Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 229 : Chương mới bắt đầu

Thuyết minh đã mở được một lúc lâu, nhưng mỗi một giây Hà Nhạc Nhạc đều cảm thấy dày vò. Nguyễn Lân! Nguyễn Lân cũng... Bọn họ đến tột cùng muốn làm cái gì? Vì sao không chịu buông tha cho cô vậy? “Hà tiểu thư, xin chờ một chút.” Thuyết minh đã xong, Hà Nhạc Nhạc vừa định tránh đi thì chủ nhiệm Thái phụ trách phối âm gọi cô lại. Ngồi ở văn phòng của chủ nhiệm Thái, Hà Nhạc Nhạc đối với lời mời của chủ nhiệm Thái rất kinh ngạc. “Thầyvừa mới hỏi… em có hứng thú làm chuyên trách lâu dài không hả?” “Đúng vậy, tôi đã nghe nói em dịch sách báo, rất có thiên phú. Nhìn lý lịch em đã điền, bây giờ em vừa mới tốt nghiệp còn chưa có công việc chính thức, không ngại thử nhiều công việc khác nhau. Mới vào công ty truyền thông X, quyền lợi tuy rằng bình thường, nhưng ở giới phối âm cũng khá nổi tiếng, tuy rằng làm kiêm chức cũng không phải không tốt, nhưng thiên phú của em rất khó có được, sao khôngtiến thêm một bước nữa.” “... Xin hỏi, thầy mời em thật sự là bởi vì cảm thấy em thích hợp sao?” Nhìn chằm chằm vào ánh mắt của chủ nhiệm Thái, Hà Nhạc Nhạc hỏi. “Đương nhiên. Vì sao lại hỏi như thế?” Phản ứng của chủ nhiệm Thái tự nhiên thẳng thắn lại thành khẩn, không nhìn ra có gì che giấu, Hà Nhạc Nhạc cúi đầu suy nghĩ, “Em có thể suy nghĩ một chút không ạ?” “không thành vấn đề. Nhưng... không ngại để lộ cho em biết một chút, kế tiếp công ty truyền thông X của chúng ta sẽ có hành động lớn, trong khoảng thời gian này chúng tôi cũng cố gắng tìm kiếm người mới để chuẩn bị cho hạng mục sau, nếu như em có ý muốn gia nhập vào công ty, nên trả lời càng sớm càng tốt.” “Dạ.” đi ra khỏi văn phòng, đập vào mắt là hình ảnh Quý Tiết bị mấy cô gái vây quanh. Khi đối mặt với cô gáikhác, Quý Tiết luôn có bộ dáng phong lưu tiêu sái, nói đùa hai ba câu đã làm các cô gái mặt mày hớn hở thẹn thùng không thôi... Vừa thấy Hà Nhạc Nhạc đi ra, Quý Tiết vội vàng lướt qua các cô gái đi về phía cô, “nói chuyện xong rồi hả? nói chuyện gì thế?” Hà Nhạc Nhạc nhìn biểu cảm của các cô gái phía sau hắn, vừa vô tội vừa bất đắc dĩ nhìn hắn. “đi về thôi.” “Khụ khụ...” Quý Tiết nghẹn cười chào mấy cô gái phía sau, bước nhanh đuổi theo. “Ghen tị?” Hà Nhạc Nhạc dừng bước lại, quay đầu cười với hắn, trong đôi mắt lại chứa một chút cảnh cáo, “Được rồi, đổi lời kịch đi.” “À… anh đói bụng rồi, giữa trưa muốn ăn cái gì?” “... Có phải mặc kệ em làm gì, anh cũng quyết tâm muốn đi theo đúng không?” “Đúng. anh không tin có đại soái ca anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng như anh suốt ngày ở trước mặt em, em còn có thể coi trọng nam nhân khác.” Hà Nhạc Nhạc cắn răng, “... nói tiếng người đi.” “anh muốn bắt đầu một lần nữa. một lần cuối cùng.” “...” “anh sẽ không yêu cầu gì với em đâu, nếu như anh ép buộc hoặc tổn thương em nữa, từ nay về sau anhsẽ biến mất trước mắt em. Nhưng anh lại phạm sai lầm trước… đừng kháng cự anh nữa, được không?” cô không thể trả lời. Đường không phải của cô, cửa hàng không phải của cô, cô không có lý do gì cản hắn, không cho hắn đi. Buổi trưa, cô gọi điện thoại cho Linh Vũ. Cả ngày nay Linh Vũ cũng không ra khỏi nhà, ở trên Internet đào móc ra tất cả những chuyện xấu xa đen tối của nông sản Hoành X, còn liên tục nhắc nhở cô khôngcó việc gì thì ngàn lần không nên ra khỏi nhà, nếu muốn ra ngoài thì tìm sư phụ cô ấy đi chung. L... Nghĩ đến buổi sáng L xuất hiện, Hà Nhạc Nhạc do dự một chút, vẫn nhắn một tin. “Cảm ơn.” Quý Tiết vụng trộm liếc mắt, sợ hãi hỏi, “L là ai?” Hà Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn hắn một cái, Quý Tiết vội vàng làm một động tác kéo khóa miệng lại, chọc cho cô vừa bực mình vừa buồn cười. Nam nhân này… thầm thở dài một hơi, Hà Nhạc Nhạc vực lại tinh thần ── cô vĩnh viễn không thể khống chế hành vi cử chỉ của người khác, việc duy nhất cô có thể làm là khống chế chính bản thân mình. Khống chế bản thân không dễ dàng chịu ảnh hưởng của người khác, khống chế bản thân không cần vô ý đã biến thành dáng vẻ chính bản thân cũng chán ghét! Quý Tiết đi theo bên cạnh cô, đem tất cả biểu cảm của cô thu vào trong mắt. Những nữ nhân hắn gặp qua, hắn luôn có thói quen đánh giá, phân tích, cái gì đáng xem, loại nào có thể nhìn, loại nào có thể chơi, loại nào có thể kiếm tiền, nhưng không biết từ khi nào, trong mắt hắn chỉ có hai loại nữ nhân ── cô và nữ nhân khác. cô là cô gái khác với những cô hắn gặp qua, cô gái mà hắn thích, càng nhìn càng muốn nhiều hơn nữa, thậm chí hắn muốn cứ như thế nhìn cô từ tóc đen cho đến tóc trắng. hắn yêu cô gái này như thế. Nghĩ đến điểm ấy, Quý Tiết đột nhiên cảm thấy rất nhiều chuyện chưa là gì cả. một loại… cảm giác rất kỳ quái huyền ảo, tựa như trong nháy mắt hắn có thể giải thích vì sao cái tên yêu nghiệt Tông Kiên Định kia lại cam tâm tình nguyện chia sẻ cô gái mình yêu với nam nhân khác. Khi yêu chưa đủ sâu, muốn tất cả, tất cả… Khi yêu đã sâu đậm, ngược lại một chút… cũng có thể chịu đựng nhiều điều hơn nữa. “Nhạc Nhạc.” “Ừ?” “anh yêu em.” “...” “không có gì, chỉ là muốn nói cho em nghe. Em lên lầu đi, anh có chút việc phải về Mâu Tư.” Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nhưng công việc cũng phải hoàn thành tốt. “... Ừ.” Vào trong nhà, Hà Nhạc Nhạc không hiểu sao vẫn thấy hoảng hốt, hình ảnh của Quý Tiết không ngừng xoay quanh trong đầu, cô từng từ chối nam nhân như thế, vì sao vừa mới nghe câu cuối cùng kia của hắn thì trái tim lại đập mạnh không thôi? không có gì, chỉ muốn nói cho em nghe thôi. Chỉ muốn nói cho em nghe thôi. Trái tim đập mạnh nên đọc lời thoại cũng không vào, Hà Nhạc Nhạc nhìn bên ngoài cửa sổ, xứt thuốc cho tay trái và tay phải, lại thay quần áo, mang theo chìa khóa, ví tiền, vừa nghe điện thoại vừa ra khỏi nhà, hoàn toàn quẳng đi lời nhắc nhở của Lê Dĩ Quyền ra sau đầu. Lúc trước cô lựa chọn thuê phòng gần trường đại học, chính là xem trọng tài nguyên miễn phí của đại học này, nhất là phía đông đại học X còn có trường cao đẳng, ‘tài nguyên’ có thể lợi dụng càng nhiều hơn. Ví dụ như ── xích đu. Loại trò chơi con nít thích chơi, người lớn… cũng thích nhưng mà khi chơi phải ngồi lên cái bánh xe làm người ta hơi sợ hãi, ở đại học hoàn toàn không có người chơi. Rất nhiều phim tình cảm lãng mạn đều thích lấy xích đu ngồi làm công cụ, cẩn thận nghĩ lại, vì sao chứ? Vừa ngồi trên xích đu vừa hát, vừa nghĩ đến vấn đề không hề có dinh dưỡng này, trong lòng Hà Nhạc Nhạc dần bình tĩnh lại. “Tay nắm chặt vào.” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói gợi cảm từ tính của nam nhân, Hà Nhạc Nhạc giật mình quay đầu. Gương mặt một nam nhân xa lạ! Vì sao lại là giọng nói của Nguyễn Lân? Nam nhân kỳ quái giẫm vừa phải lên lốp xe Hà Nhạc Nhạc đang ngồi, hai tay Hà Nhạc Nhạc nắm chặt dây xích hai bên, bụng đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm nam nhân kỳ quái. Giọng nói của Nguyễn Lân, đôi mắt của Nguyễn Lân, thân thể …. Nguyễn Lân. “Nguyễn Lân?” Nam nhân cười rất sung sướng, “Là tôi.”