Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 270 : Không buông xuống được

Chứng mất trí nhớ tạm thời, là một hiện tượng lựa chọn quên đi những gì tinh thần không chấp nhận nổi, thường gặp khi người bệnh gần đây đột nhiên bị tổn thương tâm lý đến mức không thể thừa nhận, xuất phát từ tâm lý tự bảo vệ mình là lựa chọn quên đi, hoặc tạm thời phân ly trí nhớ, khiến chúng không thể được ghi lại trong ý thức. Tình huống của Nhạc Nhạc thuộc về chứng mất trí nhớ phân ly, cô… đã quên hết tất cả những chuyện xảy ra sau khi Nguyễn Lân vào bệnh viện. Giống như đi nhầm vào giấc mơ của mình, Quý Tiết im lặng đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ bận rộn của Hà Nhạc Nhạc ở trong phòng bếp. cô đã trở lại. Từ tối hôm qua đến bây giờ, đã hơn một ngày, hắn vẫn không có cảm giác chân thật. Bọn họ dẫn theo cô trở về. Trở lại nhà trọ, nơi đã mai táng sự thuần khiết của cô, nhà trọ, nơi đã từng đem đến cho cô vô số đau khổ! Xuống địa ngục đi! Đám người bọn họ. “Quý Tiết? Đói bụng? Sắp xong rồi, nhanh, giúp em để ở bên đó đi.” Hà Nhạc Nhạc thuận tay liền đưa dĩa đồ ăn cho hắn, rồi quay người đi về phía phòng khách, “Tu! Chuẩn bị ăn cơm nha!” Cuối cùng cô đem canh để trên bàn, “Quý Tiết, Tu, hai người ăn trước đi, không cần chờ em.” nói xong, Hà Nhạc Nhạc liền bưng đồ ăn đi về phía thang máy. Vừa xuống lầu 3, di động trong túi Hà Nhạc Nhạc liền vang lên tiếng chuông. Để khay cơm lên bàn, Hà Nhạc Nhạc nhận điện thoại, “Linh Vũ, xảy ra chuyện gì? Ăn cơm chiều chưa?” “Chưa nữa, Nhạc Nhạc, cậu… sau này cũng ở đó sao?” “… sẽ không, chờ Nguyễn Lân khỏe lại mình sẽ đi tìm chỗ ở.” “Vậy, hắn có khỏe không?” Hà Nhạc Nhạc nhìn Nguyễn Lân từ phòng ngủ đi ra, hạ giọng, “Mình ăn cơm trước, đợt lát nữa gọi lại nói chuyện với cậu nha.” Tắt điện thoại, Hà Nhạc Nhạc đi đến mạo hiểm sờ râu trên cằm Nguyễn Lân, nhìn ảnh mắt sưng đỏ của hắn, ôn nhu nói, “Còn muốn ngủ nữa không? Ăn cơm trước đi.” Nguyễn Lân cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương tay của cô, yên lặng gật gật đầu. Nhìn dáng vẻ không hề có tinh thần của Nguyễn Lân, trong lòng Hà Nhạc Nhạc khẽ thở dài. cô đã trở lại. Về lại nơi cô đã vất vả thoát khỏi, đối với cô mà nói, nơi này đã từng là địa ngục. Bởi vì Nguyễn Lân. Ngày hôm qua sau khi tỉnh lại ở bệnh viện thì bị một đám bác sĩ y tá đẩy đi làm kiểm tra, làm xong mộtđống kiểm tra thì chỉ nói cô bị cảm lạnh cần chú ý uống thuốc nghỉ ngơi, thật sự là cả người cô đau nhức cộng thêm đau đầu, thế là nghe lời bác sĩ lấy một túi thuốc. Sau khi xong quay lại phòng bệnh của Nguyễn Lân, chỉ thấy một đám nam nhân trong phòng đều như cô hồn dã quỷ, đứng, ngồi, sợ là giữa trưa đã xảy ra chuyện gì đó, cô gọi L đến hỏi thử. “L, rốt cuộc anh nói với bọn họ cái gì vậy?” cô hỏi L. “… nói với bọn họ, bọn họ có thêm một tình địch nữa.” “L! Chúng ta thật sự ──” cô không biết làm sao. “Chưa đến cuối cùng ai cũng không biết sẽ như thế nào, em đã quên rồi sao? anh rất kiên nhẫn.” “Nhưng mà ──” nhưng mà thật sự không đáng a! “anh ghét anh?” “Em…” “Nếu như bọn họ chủ động rời khỏi em, em buông xuống được không?” “…” Khi L hỏi đến vấn đề đó, cô nghĩ bản thân sẽ nhẹ nhàng nói ‘Đương nhiên’, bởi vì bọn họ chủ động rời khỏi cô không phải chính là chuyện cô vẫn luôn chờ đợi sao? Nhưng vì sao, vì cái gì khi đối mặt với vấn đề này, cô lại lo lắng? “Em không buông bọn họ được, nhưng có thể buông anh ra… đúng không?” “L!” “không sao, anh nói rồi, anh sẽ không để em khó xử. Em không muốn rời khỏi bọn họ… anh chờ vậy.” L đi, cứ như vậy cười khổ rồi xoay người đi. cô buông được hắn sao? Buông được sao? Nhưng không buông tay được thì sao? hắn không thuộc về cô, cũng giống như… bọn họ. Được yêu là chuyện rất xa xỉ, cô hiểu rất rõ, vì thế tuyệt đối sẽ không hy vọng xa vời, nhưng khi bọn họ còn cho cô vô điều kiện, cô sẽ… quý trọng. Tông Kiên Định nói Nguyễn Lân sau khi xảy ra tai nạn xe cộ cũng không có vấn đề gì, trên thân thể không có trở ngại gì lớn, nhưng tâm lý cảm xúc cần một thời gian bình phục. Vì thế khi Nguyễn Lân kiên quyết muốn xuất viện, cô cùng hắn trở về nhà trọ. không phải là quản lý nhà trọ, không có nghĩa vụ gì với bọn họ, cô chỉ là… một cô gái tạm thời được yêu. Cả đêm hôm qua, Nguyễn Lân thường run rẩy, không hiểu chuyện gì mà yên lặng khóc, làm cô sợ tới mức cả đêm cũng không dám nhắm mắt, ép buộc đến sáng sớm cô mới hát cho hắn nghe, hắn mới bình yên ngủ mấy tiếng, buổi chiều hắn vẫn nằm ở trên giường, nhưng hình như vẫn không ngủ. “Ăn no rồi? Ngủ tiếp một lát không?” Thấy Nguyễn Lân để chén đũa xuống, cô liền hỏi. Nguyễn Lân giật giật môi nhưng không có phát ra tiếng nói. Làm một người tâm lý có bệnh mười năm, cô hiểu rất rõ cảm giác không thể khống chế được thể xác và tinh thần đau khổ như thế nào, “Ngủ tiếp một lát đi, em ở cạnh anh.” Hà Nhạc Nhạc vốn dĩ muốn dỗ Nguyễn Lân ngủ xong rồi xuống ăn cơm, nhưng theo nhịp thở đều đều, nhìn khuôn mặt tuấn tú mệt mỏi của hắn đang dần dần thả lỏng, cô một đêm không ngủ cũng yên lặng ngủ quên mất. không bao lâu, Nguyễn Lân tỉnh lại trong run rẩy, nhìn thấy dáng vẻ cô ngủ trong lòng mình, đau khổ lại tràn đầy trên khuôn mặt hắn. hắn đang… Chờ bị tuyên án. “Các người phải chuẩn bị tâm lý, theo tình huống của cô ấy, chắc là một hai ngày thì có thể khôi phục trí nhớ, đương nhiên, cũng có khả năng cô ấy thì lâu hơn. Nếu như bây giờ các người kích thích cô ấy mộtlần nữa, cô ấy cũng có thể lập tức khôi phục trí nhớ, nhưng tôi đề nghị các người đừng làm như thế. một cô gái kiên cường như cô ấy mà phải dựa vào việc mất trí nhớ để trốn tránh đau khổ, chứng tỏ chuyện này thật sự vượt qua giới hạn cô ấy có thể chấp nhận. Các người… tự cầu phúc đi.” Ngày hôm qua, Tông Kiên Định nói với bọn họ như thế. Lúc nào cô cũng có thể khôi phục, lúc nào cũng có thể nhớ lại tất cả những gì hắn nói với cô ngày hôm qua! hắn đánh giá cao bản thân rồi! hắn không chấp nhận nổi! không chấp nhận được việc cô hận hắn mộtchút nào! Đừng hận hắn! Mỗi phút mỗi giây đều như bị ngàn mũi tên bắn qua, đau đến mức hắn không thể nói thành chữ, tưởng tượng đến cảnh cô hận hắn, hắn liền hận mình sao lại không chết trong tai nạn xe cộ ngày hôm qua chứ! Ít nhất trước khi chết cô sẽ lo lắng cho hắn mà không phải nguyền rủa hắn! Xin em! Nhạc Nhạc, xin em, đừng hận anh, anh thật sự… không chấp nhận nổi! “Nha đầu thông phòng” chỉ là một chuyện vui đùa, vui đùa, vui đùa! Vận mệnh đang đùa giỡn với cô! Khi cô cho rằng bọn hắn thật sự yêu cô? Bọn họ chỉ đang nhìn một chuyện cười! Cười cô gái ngu xuẩn chấp nhận để người khác đùa bỡn thân thể của mình còn không phát hiện! cô còn tự cho mình là hay là đáng thương? Ha ha ha ha! cô quá ngốc! Xứng đáng bị người ta cưỡng gian, cưỡng dâm! cô xứng đáng bị người ta đùa giỡn! Tất cả đều là giả! Cái gì mà nhớ cô! yêu cô! Cưới cô! Cái gì mà cả đời cả kiếp, cái gì mà vĩnh viễn! Vốn dĩ không hề yêu cô! không có! không! Câm mồm đi! Bọn họ yêu tôi! Đúng! yêu tôi! Đúng ── Hà Nhạc Nhạc đột nhiên mở mắt ra.