Hạ Quân vòng đi vòng lại mấy lần cuối cùng cũng gặp được Diêu Ngân Tử đang chờ người ở bên kia, Hạ Quân thở không ra hơi: “Sự tình có chút không ổn rồi, mau đi nhanh lên! Chúng ta gặp phải một thằng quỷ lợi hại rồi!”
Lại nói đến Trương Hách bên này, mặt con dơi người kia đã biến đổi, biến thành một con dơi khổng lồ.
Hai mắt nó phóng ra tia sáng màu đỏ đập về phía Trương Hách.
Trương Hách bật cười một tiếng, lẳng lặng đứng ở nơi đó để mặc nó tập kích lại đây.
Năng lực con dơi người kia tăng lên không ít, hai người đại chiến mấy hiệp cũng chưa thấy nó dừng lại.
“Gia không chơi với ngươi nữa.” Trương Hách cười cười, từ trong tay bắn ra một luồng ánh sáng màu xanh lục, thuận theo hướng roi lao tới cơ thể con dơi, con dơi người lại nhạy bén tránh thoát.
Sau đó nó phát ra tiếng thét “chít chít” chói tai, tức giận há to miệng phóng về phía Trương Hách, phun ra một khối đen ngòm từ trong miệng, khối đen kia rơi xuống đất, hóa thành một vài con dơi, cùng nhau xông đến chỗ Trương Hách.
Trương Hách cầm cây roi trong tay, mặt lạnh nhìn mấy con dơi cỏn con kia.
Những con dơi này thoạt nhìn có vẻ lợi hại hơn lũ dơi ban đầu chút ít, nhưng Trương Hách cũng chẳng để tâm đến chúng nó làm gì, cầm roi hung hăng quất lên cái bụng của tên dơi người còn đang nhếch mép muốn phun ra vài thứ nữa.
Con dơi người bị đau hét lên một tiếng, cánh đập mạnh vào vách tường, thống khổ co quắp.
Mà cùng lúc đó những con dơi kia đã vọt tới chỗ Trương Hách.
Trương Hách rút cây roi ra từ bụng con dơi người, vung một tia sáng xanh lục đến những con dơi kia.
Mấy con dơi đó lùi về sau vài bước, đợi sau khi ánh sáng xanh kia biến mất thì lại tức khắc vọt lên.
Mà từ trong bụng con dơi người bỗng nhiên có một đàn dơi chui ra, bụng con dơi người giờ đây rỗng tuếch, chỉ còn dư lại lớp túi da.
Nó đã dùng chính cơ thể mình để nuôi nấng đàn dơi này…
Nghĩ lại cũng thấy thật là buồn nôn mà.
Trương Hách quyết định phải tiêu diệt hết đám phế vật ghê tởm buồn nôn này, nhưng mà đám dơi này dường như đánh mãi không chết, vừa bị đánh xong không quá 3 giây đã lại bay lên.
Vào lúc mà Trương Hách đang vội vàng chống lại cái đám này, y lại nghe thấy Hạ Quân hô to một tiếng: “Để ý đằng sau! Cái đệch mợ!”
Một con dao hung hăng sượt qua tóc của Trương Hách, rung rung một hồi, sau đó là tiếng đồ vật rơi xuống.
Trương Hách quay đầu lại liền nhìn thấy con dơi người sắp chết đang lảo đảo ở phía sau, dao đâm trúng vào huyệt thái dương của nó, dần dần cơ thể của nó hóa thành một chất lỏng màu đen.
“Xời, sao lại có thể chuẩn như vậy nhỉ, ông đây đúng là…” Hạ Quân đắc chí nhìn hai tay của mình, “Hừm, gọi là gì nhỉ, Tiểu Lý phi đao?”
“…” Tiểu hồ ly nhìn ngó con dơi người và khoảng cách giữa hai bên, nhỏ giọng nói: “Đánh bậy đánh bạ đi.”
Tình hình sau khi mấy người còn lại tiến vào rõ ràng tốt hơn rất nhiều, nhưng không thể làm cho mấy con dơi này chết đi được, chúng nó giống như đã hít phải thuốc lắc vậy.
Hạ Quân ngẩng đầu lên dùng ống tay áo rộng lớn của Trương Hách che mặt lại, khom người đi đến chỗ thi thể của con dơi người tìm lại con dao của mình, rút con dao ra khỏi đầu của nó.
Vào lúc Hạ Quân đang nhịn thở lau đi vệt máu tanh tưởi trên con dao, mắt con dơi người vốn đang nhắm đột nhiên mở ra, Hạ Quân sợ hết hồn, cơ thể giật lùi về phía sau, con dơi người kia lại nhắm mắt lại.
Hạ Quân cắn răng đến gần, cầm lấy dao bổ vào nhát nữa trên trán nó, “ Ông đây xem con mẹ mày còn có thể sống nổi nữa hay không!”
Tiếng roi soàn soạt trên đỉnh đầu Hạ Quân đuổi rớt mấy con dơi, Trương Hách xách Hạ Quân lên, “Đi.” Hạ Quân vẫn đạp mấy đạp vào con dơi người, sau đó bị Trương Hách xách đi.
Đi đến cánh cửa động đen thui ở nơi sâu cùng của động, Trương Hách để cho bọn họ đi vào trong trước, bản thân dùng cây roi của mình hóa thành một cánh cửa chặn đám dơi kia lại, mấy con dơi liên tục va chạm vào roi, nhưng cùng lúc đó Trương Hách phát hiện ra hình dáng của thứ đụng phải đã lớn hơn rất nhiều, tựa như là hình người.
Ánh mắt Trương Hách tối tăm, đây lại là ai?
“Đại Hắc đâu? Tại sao Đại Hắc lại không có ở đây, bọn mày có ai nhìn thấy thằng bé không?” Phía sau truyền đến âm thanh của Hạ Quân, Trương Hách quay đầu lại nhìn, xác thực là thiếu mất một người.
Lẽ nào vật vừa va chạm vào roi lúc nãy là Đại Hắc? Nhưng hắn cũng không có ý định làm cái gì, hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng nhìn cái thứ đang không ngừng chạm vào roi kia.
“Mày mau mở cái thứ này ra, tao phải đi tìm Đại Hắc.” Hạ Quân đi tới trước mặt Trương Hách, nhấc chân đạp đạp vào cây roi kia, Trương Hách hừ một tiếng rồi buông cây roi ra, một bóng người liền đạp vào lồng ngực của Hạ Quân.
Gã có chút giật mình lùi về sau vài bước, theo phản ứng muốn đẩy thứ trong ngực ra, đợi khi nhìn rõ Đại Hắc trong ngực liền dừng tay lại, “Chú mày vừa đi đâu về đó?”
Đại Hắc ngẩng lên nhìn Hạ Quân sau đó lắc lắc đầu, từ trong lồng ngực Hạ Quân đứng lên.
Bên này, đôi mắt của Trương Hách đã xanh đến không thể nào xanh hơn được nữa, hận không thể chém Đại Hắc ra làm trăm mảnh.
Ở trong cánh cửa động thâm sâu này đi thật lâu, tất cả mọi người cũng không tìm thấy được ở nơi nào còn có thông đạo, hay cánh cửa tiếp theo ở đâu.
Đại Hắc đi phía trước ngừng lại, anh nhấc chân đạp lên một điểm lồi dưới đất, sau đó lùi về sau một bước.
Một tiếng ầm ầm vang lên.
Dưới chân đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, một bậc thang sâu kéo dài xuống dưới lòng đất, không nhìn thấy đáy.
Diêu Ngân Tử đi tới, nhìn thấy phía trên cánh cửa viết 4 chữ “Địa hạ quỷ trấn” (Quỷ trấn dưới lòng đất), sau đó ở trên bậc thang quan sát một hồi.
Tiểu hồ ly chạy tới gãi gãi cái đầu trụi lủi, đạp một cước trên bậc thang, rồi quay đầu cười hì hì nói với mọi người, “Ta thử rồi, bậc thang không có vấn đề gì, mọi người đi theo ta.”
Đại Hắc liếc mắt nhìn Hạ Quân một cái, sau đó cúi đầu xuống cùng đi.
Đoạn thang này tương đối dài, bên trong tối tăm, tất cả đều đi cẩn thận từng bước một.
Vào lúc tiểu hồ ly vừa buông lỏng, chuẩn bị đạp xuống nấc thang cuối thì đột nhiên lại bước hụt.
“A!” Nó hét lên một tiếng, còn chưa kịp nói gì thì bậc thang kia đã biến mất trong nháy mắt, cả đám người ngã ngửa trên mặt đất.
Bên tai là tiếng gió vù vù.
Áo choàng bọc bên ngoài Hạ Quân đều bị thổi xốc hết lên, chỉ mặc độc mỗi chiếc quần lót lạnh lẽo, đợi đến khi cảm nhận được chính mình không thể nhúc nhích được nữa, Hạ Quân liền cảm thấy không bình thường, con mẹ nó tại sao lại lạnh như thế nhỉ?
Gã mở mắt ra, phát hiện tất cả mọi người đều đang ở bên cạnh mình.
Bọn họ đứng ở một đầu đường không có lấy một bóng người.
Nơi này dường như là một thành trấn cổ xưa, trên mặt đất khắp nơi đều bừa bộn, xa xa truyền đến âm thanh thật dài: “Tiên cô qua đường, người phàm né tránh.”.
Truyện khác cùng thể loại
1254 chương
46 chương
25 chương
17 chương
40 chương
3 chương