Nhà số 1205

Chương 4

Edit: A Li Bạn cảm giác mình bị bóng đè. Trong mộng, mọi thứ trở nên mù mịt và tối tăm, áp lực vô hình đè lên người bạn khiến bạn hít thở không thông. Rõ ràng bạn biết mình đang nằm mơ, nhưng bạn cố gắng thế nào cũng không tỉnh dậy được. Bạn giãy giụa trong mơ, đột nhiên bạn cảm thấy có ai đó đang vuốt ve đùi mình. Mềm dịu rồi lạnh băng, tựa như dòng máu nhớp nhúa của rắn độc ở trên da bạn chậm rãi lướt qua. Xúc cảm kia khiến cơ thể bạn cứng nhắc, lòng bạn nóng như lửa đốt muốn tỉnh dậy, rồi bạn khẽ run lên, mở to đôi con ngươi. Lồng ngực của bạn kịch liệt phập phồng, bạn nhìn trần nhà quen thuộc, cố điều chỉnh hơi thở đầy bất an. Sau đó, bạn chuyển tầm mắt xuống chân mình. Cái chăn trên người bạn không biết bị xốc qua một bên từ khi nào, quần ngủ cũng bị đẩy lên cao, lộ ra bắp chân trắng nõn. Nhìn cảnh tượng này thâm tâm bạn tiếp tục dấy lên nỗi sợ hãi vô hình, thậm chí bạn không cách nào lý giải được. Bạn đưa tay ôm ngực, bạn tự hỏi rằng một ngày nào đó bạn sẽ bị những chuỗi ngày kỳ quái này làm cho phát điên? Tuy rằng bạn lo lắng, nhưng bạn vẫn tới công ty làm việc. Bạn sợ ở một mình. Lúc thay quần áo, nhìn thấy cánh tay quấn băng gạc, tâm trạng bạn chua xót không thôi. Cứ nghĩ tới bạn phải đối mặt với đồng nghiệp của mình, cả Nghiên Đình lẫn phó tổng, bạn không thể tránh mặt. Bạn hi vọng cô ta sẽ lý trí hơn, sớm nhận ra bạn và phó tổng không có gì. Bạn đến công ty đúng lúc, lại phát hiện bên trong đang rất hỗn loạn. Nhóm đồng nghiệp không ở chỗ ngồi, mà họ tụ tập ở phía trước thành đám đông để bàn tán ầm ĩ. Họ vừa bàn tán vừa không ngừng nhìn về phòng khách đằng kia. “Thật đáng sợ…” “Rốt cuộc là ai làm?” “Nhất định là tên biến thái !” “Sao cảnh sát vẫn chưa tới đây?” Trước sảnh công ty có một hành lang, mà đầu hành lang có một gian dùng kính mờ ngăn làm phòng khách. Phòng khách dùng để tiếp đón khách hàng hoặc người thân, bạn bè của nhân viên công ty. Bên trong có hai bộ sofa rộng rãi và một bộ bàn trà, bình uống nước, kệ tạp chí; đồ trang trí là hồ cá và chậu hoa. Đa số nhân viên đều vây quanh trước cửa phòng khách, mà bên trong dường như chẳng có ai. Ai đó tò mò băng qua đám đông, đi vào phòng khách nhìn thử. Người nọ vừa bước vào đã la hét thất thanh. Phòng khách vẫn sạch sẽ, sáng bóng như thường. Nhưng bên dưới cửa sổ, nơi có hồ cá thật to, người nọ thấy một thi thể nằm gọn bên trong. Đó là thi thể của một phụ nữ, mái tóc dài của cô ta bồng bềnh trong nước, tựa như rong biển dưới đại dương. Làn da cô ta vì ngâm nước quá lâu mà trắng bệch, đôi tay dính sát vào hồ cá thủy tinh, hai chân kỳ quái cuộn tròn; tựa như có ai đó đem cô ta nhét vào hồ cá. Hai mắt cô ta trợn trừng, miệng khẽ nhếch, nét mặt khiến người ta cảm nhận được trước khi chết cô ta đã hoảng loạn, sợ hãi, không cam lòng, còn có không thể tin được. Sắc đỏ diễm lệ lan tràn trong nước, những chú cá thong thả bơi lội, xuyên qua mái tóc dài thẳm đen. Cái tư thế tử vong này khiến bạn dâng lên cảm giác buồn nôn. Bạn bám vào cửa chính, cúi đầu nôn ọe. Đồng nghiệp xung quanh bị bạn làm cho hoảng hốt. Họ dìu bạn dậy, rửa mặt mũi cho bạn, sau đó đưa bạn vào phòng trà nghỉ ngơi. Bạn ngồi trên ghế ở phòng trà, hai tay ôm mặt không ngừng run rẩy. Chị Lệ một bên an ủi thấm thía: “ Bị dọa tới chừng này? Ban nãy chị hét lên một tiếng, cơ mà lá gan của em cũng quá nhỏ, sợ đến nôn luôn. Đừng lo lắng, cảnh sát sắp đến đây. Chị thấy hai bữa nay sắc mặt em xanh xao, ở nhà xảy ra chuyện hả? Nếu dưới quê có việc thì em cứ giải quyết cho xong, đừng vội đi làm. Chị thấy em nên nghỉ ngơi vài hôm thì tốt hơn.” Chị Lệ nói liên tục nhưng bạn không nghe vào. Bạn hoàn toàn chìm trong sợ hãi. Bởi vì bạn nhận ra xác chết trong hồ cá, chính là Nghiên Đình đã hất bạn cốc nước sôi hôm qua. Bạn điều chỉnh cảm xúc của mình, lúc ngẩng đầu lên đã thấy nơi đây chỉ còn mỗi bạn. Không biết chị Lệ đã đi đâu, bên ngoài vẫn ồn ào như cũ, xem chừng cảnh sát đã đến. Bạn bước ra cửa nhìn xem, mới thấy phòng khách đã bị phong tỏa, cảnh sát còn đang truy vấn ai là người đầu tiên phát hiện hiện trường. Phòng trà không có camera, cũng không ai biết hôm qua bạn và Nghiên Đình xảy ra xung đột. Bạn đi vào bàn làm việc, dùng hết can đảm để kéo ngăn tủ cuối cùng ra, cầm lấy chìa khóa và chiếc thẻ bên trong. Bạn đem đồ vật bỏ vào túi xách, sau đó đi gặp phó tổng xin nghỉ phép. Tổng giám đốc bận công tác không ở công ty, cho nên mọi chuyện đều do phó tổng đảm trách. Nay công ty đột nhiên phát sinh chuyện như thế, anh ta rất căng thẳng. Do tuổi đời còn trẻ, va chạm chưa nhiều nên anh ta có phần luống cuống tay chân. Tuy vậy, anh ta dứt khoát cho bạn xin nghỉ, xem ra đã nghe chuyện bạn nôn mửa trước phòng khách. Sau khi rời khỏi công ty, bạn lại đi tới Duyệt Minh Thương Hạ một lần. Người đàn ông tên Dương Duệ vẫn không đi làm, bạn bèn hỏi số di động anh ta. Gọi điện xong, tuy rằng gọi được nhưng không ai trả lời. Bạn hỏi han cách nào chăng nữa, đối phương vẫn lặng thinh như cũ. Bạn buông điện thoại, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình. Từng giây, từng giây vẫn nhảy, nhưng không hề có thanh âm. Trong lòng bạn bất an, nhưng cũng không còn cách nào khác. Bạn đành phải mặt dày dò hỏi địa chỉ của Dương Duệ. Người khác nhìn bạn bằng ánh mắt nghi ngờ, tuy bạn cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn tiếp tục hỏi. Cuối cùng, dựa vào tài năng ăn nói của bạn, người khác đã chỉ cho bạn địa chỉ của hắn – Hinh Dư gia viên. Bởi vì đồng nghiệp hắn cũng không biết địa chỉ rõ ràng, chỉ biết hắn có một căn nhà ở đó. Hinh Dư gia viên là khu tương đối cao cấp ở thành phố này, nhà cửa được quy hoạch rất lớn, cây cối tốt tươi, cảnh quan thẩm mỹ vô cùng, các phương tiện hiện đại đều hoàn thiện, đương nhiên giá nhà cũng rất đắt đỏ. Bạn đứng trước cổng chính, từ từ lấy ra chiếc thẻ kia. Ký hiệu trên mặt thẻ chính là ký hiệu của cửa Hinh Dư gia viên, trong lòng bạn bỗng dâng lên dự cảm không lành. Bạn cầm thẻ quẹt vào khe kiểm soát, ‘tít’ một tiếng, cửa mở. Bạn đẩy cửa đi vào, vừa đi vừa cẩn thận quan sát từng tòa nhà cao. Tiểu khu đầu tiên là mười hai tầng, ở giữa sáu tầng, tiểu khu cuối cùng là hai mươi tầng cao. Đầu tiên bạn đi qua khu bên trái, mươi hai tầng. Thang máy đến tầng mười hai, bạn bước ra từ thang máy, lặng lẽ tìm nhà số 05. Nhà số 05 cách thang máy không xa, rất nhanh bạn đã tìm thấy nó. Bạn đứng trước cửa hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa. Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc quần áo ở nhà ra mở cửa xem. Bạn hỏi thăm về Dương Duệ, nàng lắc đầu tỏ vẻ không biết người này. Bạn lịch sự nói xin lỗi, rồi đi sang khu chung cư bên phải. Lần này bạn gõ cửa, nhưng bên trong không ai trả lời. Bạn kiên trì gõ cửa, tuy nhiên mọi thứ vẫn tĩnh lặng như cũ. Bạn gõ cửa khoảng hai mươi phút, trong lúc đó một hộ gia đình mở cửa bước ra, thái độ như bạn đang quấy rầy bọn họ. Bạn nhân cơ hội hỏi họ về chủ nhà số 1205. Bọn họ đều nói năm, sáu ngày nay không nhìn thấy hắn. Bạn khó mà bình tĩnh được, đầu bạn quay cuồng. Phút cuối, bạn đành lấy chìa khóa đánh số 1205 ra, chậm rãi tra chìa vào ổ khóa. Tay trái run nhè nhẹ, do đó bạn vươn tay phải nắm chặt tay trái, dùng sức đẩy vào. Lách cách. Cửa mở. Bạn đẩy cửa bước vào trong, màu tường trắng như màu sofa. Dưới sofa trải thảm nhung thật dày, bàn trà thủy tinh cũng lót nhung. Đối diện sofa là một TV LCD treo tường, đặt vừa với tầm mắt. Phía sau sofa là một kệ sách to, ngăn cách phòng khách và thư phòng. Sau giá sách dường như có thể thấy được kệ gỗ và laptop màu trắng. Rèm cửa đều phủ xuống, khiến cho phòng khách có chút tối tăm dù là ban ngày. Bạn cảm thấy nơi này hơi quen thuộc, trong phòng yên tĩnh, tựa như không có ai. Bạn nghe loáng thoáng tiếng tim đập bên tai. Bạn gọi hai tiếng, vẫn không ai trả lời. Giá sách bên cạnh cửa phòng nửa hé ra, bạn đứng trong phòng khách có thể bắt gặp một góc khăn trải giường màu trắng. Bạn bước đến căn phòng nọ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa màu trắng ra, toàn bộ không gian của căn phòng hiện lên trước mắt. Cơ thể bạn run lên, tim bạn như quặn thắt. Một gian phòng ngập tràn ảnh treo tường, tất cả đều là ảnh của bạn. Bạn mỉm cười, tức giận, hoang mang; bạn ở chợ hỏi giá với người bán hàng, bạn nhìn quanh hai bên đường lớn, bạn ngồi ở quán cà phê nhấm nháp bánh ngọt… Đối diện ảnh treo tường là một chiếc giường King size màu trắng. Khăn trải giường nhăn nhúm, hỗn độn, phảng phất có ai đó cuồng nhiệt triền miên. Bốn góc giường có những xích sắt thật dài. Một xích sắt rơi trên sàn nhà, một xích sắt hỗn loạn trên đệm chăn. Xích sắt khác được bọc bằng nhung, bên trên có một móc khóa kim loại nho nhỏ. Bạn hít thở khó khăn, rất nhiều hình ảnh ùn ùn hiện lên trong đầu bạn. Bạn biết vị trí phòng tắm ở nhà này. Bạn sợ hãi nơi đó, bạn không đủ dũng khí để bước vào phòng tắm kia. Bạn mở cửa toan chạy trốn, nhưng đôi chân lại nặng như chì. Bạn nắm chặt tay cầm, ngón tay đè nén đến trắng bệch. Sau đó, đôi chân bạn mềm nhũn, bạn ngã xuống, rơi vào hôn mê.