Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 26 : Mang “đồ ăn” đến

“... Không, không có, chỉ là rất nhớ cậu mà thôi!” Hà Nhạc Nhạc lau khóe mắt đang tràn ra nước mắt, cười nói. “Nhạc Nhạc... Nếu có chuyện nhất định phải nói với mình nha! Đừng có để trong lòng.” “Ừ! Biết! Gần đây thế nào?” “A... bận muốn chết! Nhưng sư phụ của tớ lợi hại! Rõ ràng so lớn hơn chúng ta cùng lắm chỉ vài tuổi, nhưng cái gì cũng biết cả, bộ dạng lại đẹp mắt, tính cách lại dịu dàng săn sóc...” “... Động tâm? Vậy theo đuổi thôi!” “Đuổi? Không dám! Câụ không biết đấy, tuy rằng bình thường rất dịu dàng, nhưng lúc lên tòa, khí thế kia ── tớ nghĩ luật sư phía đối diện nhất định bị dọa khóc! Nhưng nếu sư phụ chủ động theo đuổi tớ, thật ra tớ có thể xem xét một chút. Ha ha ha ha...” “Ha ha...” Cùng Linh Vũ tán gẫu trong chốc lát, Hà Nhạc Nhạc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chờ đến khi cô ra khỏi toilet, thì phát hiện Mục Duy đã làm cho Tôn Hiểu Trang thẹn thùng không ngừng. Sau khi Tôn Hiểu Trang dẫn bọn họ đi thăm trường học, cũng để pại phương thức liên lạc, cô “phụ trợ” cũng coi như thành công. Lên xe trở về, Hà Nhạc Nhạc nhìn ra được tâm tình Mục Duy đang rất tốt, tuy rằng cô cũng từng nghi hoặc lý do tại sao anh ta lại muốn cô giúp lựa chọn ra một cô gái, hôm nay lại bày ra dáng vẻ một người đang theo đuổi người ta, nhưng... Cô cũng không muốn biết cái già cả, cũng không muốn hỏi bất cứ điều gì hết. Bữa tối cũng chỉ có cô và Mục Duy hai người, nhưng bởi vì phải mang cơm cho Nguyễn Lân, cho nên cô làm nhiều thêm vài món ăn, làm cho Mục Duy khen ngợi không ngớt, nói khó trách Nguyễn Lân muốn được mang cơm đến. “Nhạc Nhạc, ngươi vất vả một ngày cũng mệt rồi, cơm hộp để tôi đưa đi là đươc rồi, cô đi nghỉ ngơi đi, không phải đêm nay Thân Đồ sẽ về sao.” “Mục tiên sinh...” Hà Nhạc Nhạc có chút xấu hổ. “Không cần khách khínhư vậy, gọi tôi Mục Duy là được rồi, chỗ của Hiểu Trang, có khả năng còn phải làm phiền cô.” khuôn mặt tuấn tú của Mục Duy tràn ngập ánh sáng lấp lánh, rất giống đàn ông đang trong quá trình “yêu đương cuồng nhiệt”. Hà Nhạc Nhạc lễ phép cười, “Tôi có thể làm việc gì, chỉ cần anh trực tiếp phân phó là được rồi, cơm hộp đã đóng gói xong, nếu được, tôi nghĩ mau chóng mang qua, tôi sợ hiệu quả giữ ấm không tốt lắm.” Nghe được lời Hà Nhạc Nhạc nói, Mục Duy có chút suy nghĩ, chậm rãi nâng khóe miệng, ý vị thâm trường tươi cười, “Sao vậy? Cô thích Nguyễn Lân?” Nghe thế, Hà Nhạc Nhạc hoảng sợ nhìn về phía anh ta. Trời gần tối trong thành phố hơi kẹt xe, vì thế khi Hà Nhạc Nhạc ôm hộp giữ ấm đến gần khách sạn, sắc trời đã dần dần đen lại. Nghe trợ lý Tiểu Chu của Nguyễn Lân nói, Nguyễn Lân còn phải diễn cả đêm, vì thế bây giờ về khách sạn nghỉ ngơi khoảng hai giờ. Hai giờ... hai cánh tay đang ôm hộp của Hà Nhạc Nhạc nắm thật chặt, thời gian nhanh như thế, anh ta hẳn không đến nỗi... Đi. “Lân ca, Mục lão sư và Hà tiểu thư đến đây.” Tiểu Chu gõ cửa phòng. Một hồi lâu, Nguyễn Lân mới mở cửa phòng ra xuất hiện trước mặt Hà Nhạc Nhạc. Tao nhã cười, ánh mắt ôn hòa mà thân thiết, “Đến đây, vất vả. Tiểu Chu ăn không? Có muốn cùng ăn một chút không, tay nghề của Hà tiểu thư khá tốt đấy.” “Cám ơn Lân ca, tôi ăn rồi, mọi người cứ tán gẫu, tôi ở ngay cách vách, có việc gì thì kêu tôi. Đợi lát nữa gần chụp ảnh tôi sẽ đến kêu anh.” Lạch cạch. Khi cửa vừa khép, biểu tình trên mặt Nguyễn Lân cũng nháy mắt từ bạch mã vương tử biến thành ác ma ma vương. Anh ta khóa cửa cẩn thận, mới xoay người đi vào phòng. Mục Duy sớm đã tự tiện ngồi xuống sô pha rồi, còn thuận tay mở tivi. Hà Nhạc Nhạc nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu ôm hộp giữ ấm sợ hãi theo phía sau Nguyễn Lân. “Sao lại có biểu tình như sắp chết vậy?” Mục Duy vui sướng khi người gặp họa nói. “Mục Duy...” Nguyễn Lân dùng ánh mắt tàn nhẫn trừng qua, nhẹ giọng cảnh cáo. “Được được, tôi không nói. Bản nhân đối với cậu vạn phần đồng tình cùng kính nể.” Mục Duy buồn cười nhìn vẻ mặt kìm nén của Nguyễn Lân, cố ý nói với Hà Nhạc Nhạc, “Nhạc Nhạc đến đây, tôi nói với cô nha, cô tuyệt đối tưởng tượng không nổi bộ dáng hà khắc của anh ta đâu. Ra khỏi nhà trọ, vì để duy trì hình tượng, thậm chí lúc ở một mình cũng không tha buông, cho dù ở căn phòng kín đáo, không kiểm tra được có máy nghe lén hay quay phim gì, anh ta cũng vẫn như cũ duy trì ngữ điệu dịu dàng của mình, bởi vì... Không thể khẳng định cách âm có tốt không. Không tin bây giờ cô cho anh ta một bạt tai thử xem, anh ta cũng tuyệt đối không chửi cô đâu.” Hà Nhạc Nhạc bất an nhìn Nguyễn Lân. Cô thật sự không biết chuyện Mục Duy đang nói có nội dung thú vị gì không, cô chỉ cảm thấy... bây giờ Nguyễn Lân cứ như núi lửa sắp phun trào, giây tiếp theo cô liền tan xương nát thịt, làm sao cô còn cười được! Nguyễn Lân khẽ cắn môi, ngồi vào sô pha không nói lời nào. Hắn phát hiện bản thân mình đúng là tự tìm phiền toái! Làm việc liên tục nhưng mệt mỏi không phải thể xác, mà là tinh thần của anh, vì muốn đuổi kịp tiến độ, diễn viên khác cũng phối hợp với anh tăng ca, việc ấy anh hẳn phải cảm kích, nhưng một ít người liên tiếp làm lỗi, đặc biệt là Tô Tâm Kỳ gì đó, chỉ có một cảnh hôn lại NG đến hai mươi mấy lần! Cô ta nếu thích hôn, anh có thể cho cô hôn đủ, nhưng cầu xin cô đừng có diễn trò nữa được không “Nguyễn tiên sinh, mời dùng cơm...” Dọn xong đồ ăn, Hà Nhạc Nhạc đem đũa đưa cho Nguyễn Lân. Nguyễn Lân khẽ nâng mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc một cái, đột nhiên chìa tay đem cô kéo vào lòng, nghiêng người áp đảo cô trên sô pha, hung hăng hôn lên.Dưới ánh mắt nhìn chăm chú đầy kinh ngạc của Mục Duy, Nguyễn Lân vừa điên cuồng chà đạp đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Hà Nhạc Nhạc, tay phải còn với vào trong quần áo cô mãnh liệt vuốt ve hai bầu vú trước ngực cô.