lộ ra tính khí ủ rũ lầm lì của anh ta. Không, phải nói là gọi đòn mới đúng. Về những lời đồn của vị đối tác Ninh này, cô đã nghe qua không ít. Năm nay đã ba mươi lăm tuổi nhưng vẫn độc thân, anh ta là một cử nhân kim cương có tiếng trong giới Luật. Nghe nói mỗi lần làm dự án, đều bị đối tác nhìn trúng, thỉnh thoảng còn có những cô con gái của các sếp lớn chỉ đích danh nhận dự án vì quá thích anh ta. Mặc dù Diệp Lâm Tây không biết quý cô nào mắt lại kém như vậy, nhưng cô cảm thấy đó chắc chắn là người cô không quen biết, bởi vì cô không cho phép một người chẳng có con mắt nhìn người như vậy tồn tại trong vòng tròn quan hệ của mình. Vị này chỉ còn thiếu mỗi nước là viết lên người dòng chữ “Đừng mê thầm tôi, tôi chính là một bông hoa đẹp giữa rừng hoa, không muốn bị người ta ngắt xuống”. Diệp Lâm Tây: “Hiện tại, tôi nghĩ việc từ chối bồi thường của bảo hiềm Chính An không có bằng chứng đầy đủ, vì vậy nếu thực sự đưa ra tòa, tôi thấy chúng ta nhất định vẫn có phần trăm thắng.” Cuối cùng khi cô nói xong, Ninh Dĩ Hoài cũng ngẩng đầu nhìn cô. Đôi mắt anh ta bình tĩnh, nhưng rồi nụ cười giễu cợt làm phai đi vẻ bình dị. Ninh Dĩ Hoài hỏi: “Luật sư Diệp, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với luật bảo hiểm, đúng không?” Diệp Lâm Tây bị đâm nhưng không hoảng sợ, cô gật đầu: “Đúng vậy, đây là vụ kiện đầu tiên của tôi.” Ninh Dĩ Hoài hẳn đã đọc sơ yếu lý lịch của cô. Cho nên không cần nói dối vòng vo làm gì, Diệp Lâm Tây đã thẳng thắn cởi mở. “Vậy thì cô biết tại sao các công ty bảo hiểm trong nước đối với những vụ tranh chấp khiếu nại thường gây ra tranh cãi kiểu này, thà rằng từ chối để bên kia kiện ra tòa còn hơn là nhượng bộ không?” Câu hỏi này thực sự không thể ngăn được Diệp Lâm Tây. Cô nói: “Vì yêu cầu bồi thường của công ty bảo hiểm là một hành vi thương mại, nên việc bồi thường hay không bồi thường cùng với số tiền bồi thường cụ thể được xác định thông qua hợp đồng bảo hiểm của hai bên. Do đó, theo nguyên tắc của công ty bảo hiểm là tìm kiếm thuận lợi và tránh bất lợi, họ sẽ lựa chọn từ chối bồi thường khi xảy ra tranh chấp.” Khi giải quyết các vụ tranh chấp đó, biện pháp mà các công ty bảo hiểm thường áp dụng là: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Rốt cuộc thì rừng rộng, loại thú nào cũng có, đặc biệt là các công ty bảo hiểm thường phải đối mặt với một lượng khách hàng lớn như vậy. Nếu như bồi thường người này một ít, người kia một ít, cuối cùng thì có còn là đang kinh doanh hay không? Nghe cô nói xong, Ninh Dĩ Hoài hơi nhướng mày kinh ngạc. Không thể phủ nhận lời nói của Diệp Lâm Tây đã khiến trong đầu anh ta lóe lên một tia sáng “Cô gái trước mặt này không phải là bình hoa di động chỉ có khuôn mặt xinh đẹp”, bởi vì cô ta thật sự hiểu sâu về Luật bảo hiểm nên mới nói ra được những lời này. Diệp Lâm Tây tiếp tục: “Hơn nữa, yêu cầu bồi thường của công ty bảo hiểm cũng do chính người trình duyệt yêu cầu xác định. Trong nội bộ công ty có những quy định nhất định, do đó họ phải đối mặt với sự xác minh của công ty, nên người trình duyệt yêu cầu bồi thường thà từ chối và để người được bảo hiểm tự ra tòa còn hơn.” Khi đó, việc thắng hay thua kiện sẽ do tòa án quyết định. Người trình duyệt xác nhận bồi thường không phải đối mặt với cơ chế xem xét xác minh nội bộ của công ty, một mũi tên trúng hai đích. Vì vậy, khi gặp trường hợp tranh chấp, công ty bảo hiểm sẽ để cho người được bảo hiểm trực tiếp đến tòa án để khởi kiện. Ninh Dĩ Hoài: “Vậy cô cảm thấy phần trăm thắng của mình nằm ở đâu?” “Những trường hợp như vậy sẽ gây ra rất nhiều tranh cãi và cuối cùng tòa án thường đứng ra bảo vệ quyền lợi của người tiêu dùng.” Diệp Lâm Tây chậm rãi nói. Đây cũng là lý do tại sao từ tận đáy lòng, cô luôn lạc quan về trường hợp này, mặc dù có vẻ như công ty bảo hiểm có lợi thế rất lớn và nắm giữ cái gọi là bằng chứng, nhưng bằng chứng có thể bị gỡ bỏ từng cái một, miễn là tìm ra sai sót. Đột nhiên Ninh Dĩ Hoài như nghe được một câu chuyện cực buồn cười nào đó. Anh ta cười khẩy một tiếng, quay đầu nhìn Diệp Lâm Tây: “Ngây thơ.” “Những người khác ít nhất còn có chứng cứ thuyết phục quan tòa án, chẳng lẽ cô chỉ định dựa vào cái miệng của mình sao?” Diệp Lâm Tây: “…” Thành thật mà nói, mặc dù Phó Cẩm Hành thỉnh thoảng hay nói năng gay gắt, nhưng sự khắc nghiệt của anh ta không giống như sự khinh thường đơn thuần của Ninh Dĩ Hoài. Vì vậy Diệp Lâm Tây lập tức thay đổi sắc mặt. Ninh Dĩ Hoài không ngại thẳng thắn: “Vụ án này là vụ phúc lợi công cộng, sở dĩ tôi nhận lời là vì muốn cho văn phòng chút thể diện, cho nên tôi nhất định phải thắng. Tôi không muốn nghe những điều vô nghĩa như là chúng ta nhất định sẽ có tỷ lệ thắng.” Diệp Lâm Tây gần như không thể giữ được nụ cười trên mặt. Lớn bằng từng này rồi, cô chưa bao giờ nếm qua quả tức nào to như vậy. Vì thế, nhìn đi nhịn lại, cuối cùng cô không kìm được mà nói: “Tôi sẽ tìm ra chứng cứ quan trọng nhất.” Ninh Dĩ Hoài không hề quan tâm khi thấy vẻ mặt có thể xông tới đập vào đầu anh ta bất cứ lúc nào của cô, thay vào đó, anh ta gõ ngón tay hai lần lên bàn, thấp giọng nói: “Còn nữa, đây là vụ án đầu tiên của cô, vì lý do chính đáng, tôi không ngại tặng cô một câu nổi tiếng trong giới Luật sư đâu.” “Thay vì tin tưởng lời nói của đương sự, không bằng tự mình tìm ra bằng chứng xác thực nhất.” Diệp Lâm Tây đứng tại chỗ đó, một lúc sau mới khẽ nói: “Cảm ơn đối tác Ninh.” Khi Diệp Lâm Tây bước tới cửa, một giọng nói nhàn nhạt vang lên sau lưng cô. “Nhớ đóng cửa.” Diệp Lâm Tây hít sâu một hơi, tiện tay đóng cửa lại. Khi nhìn lại logo của đối tác cấp cao được dán trên cửa kính mờ, Diệp Lâm Tây khẽ mỉm cười. Một ngày nào đó, cô sẽ đổi chủ nhân cho căn phòng này.   * Khi trở lại chỗ ngồi của mình, Giang Gia Kỳ giống như một chú chim sẻ nhỏ đang cùng mọi người trò chuyện trong bữa trà chiều. Bộ dạng của cô ta trông giống như một người chủ trên địa bàn của mình vậy. Sau chuyện phát sinh lúc sáng, dường như Giang Gia Kỳ đã học được cách ngoan ngoãn, không còn chủ động chọc tức Diệp Lâm Tây nữa. Có lẽ cô ta cũng nhận ra rằng Diệp Lâm Tây không phải một tên tân binh gà mờ để người khác tùy tiện sai bảo. Hơn nữa, tại sao đối tác Ninh lại giao vụ án cho một mình cô? Giang Gia Kỳ nghĩ đến bản thân đã thực tập gần nửa năm rồi, mặc dù cô ta đã vào được đội dự án, nhưng những việc cô ta làm cũng chỉ như một trợ lý công tác mà thôi, hoàn toàn không thể đi sâu vào nội dung cốt lõi của vấn đề. Vốn dĩ cô ta vẫn cảm thấy mình là bông hoa tươi duy nhất trong đội, đối tác Ninh sớm muộn gì cũng sẽ nhìn ra cô ta. Nhưng thật không ngờ Diệp Lâm Tây lại lọt vào mắt của đối tác Ninh. Vì vậy, cô ta trước sau vẫn không hiểu, nên bắt đầu ngấm ngầm thu phục các đông nghiệp nam khác, cố gắng cô lập Diệp Lâm Tây. Chỉ là suy nghĩ tính toán cẩn thận của cô ta người khác lại nhận không ra, cho dù có đoán ra cũng chẳng được như cô ta mong đợi. Từ Thắng Viễn ở một bên cười nói: “Lâm Tây, đội chúng ta có một nhóm Wechat chung, hay là cô add tôi đi, để tôi thêm cô vào nhóm.” “Được, cảm ơn.” Diệp Lâm Tây nhanh chóng mở điện thoại, quét mã QR của Từ Thắng Viễn, rất nhanh đã thành bạn bè của nhau. Sau đó vội vàng thêm Diệp Lâm Tây vào nhóm. Cô vô tình nhấp vào danh sách thành viên, mới phát hiện ra không có Ninh Dĩ Hoài. Cô hỏi: “Nhóm này không có đối tác Ninh?” Từ Thắng Viễn giật mình: “Đối tác Ninh ấy mà, không thích kiểu như nhóm Wechat.” Trên thực tế, không ai dám thêm anh ta vào nhóm, đến cả Wechat không phải ai cũng kết bạn với anh ta. “Anh tiểu Từ, nếu anh còn không mau uống trà thì em sẽ không gọi cho anh nữa.” Giang Gia Kỳ ở một bên nũng nịu nhắc nhở. Từ Thắng Viễn lại vội vàng chạy lai nói chuyện với Giang Gia Kỳ. Trần Minh chủ động hỏi: “Hay là để tôi mời nhé, Lâm Tây muốn uống chút gì không?” Anh ta sợ hai cô gái lại làm loạn lên, đành ra tay giải hòa trước. Diệp Lâm lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không hay ăn đồ ngọt.” Về điều này cô quả thực không nói dối, tuy rằng trên trang cá nhân cô thường hay đăng ảnh những món tráng miệng, nhưng hầu hết chúng chỉ dùng để chụp ảnh mà thôi, còn để ăn thì không có. Sau đó, Diệp Lâm Tây thản nhiên tìm cớ rời đi. Buổi sáng vừa dạy cho Giang Gia Kỳ một bài xong, nên buổi chiều cô không muốn xảy ra xung đột gì với “nhà biên kịch” này nữa. Xét cho cùng, đây là nơi để làm việc, không phải sân khấu. Đối phương nghiện vẽ ra kịch bản, còn cô thì chẳng muốn diễn cùng. Vì vậy, cô đứng dậy, đi đến cơ sở dữ liệu trong công ty, đây là nơi dành riêng để lưu trữ các tập tin tức trước đó, nhiều người mới đến cần xem nhiều tài liệu khác nhau để từ đó có thể ra rút kinh nghiệm và bài học cho mình. Lần này, Diệp Lâm Tây cũng đang tìm kiếm các trường hợp yêu cầu bồi thường bảo hiểm tương tự. Mặc dù B Vấn là một công ty rất lớn, đa phần là làm về dự án kinh doanh không kiện tụng, nhưng không thể đánh giá thấp nghiệp vụ giải quyết tranh chấp của họ. Ngay khi Diệp Lâm Tây bước vào phòng tham khảo, cô lướt nhìn các túi hồ sơ trên tủ hết hàng này đến hàng khác. Khi còn học đại học, những cuốn sách trong thư viện Harvard thậm chí còn lớn hơn ở đây nhưng cô vẫn còn có thể tóm gọn được trong tay. Vì vậy, cô bắt đầu tìm kiếm các trường hợp theo thứ tự phân loại trên kệ. Đến khi tìm thấy danh mục của luật bảo hiểm, cô đã đứng đó và xem xét nó. “Cút, con mẹ nó, anh đã lên giường với người khác rồi, còn nói là do uống say, tôi nói cho anh biết đừng để bà đây phải coi thường anh. Nếu anh thực sự say, liệu anh có cứng nổi không?” “Mỗi câu mỗi chữ anh nói bây giờ đều đang xúc phạm IQ của tôi, vì vậy phiền anh từ nay về sau đừng có gọi cho tôi nữa.” “Bảo tôi bỏ qua cho anh lần này ư?” “Được thôi, nếu anh có thể một dao cắt bay cái đó của anh đi thì tôi sẽ tin tưởng anh có quyết tâm muốn thay đổi.” Diệp Lâm Tây không cố ý nghe lén, những tài liệu của vụ án liên quan đến luật bảo hiểm được đặt trên giá cuối cùng trong phòng, mà người kia lại vừa từ bên ngoài bước vào. Khi nghe đến câu cuối cùng, cô khẽ mím miệng, muốn cười như cô gắng kìm nén lại. May mà bên kia hình như có cuộc gọi khác đến nên đã cúp máy. “Cô Phương, tôi hiểu tâm trạng của cô hiện tại. Đúng vậy, cô là nạn nhân của việc bị lừa dối trong hôn nhân, nhưng càng gặp phải tình huống này, chúng ta lại càng không được lo lắng, vội vàng.” “Giận không giải quyết được vấn đề.” “Vâng, tôi hiểu, cô không thể tự trách chính mình vì hanh vi lăng nhăng của đối phương.” Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng và kiên nhẫn, như thể cô ta là một người chu đáo rất quan tâm đến người khác. Đặc biệt là khi Diệp Lâm Tây nghe đối phương nói rằng đối mặt với việc bồ bịch lăng nhăng của chồng, không đáng phải tức giận mà hại thân. Cô bàng hoàng cho rằng đây hoàn toàn không phải là người vừa chửi mắng bạn trai cũ lừa dối qua điện thoại vài phút trước. Cuối cùng Diệp Lâm Tây cũng không kìm được, cười khẽ một tiếng. Và cuộc gọi kia cuối cùng cũng kết thúc. “Ai?” Đối phương hướng theo nơi phát ra tiếng cười nhìn sang. Diệp Lâm Tây quay lại: “Xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén.” Cô giơ thứ đang cầm trên tay: “Tôi qua đây tra chút thông tin.” Đối phương nhìn cô, nhìn lên nhìn xuống một hồi, đột nhiên nói: “Chắc hẳn cô là nữ luật sư xinh đẹp, trong mắt chẳng coi ai ra gì vừa mới đến văn phòng sao?” Diệp Lâm Tây mặt không biểu cảm nói: “Người đẹp thì có thể là tôi.” Còn đối với việc trong mắt không coi ai ra gì thì không cần thiết. “Tôi đã nói mà, khi Giang Gia Kỳ nhắc đến cô, cô ta liền nói với giọng cay nghiệt, lần này chắc chắn là gặp phải cục cưng cứng đầu nào đó rồi.” Cô gái này rõ ràng là quá thẳng thắn. Nhưng hai mắt Diệp Lâm Tây lại sáng lên, không phải kẻ thù của kẻ thù chính là chiến hữu sao? Cô thật sự không thích Giang Gia Kỳ, cho dù có thể nhiếc móc cô ta với Khương Lập Hạ, nhưng Khương Lập Hạ cũng chẳng có quen biết cô ta, cho nên cô chẳng thèm phỉ báng cô ta làm gì. Lúc này, cô nương “Hai mặt” phía trước xem ra hiểu rất rõ Giang Gia Kỳ. Mà cô nương “Hai mặt” dù bận nhưng vẫn ung dung liếc nhìn Diệp Lâm Tây vài cái: “Nhưng mà, nếu tôi có vẻ ngoài như cô, tôi sẽ nguyện uống nước thánh mà sống, ai thèm làm bạn với loại gà rừng như Giang Gia Kỳ chứ?” Chết tiệt!! Trong khoảng khắc đó, Diệp Lâm Tây quyết định sẽ thích chị ta. Đối với những người khen ngợi vẻ đẹp của cô, cô luôn có thiện cảm với người ta, dù sao thì điều đó có thể chứng minh rằng ít ra đối phương cũng không có đui. Bên cạnh đó, vị tiểu thư “hai mặt” này khen cô không quá lộ liễu lại vừa phải và trông rất chân thành, điều này đã tạo cho Diệp Lâm Tây một ấn tượng tốt. Vì vậy, bảo bối hoa hồng nhỏ sau khi được thổi phồng cảm thấy có chút thoải mái, chủ động đưa ra bàn tay nhỏ hữu nghị. “Xin chào, tôi tên là Diệp Lâm Tây.” Đối phương cười nói: “Tôi là Kha Đường, Luật sư chuyên phụ trách vấn đề hôn nhân, gia đình.” Kha Đường? Khi Diệp Lâm Tây nghe đến cái tên đó, cô cảm thấy vị tỷ tỷ này không những biết nói cách nói chuyện mà đến tên nghe cũng rất lạ tai. Cũng may Diệp Lâm Tây đã biết được tên Kha Đường. Cô tùy ý thản nhiên vén tóc, nhẹ giọng hỏi: “Có nhiều tin đồn về tôi trong công ty lắm sao?” Cô mới đi làm được hai ngày mà đã lan ra toàn bộ công ty nhanh như vậy? “Xinh xắn lại giàu có, cộng thêm màn chặn họng Giang Gia Kỳ nữa, nên muốn không có tin đồn cũng khó.” Diệp Lâm Tây khẽ hừ một tiếng, cô biết ngay mà. Cô nói: “Hầu hết đền là tin đồn nhảm”. Ngoài hai điểm là đẹp và giàu có ra. Vì vậy, hai người nhanh chóng đứng trên cùng một chiến tuyến như đôi bạn thân mười năm không gặp, rất nhanh liền nhiếc móc Giang Gia Kỳ một lượt. Đương nhiên, Kha Đường là chủ lực, bởi vì chị ta ở công ty luật lâu hơn một chút. Hơn nữa, lần đầu tiên Giang Gia Kỳ gia nhập công ty là vào làm trong nhóm của Kha Đường. Chỉ có điều người ta có chút quan hệ, lại không thích mảng Luật sư gia đình, cảm thấy không xứng. “Gia đình cô ta có quan hệ?” Diệp Lâm Tây thật không ngờ. Kha Đường giễu cợt: “Hình như là có chút quan hệ gì đó với bên tòa án, cô cũng biết rồi đó, công ty Luật của chúng ta cũng phải duy trì mối quan hệ này với bên tòa án.” Hèn chi. Nguyên nhân chính khiến Kha Đường oán hận cô ta vô cùng là vì ngay từ đầu cô ta đã đi theo Kha Đường trong một vụ án, cuối cùng làm hỏng hết việc còn không buồn mở miệng ra nói lời nào, thậm chí chẳng được câu xin lỗi đã phủi đít rời đi. Làm mỗi lần gặp cô ta trong phòng trà, Kha Đường đều muốn dùng kẹp sắt nóng để nắn lưỡi cô ta. Để cho cô ta đừng có hở tí là làm nũng, nói năng cho đang hoàng. Diệp Lâm Tây thấy chị ta ví dụ vậy lập tức âm thầm dơ ngón tay cái tán thưởng vị tiểu thư này. Quả là một người tàn nhẫn. Vì vậy, Diệp Lâm Tây nhanh chóng thêm Wechat của Kha Đường và hai người đã thiết lập một tình bạn cách mạng vững chắc. Khi trở lại chỗ ngồi, nụ cười nhếch mép của Giang Gia Kỳ bên cạnh cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Diệp Lâm Tây. Cô còn đang bận gửi tin nhắn cho Khương Lập Hạ. Diệp Lâm Tây: [Vừa rồi tớ gặp một chị gái trẻ cực vui tính trong công ty, cậu còn nhớ “Diễn viên kịch” tớ kể cho cậu chứ. 】 Diệp Lâm Tây: [Chị ta nói mỗi lần nghe cô ta chuyện chỉ muốn dùng cái kẹp nóng để nắn thẳng lưỡi cô ta ra.】 Diệp Lâm Tây: [Dung ma ma.gif] Diệp Lâm Tây: [Thật trùng hợp là tớ cũng muốn làm như thế. 】 Cô gửi liên tiếp mấy tin nhắn, đúng lúc người bên cạnh nói chuyện với cô, nên cô quay đầu sang nói lại vài câu. Cho đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, cô quay lại và thấy một thông báo WeChat xuất hiện trên màn hình khóa. Vì vậy, cô liền nhấp vào. Phó Cẩm Hành: “…” Không phải chứ? Cô gửi nhầm tin nhắn? Diệp Lâm Tây kéo hộp thoại đầy dấu ba chấm lên và thấy một vài tin nhắn cô vừa phàn nàn đã được gửi đến Phó Cẩm Hành. Nhưng cô nhớ rõ mình đã nhấp vào khung tin nhắn của Khương Lập Hạ mà? Diệp Lâm Tây vội vàng muốn thu hồi tin nhắn, nhưng không thu được nữa rồi, bởi vì đã quá thời gian. Cô lại nhìn vào dấu ba chấm, như có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông chó kia qua màn hình, chắc hẳn lúc này anh ta đang nghĩ: Rốt cuộc mình đã cưới phải người đàn bà xấu xa nào vậy? Cô không hiểu tại sao rõ ràng là mình đã gửi nó cho Khương Lập Hạ, nhưng bằng cách nào đó lại gửi nó đến tài khoản WeChat của Phó Cẩm hành. Bây giờ cô biện minh cho bản thân có còn kịp nữa không? Diệp Lâm Tây che mặt, thậm chí ý nghĩ “Từ nay về sau mình sẽ bỏ nhà ra đi cho xong” đã hiện lên trong đầu cô. Không ngờ, điện thoại của cô lại rung lên. Diệp Lâm Tây muốn giả vờ như có chết cũng không xem nội dung tin nhắn đó, nhưng cuối cùng không kìm được lòng, một bên ôm ý tưởng “Nếu tên đàn ông chó đó chế giễu cô, cô sẽ đánh nhau với anh ta”, còn một bên thì lại nghĩ “Thôi bỏ đi, dù sao thì cũng đã mất mặt với anh ta nhiều lần rồi, thêm lần này nữa cũng chẳng vẫn đề gì”. Cô lặng lẽ nhấp vào tin nhắn. Nhưng khi nhìn rõ nội dung, lại hơi giật mình. Phó Cẩm Hành: [Cô ta làm khó em à? 】 Vì vậy, anh ta không phải đang cười nhạo cô mà là quan tâm? Diệp Lâm Tây nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, như thể thứ cô đang cầm trong tay không phải là chiếc điện thoại nóng hổi của mình. Mà chính là trái tim của Phó Cẩm Hành.