Nha Đầu Khờ
Chương 2
Mặt trời rực rỡ chiếu lên cao, ngày hè nắng chói chang, dưới bầu trời mênh mông xanh thẳm không chút gợn mây, ngoại trừ chợt có vài con chim xẹt qua bên ngoài, trên mặt đất toàn bộ sinh vật đều đã trốn dưới bóng râm, miễn cho bị ánh nắng độc ác phơi nắng thành khô.
Ngay lúc giữa trưa oi bức làm cho người ta khó chịu này, bên trong Văn phủ viện, một khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, chính là nha hoàn tính tình khờ khạo bưng cái khay thức ăn, thật cẩn thận băng qua ở hành lang gấp khúc dẫn vào vườn hoa…..
Ừ…. Phải cẩn thận, không thể đánh đổ! Đây là canh hạt sen ướp lạnh thiếu gia muốn ăn, mau mau mang đi cho hắn, bằng không khối băng sẽ tan mất chất ngọt trong canh, vậy không tốt …..
“Hỉ Phúc, đứng lại!”
Bỗng dưng, một tiếng quát ở đằng sau đầu vang lên, nha hoàn khờ khạo — Hỉ Phúc theo bản năng dừng lại, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi y phục gấm hoa, nam tuổi trẻ – nữ giai nhân có nét mặt tượng tự nhau mà đến, cũng không có việc gì động một chút là đến ở lâu, đối với hạ nhân thì vênh mặt hất hàm ra lệnh, hai vị bà con này so với chủ nhân Văn phủ còn khó hầu hạ hơn
“Biểu thiếu gia, biểu tiểu thư khỏe”. Nhận ra hai người, trong mắt nàng tuy có nghi ngờ, nàng không hiểu ý định gọi lại của bọn họ, nhưng vẫn lập tức đáp lại.
Biểu tiểu thư dung mạo xinh đẹp nhưng rất kiêu ngạo — Hoa Thải Dung nhanh chóng tiến lên, nhìn từ trên xuống đánh giá nàng, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên bát canh ngọt kia, không khách khí lên tiếng tra hỏi: “Nói ! Định đưa cho ai canh ngọt này?”
Nàng ta biết rõ còn cố ý hỏi, dù sao trong tòa phủ đệ này, từ Văn lão phu nhân đứng đầu một nhà, cho tới đám chuột nhắt quát tháo, ai cũng đều biết rõ Hỉ Phúc ngây ngốc lại không hiểu biết là nha hoàn duy nhất bên người của Văn gia thiếu gia — Văn Thiếu Thu, đi theo hắn đã mười năm, tuy rằng người có chút khờ khạo, tay chân cũng không nhanh nhẹn, nhưng chủ tử người ta chỉ quý mình nàng, ngoài việc nàng hầu hạ sinh hoạt thường ngày ra, ngay cả sân nhà cũng chỉ cho mình nàng tùy ý ra vào, hạ nhân khác thì không cho phép thậm chí còn không cho phép đi vào!
Đương nhiên, loại ân sủng “vinh hạnh đặc biệt” duy nhất này khó tránh khỏi đưa tới việc nô bộc khác cũng muốn thân cận để nịnh bợ thiếu chủ mà hận không thể có được, thậm chí có người bắt được cơ hội biết Văn lão phu nhân kề tai phu nhân nói nhỏ, chê bai nàng tay chân căn bản là không thể chiếu cố thiếu chủ tốt được.
Lúc đầu, hai vị trưởng bối chỉ để ở trong lòng, nhất là nghe thấy lão phu nhân lại cùng tôn tử nói vài chuyên như muốn đem Hỉ Phúc đổi đi, mặt khác sai vài nha hoàn đã được dạy bảo lại lanh lợi đi hầu hạ hắn, nhưng hắn ngoài miệng thì luôn mỉm cười hòa theo, nhưng chưa mấy ngày lại đem nha hoàn lanh lợi phái qua này gấp rút trả về, qua vài lần như vậy, Văn lão phu nhân dễ dàng nhận ra tôn tử miệng kiên trì không nói, vì thế đành kệ hắn, không hề nói thêm gì.
Mười năm nay, bên người Văn Thiếu Thu chỉ có một mình nha hoàn ngây ngốc – một nha hoàn chỉ nghe theo mệnh lệnh của hắn.
“Là mang cho thiếu gia”. Đối mặt với tra hỏi vô lễ, vẻ mặt Hỉ Phúc vẫn như cũ thành thật đáp.
Nàng vừa nói xong, chỉ thấy một gã bà con khác — Hoa Văn An bĩu môi, vốn là có khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn, giờ phút này lại vì ghen tị mà có vẻ hơi khó coi, lời nói tuôn ra cũng mang theo mỉa mai rõ ràng. “Trời quá nóng, biểu ca thật rất biết hưởng thụ ghê!”.
Hừ! Giữa mùa hè khối băng là vật quý giá cỡ nào, chính là khi mùa đông giá lạnh, lấy băng cất giữ vào trong hầm, bảo tồn thật kín, đợi khi trời nóng mới lấy ra làm thành đá lạnh giải nhiệt, ngoài vương tôn quý tộc, cũng chỉ có nhà giàu có như Văn phủ mới có được, người bình thương căn bản là ăn không nổi.
Hoa gia mặc dù coi như là nhà giàu có, nhưng so với Văn gia vẫn là đối thủ bậc trên, chênh lệch không chỉ có một đoạn, mà là vài đoạn, hơn nữa năm gần đây của cải từ từ sa sút, ngay cả nô bộc đều phân phát không ít, ngày thường muốn ăn ngon, dùng tốt, đều chỉ có thể đến Văn gia chiếm chút tiện nghi, chứ đừng nói là hưởng thụ món điểm tâm ngọt xa xỉ này.
Mặc dù thấy thái độ nói của hắn có điểm kỳ lạ, Hỉ Phúc lại không biết hắn có lòng ghen tị, trong đầu thầm nghĩ nhanh chóng đem canh hạt sen ướp lạnh bưng đi cho thiếu gia, lập tức cũng không lên tiếng trả lời, sau khi tự ý hướng hai người gật đầu, đang muốn cất bước rời đi mau, tự nhiên lại bị hai cánh tay vươn ra ngăn lại.
“Biểu tiểu thư?” cặp mắt tròn đầy vẻ nghi hoặc, vẻ mặt khó hiểu.
“Đã muốn đem cho biểu ca, ta giúp ngươi mang đi”. Hoa Thải Dung kiêu căng nói, bàn tay muốn giật lấy cái khay thức ăn.
Nàng ta trong lòng ngưỡng mộ biểu ca rất nhiều năm, đang lo tìm không thấy lý do tiếp cận hắn, hôm nay cái này không phải là cơ hội tốt sao?
“Không được!”. Vừa đưa ra ý định xong, Hỉ Phúc nhanh chóng tránh né cưỡng đoạt của nàng ta, khuôn mặt nhỏ nhắn khờ khạo nghiêm túc từ chối.
“Ngươi nói cái gì?” Không nghĩ tới nàng dám không theo như thế, mặt Hoa Thải Dung nhất thời biến sắc, lớn tiếng mắng: “Chỉ là tiện tì nhỏ nhoi, dám không nghe lời? Ngươi không sợ ta đi mách với di nương, đuổi ngươi đi sao?”
“Hỉ Phúc không có không nghe lời!”. Chăm chú bảo vệ cái khay thức ăn, Hỉ Phúc bướng bỉnh nói: ” Hỉ Phúc nghe lời thiếu gia, thiếu gia muốn Hỉ Phúc đưa canh ngọt, cho nên Hỉ Phúc tự mình đưa, không thể giao cho người khác”.
Nàng mặc dù không thông minh cũng không lanh lợi, nhưng hầu hạ thiếu gia đã lâu, hiểu được một trong số nhiều tật xấu của thiếu gia đó chính là — chỉ cần thiếu gia ở sân nhà dùng cơm một mình, tất cả cơm điểm tâm đều chỉ có thể là nàng tự mình bưng tới, tuyệt đối không thể mượn tay người ngoài khác, nếu không thiếu gia một ngụm cũng sẽ không ăn.
“Khá lắm nô tì xảo quyệt, dám cãi lại! Nếu ta không dạy dỗ ngươi, ngươi tiểu tiện tì này còn chưa rõ ai là chủ tử!”. Đã sớm không quen nhìn nàng được biểu ca cưng chiều, Hoa Thải Dung thừa cơ làm khó dễ, bàn tay mềm mại giơ lên muốn thưởng cho nàng một cái bạt tai, biểu lộ thật hết sức uy phong, lại thình lình bị một tiếng cười lạnh quen thuộc cất lên làm cho ngừng lại.
“Cái gì dạy dỗ với không dạy dỗ hả? Nhưng đừng là nha hoàn ngu ngốc của ta chọc giận biểu muội mới đúng”. Bỗng dưng, diễn ra tranh chấp chủ nhân, thiếu gia Văn phủ đích thực — Văn Thiếu Thu tác phong tao nhã phe phẩy cái quạt ở phía sau xông ra, khuôn mặt thanh nhã đẹp trai tràn ngập nhàn nhã vui vẻ
Đánh chó còn phải xem chủ nhân, huống chi “chủ nhân” này là người mà mình đem lòng ngưỡng mộ, Hoa Thải Dung trong nháy mắt nghe tiếng, bàn tay mềm mại đang giơ lên lập tức thu trở về, nhanh chóng chuyển từ tức giận sang mỉm cười chào đón —
“Biểu ca, sao anh lại tới đây?”. Giọng nói hờn dỗi vừa mềm mỏng vừa dễ thương, dáng điệu động lòng người, thế mà mới vừa rồi còn như hung thần giết người.
“Đến xem nha hoàn ngốc kia của ta chọc giận biểu muội chỗ nào, ta lại dạy dỗ nó một chút, để cho biểu muội hết giận”. Phảng phất như chưa từng nhìn thấy nàng thay đổi sắc mặt, Văn Thiếu Thu mỉm nụ cười thật đẹp, phong thái mê người đến cực điểm, không hổ với phong xưng là một trong hai đại công tử của kinh thành.
Thấy biểu ca về phe mình, Hoa Thải Dung vui mừng nở nụ cười rạng rỡ, cũng không quên thừa cơ cáo trạng. ” Biểu ca, nô tài hạ lưu Hỉ Phúc này thật không biết tốt xấu, dám cãi lại không cho em giúp anh đưa canh ngọt đó”.
Đã bị chê trách rồi, Hỉ Phúc nóng nảy cố chấp, đang muốn mở mồm giải thích, lại nghe “binh” một tiếng nhỏ, còn chưa kịp phản ứng lại, cái trán lập tức truyền đến một trận hơi đau, thì ra đúng là bị thiếu gia nhà mình lấy cây quạt gõ cái trán.
“Dám chọc giận biểu tiểu thư, thật là không có phép tắc mà! Còn không trở về chịu phạt?”. Đôi mắt đào hoa (Mắt long lanh như có nước, sâu thẳm trong suốt, lúc không cười mà ánh mắt vẫn như cười gọi là mắt đào hoa) xinh đẹp liếc xéo hơi cong lên, Văn Thiếu Thu môi mỏng tao nhã giống như giận mà không phải giận tuôn ra lời dạy dỗ.
Ngay cả cảm thấy trong lòng có chút uất ức, nhưng từ trước đến nay vâng theo lời thiếu gia cho dù trái Hỉ Phúc cũng không gân cổ lên cãi lại một tiếng, ngoan ngoãn cầm khay thức ăn đi, chỉ chốc lát sau liền biến mất ở cuối hành lang gấp khúc.
Mắt thấy bóng dáng nàng rời đi, con mắt Văn Thiếu Thu tựa hồ ẩn hiện lên một chút tia sáng kỳ dị, nhưng ngay lập tức biến mất trong giây lát, đợi lần nữa đối mặt hai huynh muội Hoa gia, hắn lại như ngày thường nở nụ cười tao nhã như vậy.
“Biểu ca, anh cứ để cho tiện tì kia đi như vậy sao?”. Hoa Văn An hồi lâu không có mở miệng rốt cục đã lên tiếng, cũng tưởng mình là chủ tử Văn phủ nói ra lời quá đáng. “Nói thế nào, cũng nên cẩn thận trách mắng đánh một chút, để cho nó hiểu được ai là chủ tử, ai là nô tài, miễn sau này lại lắm chuyện”
“Đúng thế, đúng thế!”. Hoa Thải Dung liên tục phụ họa, hờn dỗi dậm chân. “Người ta chẳng qua muốn giúp biểu ca đưa canh ngọt, bày tỏ tâm ý, ai ngờ lại bị nô tài hạ lưu kia gây khó dễ”.
“Đừng giận, đừng giận! Việc bưng canh ngọt này để cho hạ nhân làm là được rồi, như thế nào làm phiền đến biểu muội chứ? Nếu vì vậy mà để cho em mệt nhọc, thì quả là không tốt”. Văn Thiếu Thu cười phóng khoáng, lời hay ý đẹp trấn an.
Không đợi cho hai huynh muội Hoa gia đáp lại, hắn giống như lơ đãng nói vòng vo. ” Đúng rồi! Trăn Phẩm hiên đưa tới rất nhiều châu báu trang sức để tổ mẫu cùng nương chọn lựa, lúc này trong đại sảnh đang náo nhiệt, biểu muội luôn có ánh mắt tuyệt vời, biết thưởng thức, sao không đi qua nhìn một cái?”
Vốn là phẫn nộ đã bị dỗ cho nguôi ngoai, cuối cùng lại nghe hắn nhắc tới châu báu trang sức mà ai ai cũng đều thích, ánh mắt Hoa Thải Dung chớp chớp long lanh, trong lòng mừng thầm không thôi ……
Ôi trời! Trăn Phẩm hiên là hiệu buôn tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành, số đồ trang sức làm ra, cho dù là trâm cài nạm ngọc, trâm hoa vòng ngọc, mọi thứ trạm trổ tinh tế, kiểu dáng cao nhã bất phàm, giá cả lại trên trời kinh người, có thể mua được chỉ có vua chúa quý tộc, và cũng chỉ có Văn phủ giàu có gia tài bạc triệu.
Hôm nay, Trăn Phẩm hiên đã phái người đưa châu báu trang sức vào Văn phủ, lúc này nếu chính mình đến cùng nhau quan sát, dựa vào di nương đối với mình yêu thương, tất cũng sẽ muốn mình chọn một cái trang sức giữ lại mà đeo…..
Nghĩ vậy, Hoa Thải Dung được yêu thích mà đâm ra hưng phấn, hận không thể lập tức hướng đại sảnh chạy đi, nhưng khó được có thể tình cờ gặp biểu ca, lần này mà đi, chẳng phải là mất đi một cơ hội tốt có thể gần gũi với hắn sao, nhất thời khó có thể lựa chọn, do dự vô cùng.
Giống như không thấy vẻ mặt nàng chần chờ nửa đi nửa không muốn đi, Văn Thiếu Thu quay đầu lại nhìn Hoa Văn An mỉm cười nói: “Đúng rồi! Ta nhớ rõ bên trong số trang sức mà Trăn Phẩm hiên đưa tới, có miếng ngọc bội đính viên ngọc tốt nhất, màu sắc nhẹ nhàng, xúc tua trắng mịn, nếu đeo ở trên người biểu đệ, nhất định có thể tôn thêm vẻ đẹp, phong thái vạn phần”.
Hắn nói liền một tràng, làm huynh muội Hoa gia trong lòng xúc động khó cưỡng, lập tức liếc mắt dò xét nhau một cái, cuối cùng có tiếng Hoa Văn An ho nhẹ, giả vờ giả vịt mở miệng —
“Muội muội, nếu biểu ca đã khen ngợi em có ánh mắt tuyệt vời, biết thưởng thức, vậy sao không đi góp đến góp vui, có lẽ còn có thể giúp di nương chọn lựa được một ít trang sức cao nhã không tầm thường đó!”. Nói đường hoàng, dễ nghe vô cùng, kỳ thật trong lòng cũng cùng một chủ ý với muội tử nhả mình, hy vọng có thể chiếm được chút vật phẩm, miếng ngọc bội tốt nhất kia không thể cứ như vậy có thể tới tay được.
Vốn trong lòng đã khó nhịn, nay bị huynh trưởng dụ dỗ như vậy, Hoa Thải Dung quả nhiên không cưỡng nổi, lập tức quyết định “Từ bỏ sắc đẹp mà được giang sơn” —
“Một khi đã thế, Thải Dung này đi xem một cái vậy, giúp ý kiến chút cho di nương cũng tốt”. Cố nén sự khó nhịn mà đâm ra nhảy nhót, nàng ra vẻ rụt rè mỉm cười, trong lòng hận không thể lập tức có thể bay nhanh đến đại sảnh.
“Ta cùng đi với muội muội”. Vội vàng tiếp lời, Hoa Văn An cũng không muốn bị bỏ lại.
“Làm phiền biểu đệ, biểu muội”. Giữ nụ cười yếu ớt, Văn Thiếu Thu tỏ vẻ hết sức chân thành.
Nghe vậy, hai huynh muội Hoa gia khó nén mừng rỡ mà liên tục gật đầu, ngay lập tức cùng nhau hướng về phía đại sảnh mà đi.
Nhìn theo bóng dáng hai người nhanh chóng rời đi, chỉ chốc lát sau liền biến mất ở phía cuối hành lang gấp khúc, khóe môi Văn Thiếu Thu lại như ẩn hiện lên nụ cười lạnh lùng chế giễu, nhưng trong giây lát lại biến mất tăm, coi như chưa từng có bao giờ.
Chỉ thấy hắn vẫn giữ một nụ cười vui vẻ biếng nhác trước sau như một của ngày thường, thảnh thơi một đường chậm rãi dời đi về chỗ ở “Nguyệt Kính viện”, mới bước vào trong sân, chỉ thấy một bóng người nho nhỏ ngồi ở trên thềm đá trước phòng, khom người đùa với một vẻ đáng yêu, chơi cùng con chó nhỏ màu trắng tuyết, tiếng cười khờ khạo ngọt ngào cùng với tiếng kêu hưng phấn của chó nhỏ theo gió nhẹ từ từ thổi bay, nhộn nhạo ở dưới bầu trời xanh thẳm, một bức tranh đẹp nha hoàn chơi đùa với chó thật sự là nhàn nhã vui vẻ.
Xem cảnh này, Văn Thiếu Thu môi cười sâu sắc, chậm rãi đi đến gần, lúc tiểu nha hoàn còn chưa phát hiện hắn đã đến phía trước, con chó nhỏ tròn mập mạp đã sớm phát hiện ra, hơn nữa hưng phấn mà hướng về phía hắn rít lên vui vẻ, nếu không bị người ôm chặt trong ngực, chỉ sợ đã nhanh nhảy lại đây.
“Bánh Trôi, ngươi hôm nay có tinh thần quá nha!”. Lấy cán quạt gõ một chút lên cái đầu lông trắng xõa tung của con chó, vẻ mặt hắn chỉ cười, thoạt nhìn thì tâm tình hình như tốt lắm.
Bánh Trôi — sủng vật hắn nuôi hơn mười năm, do màu lông trắng tuyết, cả người tròn vo nên bị hắn đặt cho cái tên “Bánh Trôi”: một gã, hình thể tuy nhỏ, cũng đã là chó già rồi, nếu lấy tuổi của người mà tính toán, có thể nói là thuộc hàng lão công công, lão cẩu này có rất nhiều thói xấu, nó giống nhau không ít, ngày thường lão lười biến quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, hôm nay thật khác thường tinh thần rất tốt, thật sự là đáng mừng biết bao!
” Uông uông uông……”
Cho sù bị chủ nhân thân yêu gõ đầu một cái, Bánh Trôi không chút nào ghi hận, vẫn như trước nhiệt tình kêu; Mà Hỉ Phúc ngước mắt lên nhìn thấy hắn, đầu tiên là theo bản năng lộ ra nụ cười tươi khờ khạo ngọt ngào, lập tức như nhớ đến cái gì đó, bỗng dưng chu miệng lên, ôm Bánh Trôi xoay người quay lưng lại —
“Thiếu gia xấu quá mà, đánh Hỉ Phúc lại đánh Bánh Trôi, chúng ta không cần cùng hắn chơi đùa”. Uất ức mà đối với con chó nhỏ trong lòng chỉ trích chủ tử không đúng, phồng lên quai hàm trắng trẻo.
Nàng lên án thì cứ lên án, “Đồng quốc cẩu” Bánh Trôi lại không tính cùng chống lại kẻ địch, cái đầu lông trắng xõa tung từ sau vai nàng không ngừng thò ra, bộ dáng hưng phấn mà đối với chủ nhân thân yêu kêu lên, ý đồ làm phản cực rõ ràng.
A …… Thì ra là ghi hận !
Có chút buồn cười không nhịn được, Văn Thiếu Thu lại gõ nhẹ cái ót của nàng một cái, giống như nửa đùa nửa thật cười mắng, “Nha đầu ngốc, đó là ta giúp em đó, không nghĩ ra vẫn bị em thầm oán!”
Giúp nàng? Thiếu gia rõ ràng ở trước mặt biểu thiếu gia biểu tiểu thư đánh nàng, còn mắng nàng không có phép tắc, muốn nàng quay về chịu phạt, như thế là giúp nàng sao?
Hỉ Phúc sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành khờ ngốc, như thế nào cũng nghĩ không ra: Mà Văn Thiếu Thu lắc đầu bật cười, tự cất bước đi vào phòng, để lại chỉ trích nọ của nàng đại khái là mắt to trừng đôi mắt nhỏ, một mình than khổ mà đi.
Một bước tiến vào trong phòng, chỉ thấy một chén canh hạt sen ướp lạnh đặt sẵn ở trên cái bàn lộng lẫy, trong canh ngọt nổi lơ lửng mấy khối băng trong suốt long lanh, từ mặt ngoài của bát sứ trắng noãn thấm ra ngoài lấm tấm giọt nước, chỉ nhìn thôi cảm giác muốn thử toàn bộ tiêu tán, yên lặng chán nản vạn phần
Nhìn cái bát “kẻ gây họa” dẫn đến sự cố kia, Văn Thiếu Thu mỉm cười, cất giọng khẽ gọi —
“Hỉ Phúc –”
“Dạ!”. Đi theo tiếng trả lời, Hỉ Phúc vội vàng chạy vào.
Về phần Bánh Trôi ôm vào trong ngực đã thả cho tự do, giờ phút này chính là ghé vào cuối hành lang gấp thúc làm hoạt động thường này mà nó yêu thích nhất — ngủ gật.
“Há mồm”. Bưng lên canh hạt sen ướp lạnh, hắn cười vui đưa tới một ngụm bên miệng nàng.
Từ lúc đi theo hắn tới nay, từ nhỏ đến lớn Hỉ Phúc liền thường xuyên bị hắn ép ăn như vậy, tự nhiên thành thói quen, hôm nay đương nhiên cũng không cảm thấy như vậy có gì kỳ quái, lập tức như một cái khẩu lệnh, một động tác, lập tức há to miệng, hương vị ngọt ngào của canh hạt sen ướp lạnh lập tức trôi vào miệng của nàng.
Mùi hạt sen hầm nấu thơm ngát ngon miệng, vừa tiếp xúc liền biến hóa, một cảm giác mát lạnh lập tức từ trong miêng tan ra, thấm vào trong lòng người, làm cho sự nóng nực nhất thời biến mất, cũng làm cho nàng không khỏi thỏa mãn mắt nheo lại.
“Ăn ngon không?”. Cười nhìn khuôn mặt say mê tươi cười của nàng, Văn Thiếu Thu biết rõ còn cố hỏi.
” Ăn ngon!”. Gật đầu mạnh, Hỉ Phúc cười đến khờ khạo ngọt ngào, tính tình nhiên chất phác đã sớm đem uất ức lúc nãy quăng ra sau đầu, đã quên cái một trời thành hai.
“Ăn ngon thì ăn nhiều chút đi”. Cười vui tống cho nàng một ngụm, rất có cảm giác đang nuôi nấng sủng vật.
Mùi thơm ngát của hạt sen trôi vào miệng,, Hỉ Phúc ăn thoải mái vui vẻ, lập tức như nhớ tới cái gì, vội vàng kêu lên: ” Thiếu gia cũng ăn”.
Tuy rằng canh hạt sen có băng lạnh thực ăn ngon, nhưng này là cho thiếu gia dùng, nàng không thể quá tham ăn, ăn hết vào bụng.
Nghe vậy, Văn Thiếu Thu mỉm cười đưa mắt nhìn, lại sau khi liếc mắt xem xét thật sâu khuôn mặt tròn trịa hồng hào của nàng một cái xong, lúc này mới bắt đầu chậm rãi ăn, không ngại cùng nàng dùng chung bát.
Vì thế chỉ thấy chủ tớ hai người ngươi một ngụm, ta một ngụm ăn nước miếng lẫn nhau, vô cùng thân thiết lạ thường chia nhau ăn hết canh hạt sen, chưa hết, Hỉ Phúc còn có chút ý chưa thỏa mãn liếm khóe môi, làm cho hắn xem không khỏi bật cười —
“Còn chưa đỡ thèm sao?”. Chọc ghẹo, Văn Thiếu Thu tâm tình tốt lắm.
Gật đầu, rồi lại lắc đầu, Hỉ Phúc lộ ra nụ cười chân chất ngây ngô. “Canh hạt sen băng lạnh ăn rất ngon, nhưng là Hỉ Phúc không thể có lòng tham được ….”
“Hả?” Đuôi lông mày nhếch lên, hắn cười hứng thú hỏi: ” Vì sao?”
“Bởi vì ăn nhiều canh hạt sen mà nói, buổi tối liền ăn không nổi”. Gật đầu thật mạnh, vẻ mặt nàng rất thành thật. “Đại nương nói bữa tối có món thịt chua ngọt, Hỉ Phúc thích ăn, cho nên muốn giữ lại bụng”.
Lúc trước khi nàng đi phòng bếp bưng canh ngọt gặp đại nương, đại nương biết nàng thích ăn thịt chua ngọt, còn đặc biệt nói trước cho nàng, làm cho nàng vui vẻ.
“Em đúng là quỷ tham ăn mà!”. Giống như cười như khiển trách gõ một chút cái trán của nàng. Văn Thiếu Thu hiểu được đại nương trong miệng nàng chính là đầu bếp nữ lúc trước mang nàng vào Văn phủ kia.
Vỗ vỗ cái trán bị cái quạt đập hơi đau, Hỉ Phúc ngốc nghếch nở nụ cười, thu cái bát không khi đang chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng dưng nhớ tới huynh muội Hoa gia, lập tức lại ngoan ngoãn xoay người trở về, ấp úng hỏi: “Thiếu gia muốn phạt Hỉ Phúc sao?”
“Em làm sai cái gì mà muốn ta phạt em?”. Thú vị hỏi lại.
“Thiếu gia nói em chọc giận biểu tiểu thư, thật sự là không có phép tắc, muốn em trở về chờ bị phạt mà!”. Mang lời hắn đã nói qua thuật lại một lần, Hỉ Phúc cảm thấy có chút uất ức, nhưng vẫn thành thật chờ bị phạt.
Rốt cục hiểu được “phạt từ đâu đến” xong, Văn Thiếu Thu không khỏi cười to, nửa thương nửa cưng chiều xoa đầu nàng, không hề có ý trách cứ mà cười mắng, “Nha đầu ngốc, em như thế nào mà ngu như vậy chứ? Mới vừa rồi ta tùy tiện nói có lệ với bọn họ, chẳng lẽ thật muốn phạt em sao?”.
A ……. Thật sự là nha đầu ngốc lòng dạ con mắt thẳng mà, cho tới bây giờ nghe vẫn không hiểu lời người khác nói quanh co lừa gạt, hơn nữa chỉ cần là lời hắn nói, tất cả đều đúng, vừa nghe lời vừa trung thành.
Có lệ?
Hỉ Phúc ngẩn người, tựa hồ có chút khó hiểu, suy nghĩ cả buổi sau mới do dự hỏi: ” Thiếu gia không phạt Hỉ Phúc sao?
Thật là kỳ quái! Thiếu gia nói chuyện vui vẻ ngã tới ngã lui, lập tức nói muốn phạt, lại lập tức nói không phạt, làm cho người ta đâm ra mơ hồ a!
“Đương nhiên không phạt!”. Mặt mày khóe miệng yên lặng cười, Văn Thiếu Thu càng thêm khen ngọi. “Em làm cực kỳ tốt, ta làm sao có thể phạt em đây?”
Mặc dù không hiểu lắm trong miệng hắn chỉ cái gì cực kỳ tốt, nhưng được khen, nàng vẫn là vui vẻ ngây ngô cười khúc khích; Nhưng cái người thân là chủ tử nhìn còn không khỏi cố ý hỏi —
“Em cười cái gì?”. Ở chung nhiều năm, đối với hiểu biết của nàng, kỳ thật mơ hồ cũng có thể đoán trước đáp án của nàng
” Không biết a!” Thẳng thắn lắc đầu, nha hoàn khờ ngốc nọ cười vui nói: ” Bởi vì thiếu gia cười, cho nên Hỉ Phúc cũng vui vẻ cười theo”.
Ồ! Chỉ cần thiếu gia vui mừng, nàng cũng sẽ thực vui mừng a!
Quả nhiên!
Đã sớm đoán được sẽ là câu trả lời này, Văn Thiếu Thu bị chọc cười đồng thời vẫn không quên nhắc nhở, ” Nhớ rõ, về sau nhìn thấy Hoa gia huynh muội liền tránh thật xa, đừng để cho bọn họ tìm em gây chuyện”. Hắn không phải lúc nào đều có thể cũng có thể xuất hiện kịp giải cứu nàng nha đầu ngốc này.
Vì sao biểu thiếu gia, biểu tiểu thư muốn tìm nàng gây chuyện đây? Lòng đầy khó hiểu, Hỉ Phúc vẫn đang nghe lời gật đầu, sau khi được hắn khen ngợi, cũng không nhịn được cười, biết chính mình không cần bị phạt rồi, tâm tình vô cùng thoải mái, bưng bát không vui vẻ lui ra ngoài.
Trong phòng, Văn Thiếu Thu nhìn theo thân hình sôi nổi biến mất ở ngoài cửa, con mắt đẹp vốn mỉm cười giờ cụp xuống, ẩn giấu tia sáng kỳ dị phức tạp kia chợt lóe trong đáy mắt rồi cuối cùng biến mất.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
106 chương
11 chương
153 chương
80 chương
8 chương