Tìm được đường sống trong chỗ chết Hạ Hiểu Đàm t ho khan vài tiếng, hai hàm răng trên dưới run rẩy, lại không chiếm được một tia ánh mắt thương tiếc của Nạp Lam, làm cho nàng thấy nản lòng thoái chí. Linh Lung thấy Hạ Hiểu Đàm lạnh đến co rúm lại thành một khối, liền đem áo choàng trên người cởi ra tặng cho nàng.“Ta nghĩ cô nương hẳn là cần nó.” Nàng có luyện qua võ công,nên thân thể khỏe mạnh. Nạp Lam có chút không vui, ê a chế giễu,“Nàng thật đúng là hào phóng, đem hảo ý của trẫm dẫm trên mặt đất.”. “Nàng là Tiệp dư của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nên quan tâm nàng mới đúng.” Linh Lung nói. Ánh mắt của Nạp Lam khinh miệt quét về phía Hạ Hiểu Đàm, nói châm chọc,“Nàng ấy chẳng qua đã tính toán, vừa rồi nàng té xuống dưới, chủ yếu là vì khiến cho trẫm chú ý, nữ nhân trong hậu cung thích ra vẻ, cái gì cũng có, trẫm cũng sẽ không đơn giản mắc lừa như vậy.”. Tim của Hạ Hiểu Đàm lạnh hơn, hai tay mượn sức đem áo choàng bao lấy mình.“Hoàng Thượng, nô tỳ là không cẩn thận ngã xuống, cũng không phải cố ý ……”. “Đủ rồi, trẫm không muốn nghe nàng nói dối lần nửa.” Nạp Lam lạnh lùng nói. Lòng chính nghĩa của Linh Lung bị nước mắt của Hạ Hiểu Đàm kích thích,“Hoàng Thượng không quan tâm nàng thôi, làm gì nói khó nghe như vậy nha, không biết là quá đáng sao?”. Nạp Lam tức giận đến hai mắt bốc hỏa.“Trẫm chỉ muốn che trở nàng,nàng lại nói trẫm quá đáng?”. “Dân nữ đa tạ hảo ý của hoàng thượng, bất quá, nàng mới là người cần hoàng thượng che trở, dân nữ không có phúc này.” Linh Lung thầm nghĩ không quan tâm đến, không nghĩ bên trong hoàng cung hỗn loạn như vậy.“Trầm Hương, chúng ta trở về đi!”. Cầm dưới của Nạp Lam co rụt lại, sắc mặt ba hồi trắng ba hồi xanh,đáng lý muốn cãi tiếp với nàng,nhưng lại ngại bên cạnh có quá nhiều người không liên quan,nên chỉ có thể âm thầm sinh hờn dỗi. Lúc này, Hạ quý phi và đoàn người đã chạy lại đây, kinh hô:“Hiểu Đàm, cháu không sao chứ?”. “Cô!” Hạ Hiểu Đàm chịu ủy khuất nhào vào trong lòng Hạ quý phi. Hạ quý phi cố làm ra vẻ vỗ về lưng của nàng.“Cháu thật sự là rất không cẩn thận , thiếu chút nữa làm cô sợ hãi. Hoàng Thượng, thật sự là cám ơn ngài, bằng không Hiểu Đàm sẽ bị bệnh .”. Nạp Lam kiềm chế trụ bị khơi mào lửa giận, lạnh lùng nói:“Người cứu nàng không phải là trẫm.Nếu Hạ quý phi thật muốn cảm tạ người đó,thì nên cảm tạ vị cô nương ban nãy.”. Hạ quý phi chăm chú liếc mắt vế phía bóng dáng mảnh mai đang rời đi, hơi nheo lại mắt,“Nghe đồn người đó là Linh Lung cô nương . Hoàng Thượng, trong cung có quy củ trong cung, ngài tại sao lại cho loại nữ nhân không đứng đắn này vào tẩm điện của thiên tử? Việc này nếu lan truyền ra ngoài, chẳng phải để người ta chê cười sao.”. Cơn tức của Nạp Lam thoáng chốc vụt lên cao,mang ngữ khí châm chọc hỏi:“Hạ quý phi nếu có thời gian giáo huấn trẫm, không bằng mau đưa cháu của cô trở về tĩnh dưỡng, hoặc là, việc vừa rồi Hạ quý phi đã được từ trước?”. “Hoàng Thượng!” Hạ quý phi giả bộ kinh ngạc, vỗ về ngực thở gấp gáp nói:“Lời của ngài thật sự hơi quá đáng, việc kia thuần túy chỉ là ngoài ý muốn.” Nàng nói xong mặt không đỏ, hơi thở không gấp. Hạ Hiểu Đàm ngạc nhiên nghi ngờ nhìn cô một chút, nhớ tới trên cầu, giống như có người ở sau lưng nàng đẩy một cái,nên nàng mới trượt chân rơi xuống nước, chẳng lẽ là…… Không! Nàng không nên hoài nghi chính cô mình, tuyệt đối không thể. Vẻ mặt của Nạp Lam cười như không cười.“Không phải là tốt rồi. Tiểu Thuận Tử, còn không mau mời ngự y tiến cung, chẩn đoán cho Hạ tiệp dư , thuận tiện kê thêm vài thang thuốc bổ để bồi bổ người.”. Hạ quý phi thấy thếmới lộ ra nụ cười vừa lòng, dùng thân phận trưởng bối khuyên nhủ,“Hoàng Thượng, Hiểu Đàm tnói như thế nào cũng là người vào cung trước, .Nếu có thời gian thì đến xem nàng một chút,coi như nể mặt mũi của ta.” Nếu không phải hứa hẹn tiên đế lưu lại một nhi nữ, nàng cần gì phải khó khăn như vậy, chỉ cần cháu nàng có thể sinh long chủng, như vậy địa vị của nàng cũng có thể vững như núi thái sơn . Trong lòng của Nạp Lam cười giễu cợt, ngoài miệng nói:“Trẫm đã biết.”. Hạ quý phi đạt tới mục đích,mới cam tâm rời đi. Trở lại Hoạ Mi Tiểu Trúc,Trầm Hương liền vội vàng giúp Linh Lung cởi xiêm y ướt đẫm ra, không để nàng cảm lạnh . “Cô nương vừa rồi thật sự không nên chống đối Hoàng Thượng, Hoàng Thượng quan tâm cô nương là chuyện tốt,cô nương nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, như tại sao lại muốn đem vận may này giao cho người khác, nô tỳ thật sự là không hiểu.”. Linh Lung cũng không hiểu chính mình……