Edit & Beta: Cà Ri Bơ Người đàn ông cho cô nhìn thoải mái, ngược lại Đồ Sam quá xấu hổ mà không dám nhìn hắn, cô cụp mí mắt xuống, gương mặt ửng đỏ một mảng lớn. Cô nào biết... ý anh "Xem" là xem bác sĩ nha... Thấy cô cúi đầu, Du Dần hỏi: ""Sao lại không nhìn?"" Đồ Sam vén tóc ra sau tai, nhỏ giọng thì thầm: ""Liếc nhìn một cái là đủ rồi."" Cô rất dễ thỏa mãn. Anh cười: ""Chính là vì cái này mà không đến lớp?"" Đồ Sam nhìn chằm chằm cây nến trong tay, vô tội nói: ""Em không trốn học, tan lớp mới tới đây mà."" Vì em quá nhớ anh. Cô ở trong lòng nói thầm. Cô không dám nhìn anh, anh cũng chẳng kiêng nể gì mà chăm chú nhìn cô. Sáng sớm nay, Du Dần thấy cô mặc váy dâu tây: ""Còn thay quần áo khác?"" Cô ngượng ngùng hỏi lại: ""Đẹp không?"" Anh đánh giá cô, giọng điệu nghiêm túc nói: ""Đẹp hơn cái sáng hôm kia."" Đồ Sam mỉm cười, đôi mắt cong cong, cô phủi sạch làn váy, nghĩ thật hạnh phúc chết mất, không cách nào kiềm chế được. Ở trong lòng vui sướng vài giây, Đồ Sam nghiêm mặt hỏi: ""Em tới đây có ảnh hưởng đến công việc của anh không?"" ""Uhm."" Du Dần đứng thẳng người. Đồ Sam bất giác lo lắng: ""Anh sẽ bị trừ lương sao?"" Du Dần suy nghĩ một chút: ""Có thể!"" ""A"" cô vội vàng nói xin lỗi: ""Xin lỗi, em lập tức đi ngay."" Vừa muốn xoay người, trong chiếc áo khoác trắng vang lên tiếng bộ đàm. Đồ Sam nghe thấy tiếng động, khẩn trương đứng nghiêm. Du Dần lấy bộ đàm ra, vừa mới kết nối, đã nghe thấy giọng nói như tiếng hổ gầm rung trời: ""Du Dần cậu đang làm cái quái gì thế! Còn ở đó diễn phim thần tượng? Muốn nói chuyện yêu đương thì đi ra ngoài mà nói."" Đồ Sam: ""..."" Du Dần miễn cưỡng lên tiếng, ngắt bộ đàm. Đồ Sam tự biết không thể ở lại lâu: ""Em đi ra ngoài trước!"" Du Dần hỏi: ""Buổi chiều em làm gì?"" Đồ Sam sửng sốt: ""Em chưa biết, mọi chuyện muốn làm đều đã làm xong."" Du Dần nhìn điện thoại di động, rồi đưa mắt nhìn Đồ Sam: ""Có muốn xem khủng long không?"" Đồ Sam chớp mắt vài cái: ""Cái gì khủng long?"" Du Dần mỉm cười: ""Hôm nay anh tan ca sớm, chúng ta đi xem phim."" Đồ Sam hiểu ý: ""Jurassic World 2?"" Du Dần gật đầu. Niềm vui bất ngờ, Đồ Sam đáp ứng một tiếng: ""Được."" ""Ra ngoài đi dạo một vòng, một tiếng sau quay lại đây."" Anh dặn dò. Đồ Sam gật đầu, ghi nhớ trong lòng. Du Dần liếc nhìn cô một cái: ""Đi đi."" ""Vâng."" Vừa muốn đi, Đồ Sam phát hiện cô vẫn cầm cây nến trên tay, quay ngược lại, đưa tay ra ý bảo: ""Cái này... Trả lại cho anh."" ""Cầm đi." Anh đẩy trở về. Đồ Sam khó hiểu nghiêng đầu nhìn. ""Soi đường."" ""Em không sợ."" ""Anh sợ, nếu em ngã, lại phải quay về phòng y tế của trường xem bệnh."" Anh tập trung nhấn mạnh chữ ""Xem."" ""A..."" Đồ Sam hiểu ý, thu lại cây nến, che chở giống như nó là một viên dạ minh châu vậy. - - Kế tiếp dù gặp vài cảnh kinh dị không thua gì trước đó, nhưng Đồ Sam cũng không cảm thấy đi qua quá khó khăn, bởi vì trong lòng cô đang hân hoan vui mừng, muốn được đi xem phim cùng Quỷ ca ca. Dọc theo đường đi, có vài loại chất lỏng rơi xuống cánh tay cô, lại có bàn tay lơ đãng nắm chặt mắt cá chân mà cô cũng chẳng thèm để ý, thậm chí cô có thể xông đến mỉm cười trước mặt quỷ thê thảm -- đây đều là đồng nghiệp của Quỷ ca ca, cô phải lễ phép, đáng yêu, để cho họ lưu lại ấn tượng tốt về mình. Sau khi đi ra, cô sợ Du Dần tan làm còn phải gọi điện tìm cô, cho nên Đồ Sam không đi dạo phố giống như ước định ban đầu, mà chỉ như lần trước, an tĩnh ngồi một góc, kiên trì chờ. Thích Phi Phi cùng Điền Nhạc chăm chú nhìn cô thật lâu, mơ hồ đoán ra được vài thứ. Nhai kẹo cao su, Thích Phi Phi gọi cô: ""Này!"" Đồ Sam giương mắt, ngón tay chỉ mình. Thích Phi Phi gật đầu: ""Đúng, chính cô, qua đây."" Đồ Sam vò đầu đứng dậy, hôm nay cô không có làm ra chuyện gì sai lầm a! Tại sao dáng vẻ giống muốn gọi cô lên phê bình giáo dục vậy? Đứng trước sân khấu, Thích Phi Phi hỏi: ""Cô và Du Dần đang quen nhau?"" Đồ Sam phủ nhận: ""Không có."" ""Vậy là..."" Ánh mắt Thích Phi Phi tinh tế nhìn: ""Cô đang theo đuổi cậu ta?"" Khuôn mặt Đồ Sam nóng lên, nhưng vẫn thành thật thừa nhận: ""Coi là vậy đi."" Thích Phi Phi cười khẽ: ""Cô thích cậu ta cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên."" Đồ Sam: ""...Hả?"" Ánh mắt Thích Phi Phi tùy ý nhìn về phía lối vào đối diện: ""Trong đó có không ít nữ quỷ bám lấy cậu ấy, còn có cả khách hàng nữ đến muốn xin phương thức liên lạc với cậu ta, mà không chỉ có một vài người thôi đâu."" Đồ Sam kinh ngạc: ""Nhiều như vậy..."" tình địch á? Thích Phi Phi vuốt vuốt tấm quỷ lệnh trong tay: ""Cô cho rằng tên mặt trắng đó chỉ có vẻ ngoài? Nhưng nếu cô thực sự muốn theo đuổi cậu ta, thì phải chuẩn bị tâm lý."" ""Cái gì?"" ""Nhìn cô là người hiền lành, tôi muốn nhắc nhở cô vài câu,"" Thích Phi Phi đặt lại tấm quỷ lệnh: ""Du Dần không phải là người tốt, ít nhất cũng không phải loại người mà cô đang nghĩ."" Đồ Sam chớp mắt mấy cái: ""Vì sao?"" Vì sao, hầu hết tất cả những người đã tiếp xúc với Quỷ ca ca, đều nói câu tương tự. Trong mắt cô, Quỷ ca ca cực kỳ hoàn mỹ, không có gì để xoi mói mà. Đồ Sam muốn hỏi rõ, nhưng Thích Phi Phi chỉ nói đến đó thì ngừng: ""Không nói được, cô tự cảm nhận đi!"" Đồ Sam cảm thấy cách hắn nói chuyện cũng không thể đoán ra được gì: ""Nếu Quỷ ca ca không phải người tốt, vậy tại sao lại có nhiều người thích anh ấy như vậy?"" ""Đàn ông không xấu phụ nữ không yêu."" Thích Phi Phi trả lời: ""Đạo lý này rất khó hiểu sao?"" Đồ Sam nói: ""Tôi chưa từng thấy mặt xấu của anh ấy mà."" ""Vậy thì cô vẫn còn khá may mắn ~"" Ánh mắt hắn chế giễu mà nhìn cô. Đồ Sam vẫn không thể hiểu nổi, trong lòng nặng nề quay trở lại chỗ cũ ngồi chờ. Hơn sáu giờ, Du Dần rửa mặt xong, từ bên trong đi ra. Đồ Sam mừng rỡ, đứng dậy. Du Dần nói vài lời với Thích Phi Phi, sau đó quay đầu đi về phía Đồ Sam, thấy hai tay cô trống không, anh hỏi: ""Không đi mua đồ?"" Đồ Sam nói: ""Em không đi dạo."" Du Dần nói: ""Đợi đến bây giờ?"" Đồ Sam: ""Uhm, không biết đi nơi nào, cho nên ngồi đây đợi anh."" Ánh mắt Du Dần sâu hơn: ""Đói không?"" Cô gái đưa tay đặt lên bụng, giống như đang chăm chú cảm nhận: ""Hình như, không đói lắm."" Du Dần: ""Anh đã đặt vé lúc bảy rưỡi, chúng ta đi ăn gì trước đã."" Đồ Sam: ""Được."" - - Đón taxi đi đến phố cổ, sắc trời còn chưa tối hẳn, nhưng nơi đây dòng người đã tấp nập, chen chúc lạ thường, trái phải hai bên hàng rong gáo thét không ngừng, mùi chiên nướng thơm nức mũi. Trên đầu, đèn lồng màu cam treo lơ lửng đan xen nhau, khẽ đung đưa trước gió, giống như lòng đỏ trứng gà sáng bóng vậy. Mới đi khoảng chừng trăm bước mà Đồ Sam nhỏ bé đã bị chèn ép hai, ba lần. Cô nhớ lại quán bar tối hôm đó, không thể không túm lấy áo của Quỷ ca ca, nhắm mắt theo đuôi. Bàn tay của vật nhỏ này, lại túm lấy quần áo anh rồi, xúc cảm quen thuộc như thế, Du Dần thu lại ánh mắt, cười nhạt. Đi được một đoạn, anh bỗng nhiên dừng bước. Đồ Sam cũng dừng lại, chớp mắt nhìn anh. Ánh mắt Du Dần rơi xuống bàn tay đang giữ lấy áo anh, Đồ Sam nhanh chóng rụt tay về. Du Dần phủi lại vạt áo: ""Đều bị em kéo nhăn rồi."" Đồ Sam nhìn những nếp gấp kia, không khỏi ngượng ngùng. Anh lại hỏi: ""Trên người anh chỉ quần áo là có thể kéo?"" ""Hả? Vậy còn cái gì..."" Cô ngẩng đầu, đôi mắt đen ẩm ướt, phản chiếu ánh đèn ngôi sao trên đầu. Du Dần không cần nghĩ ngợi đưa một tay cho cô. Trái tim Đồ Sam bất chợt nhảy lên đến cổ họng. Kéo, nắm tay sao? Đồ Sam không dám di chuyển, động cũng không dám động, nắm tay Quỷ ca ca, chuyện này, trong đầu cô ngay cả nghĩ cũng chưa từng có. ""Không dám kéo?"" Anh nhíu mày. Đồ Sam lắp bắp: ""Không phải... Chỉ là..."" Không phải không dám nắm tay, nhưng mà cô, bây giờ cô chưa là gì của anh cả. Một khi chưa xác định mối quan hệ, cô không dám hấp tấp. Bàn tay kia, lúc này đưa đến trước mặt cô, đốt ngón tay mảnh khảnh rõ ràng, lòng bàn tay khô ráo dày rộng. Như đang dẫn dụ cô, thúc giục cô vậy. ""Cứ như vậy nắm tay anh, chẳng phải...."" Đồ Sam hồi hộp: ""Quá đường đột a..."" ""Tay anh đau,"" Anh nhướng mày, bắt đầu đếm ngược thời gian, hơi thở bình ổn: ""Ba, hai..."" ""Một"" Chưa dứt lời. Đồ Sam nhanh chóng nắm lấy tay anh, nhưng bàn tay cô quá nhỏ, mà động tác vừa rồi quá khẩn trương, chỉ nắm được ngòn út và ngón áp út của anh. Nắm tay rồi aaaaaaaaaa! Trong lòng cô hét lớn, khuôn mặt đỏ rực như như lửa cháy, tai nóng bừng giống như trong lò vi sóng: ""Đi, đi thôi, em đói bụng rồi."" Ừ, tiếp tục đi dạo chợ đêm! Làm bộ như không quan tâm! Sẽ không mất mặt! Không cần phải khẩn trương đến chân tay luống cuống! Đồ Sam nhấc chân đi tiếp, Du Dần điềm tĩnh theo sau. Tốc độ của cô rất nhanh, mà người đàn ông phía sau, cong khóe môi để mặc cô kéo đi. Anh hiện tại, bỗng nhiên có cảm giác khó nói thành lời, thật thỏa mãn và lười biếng mà. Đồ Sam biết Quỷ ca ca ở phía sau, nhưng mà... Ngất, cô lại không dám quay đầu liếc nhìn anh, làm sao bây giờ... Tất cả các giác quan trên cơ thể cô đều đang tập trung vào hai đầu ngón tay mà cô đang nắm, chính là bàn tay của anh a. Lòng bàn tay cô rất nóng, còn có mồ hôi, nhưng đốt ngón tay của anh lại mát mẻ, từ từ, hai người kết hợp với nhau, cuối cùng tạo ra một nhiệt độ ấm áp vừa phải, giống như màn đêm lúc này. Người người nhốn nháo, cứ như vậy Đồ Sam giấu đi khuôn mặt của mình, giống như chiếc bánh kem dâu tây xinh đẹp, lạc đường ở chốn nhân gian. Du Dần muốn cười, muốn lười biếng nói một câu, tay phải sắp bị cô kéo đứt rồi. Nhưng anh không nói ra, mà dùng lực cánh tay, kéo tay cô ngược trở về. Đột nhiên bàn tay trống rỗng, mà một giây kế tiếp, đã nhanh chóng được bao bọc lại. Đồ Sam đứng lại, trái tim bang bang đập loạn, hoàn toàn không có cách nào trở lại bình thường. ""Nói xem em trước đây yêu đương như thế nào?"" Anh đi đến bên cạnh cô, thờ ơ nói: ""Cậu ta không dạy em cách nắm tay như thế nào sao?""