Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 274 : Một phần ngàn

Thanh Nhã đến đây! Tuy rằng thời gian ở chung lần trước cũng không lâu, nhưng cô gái này không hề làm ra vẻ ngây thơ, nhàn nhã mà lại tự nhiên hào phóng thật sự, làm cho người ta thích, mà quan trọng hơn là Thanh Nhã coi cô là bạn. Từ buổi sáng sau khi nhận được điện thoại của Vinh Thanh Nhã, trên mặt Hà Nhạc Nhạc liền lộ ra tươi cười, đuôi lông mày khóe mắt đều ôn nhu động lòng người, nhân viên ở × thấy vậy cũng đi lại trêu ghẹo Quý Tiết, “Sao vậy? Gần đây có việc vui à?” Việc vui… Nhìn về phía cô gái duy nhất lọt vào mắt hắn, Quý Tiết cầm lấy túi xách ‘hoài cổ’ trêntay Hà Nhạc Nhạc, đem tóc mái trên trán cô khẽ vuốt ra sau tai, hôn lên mắt cô, ôm lấy eo cô lên lầu. Nếu như lúc trước sau khi hắn biết chân tướng lập tức mang cô rời khỏi nhà trọ, nếu như hắn thấy được mặt tốt của cô đầu tiên rồi yêu cô, vậy bây giờ, cô có thể trở thành vợ của hắn hay không, mỗi ngày ở cùng hắn, chỉ nhìn hắn, cười với một mình hắn, sinh cho hắn một đứa con gái giống cô? “Nhạc Nhạc…” “Ừ?” Nếu như bây giờ hắn mở miệng, có thể có một phần ngàn khả năng cô ── đi cùng hắn hay không? “Chúng ta ── ” Bíp! Thang máy tới lầu một. “Đến rồi! Ở cửa có taxi kìa! Mau mau mau!” Hà Nhạc Nhạc vừa thấy ở cửa có người vừa xuống taxi, vội vàng lôi kéo Quý Tiết chạy. “A… Khá may mắn đó, không biết Tu nấu cơm trưa chưa, đợi lát nữa cho dù khôngngon cũng sẽ không nói gì, cũng sẽ không lấy việc đó ra để chèn ép hắn.” “…” “Này, Nguyễn Lân, tinh thần có tốt lên hay không? Ở trên lầu hay xuống dưới lầu rồi? không có việc gì cả, muốn để Tu lên nhìn anh một chút hay không? Bây giờ em đangở trên taxi, sẽ về nhanh thôi. Ừ.” Hà Nhạc Nhạc chấm dứt cuộc trò chuyện liền gọi một cuộc gọi khác, “Duy, giữa trưa có về không? Làm đến tối à? Vậy nhớ ăn uống đúng giờ nha.” Lại thêm một cái tên nam nhân khác từ miệng cô thốt ra, Quý Tiết hơi cười khổ. trên thế giới này, chưa từng có nếu như, đã qua rồi thì không thể quay đầu, tất cả hy vọng đều ở hiện tại, tất cả khả năng có thể đều ở tương lai. Chỉ cần còn ở bên cạnh cô, vẫn còn có cơ hội. Tháng 12, trừ Nguyễn Lân bị hạn chế ra ngoài, mọi người đều vội vàng hơn. Tần Chi Tu bắt đầu chuẩn bị biểu diễn lưu động cuối năm, chuyện này Quý Tiết không thể giao cho người khác làm được, toàn bộ hành trình đều phải tính toán, người mới của hắn cũng mượn buổi biểu diễn của Tần Chi Tu để rèn luyện thêm, vì thế công việc cũng nhiều hơn. Cuối năm Mục Duy đã bị các tạp chí, quảng cáo, các công ty mời kín lịch, vất vả về nhà được một chút cũng ôm laptop, nghe điện thoại, chỉ nói với Hà Nhạc Nhạc được vài câu, Hà Nhạc Nhạc thấy cà phê lạnh cũng chỉ im lặng đổi lại ly khác cho hắn. Bên Nhậm Linh Vũ cũng có công việc không ngừng, vội vàng mỗi ngày đều đem theo cặp đựng lồng cơm. Mà Thanh Nhã đi theo trường học tới trao đổi học tập ở thành phố B cũng phải mấy ngày nữa mới có thời gian tự do hoạt động. Ngày 3 tháng 12. Nhìn nam nhân anh tuấn thi triển quyền cước đánh vào bao cát với ánh mắt chuyên chú kiên định, Hà Nhạc Nhạc liền đứng hình. Cảm giác tràn ngập tinh thần, cơ bắp rắn chắc, vai rộng eo hẹp, từ tiết tấu của động tác, mỗi đường quyền đều thấy đường cong cơ bắp trên người, xa xa đã nhìn ra được hương vị hoóc môn nam tính nồng đậm trên người hắn. Từ khi trở lại nhà trọ đến nay, cô vẫn ngủ ở lầu 3 của Nguyễn Lân, nhưng mỗi đêm hắn chỉ lẳng lặng ôm cô ngủ, những người khác ban ngày tuy rằng vẫn hay động tay động chân nhưng không có ai tiến thêm một bước nào. “Ở trong trí nhớ của tôi, anh tôi vẫn luôn là tính tình của bá vương, không sợ hãi bất cứ thứ gì. Tôi chưa từng thấy qua dáng vẻ của anh ấy như bây giờ ── mẫn cảm, yếu ớt, cẩn thận, lại… an tĩnh. trên thực tế, nếu như được chọn, tôi hy vọng anh tôi có thể đổi một người khác để yêu, a… Tôi không có ý gì khác, cô đừng nghĩ nhiều, nếu như cô bởi vì lời tôi nói mà xa cách anh tôi, hắn sẽ không do dự đánh gãy hàm răng trắng noãn xinh đẹp của tôi đâu. Mặc kệ như thế nào, việc đã đến nước này rồi, ở đời gặp được một người bất kể như thế nào cũng yêu cô như thế, đã rất may mắn rồi, sau này… để sau này rồi tính.” Ngày hôm qua Nguyễn Lăng tìm cô, tuy rằng cũng không đưa ra yêu cầu gì đối với cô, nhưng hắn lại nói ra tất cả những điều hắn sùng bái, quan tâm Nguyễn Lân như thế nào với cô. Thấy Nguyễn Lân đang gỡ đồ bảo vệ tay đi đến bên cạnh cô, Hà Nhạc Nhạc đứng dậy đưa khăn mặt và nước cho hắn. “Buổi chiều Nguyễn Lăng bay rồi, không đi tiễn hắn hả?” cô hỏi. Lần này Nguyễn Lăng đến cũng không phải chỉ là thăm Nguyễn Lân, hắn còn phải đi thành phố B, thành phố S, thành phố M tham gia hạng mục hợp tác, cho đến hôm nay phải về nước hai anhem cũng chưa có cơ hội tụ tập lại, nhưng thật ra đem khuôn mặt này đi hợp tác kinh doanh khắp nơi cũng làm mọi người sửng sốt rồi. Biết được gia thế bối cảnh của Nguyễn Lân, mấy nhóm người ở bên ngoài chưa nói đến, đám người tìm Ngô Minh bàn chuyện hợp tác phát ngôn tăng lên, việc hình tượng Nguyễn Lân bị tổn hại lúc trước còn phải thưởng thêm mới đúng! Theo ý của Nguyễn Lân, tất cả Ngô Minh đều dùng lời nói dịu dàng từ chối. “Theo giúp anh đi?” “… Được.” Nguyễn Lân không có mang mặt nạ, “Mang mặt nạ nhiều năm như thế, chán ngấy rồi, ít nhất khi ở trước mặt em, anh sẽ không ngụy trang gì cả, … không lừa gạt.” Bởi vì một câu này của hắn, cô để mặc cho hắn cẩn thận trang bị, giống như phù thủy thay đổi hình dạng cho cô. Trang điểm xinh đẹp nhưng không dung tục làm cho côhoàn toàn không thể nhận ra bản thân, tóc dài xoăn màu nâu, áo trắng, váy dài màu xanh lục, giày cổ cao… phong cách cô chưa thử bao giờ! Được rồi, vốn dĩ cô không hề thử qua phong cách nào khác. Biết rõ theo hắn đi ra ngoài tất nhiên sẽ bị nhiều người chú ý, nhưng khi hắn nắm chặt tay cô, khi bàn tay ấm áp mạnh mẽ của hắn bao lấy bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé của cô không một khẽ hở ── không sao cả, cho dù thân thể run rẩy sợ hãi vì tâm lý tra tấn, có độ ấm đến từ bàn tay của hắn, cô có tin tưởng mình có thể chịu được ánh mắt của mọi người. Phòng chờ VIP ở sân bay, Thân Đồ Mặc liếc mắt nhìn chữ ‘DELAY’ đỏ tươi trên bảng điện tử, khẽ cau mày chớp mắt một cái, ánh mắt đảo qua laptop trên bàn trà, bìa tài liệu, nhớ lại mấy đồ dùng cá nhân và hành lý, lại chú ý đến lịch trình lần này, rõ ràng không có quên gì cả, vì sao hắn cứ cảm thấy… có gì đó thiếu thiếu? “Thân Đồ giám chế, có cần tôi trở về lấy gì nữa không?” Lâm Kỳ thấy thế hỏi. “… không có việc gì.” Thân Đồ Mặc đóng laptop lại, lấy mắt kính xuống, dừng lại trênmấy vệt ánh sáng nhạt lơ đãng phản xạ trên đùi hắn, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ cô gái kia ngồi ở trên người hắn, cái miệng nhỏ nhắn cắn môi cầu xin hắn tha thứ. Thân Đồ tiên sinh… Mặc… Thân Đồ Mặc… Bởi vì tôi ngốc! Bởi vì tôi vẫn cảm thấy cho dù Thân Đồ Mặc lạnh lùng, nhưng ở mộtsố việc có thể cư xử công bằng!... Tôi đã sai lầm rồi, thật có lỗi, hiểu lầm anh. Nếu như anh thật sự quan tâm Quý Tiết, tại sao anh lại chạm vào cô gái hắn yêu? Người trời sinh lạnh lùng, làm sao có khả năng thật sự có ‘bạn’ chứ? Ha ha… anh đi chết đi! hắn… Vì sao lại chạm vào cô? Cho dù biết rõ Quý Tiết thật lòng yêu cô, hắn vẫn không do dự ôm cô. Vì sao? Vừa ngẩng đầu, một hình ảnh lọt vào tầm mắt hắn.