Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 305 : Tiết mục tự chuẩn bị

Ba giám khảo có chút do dự nhìn nhau, người xem cũng nhanh chóng phản ứng, xem lại nguyên bản tình tiết đoạn đối thoại trong kịch bản của Hà Nhạc Nhạc như thế nào. ‘Hình như, không giống lắm…’ ‘Tôi cảm thấy đoạn đối thoại phía sau rất phấn khích, hai tính cách đối lập mãnh liệt với nhau, hai giọng điệu âm sắc cũng rất có chiều sâu, nhưng không biết làm sao lại có điểm là lạ.’ ‘A ── tôi đã biết vì sao!’ ‘Sao?’ ‘Cậu đã quên rồi hả? Hoàng hậu là một nữ nhân cực kỳ âm hiểm, cho dù phát giận cũng dùng giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, tuyệt đối sẽ không giống thí sinh số 47 tàn nhẫn khí phách như vậy.’ ‘Đúng a! Vậy số 47 không phải đã làm sai rồi sao?’ ‘Ừ, nhưng tôi rất thích phong cách này của cô ấy, nghe rất ghiền.’ ‘Nhưng đoạn trước cô ấy quá hồi hộp nên biểu hiện không tốt, đoạn sau lại diễn trật, có thể bị loại hay không?’ ‘Chắc là… Tôi cũng không nói chính xác được, chờ giám khảo xem.’ Đa phần khán giả biết rõ tình huống cũng có chút lo lắng nhìn Hà Nhạc Nhạc đứng im lặng trên sân khấu, mà Hà Nhạc Nhạc cũng dùng hết toàn bộ lực khống chế để đè nén trái tim đang đập nhanh trong lồng ngực, cả người run rẩy. Biểu hiện của Hà Nhạc Nhạc cũng không biết đã làm xúc động ba vị giám khảo cái gì, vậy mà ba người lại hưng phấn bừng bừng đứng lên thảo luận. ‘Thí sinh còn chưa có biểu diễn xong, ba vị giám khảo có thể để một lát lại thảo luận không?’ Trong trường quay đột nhiên truyền đến một giọng nam mạnh mẽ hùng hậu. Ba vị giám khảo lúc này mới ngại ngùng quay về phía trường quay cười cười, ý bảo Hà Nhạc Nhạc biểu diễn tiết mục tự chuẩn bị, nhưng mà đợi một hồi lâu vẫn không nghe thấy cô phản ứng gì cả, ba vị giám khảo hầu như đều nhịn không được muốn quay đầu lại xem tình hình thế nào. ‘Thí sinh số 47? Xin mời biểu diễn tiết mục tự chuẩn bị.’ Giám khảo Khống Tràng lại nhắc nhở lại một lần nữa. Tiết mục tự, tự chuẩn bị… là cái gì? Khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút máu, mặt đầy mồ hôi, hai tròng mắt vô định… ‘Các người xem, thí sinh số 47 hình như có chút không thích hợp a…’ một khán giả mắt tinh đứng lên nói. ‘Hà tiểu thư! Hà tiểu thư!’ Lưu Hiệt bên cạnh màn che lo lắng thấp giọng gọi. đang lúc mấy nam nhân trong trường quay chuẩn bị đứng lên, tổ tiết mục chuẩn bị lên sân khấu dẫn Hà Nhạc Nhạc xuống, một tiếng hát dịu dàng rõ ràng lại nhẹ nhàng truyền ra từ một góc của trường quay ── ‘anh chưa bao giờ kháng cự mị lực của em, tuy rằng em chưa bao giờ mê muội anh…’ Mọi người tò mò nhìn về phía nam nhân anh tuấn đang hát ra tiếng trong trường quay, đang đoán dụng ý của hắn, tiếng hát đi vào lòng người từ trên ghế khán giả truyền ra, cộng hưởng với những ca từ lặng lẽ đi vào lòng người nghe. ‘... Cuối cùng anh cũng mỉm cười nhìn em, tình yêu của anh luôn dào dạt nơi đáy mắt…’ ‘... Là anh yêu em, rốt cuộc anh vẫn yêu em…’ ‘... Lần đầu tiên trong cuộc đời anh can đảm, tin tưởng bản thân thật sự có thể yêu em sâu đậm, yêu em thật đậm sâu…’ một khúc của bài hát《 Rụt rè 》 dưới cái nhìn chăm chú của mọi người chậm rãi tan ra, ba vị giám khảo cũng không biết từ khi nào đã quay đầu qua, lắc lắc cổ nhìn thí sinh số 47 trên sân khấu đang yên lặng rơi lệ. L… không đợi giám khảo cùng người xem hoàn hồn lại, Lê Dĩ Quyền đi xuống trường quay, đứng ở dưới sân khấu ngay chỗ Hà Nhạc Nhạc, ngửa đầu nhìn cô vươn hai tay. L… Hà Nhạc Nhạc trong lòng nhẹ nhàng kêu. Nhìn ánh mắt dịu dàng bao dung vô hạn của hắn, nhìn nụ cười tràn đầy trìu mến thản nhiên an ủi của hắn, áp lực mười mấy năm đau khổ chua xót theo nước mắt chảy ra khỏi thân thể cô. cô có thể, có thể đứng trước mặt người khác, đứng ở trên sân khấu! Có thể ca hát, có thể nói chuyện, có thể thật sự hiểu rõ được bản thân! Chỉ cần ── Hà Nhạc Nhạc nhảy xuống sân khấu rơi thẳng vào trong lòng Lê Dĩ Quyền. Chỉ cần còn được một người yêu như thế. Ôm lấy hai vai Lê Dĩ Quyền, Hà Nhạc Nhạc nâng mắt nhìn về phía trường quay, không chút bất ngờ nhìn thấy được vài gương mặt quen thuộc, hai người đội mũ, hai người đeo khẩu trang… Nước mắt lại đong đầy, chính là lần này, cô hoàn toàn hạnh phúc. Chạng vạng ba ngày sau, khi Thân Đồ Mặc vào nhà nhìn thấy Lê Dĩ Quyền, trong đôi mắt đen như mực không hề có tí gợn sóng nào. ‘Sau lại xuất viện nhanh thế? Cùng nhau đi ăn cơm trưa đi! A, hình như còn chưa tới giờ ăn cơm của cậu, đúng không?’ Dáng vẻ như nam chủ nhân của cả nhà. ‘...’ Lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông đang mỉm cười ung dung, Thân Đồ Mặc tiếp tục chậm rãi đi về phía thang máy. Bíp! Cửa thang máy chậm rãi mở ra, một đôi nam nữ dây dưa gắn bó nhảy vào tầm mắt. ‘Ừ… Đến rồi, đừng náo loạn.’ Hà Nhạc Nhạc nhẹ nhàng đẩy Mục Duy ra, vừa quay đầu để đối diện với con ngươi đen như đáy vực sâu của Thân Đồ Mặc. ‘… đã trở lại rồi sao?’ Mục Duy thản nhiên chào hỏi, ôm Hà Nhạc Nhạc ra khỏi thang máy. Chỉ chốc lát sau, Tần Chi Tu, Quý Tiết, Nguyễn Lân lần lượt xuống lầu. Vinh Thanh Nhã thi xong liền trở về đoàn trao đổi của trường, bởi vì 100 thí sinh có thực lực mạnh sẽ bắt đầu một kỳ tập huấn rất hứa hẹn vào ngày 23, nên cô được về trước xin nghỉ phép cho công việc đang làm đúng thủ tục. Ngồi ở trên bàn cơm, Hà Nhạc Nhạc không yên nhìn Quý Tiết lại nhìn về phía Nguyễn Lân, không dám mở miệng. Ba ngày rồi mà hai người bọn họ cũng chưa nói chuyện với cô nữa. Bởi vì trên mặt có thương tích, Nguyễn Lân chỉ có thể tạm dừng việc tuyên truyền phim điện ảnh mà ở nhà nghỉ ngơi, cô muốn giải thích với hắn vài thứ, nhưng vừa mở miệng hắn đã tránh đi, làm cho cô không biết làm sao. Buổi biểu diễn lưu động của Tần Chi Tu cuối tháng sẽ bắt đầu, bây giờ đang tiến vào giai đoạn điều chỉnh cuối cùng, mấy hôm trước Quý Tiết trở về đều đã khuya, hôm nay khó có được một bữa về sớm một chút, cô kêu hắn đi ăn cơm, hắn cũng chỉ hờ hững đáp ‘Ừ’ một tiếng. L… Hà Nhạc Nhạc bất an nhìn về phía Lê Dĩ Quyền. Ngày đó sau khi Lê Dĩ Quyền đưa cô về đến nhà, giúp cô chuẩn bị bữa tối ở nhà trọ, tiếp theo ngày hôm sau, hắn đi với Mục Duy cùng nhau trở về nhà trọ, hắn nói là Mục Duy mời hắn đến, cho nên cô không thể đuổi hắn. Rồi đến ngày thứ ba, ngày thứ tư… cô đã hỏi Mục Duy vì sao. ‘Em không muốn gặp hắn sao?’ ‘… Duy.’ ‘anh chỉ muốn em vui vẻ.’ cô không nói gì nữa. Nhìn L ngồi chung một chỗ với bọn họ, cô biết dục vọng tham lam của bản thân đang lớn lên, cô đang biến thành một cô gái mà bản thân cũng phải phỉ nhổ! Nhưng, nhưng mà… ‘Sao lại không ăn? không hợp khẩu vị? Thử cái này xem.’ Lê Dĩ Quyền gắp một miếng thịt đặt vào chén của Hà Nhạc Nhạc, nói nhỏ. Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, để chén đũa xuống. ‘Có lẽ, em nên rời đi.’ Tất cả yên lặng. ‘Nhạc Nhạc?’ Hà Nhạc Nhạc cười cười với Tần Chi Tu, ‘Ý của em là… em nên tìm một chỗ hẻo lánh để ở, khi các anh muốn gặp em liền đi đến gặp, khi không muốn gặp em, em cũng không cản trở ánh mắt của các anh. Như vậy ── ‘ Bốp choang! Tiếng chén đĩa đập vào tường phát ra âm thanh vỡ nát chói tai.