Dịch: A Xin Bị người khác hình dung như vậy, Du Dần không còn gì để biện giải, không nói một lời liền đi về bên cạnh đàn ghi-ta của mình. Phòng tập yên tĩnh. Đồ Sam cũng không nói nữa, hai chân cũng không nhúc nhích. Người phụ nữ tóc hồng ngồi trên ghế sô pha liếc nhìn điện thoại, đứng lên, vỗ vỗ tay: "Lên sân khấu." "Đi thôi." Đầu bóng lưởng vui vẻ nhảy qua một cái ghế, đi lấy Bass của mình. Chỉ chốc lát, hai người pha chế từ bên ngoài tiến vào, giúp đỡ bọn họ đem cái trống ra bên ngoài. Bọn họ rời khỏi cửa, Du Dần là người cuối cùng, còn ở lại phòng tập. Đồ Sam vẫn nghe lời ngồi ở chỗ kia. Du Dần đi đến bên người cô, nhìn xuống: "Cô ở đây đợi hay cùng tôi đi ra ngoài?" Đồ Sam ngửa mặt: "Anh phải ca hát sao?" Du Dần gật đầu. Đồ Sam mím môi, vô cùng khẩn thiết nói: "Tôi muốn nghe anh ca hát." Du Dần nói: "Đi ra ngoài, cô chỉ có một mình, tôi ở trên sân khấu, nhìn không thấy cô." "Tôi không quan tâm," Đồ Sam nhảy xuống ghế dựa, phủi phủi làn váy, vẻ mặt không chút sợ hãi: "Anh đưa tôi tới chỗ có thể uống rượu là được rồi." Cô hình dung mình như một món đồ, tùy tiện tìm cái hòm đặt vào là tốt rồi. Du Dần nhìn ra cửa: "Tôi sẽ đưa cô tới quầy bar, tôi quen nhân viên pha chế, cô ở đó ngồi, người lạ đến nói chuyện với co, một người cũng đừng để ý tới." Đồ Sam gật đầu: "Được." Cô cũng không phải tiểu hài tử. "Đi thôi." Anh lại liếc cô một cái, rồi rời đi. Đồ Sam nhanh chóng đuổi kịp. Trở lại thế giới bể rượu rừng thịt kỳ quái, Đồ Sam không quá khó chịu cùng e ngại, nhưng cô vẫn theo sát Du Dần, không dám loạn xem chạy lung tung, để tránh lạc đường. Du Dần xuyên qua đám người, mang cô đứng ở quầy bar trong quán rượu. Một cô gái đứng sau quầy bar, tóc được búi cao, một thân sườn xám, hoa văn hoa mẫu đơn kim tuyến, bàn tay trắng nõn chống cằm, cùng một người đàn ông trẻ tuổi thành thạo trêu đùa. Nhìn thấy Du Dần, cô gái đứng thẳng, đi về phía anh. Lúc này Đồ Sam mới thấy rõ ràng mặt của cô, lông mi cô thật sự dài, lông mày cao, trang điểm khá đậm. "Nhã tỷ" Du Dần vươn tay, kéo Đồ Sam lên: "Chiếu cố hộ." Nói xong liền buông tay. Đồ Sam sửng sờ ở kia, sức lực trên vai đột nhiên xuất hiện, lại trong chớp mắt biến mất, như thể chưa từng tồn tại. Cô gái kêu Nhã tỷ đưa mắt nhìn Đồ Sam, trên mặt ẩn ẩn có ý cười: "Đây là ai." Du Dần nói: "Con gái ông chủ chỗ tôi làm công." Đồ Sam nghiêng đầu nhìn anh: "?" Nhã tỷ chau mày: "Cậu bây giờ là giáo viên mẫu giáo, hay đang làm việc ở nhà trẻ." "Để cô ấy ở đây, xong việc sẽ tới đây." Du Dần không để ý tới lời trêu chọc của cô ấy. Nói xong liền đi, Nhã tỷ gọi lại anh: "Có thù lao sao?" Du Dần quay đầu lại, ánh sáng trên mặt biến ảo: "Lần sau đến chỗ chị uống nhiều hai chén." Nhã Thư cười tủm tỉm nói: "Tôi muốn bồi thịt, cậu có cho hay không?" Du Dần cong môi: "Trước sắp xếp số đi." "Xú tiểu tử." Nhã tỷ giận. Vành tai Đồ Sam nóng lên, bởi vì bọn họ xích lõa tán tỉnh. Du Dần không trả lời, mới đi ra ngoài vài bước, lại quay trở lại, cúi người dặn dò Đồ Sam: "Đợi, đừng có chạy lung tung." Đồ Sam liên tiếp gật đầu. Nhã tỷ liếc hai người này: "Được rồi, tôi sẽ thay cậu trông chừng." Du Dần đứng thẳng, quét mắt mình dàn rượu: "Cô ấy muốn uống rượu, cho cô ấy một chén rượu dừa." Nhã tỷ hừ một tiếng: "Tôi cũng không pha chế đồ uống cho trẻ em." Du Dần cong khóe miệng, quay đầu liền đi. Anh vừa đi, Nhã tỷ duyên dáng nói lời chào với những vị khách khác. Đồ Sam ngồi lên ghế cao, hai tay chống trên quầy bar ngẩn người, thuận tiện ở trong lòng tập luyện như thế nào diễn tốt một cái người câm. Cô sinh ra trắng trẻo, mặt lại non nớt vô hại, trang phục hoàn toàn khác với những người ở đây, tự nhiên sẽ hấp dẫn những người đến tìm kiếm cái lạ. Chỉ chốc lát, liền có người đến gần, hỏi cô bao nhiêu tuổi. Đồ Sam lập tức cảnh giác, mân nhanh đôi môi, không nói một lời. Nhã tỷ đúng lúc lại đây, thoải mái đón tiếp người đàn ông kia, nói hai ba câu đã đem anh ta hống đến nơi khác. Đồ Sam tiếp tục ngồi ngớ ngẩn, nhìn chằm chằm ngón tay mình, cả người đều uể oái, không có chút tinh thần. Bên tai không ngừng vang lên tiếng vui đùa ầm ĩ, người bên cạnh lắc lư, không ngừng di động. Dần dần, suy nghĩ đi vào cõi thần tiên, như thung lũng trống rỗng, chỉ cảm thấy mọi âm thanh vạn vật đều bị tách rời, xa vời mà mờ ảo...... Thủy triều đen dịu dàng ùa về, một chút một chút một, dường như không phải ánh mắt của cô... ... ... Xuống sân khấu, Du Dần gọi một ly rượu, ngồi bên cạnh Đồ Sam, muốn nhìn một chút cô gái này rốt cuộc có thể ngủ bao lâu. Thời gian cô ngủ vượt quá sức tưởng tượng của anh. Du Dần một tay chống cằm, nâng ly nhấp một ngụm, thả ly xuống, tầm mắt lại rơi xuống trên người Đồ Sam. Cô gái im ắng ngủ ở chỗ này, nửa bên mặt vùi vào cánh tay, cái miệng nhỏ nhếch lên, hai má bị chống phồng phồng lên, lông mi dày hoàn toàn che khuất ánh mắt. Xung quanh thanh âm điếc tai, hổn độn mất trật tự, mà cô im lặng ngủ, giống như lửa đom đóm trong bụi gai, như bông tuyết trong đống đá lởm chởm. Nhã tỷ ở bên cạnh cười sắp điên rồi. Cô bấm eo nhỏ, hỏi Du Dần: "Nếu cô ấy ngủ một đêm, cậu cũng chờ một đêm a." Anh không trả lời, chỉ hỏi: "Cô ấy ngủ lúc nào." Nhã tỷ nghĩ nghĩ: "Cậu đi không bao lâu liền gục xuống bất động." Du Dần nhìn cô: "Cho cô ấy uống thứ gì?" Nhã tỷ lúc lắc ngón trỏ: "Một ngụm rượu cũng chưa uống nha." Du Dần nói không nên lời. "Cô ấy làm thế nào ở đây mà cũng có thể ngủ?" Nhã tỷ hiếu kỳ. Cô ấy ở nhà Ma cũng có thể ngủ, Du Dần ở trong lòng lạnh lùng nói tiếp. Lại ngồi xuống, Du Dần cầm lấy di động liếc mắt nhìn thời gian, không thể tiếp tục đợi, tới gần kêu cô. Đồ Sam không nhúc nhích. Nhã tỷ ôm cánh tay nhìn, chậc chậc nói: "Ngủ say như chết a, cậu ôm cô gái nhỏ trở về đi, đừng thực sự nằm cả đêm ở đây." Du Dần nghĩ nghĩ, cảm thấy khả thi. Nhã tỷ ra khỏi quầy bar, giúp một tay, thấy Du Dần đứng dậy quá nhanh, cô vội kêu lên: "Cậu nhẹ chút --" Cô gái phía sau chỉ chẹp chẹp miệng, không cử động nữa. Hơi thở ấm áp của cô toàn bộ phun lên cổ anh. Đi một đoạn đường, Đồ Sam trượt xuống, theo bản năng, cô ô ô nói lời vô nghĩa, ôm chặc cổ của anh, chân cũng hướng lên trên cọ, kẹp chặt eo anh. Một động tác vô ý ập tới, Du Dần dừng lại, đem cô nhấc cao một chút. Cũng trong một cái chớp mắt, lỗ tai bị một mảnh lông tơ mềm mại cọ qua, hơi thở cô gái phun sau tai anh, cô nhẹ nhàng a, khẽ thở dài. Sợi tóc cô dán lên cổ của anh, đảo qua hai má anh. Hương trái cây nhẹ nhàng, ở ban đêm trở nên vô cùng rõ ràng. Hầu kết Du Dần mấp máy, đột nhiên nửa bước khó đi, thời tiết khô nóng. Hơi dừng một lát, anh hít sâu một hơi, tiếp tục đi. Khi đến đầu ngõ, anh thấy một thân ảnh đứng trong bóng tối, gầy nhỏ, vóc dáng không cao, hộp đàn trên lưng cũng bởi vậy có vẻ vô cùng to lớn. Là Bắc Thần. Du Dần dừng lại: "Đợi đến bây giờ?" Bắc Thần "Ừ" một tiếng, lại nhìn sau lưng anh: "Cô ấy làm sao vậy, uống nhiều quá sao?" Du Dần nói: "Ngủ vẫn chưa tỉnh lại." Bắc Thần: "......" Du Dần hỏi anh: "Hôm nay cậu lại không trở về nhà?" Bắc Thần mặc dù muốn, lại thức thời rất có nhãn lực, lập tức nói: "Em cũng không đi nhà anh." Du Dần hỏi: "Vậy cậu đi đâu?" Bắc Thần nắm dây đeo vai: "Về nhà, phải về nhà." Du Dần vuốt cằm, đi sang bên kia. Một chiếc xe thổi còi đi qua, cô gái chấn kinh, cẳng chân không kiên nhẫn cọ trên lưng anh. Du Dần hút khí, giật giật quai hàm, quay lại nói: "Bắc Thần!" Nam hài quay đầu. Du Dần vươn ra một bàn tay, ngoéo một cái: "Quay lại." - - Tối nay, trên đường lại là một trước một sau. Chính là trên lưng anh chàng cao cao kia nhiều hơn một cái hành trang. Bắc Thần mắt nhìn Đồ Sam, hỏi: "Cô ấy là bạn gái của anh?" Du Dần trả lời: "Không phải." "Anh đang theo đuổi cô ấy?" "Cái gì." "Em nghĩ hai người đang quen nhau." "......" Đồ Sam nằm ở trên lưng chàng, nháy nháy mắt liền tỉnh. Cô hỗn loạn mơ hồ, cái mũi nhăn nheo như tờ giấy, vừa muốn duỗi thắt lưng, lại phát hiện chân mình lơ lững, đang treo ở trên lưng người khác. Ôi chao? "Cô ấy tỉnh dậy rồi!" Thiếu niên phía sau cao giọng nhắc nhở anh. Đồ Sam quay đầu nhìn người, là cậu bé sống nội tâm, hôm nay đã gặp một lần ở phòng tập. Chàng trai cõng cô dừng lại. Đồ Sam lo sợ nghi hoặc nheo mắt, nhìn xem cái đầu trước mắt gần trong gang tấc, cô liền đoán được là ai. Nhưng cô vẫn là hoang mang không thôi, cô rốt cuộc là như thế nào ngủ rồi? Lúc này, người cõng cô bỗng nhiên mở miệng: "Có thể đi xuống?" "Ừ, được......" Hai khuỷu tay thoáng lơi lỏng, Đồ Sam kích động buông ra cổ của anh. Chân chạm đất, Đồ Sam rốt cục có cảm giác, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía anh: "Thực xin lỗi...... Có phải tôi uống say rồi không?" Du Dần: "......" Cô có vẻ bối rối, khó tránh khỏi làm cho người ta sinh ra ý trêu đùa. Du Dần khóe môi khẽ cong, thản nhiên nói: "Ừ, cô say rồi." Đồ Sam liền tin không chút nghi ngờ, liền nói: "Khó trách." Du Dần cố ý hỏi cô: "Nghe tôi hát sao." Đồ Sam gạt gạt tóc mái, có chút nhức đầu, cô hồ đồ nói: "Có vẻ như...đã nghe..." "Rượu uống có ngon không." Anh hỏi tiếp. "Ừ, rất ngon." Gật đầu. "Hát dễ nghe không?" "Siêu cấp dễ nghe, âm thanh của tự nhiên." Gật đầu, gật đầu. Du Dần vừa tức vừa buồn cười. Đồ Sam nhìn anh, bỏ qua thần sắc cổ quái của anh, cô cảm thấy trên người anh có chút khác lạ. Cô liền nhớ tới, vô cùng lo lắng hỏi: "Anh vừa rồi cõng tôi, vậy đàn ghi-ta thì sao?" Du Dần ngẩn ra, bỗng nhiên thoải mái: "Vì cõng cô trở về, đêm nay nó không thể về nhà." Đồ Sam nhíu mi, sau đó ngửa đầu nhìn về phía anh, cô cẩn thận: "Chúng ta có thể quay lại đón nó không......?"