Tấm kính làm dịu đi ánh sáng mặt trời, ma nữ mơ màng ngồi trên thành bồn tắm, bóng dáng khi ảo khi mờ. “Vậy là anh ta thật sự muốn làm như vậy như vậy với tôi sao!” Hạ Nhạc Dương kinh hãi miêu tả chuyện đêm qua cho ma nữ, xem cô ả sẽ phản ứng thế nào, nhưng ma nữ lại lười biếng thở hắt ra, chán nản nói, “Có vậy thôi à?” <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20220403/nha-giau-that-thu-hao-trach-cong-luoc-34-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=3559566824 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20220403/nha-giau-that-thu-hao-trach-cong-luoc-34-1.jpg" data-pagespeed-url-hash=3854066745 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Hạ Nhạc Dương mặt nhỏ lại càng đỏ lên, ấp úng nói: “Chúng tôi như thế gọi là chơi đẹp, trợ giúp nhau có qua có lại thôi.” Ma nữ trợn mắt, phất tay, “Tôi đi đây.” “Này chờ đã.” Hạ Nhạc Dương vội vàng gọi với lại, “Vậy có nên cùng anh ta làm chuyện như vậy không? Có phải kỳ lắm không?” Ma nữ không thèm quan tâm nữa, trực tiếp biến mất trong bồn tắm. Hạ Nhạc Dương thấy chị em tốt đã offline, đang định ra khỏi phòng tắm thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, Thượng Đình Chi ló vào hỏi, “Còn muốn nói chuyện bao lâu nữa?” “Anh, anh nghe thấy rồi?” Hạ Nhạc Dương khô khốc hỏi, không dám nhìn hắn. “Không.” Thượng Đình Chi không tỏ thái độ gì, “Tôi có việc ra ngoài gấp.” Nếu Thượng Đình Chi ra ngoài một mình, có thể sẽ gặp tai nạn cho nên dù biết Hạ Nhạc Dương đang nói chuyện riêng với ma nữ vẫn đành phải tới cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ. “Có chuyện gì?” Hạ Nhạc Dương lúng túng đi theo, thấy Thượng Đình Chi hôm nay có vẻ rất mất hứng, vì vậy cậu liền lạy ông tôi ở bụi này mà giải thích: “Vừa rồi bọn tôi không nhắc gì tới anh hết.” “Không nói về tôi,” Thượng Đình Chi cũng lười quay đầu lại, cứ thể đi thẳng, “mà đang nói về chuối bự của tôi chứ gì?” Hạ Nhạc Dương giật mình ngẩng đầu, “Quả nhiên anh nghe thấy rồi?” Thượng Đình Chi nhàn nhạt liếc một cái: “Đoán thôi.” Hạ Nhạc Dương mím môi chột dạ, biết mình tự làm lộ hết rồi. Quả thật Thượng Đình Chi rất không vui. Dù sao đêm nào cũng chiều theo Hạ Nhạc Dương mà hút hút sờ sờ, nhưng khi hắn muốn đi xa hơn một chút, đổi mới hoạt động giải trí ban đêm một chút, thì tiểu tổ tông lại không chịu. Ngay khi Hạ Quốc Hoa đẩy Hạ Nhạc Dương tới bên cạnh hắn, ông đã nhờ hắn nhường nhịn cậu một chút, vì cậu nhỏ tuổi hơn. Thượng Đình Chi tự thấy mình đối xử với Hạ Nhạc Dương cũng không tệ, tiểu tổ tông này lại không hề cảm kích, tự mình thỏa mãn xong liền hết phim, không chút nào ý thức được hắn mỗi ngày đều không thỏa mãn. Đường Phong Nghị đã đợi sẵn ở ngoài. Hạ Nhạc Dương đi theo sau Thượng Đình Chi ba hai bước, không hiểu sao hôm nay Thượng Đình Chi chỉ mải đi thật nhanh, cũng không thèm chờ cậu. Tới hàng rào sắt, Hạ Nhạc Dương rốt cuộc đuổi kịp, túm lấy góc áo của Thượng Đình Chi, hỏi, “Anh giận sao?” “Không.” Thượng Đình Chi gạt rớt móng vuốt của cậu, mở cửa xe lên xe. Trước đây hắn luôn mở cửa cho cậu rồi mới lên xe, Lý Thiện cũng nhìn thấy, còn trêu chọc một phen. Nhưng hôm nay rất lạ, Hạ Nhạc Dương đứng im không hiểu gì, trong lòng chẳng biết vì sao rất khó chịu. “Còn lề mề cái gì?” Thượng Đình Chi hơi nghiêng đầu thúc giục, mặt không có biểu tình gì. Hạ Nhạc Dương bĩu môi, chậm rãi leo lên, “Chúng ta đi đâu?” Thượng Đình Chi nhìn điện thoại trong tay, “Lúc nào đến sẽ biết.” Giọng điệu của hắn lạnh lùng, Hạ Nhạc Dương nghe vào càng khó chịu, bất đắc dĩ hỏi: “Tâm trạng không vui sao?” “Không.” Rõ ràng là có. Hạ Nhạc Dương trong lòng khẽ hừ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tức giận mặc kệ hắn. Chiếc xe dần dần hướng ra ngoại thành, dọc đường Thượng Đình Chi không nói một lời, Hạ Nhạc Dương tuy rằng tức giận nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc hắn, muốn tìm cách bắt chuyện, nhưng mỗi lần nhìn thấy mặt hắn xám xịt cậu lại thôi. Hoa Hoa xấu xa, Hoa Hoa thối tha! Hạ Nhạc Dương nhìn hoa cỏ ven đường, trong lòng oán giận. Cảnh sắc ngoài cửa sổ càng lúc càng hoang vu, xe chạy lên núi, Hạ Nhạc Dương rốt cục nghĩ ra đề tài để nói chuyện, “Chúng ta đi tới nghĩa trang sao?” “Không.” Thượng Đình Chi nói, “Tới công trường của trường học.” “Chỗ đó xảy ra chuyện gì sao?” “Ừ.” Hạ Nhạc Dương ngoan ngoãn chờ câu nói tiếp theo của hắn, nhưng Thượng Đình Chi ừ xong lại im, cũng không định nói tiếp. Hạ Nhạc Dương không khỏi trừng mắt, “Anh có ý gì chứ? Sáng ngày ra đã xị mặt với tôi?” Thượng Đình Chi mặc kệ Hạ Nhạc Dương, đúng lúc Đường Phong Nghị dừng xe lại. Từ xa quan sát, ở một chỗ nhìn giống quảng trường, chính giữa có một hình tròn bát quái bằng gạch men, xung quanh đồn này có năm cái cột cẩm thạch, tượng trưng cho Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Thoạt nhìn cấu trúc này cứ như chốn thần tiên, nhưng trên thực tế sau quảng trường là một ký túc xá sinh viên chưa xây xong. Thượng Đình Chi xuống xe đi tới công trường, vẫn không nói lời nào. Hạ Nhạc Dương rất chắc chắn Thượng Đình Chi đang giận cậu. Cậu lon ton đuổi theo, kéo góc áo hắn nói: “Làm gì mà giận dỗi vậy chứ? Cẩn thận tôi không thèm hút cho anh nữa.” Thượng Đình Chi mặt không biểu cảm gì, nhìn thẳng phía trước, “Được thôi.” Hạ Nhạc Dương tức giận khựng tại, nhìn bóng lưng Thượng Đình Chi hét lên, “Không hút thì không hút, ai thèm quan tâm!” Đường Phong Nghị âm thầm gửi tin nhắn cho ông chủ Thượng Kiến Nghiệp. Đường Phong Nghị: Báo cáo ông chủ, đôi trẻ cãi nhau rồi. Thượng Kiến Nghiệp: Sao vậy? Đường Phong Nghị: Hình như là chuyện ấy ấy mất cân bằng..